Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Kỳ nghỉ hè đã đến, việc huấn luyện của Carlos ở La Masia đã từ từ đi vào quỹ đạo, được rèn luyện một cách tốt đẹp cùng với ẩm thực phong phú nhiều dinh dưỡng, đầu của cậu nhóc tóc vàng lại nhảy cao, mái tóc vàng mềm mại thuần thúy cũng như kỹ thuật đá bóng vừa tự nhiên linh hoạt vừa tràn đầy sức bật của cậu trở thành sự tồn tại chói mắt trong đội, huấn luyện viên trêu ghẹo cậu, chỉ có Carlos mới có thể gội đầu mỗi ngày mà thôi.
Ở La Masia, hệ thống huấn luyện các cầu thủ nhỏ đã rất hoàn thiện, đa số các cầu thủ dưới mười lăm tuổi đều có huấn luyện viên, họ sẽ dạy các cầu thủ nhỏ năng lực điều khiển bóng; để đảm bảo tính sáng tạo của nhóm cầu thủ, tất cả cầu thủ thuộc các đội trong câu lạc bộ, mỗi ngày huấn luyện chưa bao giờ vượt qua giới hạn nhất định. Cầu thủ ở lứa tuổi U8 và U9 một tuần huấn luyện ba lần, cộng thêm thứ bảy có một trận thi đấu. U12 trở lên trong các đội mỗi tuần huấn luyện bốn lần, U16 trở lên mỗi tuần huấn luyện năm lần.
Bọn nhỏ tiếp thu sự huấn luyện ở nơi này không cần phải trả một khoản tiền nào cả, hàng năm câu lạc bộ chi khoảng 1800 vạn Euro để hỗ trợ huấn luyện, trong đó vẫn chưa bao gồm thiết bị và nguyên vật liệu.
Bởi vì trẻ nhỏ trưởng thành cần có sự giáo dục từ gia đình, La Masia sẽ giúp cha mẹ của những cầu thủ xa xứ bằng cách cung cấp công ăn việc làm cho họ, mà Carlos lại là trẻ mồ côi chuyển từ Cô Nhi viện đến tá túc ở La Masia, các huấn luyện viên hy vọng cậu có thể hòa nhập với tập thể -- Bản báo cáo kiểm tra tâm lý của Carlos cho thấy cậu đang mắc phải bệnh trầm cảm ở mức ít-nguy hiểm.
Về điểm này, các huấn luyện viên không hề nói cho bất kỳ ai biết. Cậu còn nhỏ, bọn họ hy vọng La Masia tràn ngập nhiệt huyết và sức sống thanh xuân có thể thay đổi cậu.
Mỗi năm vào tháng tám là lúc mùa giải bóng đá bắt đầu, dưới sự ảnh hưởng của khí hậu Địa Trung Hải, nhiệt độ bán đảo Iberian như bay lên đỉnh núi.
Tô Thanh Gia đang tự hỏi nên tặng quà thế nào cho soái ca nhỏ tóc vàng sắp tới sinh nhật tròn mười một tuổi.
Bà dì kỳ quái cảm thấy hơi rối.
Từ chỗ tu sĩ Rosa, cô hỏi thăm được sinh nhật Carlos -- ngày hai mươi bảy tháng tám, nhưng nữ tu sĩ Rosa cũng nói với cô rằng từ khi Carlos đến Cô Nhi viện vào năm bốn tuổi, cậu đã không nhắc tới sinh nhật của mình nữa, nữ tu sĩ từng kiên trì nhưng không thể lay chuyển được Carlos trở nên quật cường hơn. Sau nhiều năm như vậy, cậu nhóc quái dị của Cô Nhi viện không có sinh nhật, đó cũng từng là cách mà đám nhóc ở Cô Nhi viện thường xuyên dùng để lén công kích cậu.
Tô Thanh Gia hy vọng cô có thể mang đến cho cậu ký ức về một buổi sinh nhật tuyệt vời, trên đường nỗ lực cố gắng đạt được ước mơ, thiếu niên giống như một mặt trời nhỏ, cô không hy vọng thời thơ ấu của cậu là một vùng hoang vu, sinh trưởng tốt như một cụm cỏ dại bùng phát. Như vậy thì thật đáng buồn.
Nhưng trong lòng của bà dì kỳ quái vô cùng rối rắm, cô thật sự không biết phải tặng quà sinh nhật cho cậu như thế nào.
