Sinh Sinh Tương Hi

Chương 1




Ngày khai hố: 25/02/2021


Editor: Melbournje


Beta-er: Chang


Thành phố S, tháng 5.


Bây giờ ánh đèn rực rỡ mới lên, một chiếc du thuyền xa hoa đang ở trong bóng đêm chậm rãi rời đi.


Chiếc du thuyền loại nhỏ này đón được nhiều nhất là 400 vị khách, mà tối nay chỉ mời có 99 vị khách, trong ba ngày, bọn họ không chỉ được hưởng thụ những phục vụ tốt nhất, mà còn cử hành một buổi đấu giá ở trên chiếc du thuyền này.


Những khách mời có người là nhà sưu tập, nhà thẩm định, doanh nhân, phú thương,... Không ít người là nhân vật có danh dự và uy tín ở thành phố S, thân phận cao quý, bởi vậy việc một cô gái trẻ dẫn theo một chàng trai nhìn khoảng mười mấy tuổi xuất hiện ở trên du thuyền, hấp dẫn sự chú ý của không ít người, không phải bởi vì dung mạo của người con gái có bao nhiêu kinh diễm, mà là trước khi lên du thuyền thì sẽ được yêu cầu xác minh thân phận, tại sao thằng nhóc này lại được mời lên đây chứ?


Nhưng mà từ cách ăn mặc không khó coi lắm của hai người thì có thể thấy xuất thân cũng không bình thường, tuy rằng tuổi chàng trai còn nhỏ, dung mạo như ngọc, nhưng không có chút luống cuống nào, rất tự nhiên và hào phóng, mọi người đánh giá chắc hẳn là quý công tử nhà ai, người trong nhà tiêu tiền mua một vé mời tới, để cho cậu ấy thấy nhiều việc đời.


Một chàng trai diện mạo đáng yêu như thế tự nhiên làm người ta thấy có hảo cảm hơn, chỉ chốc lát sau liền có người tiến lên bắt chuyện.


"Nhìn bề ngoài của cậu này thật tuấn tú, là......" Nhìn qua thì cô gái khoảng 24-25 tuổi, dung mạo của hai người lại có chút giống nhau, nhất thời khiến người ta không rõ quan hệ của hai người.


"Là cháu trai tôi." Cô gái hơi mỉm cười, duỗi tay vỗ vỗ bả vai của chàng trai, "Tiểu Vũ, chào dì đi."


Biểu tình của chàng trai cứng đờ trong nửa giây, tựa như có chút sợ người lạ, cậu ấy gọi rất nhẹ, "...... Chào dì ạ."


Từ khi bọn họ đi vào, Phó Đình Sinh ở cách đó không xa cũng chú ý tới, nhìn trong chốc lát đang muốn dời tầm mắt đi, vừa đúng lúc quan sát được một màn này, cậu nhóc đang làm vẻ mặt ngoan ngoãn kia hơi cúi xuống, biểu tình âm trầm trong nháy mắt.


Người phụ nữ trung niên ở đối diện đang trả lời nên cũng không nhìn thấy, nhưng ở vị trí của anh lại nhìn thấy rõ ràng, theo bản năng nghề nghiệp, anh có cảm giác cậu trai này có chút cổ quái, liền nhìn nhiều hơn vài lần.


Ngay sau đó, cậu trai dường như nhận ra ánh mắt của anh, nhìn lại phía anh.


Lúc tầm mắt giao nhau, Phó Đình Sinh rũ mắt tránh đi, lắc lắc ly rượu trong tay, sau đó đưa nó đến bên môi, uống một ngụm, mùi thơm và sự tinh khiết đi vào yết hầu, lúc nhìn lại, người phụ nữ trẻ tuổi cùng cậu trai đó đã đi xa.


Phó Đình Sinh cảm thấy chính mình nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là một đứa trẻ bị yêu chiều nhiều nên sinh hư thôi, không tính là hiếm thấy, đảo mắt anh liền đem khúc nhạc đệm này vứt ra sau đầu, bởi vì anh còn có chuyện khác quan trọng hơn.


