Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 145: Phệ Hồn Đường (1)




Hiện tại tinh thần lực của hắn tập trung vào người của Thực Vật Hồn. Cái gọi là không ôm không biết, một khi om thì thật kỳ diệu. Biểu hiện của Thực Vật Hồn nhìn thì rất nhỏ nhắn xin xắn, nhưng khi ôm thì cảm nhận được thân thể của nàng mềm mại lung linh tràn ngập sức hấp dẫn, bộ vị kia của thân thể ngẩng đầu lên, may mắn quần thường không tính quá dài rộng, hơn nữa hiện tại Thực Vật Hồn không nhìn thấy thân thể hai người, nhưng dán sát vào người Tề Nhạc, làm Tề Nhạc xấu hổ.

Dùng Kỳ Lân Ẩn bao quanh hai người, tự nhiên phải gần sát, nếu không thì không cách nào chiếu cố thân thể, lúc bắt đầu Thực Vật Hồn dán vào người Tề Nhạc thì thân thể cứng ngắc, nhưng nàng rất nhanh khôi phục lại. Dù sao trải qua huấn luyện, loại tình huống này mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nàng vẫn nhịn được.

Ánh mắt của Tề Nhạc nhìn chăm chú vào trung tâm nghiên cứu, trong mắt xuất hiện tinh quang mạnh mẽ, hai tay ôm lấy Thực Vật Hồn lẳng lặng chờ đợi. Đúng như Thiên Hồn nói, trong trung tâm nghiên cứu này, tinh thần lực của hắn không cách nào dò xét chung quanh, ảnh hưởng trọng lực từ trường vô cùng nghiêm trọng. Nếu như không phải trên tay có chiếc nhẫn công nghệ cao, chỉ sợ ngay cả liên lạc với Thiên Hồn cũng gián đoạn.

...

Nước cộng hòa Viêm Hoàng, Kinh Thành.

- Đã hai ngày, tại sao không có tin tức của anh ta? Rốt cuộc anh ta đi nơi nào?

Hải Như Nguyệt tức giận vỗ một cái xuống bàn, may mắn lý trí của nàng vẫn còn, không có phát động long lực, nếu không, cái bàn đáng thương này xong đời rồi.

Từ Đông bất đắc dĩ nói:

- Không có biện pháp, đã tìm khắp Kinh Thành rồi, cũng không có tung tích anh ta. Xem ra, lúc này anh ta bị đả kích thật lớn! Kỳ Lân đã bỏ chúng ta, chúng ta làm sao bàn giao với Trát Cách Lỗ đại sư đây!

Hải Như Nguyệt nhíu mày, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

- Thật sự là bùn nhão không nặn thành tường, Tề Nhạc hỗn đản này, anh ta vĩnh viễn chỉ là côn đồ. Không biết tại sao ông trời chọn anh ta làm Kỳ Lân nữa chứ.

Từ Đông nhìn Hải Như Nguyệt, nói:

- Như Nguyệt, lời của cô hơi quá đáng. Tề Nhạc là đồng bọn của chúng ta, anh ta lại là vương của cầm tinh. Cô không nên nói anh ấy như vậy. Lần trước đối mặt Thâm Hải Minh Xà, nếu không phải anh ta đủ cơ trí, sợ rằng chúng ta đã xong đời rồi. Tuy anh ta xuất thân côn đồ, nhưng mà, nếu ông trời đã lựa chọn anh ta kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, chính là đạo lý của ông trời. Không nên xem thường đồng bọn của chúng ta, đối với đồng bọn phải có lòng tin. Tề Nhạc không phải vật trong ao, tôi tin tưởng, anh ta nhất định trở về.

Hải Như Nguyệt giống như nhục trí ngồi xuống ghế, tay phải vặn trán của mình.

- Thực xin lỗi, tôi có chút quá kích động. Anh cũng biết, Kỳ Lân quan trọng với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta cỡ nào, tôi có thể cảm giác được, nguy cơ vô hình đang áp bách chúng ta nhiều hơn. Tôi chỉ cảm giác mình không đủ mạnh, khó khăn nho nhỏ như thế, đã chơi mất tích.

Từ Đông mỉm cười, nói:

- Tôi nói cô đừng xem thường anh ta. Có lẽ lần này anh ta chịu đả kích, nhưng tuyệt đối không tính là ngăn cản. Tuy anh ta xuất thân côn đồ, lại là cô nhi, có lẽ trong nội tâm sẽ có chút ít tự ti. Nhưng thông qua tiếp xúc, tôi cảm giác, tính cách trời sinh của anh ta rộng rãi, hiện tại chúng ta không tìm thấy anh ta, chỉ sợ là có nguyên nhân khác, Như Nguyệt, cô đừng có gấp, đợi thêm vài ngày đi.

Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên. Hải Như Nguyệt không có tiếp, trong mắt vẫn có hào quang buồn bực, Từ Đông nháy mắt với nàng, Hải Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lúc này mới cầm điện thoại lên.

- Ai?

- Chị Như Nguyệt, là em! Em là Minh Minh.

Trong điện thoại có âm thanh thanh thúy vang lên.

Nghe được là Minh Minh, Hải Như Nguyệt lập tức thanh tỉnh vài phần, nói:

- Minh Minh, tình huống bên cô thế nào rồi? Ba người bọn họ giác tỉnh thuận lợi không

- Rất thuận lợi, nói cho chị tin tức tốt, chị Mạc Địch vì tu luyện từ thưở nhỏ, trụ cột phi thường tốt, vừa mới giác tỉnh đã có thực lực hai vân. Em muốn, sau khi chị ấy tu luyện một thời gian ngắn, nhất định sẽ vượt qua em. Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất cũng mới giác tỉnh xong, đang tu luyện. Chúng ta sẽ về trước khi hội giao lưu diễn ra, chị cứ yên tâm đi.

Cuối cùng không phải tin tức xấu, Hải Như Nguyệt thở ra một hơi, nói:

- Minh Minh, các người chiếu cố tốt cho mình. Sau khi trở về tôi sẽ đón các người.

Đột nhiên Minh Minh nói:

- Ah, đúng rồi, chị Như Nguyệt, tại sao chị lại để Tề Nhạc đi theo anh của em tới Thái Dương Quốc vậy? Anh ta còn yếu lắm.

- Cái gì? Tề Nhạc đi Thái Dương Quốc?

Hải Như Nguyệt kinh hô thành tiếng.

Minh Minh có chút quái dị nói:

- Chị không biết? Ngày hôm qua em nhận được tin tức của anh mình, nói bọn họ đang ở Thái Dương Quốc. Đang chấp hành nhiệm vụ gì đó. Tề Nhạc đi cùng anh của em. Anh của em là thành viên Viêm Hoàng Hồn. Nhiệm vụ Viêm Hoàng Hồn chấp hành đều là nguy hiểm nhất, em sợ Tề Nhạc gặp nguy hiểm.

Hải Như Nguyệt nói:

- Hỗn đản này, lại còn có năng lực kia, đi theo anh của cô đi Thái Dương Quốc chấp hành nhiệm vụ. Tôi thật muốn...

Trong âm thanh của Minh Minh mang theo vài phần lo lắng.

- Chị Như Nguyệt, anh của em nói mây câu liền cúp điện thoại. Tề Nhạc không phải chị an bài đi sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải hai người sẽ bảo vệ anh ta sao?

Ngay cả Minh Minh mình không rõ tại sao mình lo lắng như vậy, tâm của nàng hơi loạn.

Hải Như Nguyệt cười khổ đem chuyện xảy ra nơi đơn giản một lần, nghe xong lời này, Minh Minh lâm vào trong trầm mặc, sau khi suy nghĩ mười giây, trong điện thoại vang lên âm thanh kiên định.

- Chị Như Nguyệt, hiện giờ em sẽ trở về, sau đó trực tiếp bay đi Thái Dương Quốc.

Thần sắc Hải Như Nguyệt có chút cứng đờ, tuy Minh Minh cũng không có nói thẳng, nhưng nàng cũng nghe ra, Minh Minh trách cứ nàng không bảo vệ tốt cho Tề Nhạc.

- Minh Minh, cô không cần trở về. Bên Tây Tạng còn cần cô trợ giúp bọn họ tu luyện. Tôi và Từ Đông lập tức đi tới Thái Dương Quốc.

Minh Minh trầm lặng trong chốc lát, nói:

- Chị Như Nguyệt, chị không có thành kiến với Tề Nhạc chứ? Anh ta là cô nhi, thân thế đã rất đáng thương. Em...

Ánh mắt Hải Như Nguyệt có chút phức tạp, nói:

- Tôi biết rõ. Lần này là sơ sẩy của tôi. Tốt rồi, trước như vậy đi, chúng ta sẽ đi tới Thái Dương Quốc, nhất định mang anh ta bình an trở về.

Minh Minh nói:

- Vậy chị không trách anh ta chứ?

Hải Như Nguyệt cắn cắn răng một cái, nói:

- Đều đã qua. Hiện tại trọng yếu nhất là hội giao lưu hai tháng sau.

Minh Minh trong điện thoại cười lên, nói:

- Vậy là tốt rồi. Em sẽ thỉnh giáo đại sư, đại sư là Thiên Dẫn, cảm ứng khí tức của anh ta rất nhạy, đại sư nói anh ta đi ra ngoài lịch lãm cũng tốt, thân là Kỳ Lân sẽ có điềm lành, tối đa cũng chỉ hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Hải Như Nguyệt tức giận nói:

- Tại sao cô nói như vậy?