Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)

Chương 51




Ngày nghỉ cuối cùng, Vạn Côn khó có dịp ‘xả hơi’, cứ nằm lì trong nhà Hà Lệ Chân.

Khi cậu còn đang ngủ nướng thì Hà Lệ Chân đã rời giường. Ăn sáng xong thấy Vạn Côn vẫn nằm trên giường không chịu dậy, Hà Lệ Chân hỏi cậu: “Hôm nay anh không đi làm à?”

“Không đi đâu…” Một ngày không phải làm việc, Vạn Côn nói chuyện cũng uể oải, cứ nằm bẹp trên giường giống như có thể dính chặt vào chăn cả ngày vậy.

Hà Lệ Chân biết cậu làm việc vất vả, hiếm hoi lắm mới được nghỉ một ngày nên cô cũng mặc kệ, để cậu ngủ. Vạn Côn nằm trên giường ngủ được vài giấc, đến giữa trưa mới đờ đẫn tỉnh dậy.

Hà Lệ Chân mở cửa phòng ngủ ra, ánh mặt trời cũng nhanh chân chen vào, cô đến bên giường, vỗ chăn: “Trưa rồi.”

Vạn Côn giơ tay che nắng, Hà Lệ Chân kéo chăn lại: “Dậy đi, ăn cơm.”

Vạn Côn ngồi dậy nhìn cô, nói: “Mai lại đi làm à?”

“Ừm.”

Vạn Côn bỗng nói: “Đang nghĩ gì vậy?”

Hà Lệ Chân quay đầu: “Hả?”

Vạn Côn nhìn vào mắt cô, nói: “Anh hỏi em đang nghĩ gì vậy.”

Hà Lệ Chân lúc này mới nhận ra mình vừa thất thần: “Không có gì.” Cô gấp chăn gọn gàng đặt ở đầu giường, Vạn Côn tiện thể nằm tựa lên, Hà Lệ Chân không nhịn được châm chọc: “Anh giống đại gia ý nhỉ?”

Vạn Côn nhếch miệng cười, trong khung xương đều lộ vẻ ngang tàng: “Đúng vậy, anh đây chính là đại gia.” Cậu nói xong, bất chợt nhấc tay kéo Hà Lệ Chân lại, hôn lên môi cô một cái.

“Cho gia hôn một cái nào.”

“Anh đừng có làm rộn.” Hà Lệ Chân nhanh chóng đứng lên: “Không dậy thì đừng có mà ăn cơm.”

Vạn Côn cuối cùng cũng bò dậy vào toilet rửa mặt, thấy trên bồn rửa tay có một cái bàn chải mới màu xanh đậm, cậu ngang nhiên cầm lấy, dùng ca của Hà Lệ Chân bắt đầu đánh răng.

Ăn cơm xong đã hơn hai giờ, Hà Lệ Chân dùng thời gian ngắn ngủi còn lại giặt đồ nấu cơm, tổng vệ sinh phòng. Vạn Côn ngồi trên sô pha nhìn cô không rời mắt.

“Sao lại nhanh như vậy chứ…” Vạn Côn chợt nói.

“Cái gì nhanh?” Hà Lệ Chân hỏi.

“Thời gian.” Vạn Côn lười biếng cả một ngày, giọng nói cũng khàn hơn: “Thấy trôi nhanh quá…”

Hà Lệ Chân cười: “Anh chẳng làm cái gì mà cũng thấy thời gian trôi nhanh hả?”

Vạn Côn đứng dậy, Hà Lệ Chân nhìn theo mắt cậu.

Đúng là thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã hết một ngày, sắp tối rồi, trời cũng chuyển lạnh.

Hà Lệ Chân bị Vạn Côn nhìn như vậy cũng thấy áy náy, quay người định bật đèn nhưng Vạn Côn giữ lại, Hà Lệ Chân biết cậu lại muốn dính cô một lúc, đành đứng yên.

Vạn Côn ôm cô một lúc lâu, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, Hà Lệ Chân thấy hơi buồn cười, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Giọng Vạn Côn khàn khàn: “Làm nũng đó.”

Hà Lệ Chân nói: “Như vậy là làm nũng à?”

Vạn Côn ừ một tiếng.

Hà Lệ Chân nói: “Anh có tiền đồ một chút được không?”

Vạn Côn: “Sao anh lại không có tiền đồ?”

“Thôi bỏ đi!” Hà Lệ Chân cũng không muốn đôi co với cậu: “Anh muốn sao cũng được, tùy anh.”

Vạn Côn đắc ý nói: “Ngoan lắm...”

“Anh đừng có mừng vội.” Hà Lệ Chân ngẩng đầu, Vạn Côn cũng hất cằm lên, hai người cứ trừng nhau như vậy, Hà Lệ Chân nói: “Cả ngày cứ vênh mặt lên như thế.”

“Đâu có.” Vạn Côn nghiêm túc nói: “Anh rất dễ thỏa mãn mà.”

Hà Lệ Chân: “Em không nhìn ra đấy.”