Nga đa khắc (어떻게: Làm sao bây giờ đây), thật sự muốn lẳng lặng suy nghĩ mà.
Bên này Carlos đã đón kỳ nghỉ hè nhưng cũng không vui vẻ, Bella tặng hoa mai cho cậu, cậu tìm huấn luyện viên mượn một chiếc bình pha lê có cổ cực kỳ cao để cắm vào, cậu còn dựa theo những gì mà chủ cửa hàng hoa nói cho mình biết về tỉ lệ tưới nước muối, bỏ thêm cả dịch dinh dưỡng mà cậu xin được, đặt ở nơi có ánh sáng mặt trời chiếu xuống tốt nhất trong ký túc xá. Mỗi buổi sáng thức dậy, cậu đều có thể nhìn thấy đóa hoa màu đỏ lay động dưới ánh mặt trời vàng óng, tâm tình không thể tốt hơn. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cho dù có tri kỷ chăm sóc, cây hoa mai cũng chỉ sống được một tháng, ngay cả gốc của nó cũng thối rữa cả rồi.
(" ▔□▔)/ ╰( ̄▽ ̄)╮ o(︶︿︶)o
Carlos cảm thấy tim cậu giống như một đóa hoa héo tàn, rơi rụng.
Đều do cậu, thời gian luyện bóng mỗi ngày quá dài, không chăm sóc tốt món quà mà Bella tặng cho mình.
Carlos lại bắt đầu không cảm giác được mình đang gãi tóc rồi.
Đối với Carlos vửa đến độ tuổi U11 mà nói, cậu có một kỳ nghỉ hè nhàn nhã, nhưng cậu cũng không muốn lãng phí, tự mình trình bày xin phép huấn luyện viên, Carlos muốn được huấn luyện cùng nhóm cầu thủ U16 trở lên ở La Masia, mấy ngày trôi qua, nhóm mấy anh trai tứ chi phát triển đã dần quen với việc có một đầu tóc vàng nhỏ luôn luôn tập bóng cùng mình, họ thường xuyên chỉ điểm cho cậu vài chỗ.
Khi nhóm cầu thủ tập đấu đối kháng, Carlos sẽ ôm bóng cầu ngồi quan sát ở khán phòng (phòng dành cho khán giả), cậu xem rất nghiêm túc, cho dù cậu chưa bắt đầu học tập chiến thuật, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại tới việc tìm tòi học hỏi của cậu.
Đối với bóng đá, Carlos có sức lực không thể lý giải một cách bình thường được.
Lại là một buổi sáng tươi đẹp, Carlos thức dậy rất sớm, cậu nhìn chiếc bình pha lê trống không, hơi ủ rũ, nên trả bình lại cho huấn luyện thôi.
Rửa mặt xong, chải tóc gọn gàng, Carlos ăn lót dạ xong rồi đi tới trước sân thể dục, bắt đầu làm nóng mình bằng cách chạy chậm như thường ngày, sau đó bắt đầu luyện bóng.
"Khà khà, nhóc con, cô bạn gái nhỏ của nhóc tới thăm nhóc kìa." Oleguer là thành viên của đội U17, cậu ta rất hoạt bát trong đội, thích nói đùa, thấy Carlos ra vẻ khó hiểu, cậu ta hất cằm chỉ chỉ: "Ở kia kìa, bên đó sân, nhìn thấy không? Khi anh vừa mới tâng bóng đã thấy rồi, cô bé tới tìm nhóc. Này nhóc tóc vàng, nhóc tìm được một cô búp bê sứ đó nha, thoạt nhìn cô bé không tệ đâu, lớn lên một chút tuyệt đối là mỹ nữ đấy, nếu như..."
Carlos ôm lấy quả bóng lăn từ đầu xuống vai, chạy rẹt một phát, Oleguer ở phía sau còn hô to: "Này, nhóc con, nhóc đúng là thiếu suy nghĩ mà, này đừng chạy, anh đây còn chưa nói xong mà!"
Thắng "xe" lại rất kịp lúc ngay trước mặt Tô Thanh Gia, Carlos thật sự vui sướng đến mức nhảy cẫng lên: "Bella, em, sao em lại tới đây, anh, anh còn đang huấn luyện." Không xong, nói sai rồi, sao cậu lại ngốc như vậy, cậu nên nói là anh rất vui mừng mới đúng, sao lời ra tới miệng lại biến thành anh còn đang huấn luyện vậy nhỉ? Carlos lại bắt đầu sốt ruột.