Mà bên kia, cô gái trẻ tuổi dẫn theo cậu trai lên lầu hai, tới một góc, bốn bề vắng lặng, cậu trai hoàn toàn biểu lộ ra bản tính của mình, trên mặt hoàn toàn không có sự ngây thơ chất phác và ngoan ngoãn như vừa rồi đã nguỵ trang.


Ánh mắt bên cạnh thật sự mãnh liệt đến nỗi không có cách nào bỏ qua, Thiệu Hi nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt vô tội, "Tiểu Vũ Vũ, trừng cô làm gì?"


Thiệu Trình Vũ gần như nghiến răng nghiến lợi, "Cháu gọi lại một lần nữa xem."


"Chú...... Chú nhỏ." Trước lời nói "âu yếm" của "Trưởng bối", cô thỏa hiệp một chút.


"Không biết lớn bé!"


Cô thấy không sao cả rồi nhún vai, không thèm để ý nói: "Chú chỉ lớn hơn cháu hai tuổi thôi mà."


"Chú cũng là chú của cháu." Thiệu Trình Vũ bày ra tư thế trưởng bối hiếm thấy, nhưng lại không xứng với gương mặt và chiều cao của anh ta, nói ra lời này xong thì đại khái chính anh cũng tự ý thức được, liền đổi đề tài.


"Vừa rồi người đàn ông kia vẫn luôn nhìn chú."


"Nói không chừng đang nhìn cháu thì sao?" Vị trí mà bọn họ đang đứng có tầm nhìn cực kỳ tốt, dựa theo phương hướng mà người chú chỉ vào, Thiệu Hi nhìn qua, nơi đó có không ít người đang đứng, có thể được mời đến nơi này, đương nhiên nhìn qua đều biết giá trị con người xa xỉ, nhưng cô cố tình liếc mắt một cái chỉ chú ý tới người đàn ông kia.


Ngũ quan tinh xảo, cơ thể rõ ràng.


Âu phục cao cấp đặt may phối với áo sơ mi màu trắng áo, cơ thể anh thon dài, thẳng như tranh vẽ, quanh người tản ra hơi thở thanh quý lại xa cách.


Một người đàn ông như vậy cho dù đứng giữa một đám người tinh anh thì vẫn là người rực rỡ và loá mắt nhất.


Câu vừa rồi chẳng qua cô chỉ thuận miệng mà nói thôi, nhưng hiện tại, cô lại hy vọng câu nói đó là thật.


Thiệu Trình Vũ không biết tiếng lòng cô mà trợn trắng mắt, "Tự luyến."


Giây tiếp theo lại không nghe được phản bác, anh hồ nghi nhìn qua, lại nghe thấy Thiệu Hi nói một câu không rõ ý vị: "Chú nhỏ, chú thấy hôm nay cháu thế nào?"


"Cái gì?"


Thiệu Hi thoáng lui ra phía sau, ở trước mặt anh tự tin mà ưu nhã xoay một vòng, chiếc váy bồng bềnh, thiết kế hở lưng nhỏ nhắn phía sau tuy gợi cảm nhưng không quá hở hang, màu đen sấn đến trên da thịt cô, ở dưới ánh đèn dường như càng thêm sáng da hơn.


Trong đầu anh bỗng dưng nhảy ra một từ: Hoa Hồ Điệp, nhưng mà là loại có độc.


Thiệu Trình Vũ nheo mắt, "Cháu... Muốn làm gì?"


"Dụ sắc." Đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười, hai chữ bị cô nói ra phá lệ ngả ngớn.


"......"


Tựa như còn ngại chưa đủ, cuối cùng Thiệu Hi còn không quên kích thích anh một chút, "Đúng rồi Tiểu Vũ Vũ, nhớ về phòng mà ngây ngốc đừng đi lạc nha~"


"......"