“Thật mà.” Vạn Côn nhìn thẳng vào mắt Hà Lệ Chân, đôi mắt cô trong veo, dịu dàng, ướt át. Cô nhát gan, không dám trừng mắt với người khác, lúc nhìn thẳng bao giờ cũng tránh né, có trời mới biết thích cậu ánh mắt né tránh của cô tới nhường nào, nó giống như lông chim mỏng manh, chỉ cần một cơn gió thoáng qua là bay lượn tới phương trời xa xăm nào đấy.

Hà Lệ Chân cũng thích ánh mắt của Vạn Côn, ngay từ đầu cô đã cảm thấy ánh mắt cậu như một đốm lửa màu đen, nó không phải là ánh lửa của chính nghĩa, không phải là ấm áp của mặt trời, nhưng nó lại vô cùng mạnh mẽ.

Vạn Côn định chọc Hà Lệ Chân cho vui, nhưng trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau Vạn Côn bỗng đổi ý, cậu muốn nói tiếng lòng của mình.

“Nó so với anh mong ước hơn nhiều lắm.” Cậu nói.

Hà Lệ Chân không hiểu: “Cái gì hơn cơ?”

“Đó là…” Vạn Côn không thể nói rõ được, đó là một từ khó để nói thành lời, nhưng cậu vẫn nhìn Hà Lệ Chân, ánh mắt thẳng thắn, giống như muốn khắc sâu những gì mà hai người đã từng trải qua.

“Thật sự.” Vạn Côn thì thầm: “Còn tốt hơn so với những gì anh mong muốn, tốt hơn nhiều.”

Hà Lệ Chân bỗng hiểu được ý cậu muốn nói, cô xoay người lại, vuốt ve sợi tóc cưng cứng của cậu, thủ thỉ: “Sao anh lại không có tiền đồ như vậy chứ, mới đó đã thỏa mãn rồi!”

Vạn Côn áp vào má cô, nói: “Còn phải xem chuyện gì nữa, có những chuyện dù được nhiều hơn anh cũng không thỏa mãn, nhưng với em…” Giọng Vạn Côn trầm hơn: “Bấy nhiêu đó đã đủ rồi.”

Hà Lệ Chân cũng không nói gì, cô giơ tay ôm lấy người thanh niên trước mặt.

Anh thấy tốt là được rồi.

Ngày nghỉ kết thúc, Hà Lệ Chân quay lại trường. Cô thấy hơi lo lắng, nhưng đã hết một ngày mà tất cả vẫn bình thường. Lưu Dĩnh vẫn soạn bài, Hồ Phi vẫn pha trà, Bành Thiến vẫn mua hàng qua mạng như cũ.

Hà Lệ Chân tìm cách nói chuyện riêng với Hồ Phi.

Cô muốn từ chối dạy ở lớp bổ túc, nhưng nghĩ cả ngày vẫn không tìm được lí do thích hợp

Mỗi một ngày trôi qua, thời gian khai giảng lớp bổ túc cũng ngày một gần, Hà Lệ Chân cũng ngày càng sốt ruột.

Cuối cùng đến một buổi chiều, Hà Lệ Chân gọi Hồ Phi ra ngoài nói chuyện.

“Cái gì? Không dạy nữa ?” Hồ Phi nghe Hà Lệ Chân nói cũng bị dọa.

Hà Lệ Chân nói: “Thật ngại quá, thầy Hồ… tôi… nhà tôi có việc gấp nên không thể dạy được, anh có thể nói một tiếng với thầy Lý giúp tôi được không?”

“Còn hai ngày nữa thôi đấy!” Hồ Phi suy nghĩ: “Cuối tuần này dạy rồi, tự dưng cô nói không dạy là không dạy, thầy Lý biết đi đâu tìm người đây?”

“Không phải còn giáo viên khác nữa sao?”

“Giáo viên khác cũng phải dạy chứ.” Hồ Phi nói: “Cô Hà, cô không thể như vậy được, cô cũng phải nghĩ cho người khác nữa, đùng một cái cô không dạy tôi biết nói sao với thầy Lý đây?”

Hà Lệ Chân cúi đầu, nói: “Tôi thật sự không đi được ...”

Hồ Phi không nói gì, Hà Lệ Chân đợi một lúc lâu, ngẩng đầu lên thấy Hồ Phi đang gọi điện thoại.

“À, đúng, là tôi, là như vậy, Hà Lệ Chân, là cô Hà ấy, bây giờ có việc muốn nói với cậu.”

Hà Lệ Chân bỗng thấy hồi hộp, cô không nghe được giọng nói trong điện thoại nhưng có thể đoán đó là Lý Thường Gia.

“Ừa.” Hồ Phi nói vài câu rồi đưa điện thoại cho Hà Lệ Chân, nói: “Cô có lí do gì thì nói với Lý Thường Gia đi.”

Hà Lệ Chân rất không muốn nhận điện thoại, nhưng Hồ Phi cứ giơ tay ra, dáng vẻ ‘nếu cô không cầm điện thoại thì tôi cứ giơ mãi’, cô đắn đo vài giây đành phải cầm lấy.