"Thì sao, anh đang huấn luyện nên không chào đón em tới tìm anh, anh chê em phiền toái ư?" Tô Thanh Gia nhìn cậu nhóc với lỗ tai phải đang run lên như cái sàng trước mắt, nói: "Hóa ra anh không chào đón em, em đi đây."
"Không, không phải, Bella, anh, anh rất chào đón, chỉ là anh chưa chuẩn bị xong." Carlos vội vàng kéo lấy góc áo của Tô Thanh Gia, cắn cắn khóe miệng, cảm thấy không biết làm sao để đền bù: "Trên người anh đầy mồ hôi, anh muốn đi thay quần áo, tắm rửa một chút. Bella, em đợi lát nữa được không?"
Tô Thanh Gia lắc đầu, nói: "Lại còn muốn chuẩn bị, em đâu phải quái thú gì. Đừng thay quần áo, anh cứ như vậy là được rồi, cậu bé xinh đẹp, anh đẹp trai hệt như mặt trời nhỏ vậy. Hơn nữa, trước kia anh huấn luyện cùng em, ngày nào mà chẳng mồ hôi đầy đầu."
Carlos nghe Tô Thanh Gia khích lệ, tim cậu muốn nhảy ra bên ngoài, thế nhưng một giây sau, cậu lại lúng ta lúng túng và nói: "Vậy hôm nay tóc anh có ổn không?" Cậu vận động một hồi lâu, không biết tóc có rối bù hay không.
"Phụt....." Hiếm khi Tô Thanh Gia bật cười một cách không có hình tượng như vậy, đau cả bụng: "Carlos, anh cũng thật là... em không biết nói anh như thế nào nữa." Lại thấy Carlos nghi hoặc mà nhìn mình, Tô Thanh Gia cố nén cười, khụ khụ: "Được được, Carlos, hôm nay tóc anh thật sự rất ổn, không hề rối một chút nào. Đẹp trai lắm lắm ~~~"
Cô lấy một chậu Lục La* thủy sinh từ trong túi giấy màu trắng bên cạnh mình ra, nhưng bởi vì nó quá nặng, Tô Thanh Gia không thể lấy được, hai đứa trẻ đành ngồi xổm xuống để xem.
*Lục La (thực vật dây leo xanh quanh năm): Tên khoa học Epipremnum aureum, còn được gọi là Trầu Bà Vàng, một loài thực vật có hoa trong họ Ráy (Araceae). Loài này được (Linden & André) G.S.Bunting miêu tả khoa học đầu tiên năm 1964.
Lúc Tô Tĩnh Khang đưa cô tới cửa, kế đó là bác bảo vệ đáng yêu giúp cô bê nó vào trong.
"Thích không?" Tô Thanh Gia nói giống như hiến vật quý: "Đây là quà em tặng anh."
Thứ lỗi cho Carlos vẫn chưa tỉnh táo từ khi cây hoa mai kia chết đi, đầu óc cậu giống như bị ngớ ngẩn: "Cho anh ư, vì sao?"
"Nó tên là Lục La, là một loài thực vật có sức sống rất kiên cường, nó có thể sống trong nước, cũng có thể cắm rễ vào trong bùn đất. Nó cực kỳ dễ sống, chỉ cần có nước là nó thỏa mãn." Tô Thanh Gia không trả lời câu hỏi của cậu mà lại bắt đầu phổ cập kiến thức khoa học tiểu học: "Trong tiếng Hoa, Lục La có nghĩa là cứng cỏi thiện lương, trông coi hạnh phúc."
Khiến cho thiếu niên xinh đẹp hơi ngẩn ra, Tô Thanh Gia đẩy Lục La và cả túi giấy to qua cậu cùng một lúc: "Carlos, đây là món quà sinh nhật đầu tiên em tặng anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Trên sân bóng, các thiếu niên không ngừng chạy qua chạy lại, luyện tập với nhau, Carlos nghe thấy tiếng gió, nghe thấy tiếng hò hét, nghe thấy tiếng nước, nhưng cậu vẫn nghe thấy lời nói chúc phúc rất rõ ràng.
