Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 275: Hết thảy có anh! (1)




Nghe xong Tề Nhạc nói những lời này, Hứa Tình đột nhiên trở nên kích động:

- Còn không phải bởi vì anh, nếu không phải anh, tôi có thể ly khai sao?

Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, cúi đầu xuống, im lặng nói:

- Tề Nhạc, thực xin lỗi.

Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói:

- Tôi không phải đã bảo Trầm Vân nói cho cô biết sao? Tôi cũng không trách cô, sự kiện kia nếu như ngược dòng tìm hiểu thì trách nhiệm đến có lẽ là ở tôi. Kỳ thật, cô căn bản không cần phải rời khỏi Thanh Bắc đâu. Tôi cho tới giờ cũng chưa từng hận cô cái gì, tôi là nam nhân, cô là nữ nhân, tôi cũng không bụng dạ hẹp hòi như vậy đâu. Cô cũng đừng quá để ý nữa.

Hứa Tình ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhạc, thanh âm có chút quái dị:

- Anh thực sự không hận tôi sao?

Tề Nhạc nhún vai, nói:

- Tôi sao phải hận cô chứ?

Hứa Tình vành mắt ửng đỏ, nói:

- Thế nhưng mà, lúc trước tôi cảm giác rất rõ ràng Vân tỷ đối với anh phi thường có hảo cảm. Tôi, tôi sợ...

Tề Nhạc khẽ cười một tiếng, nói:

- Tôi rõ rồi, từ trước đã biết quan hệ giữa các cô, cho nên tôi nói, nếu như ngược dòng tìm hiểu thì trách nhiệm chuyện này có lẽ là ở tôi. Tôi không phủ nhận mình có hảo cảm với Vân tỷ, bất quá không nghĩ tới cô sẽ cực đoan như vậy thôi. Về sau tôi cẩn thận nghĩ nghĩ, đổi lại góc độ, nếu như là nữ nhân của tôi có khả năng bị người khác cướp đi, có lẽ, tôi còn cực đoan hơn cả cô nữa.

Lúc nói lời này hắn liền nghĩ đến chuyện bên phía Hy Lạp, trong mắt không khỏi hiện lên một đạo hàn quang.

Đột nhiên cảm nhận được hàn ý phát ra từ trên người Tề Nhạc, thân thể mềm mại của Hứa Tình không khỏi run lên, thấp giọng nói:

- Nguyên lai anh đã sớm biết. Nếu anh biết, vì sao anh còn gần gũi với Vân tỷ như vậy chứ?

Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Tôi cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái. Nhưng cô đừng quên, tôi chính là một nam nhân bình thường, hơn nữa tôi cũng không phủ nhận mình là một lưu manh, mỗi ngày đối với những mỹ nữ các ngươi nếu như tôi ngay cả chút cách nghĩ cũng không có, vậy thì tôi chẳng phải là bị liệt dương sao? Đây là thiên tính của người, cũng có thể nói là thói hư tật xấu của nam nhân a.

Hứa Tình nhìn Tề Nhạc, nước mắt lưng tròng, lúc trước sau khi Tề Nhạc bị khai trừ nàng liền phát hiện, nam nhân mà mình phi thường chán ghét này đi rồi mình cũng không thay đổi được khoái hoạt, ngược lại phi thường hoài niệm sinh hoạt lúc trước khi có hắn. Đúng a! Ở chung lâu rồi, cả hai đều đã đi vào trong sinh hoạt của đối phương, xem ra mình thật sự đã sai rồi.

Tề Nhạc thấy Hứa Tình không nói lời nào, nhìn khuôn mặt hao gầy hơn lúc trước của nàng, trong nội tâm không khỏi nổi lên vài phần thương tiếc:

- Tình nhi, cô vẫn khỏe chứ? Cô bây giờ đã tới trường nào rồi.

Hứa Tình nói:

- Tôi ở một trường học cách nơi này không xa, sau khi anh đi không lâu tôi liền chuyển sang chỗ khác. Không biết vì cái gì, lúc ở ký túc xá, chỉ cần vừa nhìn thấy cửa phòng của anh, trong nội tâm của tôi liền phi thường khó chịu. Tề Nhạc, cám ơn anh có thể tha thứ cho tôi. Lần kia là tôi sai rồi, vốn tôi chỉ muốn dọa anh, cho anh một cái giáo huấn mà thôi. Lại không nghĩ rằng sẽ náo lớn như vậy. Thật sự thực xin lỗi.

Thấy Hứa Tình muốn khóc, Tề Nhạc chặn lại nói:

- Được rồi, không nên cứ nói lời xin lỗi nữa, ngàn vạn đừng khóc nha. Nếu không bị người khác trông thấy lại hiểu lầm nữa. Đương nhiên, nếu người khác hiểu lầm cô muốn cưỡng gian tôi, tôi vẫn rất nguyện ý đấy.

