Editor: Thu Lệ
Kỳ nghĩ Lễ Phục sinh kết thúc, làn gió mùa hè khô ráo nóng bức thổi đi làn gió ôn hòa của mùa đông, lần nữa nắm mảnh đất này trong tay, hoa tươi bắt đầu trải rộng từ vịnh biển đến toàn bộ bán đảo Iberian.
Học kỳ thứ ba cũng theo đó mà đến, Carlos không vui một chút nào.
Bởi búp bê tóc đen Tây Dương có nhiều nhiệm vụ hơn, không thể cuối tuần cũng ở cùng cậu, cậu rất khó chịu. ⊙︿⊙
Tuy rằng cậu cũng cảm thấy Bella đàn dương cầm rất xinh đẹp, tuy rằng cậu không biết thưởng thức nhưng ít ra cũng biết tiếng đàn đó rất tuyệt vời, hình ảnh những ngón tay của cô lay động trước Piano quả thực như công chúa trong truyện cổ tích.
Nhưng cậu sẽ không cưỡi ngựa, ít nhất hiện tại sẽ không, những hoàng tử và kỵ sĩ trong truyện cổ tích đều sẽ cưỡi ngựa.
Cậu có chút lo lắng.
Carlos ở phòng học chống cằm làm bài thi văn học, linh hồn nhỏ bé đã sớm bay đi xa, cậu đang tự hỏi thế nào mới có thể làm cho Bella ở cùng cậu nhiều hơn, cho dù dạy thêm môn văn học mà cậu ghét nhất cũng được.
“Carlos, xin chú ý đây là kỳ thi thử giữa kỳ của cậu.” Thầy giám thị nói bên tai khiến cậu giật mình, đương nhiên trên mặt cậu vẫn không có biểu tình gì, dáng vẻ như rất bình tĩnh.
Cậu cầm lấy bút lần nữa, bắt đầu viết lên bài thi.
Tác giả của câu thơ này là?
Ừm, Carlos cảm thấy cậu cần phải viết sai đáp án này.
Học kỳ này kết thúc, kiếp sống tiểu học của Tô Thanh Gia và Carlos cũng sẽ chấm dứt, bọn họ sẽ lên cấp hai.
Giáo dục Tây Ban Nha quy định bốn năm trung học cơ sở, nội dung giáo dục cơ bản giống như tiểu học, nhưng thời gian đi học phải nhiều hơn tiểu học gần một tiếng.
Sắp được nói tạm biệt bậc tiểu học, Tô Thanh Gia vô cùng vui vẻ, điều này có ý nghĩa khoảng cách cô đến tự do lại gần thêm một bước. Thành tích của cô vô cùng xuất sắc, thế cho nên thiên nga trắng càng ngày càng d/đ;l;q;d chán ghét cô, thật ra hiện giờ cô hiểu rất rõ, bất kể con gái bao nhiêu tuổi thì lòng ghen ghét lúc nào cũng vô cùng mãnh liệt.
Tuy rằng thành tích của Carlos bị lệch môn nghiêm trọng, nhưng điều may mắn là Carlos vẫn có thể đạt được điểm tiêu chuẩn.
Điểm này làm bà dì quái gở vẫn thực yên tâm.
Nhưng một tuần sau, khi Carlos cúi đầu cầm bài thi văn học 3 điểm đưa cho Tô Thanh Gia thì Tô Thanh Gia hoàn toàn nổ tung.
Thiếu niên, mạch máu não của cậu bị đứt à? o_o
Những…… Những đáp án này là cái quỷ gì hả?
Tô Thanh Gia nhìn bài thi tràn đầy gạch chéo, lại nhìn Carlos dùng sức giật giật lỗ tai phải, thật sự hận sắt không thành thép.
“Hiện giờ em chỉ muốn yên lặng, đừng hỏi em yên lặng là ai.” Tô Thanh Gia vững vàng thanh âm, nói.
Carlos: “……”
Cho nên yên tĩnh là ai? Carlos nhịn xúc động muốn cào tóc, ánh mắt thực vô tội.
Nếu vào ngày bình thường, có lẽ Tô Thanh Gia sẽ bảo Carlos ngồi xổm xuống một chút, sau đó sẽ vuốt vuốt mái tóc vàng mà ngày nào cậu cũng gội, cảm giác siêu tóc, trong lòng siêu thoải mái.