Đối với một cậu bé đã bảy năm không có sinh nhật mà nói, những lời "sinh nhật vui vẻ" này, đối với cậu mà nói vừa xa lạ lại quen thuộc. Rất nhiều lúc, khi bạn học ăn mừng sinh nhật, cậu cũng sẽ theo đuôi mà phụ hoạ một câu: "Sinh nhật vui vẻ", nhưng lâu lắm rồi cậu chưa từng nghe ai nói những lời ấy với mình, lâu đến nỗi cậu quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Carlos ngẩng đầu, nhìn cô bé nở nụ cười dịu dàng trước mắt, hôm nay cô mặc một bộ quần áo kỳ lạ, cổ áo dựng thẳng lên, cánh tay trắng nõn như bạnh ngọc lộ ra bên ngoài, nhưng bộ đồ ấy được may rất tinh xảo khéo léo, còn có rất nhiều hoa văn hình chữ, phần chân váy bị xẻ ra, khi ngồi xổm xuống lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn. Bella mặc chiếc váy màu đỏ này thật xinh đẹp.
Có lẽ lúc ban đầu, cậu chỉ gạt bỏ việc cùng các bạn nhỏ ở Cô Nhi viện chúc mừng sinh nhật, dần dần không có ai nhắc tới, cậu cũng từ từ quên mất -- mỗi ngày với cậu đều y như nhau, không có gì đặc biệt, đều rất buồn tẻ, nhàm chán, hơn nữa còn lạnh như băng.
"Anh thật sự thích nó, cũng thích cả tên tiếng Hoa của nó." Carlos sờ vào lá Lục LA: "Anh sẽ đặt nó ở nơi có ánh mặt trời chiếu xuống đẹp nhất trong ký túc xá, mỗi ngày đều ngắm nó." Cậu không muốn làm hỏng món quà này.
"Thiếu niên ơi, Lục La ưa tối, nó không thể bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào." Tô Thanh Gia vỗ trán, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Carlos: "Anh sẽ không cho rằng tất cả thực vật đều phải được nuôi dưỡng dưới ánh mặt trời chứ?"
Carlos gật đầu, đôi mắt to hơi ngượng ngùng. Chẳng lẽ không đúng sao? Giờ học khoa học ở lớp, giáo viên nói thực vật màu xanh cần hấp thu ánh sáng mặt trời kia mà.
Tô Thanh Gia dở khóc dở cười: "Nhưng anh đừng làm vậy, Lục La này phải được đặt ở nơi râm mát, đừng để nó bị hong khô, anh cũng không cần chăm sóc nó đâu, chỉ xem nó có nhanh hết nước hay không rồi thêm vào thôi. Rất dễ nuôi."
Carlos tiếp thu kiến thức gật gật đầu, lại quan sát món quà từ trên xuống dưới: "Anh đây sẽ đặt nó ở đầu giường, có thể chứ?"
"Chỉ cần không bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào thì không sao cả." Tô Thanh Gia nghiêng đầu: "Anh cất nó vào ký túc xá trước đi, hôm nay là sinh nhật anh đó, em đã xin phép huấn luyện viên cho anh nghỉ rồi, hôm nay anh phải đi theo em."
Không biết Carlos đang nghĩ đến cái gì, gò má cậu đỏ ửng, tai phải bắt đầu run rẩy: "Này, anh về ký túc xá một chút, cất mấy món đồ rồi sẽ, sẽ đi theo em." Cậu đứng phắt dậy, co cẳng chạy đi.
Chạy năm mươi mét, cậu lặng lẽ chạy ngược lại, nhìn Tô Thanh Gia và nói: "Ban nãy anh vừa luyện chạy vòng vèo." Sau đó bỏ chậu Lục La vào lại túi giấy rồi bê đi.
Lục La rất nặng, cậu chỉ có thể bước chậm, chẳng qua bước nhanh tí cũng được, bởi --- tiếng cười của Tô Thanh Gia ở phía sau thật sự khiến cậu không được tự nhiên.
Tô Thanh Gia: Hưng phấn đến mức quên lấy đồ, vì em hả?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Carlos: Ban nãy không phải anh luyện chạy vòng vèo, chỉ là muốn biểu diễn cho em thấy tốc độ mạnh mẽ của anh thôi.
Tô Thanh Gia:... Không biết xấu hổ à?
Carlos: Em khen anh đi, khen anh đi, khen anh đi.
Tô Thanh Gia:... Khen anh đó.