Thiệu Trình Vũ còn chưa kịp tức giận, "Hoa Hồ Điệp có độc" liền lập tức đào tẩu, anh trừng mắt nhìn bóng dáng cô, cầm lấy chén rượu uống một hớp lớn.


Ặc, Coca......


Lại xoay người nhìn về phía người dưới lầu, chỉ chốc lát sau liền thấy được một bóng dáng nhỏ nhắn kia.


Không có anh ở bên cạnh, những ánh mắt dừng ở trên người cô càng thêm trắng trợn và táo bạo.


Nhìn cháu gái của mình đi dụ sắc đàn ông thật là kỳ quái, nghĩ tới trạng thái của anh mà đi một mình sẽ không tránh khỏi khiến người khác hoài nghi, Thiệu Trình Vũ nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể về phòng.


Ai bảo hiện giờ anh đang đóng giả một người vị thành niên chứ?


***


Phó Đình Sinh đang âm thầm quan sát tình huống bên trong tàu chở khách, đột nhiên lại thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới.


Anh không nghĩ bản nhạc đệm vừa rồi bị mình vứt sau đầu lại tự mình tìm tới.


Cô gái chậm rãi đi đến trước mặt anh, chỉ chỉ phía sau anh, nhoẻn miệng cười, "Tiên sinh, phiền anh lấy giúp tôi một ly champagne có được hay không?"


Phó Đình Sinh hơi gật đầu, xoay người cầm một ly champagne đưa cho cô, tay anh cầm ở dưới thân ly rượu, để lại một đoạn không gian trống, mà khi đối phương nhận lấy vẫn cố ý vờ như vô tình chạm vào ngón tay anh.


Bọn họ đứng thật sự gần, cho nên biểu tình biến hoá rất nhỏ của anh cũng thu hết vào trong tầm mắt của cô.


Rõ ràng là kháng cự và bài xích.


"Cảm ơn." Cô gái nhận xong không uống cũng không rời đi, thậm chí còn đi lên một bước, cùng với mùi hương nhàn nhạt trên người cô, anh nhạy bén cảm giác được dường như cô còn có chuyện muốn nói.


Quả nhiên một bàn tay tinh tế trắng nõn xuất hiện ở trước mắt anh, "Đây là danh thiếp của tôi."


Thật ra lần này Phó Đình Sinh cũng không muốn giao lưu với nhiều người, nhưng đối phương dù sao cũng là nữ, nếu anh không để ý tới thì chắc chắn sẽ làm cô cực kỳ xấu hổ.


Vì thế hai người tự nhiên mà trao đổi danh thiếp.


Cố Tích, nhà thẩm định các bộ sưu tập.


Phó Đình An, tổng giám đốc công ty kỹ thuật internet GO.


Hai người đều dùng danh nghĩa của người khác, xuất phát từ nguyên nhân khác nhau.


Nhìn tên trên danh thiếp, Thiệu Hi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, khóe miệng khẽ nhếch, hàm chứa một ý cười, "Trách không được tôi cảm thấy anh rất quen mắt, lúc trước tôi đã xem qua những tin tức của Phó tổng ở trên tạp chí kinh tế tài chính rồi, rất vui được làm quen với anh."


"Ừm." So với đối phương nhiệt tình, Phó Đình Sinh lãnh đạm hơn nhiều, một là bởi vì chuyến này anh giả mạo thân phận của anh trai, sợ nói quá nhiều sẽ bại lộ, hai là anh vốn là không am hiểu chuyện giao lưu với nữ giới.


Vừa đúng lúc này có người gọi điện tới, anh nói lời xin lỗi, nghiêng người rời khỏi nơi này.


Nhìn theo bóng dáng đĩnh bạt của anh, ý cười nhàn nhạt trên mặt Thiệu Hi dần tắt đi, cô cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm.


"Thật có ý tứ."