Nhưng hôm nay, Tô Thanh Gia cảm giác như chính con trai mình nuôi lớn cầm kết quả như vậy tới gặp người lớn, trong lòng nhét vào không được.
Cô rất muốn phê bình Carlos một chút, nhưng nhìn cậu căng thẳng đến nỗi dùng sức giật giật lỗ tai, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt ẩm ướt, Tô Thanh Gia lại không quá nhẫn tâm.
Suy đi nghĩ lại vẫn nói: “Như vậy đi, về sau mỗi cuối tuần em đều sẽ tới giúp anh bổ túc kiến thức văn học, anh nhất định phải học cho tốt nếu không sẽ lưu ban!”
Tuy giáo viên Tây Ban Nha không đối xử nghiêm khắc với học sinh như ở Trung Quốc, bọn họ gần như nuôi thả, nhưng nếu không đạt tiêu chuẩn, trường học vẫn sẽ cưỡng chế để cậu tiếp tục học tập nội dung cũ, cũng chính là lưu ban.
Trong lòng Tô Thanh Gia thầm nói xin lỗi Louis, o(︶︿︶)o haiz, thầy Louis anh tuấn à, xem ra buổi tối thầy chỉ có thể ở cùng với con nhóc là em đây trong phòng dạy đàn rồi, cô chỉ có thể mặc niệm thay người đẹp quyến rũ có nốt tàn nhang nhỏ trên mặt mà thôi.
Đối với quyết định này, đương nhiên Carlos rất vui vẻ nhưng cậu không cười, chỉ thành thành thật thật mà trả lời: “Ừm được, anh sẽ cố gắng.”
Có trời mới biết cậu giật giật lỗ tai hoàn toàn không phải căng thẳng mà là chột dạ, những đáp án đó đều do cậu cố ý điền sai, hừ, ai bảo Bella thể ở cùng với cậu chứ.
Lúc Bella xem bài thi, cậu rất sợ bị nhìn ra dấu vết xóa đáp án đúng trên bài thi.
Chẳng qua cũng may, tất cả kế hoạch đều rất thuận lợi.
Mỗi tuần học bù là lúc Carlos vui sướng nhất, trong cổ họng Tô Thanh Gia phát ra âm sắc thật xinh đẹp, Carlos cảm thấy giống như chim sơn ca đang hót vậy.
Hơn nữa, gần đây Oleguer to lớn cuồng lải nhải lại mới quen một người bạn gái mới, tóc quăn, ngực lớn, hội tụ đầy đủ những gì mà tên Oleguer tinh lực tràn đầy kia muốn, Oleguer bị quyế rũ đến nỗi mỗi buổi tối đều lén đi ra ngoài tìm cô ta, càng đừng nói đến cuối tuần.
Tháng sáu, Tô Thanh Gia, Carlos và tất cả học sinh lớp 6 cùng nhau kết thúc chương trình tiểu học, giữa giai đoạn chuyển từ cấp một lên d/đ;l;q;d cấp hai ở Tây Ban Nha không cần thi, chỉ cần đánh giá thành tích tổng thể đủ tư cách là có thể thuận lợi nhập học.
Mùa hè này không có gánh nặng bài tập, chỉ có điều Tô Thanh Gia nghĩ dường như cô chưa từng làm bài tập hè, năm thứ hai không có bài tập, sau đó lên thẳng lớp 6, nhảy vọt qua mấy giai đoạn.
Nhàn nhã cùng Carlos vượt qua một tháng, Tô Thanh Gia tạm biệt Carlos.
Cô phải về Trung Quốc hai tháng, Tô Tĩnh Khang được duyệt nghỉ một thời gian, cho phép về nước thăm người thân, cả nhà đều rất vui vẻ, Tô Thanh Gia cũng rất muốn ở cùng ông bà nội đã hơn hai năm không gặp.
Carlos tiễn bọn họ ở sân bay Ann Platt, trước khi lên máy bay, thiếu niên tóc vàng vượt qua rào chắn cho Tô Thanh Gia một cái ôm rất dài.
Cậu ôm rất dùng sức, lúc này Tô Thanh Gia mới phát hiện, thiếu niên từng nhỏ gầy hơn cô nay đã lớn lên rất cao rất cao, trước ngực cậu là hương vị có xanh tươi mát, mặt Tô Thanh Gia áp vào trước trái tim cậu, nghe thấy được tiếng nói không chịu.