“Alo.”

“Cô Hà à, tôi là Lý Thường Gia, cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

“Tôi…” Hà Lệ Chân liếc nhìn Hồ Phi, sau đó rời mắt, nói: “Tôi muốn báo với anh một tiếng, là có lẽ tôi không đi dạy lớp bổ túc được.”

“Không đi được? Vì sao?”

“...” Hà Lệ Chân nói: “Trong nhà có việc.”

“Việc gì?”

Hà Lệ Chân nói: “Có vài việc không tiện nói, tôi không thể đi được.” Hà Lệ Chân ngừng một lát, nói tiếp: “Tôi xin lỗi…”

Lý Thường Gia ở bên kia im lặng một lúc, sau đó nói: “Cô nói đột ngột như vậy giờ tôi không sắp xếp được, như vậy đi, tuần này cô cứ dạy đã, có gì nói sau.”

“Nhưng mà —— “

“Cứ vậy đi.” Lý Thường Gia nói: “Bảo thầy Hồ nghe máy đi.”

Hà Lệ Chân vẫn muốn từ chối, nhưng thái độ của Lý Thường Gia kiên quyết như vậy khiến cô không nói được gì.

Đưa điện thoại cho Hồ Phi, cô không quan tâm hai người họ nói gì đó, nhưng vì lịch sự nên cô đành chờ đến khi Hồ Phi nói chuyện xong.

“Quyết định vậy đi.” Hồ Phi bỏ điện thoại vào túi: “Bữa sau cô bàn bạc với anh ta nhé.” Hồ Phi cúi thấp người xuống, nói nhỏ với Hà Lệ Chân: “Đến lúc đó nếu cô không hài lòng với tiền lương thì cứ nói thẳng, dễ thôi mà.”

Hà Lệ Chân cũng đang rối bời, cứ gật đầu đại.

Tối thứ sáu Vạn Côn đến nhà ăn cơm, Hà Lệ Chân nói với cậu ngày mai sẽ đi dạy lớp bổ túc.

“Vậy mai anh không đến đây được à?”

“Sợ phải về muộn thôi.”

“Cũng được.” Vạn Côn nói: “Vừa hay bên kia cũng có chuyện cần giải quyết.”

Hà Lệ Chân đang suy nghĩ chuyện của mình, nghe Vạn Côn nói vậy thì hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Đã qua một tuần ‘huấn luyện’, Vạn Côn ăn cơm bằng tay trái đã nhuần nhuyễn, cậu vừa bới cơm vừa nói: “Cũng không có gì đâu, có mấy người đến cướp mối làm ăn thôi.”

Hà Lệ Chân nghe cậu nói từ “cướp” liền thấy không yên tâm.

“Vậy làm sao bây giờ? Là người ở đâu đến anh có biết không, bọn họ tới cạnh tranh công bằng à?”

Vạn Côn nghe vậy buông đũa: “Sao lại hỏi nhiều vậy chứ?”

Hà Lệ Chân nói: “Tay anh còn chưa khỏi hẳn, có chuyện gì cứ nói với cấp trên ấy, đừng để xảy ra chuyện.”

Vạn Côn trấn an cô: “Em yên tâm, không có chuyện gì đâu. Hôm qua có mấy người từ bên ngoài tới, nhưng bị anh đuổi đi rồi.” Nói xong, cậu nhớ tới câu “cạnh tranh công bằng” của Hà Lệ Chân, bật cười một tiếng.

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

“Vậy chỗ công trường bọn anh…”

Vạn Côn bình tĩnh đáp: “Không có việc gì đâu.”

Hà Lệ Chân gật đầu, cô đang bận nghĩ đến ngày mai phải giải thích với Lý Thường Gia thế nào, nên cũng không quân tâm nhiều đến chuyện của Vạn Côn nữa. Vạn Côn không nghe được lời cằn nhằn như thường ngày của cô, thấy hơi lạ, nhìn cô nói: “Em đi dạy sao rồi?”

Hà Lệ Chân: “Sao là sao?”

“Hai tên kia có đi tìm em không?”

Hà Lệ Chân hiểu ý cậu, nói: “Không có, em không có chuyện gì hết mà, anh cứ lo việc của anh là được.”

Thực ra, chuyện Vạn Côn gặp phải hơi rắc rối một chút.

Đám người kia đến đã ba ngày rồi, ngày đầu tiên chỉ nghiên cứu thị trường, hôm sau bắt đầu cướp mối trắng trợn. Trần Lộ thấy ngứa mắt, qua bên ‘khuyên bảo’ một hồi, không ngờ hôm nay bọn chúng lại đến nữa, giống như miếng cao su dính trên da chó, đuổi thế nào cũng không được.

Vạn Côn vừa ăn vừa suy nghĩ, nếu cuối tuần Hà Lệ Chân bận việc, vậy thì giải quyết luôn trong hai ngày này đi.