Nhìn biểu lộ của Tề Nhạc có chút buồn cười, Hứa Tình không khỏi nín khóc mỉm cười, đấm nhẹ bộ ngực hắn một phát, nói:

- Anh vẫn chán ghét như vậy.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Cô như vậy mới đáng yêu! Hôm nay sẽ không phải mặc chữ T, và viền ren đấy chứ.

Hứa Tình khuôn mặt đỏ thẫm:

- Anh...

Trong nội tâm tuy rằng ngượng ngùng, nhưng lời Tề Nhạc cũng khơi gợi lên hoài niệm lần kia ở Thanh Bắc của nàng, nhớ tới mình đã từng cùng nam nhân trước mặt này lặn đêm, tim đập của nàng không khỏi nhanh mấy nhịp.

- Tề Nhạc, anh là đến tìm Minh Minh hay là đến tìm Vân tỷ thế?

Tề Nhạc nói:

- Nếu như tôi cho cô biết ta tìm cả hai, cô có tức giận hay không?

Hứa Tình lắc đầu, ảm đạm nói:

- Tuy rằng anh tha thứ tôi rồi, nhưng tôi xem ra, Vân tỷ và Minh Minh đều đối với tôi không giống trước. Từ sau chuyện lần kia, Vân tỷ tuy rằng không nói gì, nhưng nàng lại không thân cận với tôi như trước nữa, Minh Minh lại bất hòa hơn rất nhiều. Tôi biết rõ đây đều là do tôi tạo thành, tôi thật sự rất khổ sở. Tôi chính là bằng hữu của bọn họ ah!

Tề Nhạc an ủi nói:

- Sao lại thế chứ? Minh Minh ngày đó còn nói với tôi là có cơ hội mọi người cùng nhau ăn cơm cơ mà? Yên tâm đi, Minh Minh là một nữ hài tử có lòng dạ khoáng đạt, sẽ không ôm hận cô đâu. Ah, đúng rồi, có chuyện cô có thể còn không biết. Minh Minh hiện giờ đã chính thức trở thành bạn gái của ta rồi. Chúc mừng tôi đi.

Hứa Tình ngây ra một lúc, nói:

- Các ngươi không phải huynh muội sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Cái này không giải thích với cô, dù sao cô chỉ cần biết rằng Minh Minh là bạn gái của tôi như vậy đủ rồi.

Hứa Tình liếc Tề Nhạc thật sâu, nàng như thế nào cũng không hiểu, nữ hài tử xuất sắc như Minh Minh vì sao lại để ý Tề Nhạc chứ? Tề Nhạc có thể nói là không có bản lãnh gì, thậm chí ngay cả đại học cũng không học hết đã bị đã khai trừ. Tướng mạo lại càng xa xa không xứng với Minh Minh. Thanh Bắc không biết có bao nhiêu tài tử anh tuấn xuất sắc theo đuổi nàng, đều bị nàng cự tuyệt. Không nghĩ tới cuối cùng Minh Minh lại theo Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Cô có phải không tin không. Cô chẳng lẽ chưa từng nghe qua, trai không hư hỏng gái không yêu sao? Tôi tuy rằng không xuất sắc bao nhiêu, nhưng Minh Minh lại vừa ý côn đồ như ta. Cô ở nơi này đợi Trầm Vân sao, tôi đợi cùng với cô. Thuận tiện gọi Minh Minh đi ra, không biết Minh Minh hôm nay học gì nhỉ.

Vừa nói, hắn lấy điện thoại di động ra, lại một lần nữa bấm số điện thoại của Minh Minh.

- Tề Nhạc.

Thanh âm của Minh Minh so với lần trước đã nhẹ nhàng hơn một tí.

- Minh Minh, em chừng nào tan học thế!

- Em đã tan học rồi, đang trên đường quay lại ký túc xá, như thế này khả năng ba sẽ phái người tới đón em, sau đó...

Tề Nhạc nói:

- Anh rõ rồi, em bây giờ ra đây đi, anh ở cửa phía Bắc đây này. Em nếu trông thấy Trầm Vân thì gọi nàng cũng đi ra luôn, anh tìm nàng có chút việc.

- Ah! Anh đang ở đây sao? Tề Nhạc, nhưng bên phía ba...

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Em cứ ra đây là được, người lão gia tử phái tới anh sẽ ứng phó. Tin tưởng anh, anh sẽ tận lực xử lý mọi chuyện êm đẹp mà.

- Được rồi, vậy anh đợi lát nữa, em lập tức ra đây.

Cúp điện thoại, khí tức trên thân Tề Nhạc rõ ràng trở nên âm trầm thêm vài phần, trong mắt hàn quang có chút lóe ra.