Tô Thanh Gia xách vali lên xoay người vẫy vẫy tay, Carlos cũng vẫy tay tạm biệt cô.
Mãi cho khi loa phát thanh truyền tới tiếng chuyến bay đến đi Trung Quốc cơ đã cất cánh, Carlos mới đi về phía sân bay, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời rất xanh, thậm chí cậu có thể nhìn thấy rõ số hiệu của máy bay.
Carlos có chút mất mát, cho dù chỉ xa nhau một thời gian ngắn nhưng cậu cảm thấy rất dài.
Thật giống như Tô Thanh Gia đã từng nói với cậu một câu ngạn ngữ Trung Quốc, hình như là —— “Một ngày không gặp, như cách ba thu.”
Tây Ban Nha gần như không cảm nhận được sự tồn tại của mùa thu, chỉ có rõ hai mùa hạ và đông, Carlos cảm thấy những lời này có thể đổi thành là —— “Một ngày không gặp, như cách ba đông”.
Năm nay, sinh nhật Carlos Tô Thanh Gia không thể ở cùng Carlos rồi.
Carlos quyết định tặng cho mình một món quà sinh nhật đặc biệt—— cậu tìm một người dạy tiếng Trung tại nhà, cũng không tính là kèm tại nhà, một anh chàng người Trung Quốc đều có mái tóc đen thuần khiết như Bella, d/đ;l;q;d mười sáu tuổi tên là Thẩm Kha, theo người nhà di dân đến Barcelona, nhưng tiếng Tây Ban Nha cậu ta không tốt lắm, Carlos trao đổi đổi với cậu ta.
Thẩm Kha dạy cậu tiếng Trung, Carlos dạy cậu ta tiếng Tây Ban Nha. Coi như là hỗ trợ lẫn nhau cùng tiến bộ.
Carlos hy vọng, cậu có thể thông qua cách như vậy để khoảng giữa cậu và Bella sẽ lại gần hơn một chút.
Đất nước tốt đẹp đã nuôi dưỡng Bella làm tâm trí Carlos muốn hướng về.
*
Đầu tiên, Tô Thanh Gia bay từ Barcelona đến Bắc Kinh, sau đó lại từ Bắc Kinh bay về quê nhà Hàng Châu, qua quá trình xóc nảy cuối cùng cũng về đến nhà.
Bởi vì hành lý rất nặng nên phải thanh toán thật nhiều thật nhiều chi phí, Tô Thanh Gia có chút đau lòng.
Ông cụ Tô là người phương Bắc, trước khi ra nước ngoài học chuyên sâu đã cưới bà Tô là danh môn thế gia Hàng Châu, bà nội Tô là một phụ nữ truyền thống buộc chân nhỏ, cho tới bây giờ vẫn dùng từng đường kim mũi chỉ mà khâu vá quần áo cho người nhà, ông Tô đã từng uống mực Tây nhưng rất vui lòng đón nhận cuộc hôn nhân này, bi kịch Từ Chí Ma và Trương Ấu Nghi(*) không xảy ra trên người bọn họ.
(*): Từ Chí Ma (tiếng Trung: 徐志摩; bính âm: Xú Zhìmó; Wade–Giles: Hsü Chih-mo, 15 tháng 1, 1897 – 19 tháng 11, 1931) là một nhà thơ Trung Quốc đầu thế kỷ 20. Trước khi ông ra nước ngoài du học, gia đình ông đã bắt ông kết hôn với Trương Ấu Nghi, và bi kịch hôn nhân không có tình yêu đã xãy đến với hai người. Nếu các bạn muốn biết rõ hơn hãy search thêm nhé!
Trải qua hơn 60 năm mưa gió, hai người vẫn sống hạnh phúc với nhau đến tận bây giờ.
Năm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông Tô. Tô Tĩnh Khang phải mất sức lực một phen mới được về nước.
Sau khi Tô Tĩnh Khang ra nước ngoài, ông Tô lão lập tức dẫn theo vợ dọn tới một ngõ hẻm cũ, bình thường cùng chơi cờ với mấy người bạn tốt, nghe một chút Bình thư(*), chơi chim, bà nội Tô thì cùng mấy bà lão thân mật thêu hoa, sáng tạo một vài hoa văn, cũng xem như vượt qua những ngày cô đơn.