Tiệc tối qua đi, đại đa số mọi người đều trở về phòng đã được sắp xếp để nghỉ ngơi, Thiệu Hi cũng trở về phòng ở tầng ba, vào cửa liền thấy Thiệu Trình Vũ ngồi ở trên sofa.


"Thành công chưa?" Ba chữ rất nhẹ nhàng phiêu phiêu.


"Cũng không tính là vậy đi." Cô thưởng thức tấm danh thiếp kia mà ngồi xuống ở đối diện anh, con ngươi màu đen sáng rực, "Nhưng mà có phát hiện ra một chuyện khá thú vị."


Thiệu Trình Vũ hạ mi, từ biểu cảm của Thiệu Hi thì không khó để anh nhìn ra hứng thú đối với người đàn ông kia của cô không phải là nhất thời xúc động, nếu là ngày thường, đương nhiên anh sẽ không can thiệp, nhưng mà lần này, "Cháu cũng đừng quên mục đích chúng ta tới đây để làm gì." Ngữ khí của anh không tự giác mang theo vài phần cảnh cáo.


Thiệu Hi cất danh thiếp, ngước mắt cho anh một biểu tình bảo anh yên tâm, "Yên tâm, cháu có chừng mực."


Có mới lạ...... Biết rõ phong cách làm việc của cô, Thiệu Trình Vũ yên lặng bỏ thêm mấy chữ này ở trong lòng.


***


Ban đêm.


Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thiệu Trình Vũ ở giường bên cạnh, Thiệu Hi lại chậm chạp không có cách nào vào giấc, giãy giụa trong chốc lát, cô xoay người xuống giường, khoác một chiếc áo khoác ngồi xuống sofa ở phòng khách.


Lấy điện thoại ra, cô mở thanh công cụ tìm kiếm gõ chữ Phó Đình An, là một doanh nhân trẻ thành đạt, anh rất khiêm tốn, chưa bao giờ nhận bất cứ hình thức phỏng vấn gì, cho nên tạp chí kinh tế tài chính gì vừa rồi chính là cô nói bừa.


Không nghĩ tới lại thật sự bị cô thử ra rồi.


Chẳng qua anh không phải Phó Đình An, thì sẽ là ai?


Cô mơ hồ nhớ lại......


Lộc cộc......


Trong không gian nhỏ yên tĩnh thì tiếng vang cũng sẽ bị phóng đại lên, Thiệu Hi nghe được có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng gần.


Dù sao cũng không có chuyện gì làm, cô nhón chân đi tới cửa, dán tai vào cửa lắng nghe, tiếng bước chân chạy qua cửa càng ngày càng xa.


Chờ đến khi không nghe thấy nữa, cô quay đầu lại nhìn phòng ngủ tối om, thật cẩn thận mở cửa ra, nghiêng người đi ra ngoài.


Năm phút trước Phó Đình Sinh liền cảm giác được phía sau có người, đối phương cũng không quá chuyên nghiệp, cho nên từ lúc bắt đầu đi theo đã bị anh phát hiện.


Anh không đi nhanh hơn, cũng không có vội vã cắt đuôi đối phương, mà đối phương đi theo càng ngày càng sát.


Đi đến một chỗ quẹo, xác nhận vị trí của người theo dõi xong, Phó Đình Sinh dừng lại, quay người, khi tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, anh nhanh chóng quay lại.


Dựa vào tiếng bước chân, anh đã sớm biết được đối phương là ai, bởi vậy anh khống chế lực của chính mình, ở dưới tình huống không xúc phạm đến cô mà dùng cánh tay đè cô lại.


Cánh tay trái của anh đè ở chỗ yết hầu cô, cũng không dùng nhiều lực, nương theo ánh đèn mỏng manh cách đó không xa, anh không có gì bất ngờ khi thấy được cặp mắt xinh đẹp kia, nhưng mà ngoài ý muốn chính là, ánh mắt của cô cũng không bị chút hoảng loạn nào đánh vỡ.