Tô Tĩnh Khang là con trai nhỏ nhất và cũng là duy nhất của ông Tô.
Khi cách mạng văn hóa vô sản xảy ra, người con trai cả đã thay ông để lại một cái mạng, ông cụ Tô bị nhốt dưới tầng hầm ngầm cả đời chưa từng chảy nước mắt. Con thứ hai chết trên chiến trường ở Triều Tiên, thi thể không còn, toàn bộ rơi vãi trên mãnh đất cách Trung Quốc rất gần.
Ra khỏi viện ngoại giao, ông cụ Tô về nhà hỏa táng quần áo của con thứ hai, dẫn theo vợ già đi đến biên giới, chôn tro tàn dưới cột mốc biên giới.
Tuy thế nhưng ông Tô vẫn tiếp tục tiễn Tô Tĩnh Khang đi, để anh đi Tây Ban Nha.
Tô Thanh Gia rất bội phục hai ông bà, sống trong một niên đại như vậy, nếm trải nhiều gió sương mưa tuyết, chịu đựng nhiều chua xót khổ sở nhưng vẫn tiếp tục yêu quốc gia này, vẫn luôn kéo dài đến đời sau, đời sau nữa.
Đời trước, hai ông bà vẫn đều còn khoẻ mạnh, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn gặp điều không may hay một số bệnh, nhưng cũng không có chuyện gì lớn, sau đó Tô Thanh Gia về nước, tuy rằng không sống cùng bọn họ nhưng lại cùng một thành phố, bình thường không có việc gì cũng có thể tụ họp một chút.
Về đến nhà, bà nội Tô đã cùng với dì giúp việc làm xong một bàn thức ăn Hàng Châu từ sớm, người một nhà hạnh phúc vui vẻ đoàn viên, ông nội Tô còn đặc biệt nhận được sự cho phép có thể uống mấy ngụm rượu, cầm ly rượu mừng rỡ không thôi, một ngụm rượu hận không thể chia thành ba miếng để nuốt xuống.
Tô Thanh Gia cố gắng ăn hết chén này đến chén khác, cuối cùng ăn không vô nữa vuốt bụng nhỏ căng tròn. Làm cho người một nhà cười ha ha.
Buổi tối, bà nội Tô dắt Tô Thanh Gia đến căn phòng nhỏ mà trước kia Tô Thanh Gia đã ở, giường lớn điêu khắc hoa văn là của hồi môn của bà nội Tô đã sớm tặng cho cháu gái, bà nội Tô còn có vài hộp của hồi môn, không có chỗ nào là không phải bảo bối hiếm thấy, bà nói bà muốn tận mắt nhìn thấy cháu gái duy nhất của bà xuất gia, vào ngày xuất giá đó sẽ dùng của hồi áp đáy hòm cho cô, không để cho nhà chồng khinh thường.
“Thanh Gia, mau nhìn quần áo bà nội may cho con này, có thích không?” Tài thêu thùa của bà nội Tô rất tốt, hiện giờ thị lực cũng không bị giảm đi, thế gia thời xưa nôi dưỡng nên một tiểu thư khuê các, nữ công lấy ra ngoài không có chỗ nào mà không phải tinh phẩm.
Trong tủ quần áo treo nhiều sườn xám thật chỉnh tề, màu sắc khác nhau, từ bộ nhỏ đến bộ lớn, từ mỏng đến dày toàn bộ đều không thiếu.
Bộ nhỏ là những bộ cô đã mặc khi còn nhỏ, hốc mắt Tô Thanh Gia có chút nóng.
“Bà nội không biết con có mặc được hay không, chỉ gọi điện thoại nghe ba con báo kích cỡ rồi làm theo thôi, nếu không vừa bà nội sẽ sửa lại cho con, mau thay vào để bà nội nhìn xem.” Bà nội Tô cầm một bộ sườn xám màu cánh sen nhạt thêu hoa đào bảo Tô Thanh Gia thay vào.
Tô Thanh Gia nhận lấy bộ sườn xám, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ôm bà nội khóc lên.
Thì ra trong lúc vô tình, trên đầu bà nội lại có thêm nhiều sợi tóc bạc như vậy.