Sau khi Côn Lôn rời khỏi tiểu viện, cũng không trở lại Vạn Yêu Quật. Mà chỉ nhìn xa tây bắc, hướng phía Bất Chu Sơn.
Bất Chu Sơn suốt năm hàn lãnh, quanh năm tuyết rơi, tương truyền là con đường duy nhất từ nhân giới đến thiên giới, đáng tiếc nguyên nhân chính là khí hậu ác liệt, phàm phu tục tử xa không thể đến. Hôm nay nhân gian thiên tai không ngừng, rất nhiều người tu đạo ở nơi bí ẩn tu luyện bất đắc dĩ rời khỏi nhân gian, tạm thời tìm kiếm chỗ tị nạn, mà nơi này là chỗ của Thần Quân, hiện nay còn có thể xem như an toàn.
Bọn họ lại không dám đi vào quấy rầy, chỉ đành ở chân núi bạn đồng hành. Hồng thủy đến, thì rút lên trên cao, cung kính nói một câu ' Thần Quân thứ tội' hồng thủy lui liền trở về. Bất Chu Sơn có thể chứa người và thức ăn cũng không nhiều, ngày nào đó vận khí không tốt là săn bắt tìm thức ăn hay là bị thức ăn săn bắt là do thiên định.
Lúc Côn Lôn từ bầu trời bay qua, chính là thấy Bất Chu Sơn ngập trong tuyết, hùng sư vạn năm không nháy mắt nuốt một người tu đạo chấp kiếm, ngay cả một mảnh vải cũng không còn. Còn lại vài tên người tu đạo thất kinh cuống quít chạy trốn, vừa lúc cho hùng sư cơ hội tiêu diệt từng phần, nó phát lực một cước giẫm trên mặt đất...
Lại không thể xông ra.
Quay đầu liền nhìn thấy một nữ nhân thanh y dễ dàng bắt được chân sau của nó, dường như không cần tốn nhiều sức, khẽ trở tay, thân thể sư tử mất khống chế bay ngược ra ngoài, rơi xuống kinh thiên động địa, quạ đen bay lên bốn phía, người tu đạo cách đó không xa nghe được động tĩnh lienf dừng chân, trợn mắt há miệng mà nhìn.
Mấy người bọn họ hai mặt nhìn nhau một hồi, một người ở bên phải huých cánh tay người ở giữa, người đó liền tiến lên cung kính hành lễ: "Vị đạo hữu này, không biết sư thừa nơi nào?"
"Ta ở tại Côn Lôn."
"Nguyên là tiên sơn sư thừa, khó trách thực lực kinh người." Mấy người chờ ở xa xa ho khan rung trời, đầu lĩnh mới rụt rè tha thiết hỏi: "Không dối gạt đạo hữu, dưới chân núi còn có rất nhiều người tu đạo giống như bọn ta, vốn dĩ chúng ta là đến dò đường, ai biết gặp khách không mời mà đến. Đạo hữu thần thông quảng đại, bất quá một mình vẫn là sức yếu thế cô, đi cùng bọn ta đi, hai bên cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Côn Lôn không giỏi giao lưu với người khác, chỉ cứng rắn nói: "Không được, ta còn có việc." Liền xoay người lại cáo từ.
"Đạo hữu! Đạo hữu! Nhiều người vạn sự dễ làm, chính là lúc chúng ta đồng tâm hiệp lực a."
Côn Lôn bay rất nhanh, người đó ở phía sau lải nhải rất nhanh đã không nghe thấy nữa. Nàng là tới tìm long quân thần long Mạc Da của Bất Chu Sơn, chưa nói tới có bao nhiêu giao tình, lúc nhỏ gặp qua vài lần, cùng với bốn vạn năm trước lúc Bất Chu Sơn sụp đổ, lại gặp một lần, rốt cuộc nợ nàng một cái nhân tình.
Mạc Da long quân giống như Kinh Mặc nói, đang ngủ ở long huyệt của hắn, long tu kim sắc vô lực rũ trên mặt, hai mắt nhắm lại, xoang mũi phập phồng chứng minh hắn còn sống.
"Long quân."
"Là sơn thánh a." Long quân xốc mí mắt trầm trọng, chỉ mở một đường liền sụp xuống, trọng trọng thở hổn hển, mới miễn cưỡng nói ra câu tiếp theo: "Có chuyện gì tìm ta sao?"
"Để ta hỏi một chút chuyện bốn vạn năm trước. Vậy sau đó, Nữ Oa là thế nào vá trời."
"Ác."
Sau đó Côn Lôn chợt nghe tiếng ngáy: "....."
Nàng đưa tay đặt trên trán long quân, ánh sáng bạch sắc sấm vào, Mạc Da lại chậm rãi mở mắt ra, hắn chấn hưng tinh thần một chút, xấu hổ nói: "Ta quá mệt mỏi, luôn bất giác ngủ thiếp đi. Năm đó, Nữ Oa đại thần lấy tim của ngươi, luyện ra ngũ sắc thạch vá trời, Phục Hy đại thần từ Đông Hải cắt tứ chi thần quy chống đỡ bốn cực, bình hồng thủy giết mãnh thú, sau đó lại lập tứ tượng pháp trận, sau đó dùng bát quái Phục Hy sai thanh long bạch hổ chu tước huyền vũ tứ Thần Quân trấn thủ, nhân loại mới được an cư.
Mà hai người bọn họ hao hết tu vi, đến tận đây cũng nhất tịnh tiêu tán."
Côn Lôn nói: "Vậy tứ cực ở nơi nào?"
"Tứ cực a, đang...."
Hắn gián đoạn, ngủ tỉnh ngủ tỉnh đem những việc hắn còn nhớ nói ra, sau khi nói xong, lại hốt hoảng hỏi: "Sơn thánh a, bên ngoài là làm sao vậy? Ta thế nào nghe có chút ầm ầm."
Côn Lôn trầm mặc một lát, nói: "Tứ tượng pháp trận bị hủy, trụ trời đổ nát, nước của thiên hà rót vào nhân gian, bên ngoài Bất Chu Sơn nơi nơi là nạn dân tị nạn."
Long quân than thở: "Đều là thiên ý a. Ngươi gọi bọn họ lên đây, đừng tới đỉnh núi quấy rầy ta là được."
"Được, vậy ta đi trước."
Không đợi đến Mạc Da trả lời, Côn Lôn không quay đầu lại, nàng biết đối phương lại ngủ, thiên muốn thần ẩn a, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn.
Nhưng nàng trở lại dưới chân Bất Chu Sơn, đang chuẩn bị nhắn nhủ ý tứ của Mạc Da, lại thấy chỉ thưa thớt còn lại hơn mười người, nàng dõi mắt nhìn lại, rất nhiều điểm nhỏ rậm rạp bay về phía xa.
Giống như những con kiến yếu đuối, rồi lại nghĩa vô phản cố.
Những người ở lại vừa lúc có một người là người nàng mới vừa cứu, người đó thấy nàng đến, tự phát giải thích: "Thiên hạ tồn vong, một người quang vinh tất cả quang vinh, một người tổn hại tất cả tổn hại, ta tu luyện nhiều năm, tự nhiên muốn gánh lấy trọng trách, những đạo hữu này đạo hạnh cao một chút, thảo luận với nhau xong, hạ sơn trảm mãnh thú."
Người đó hổ thẹn cúi đầu: "Chỉ có những kẻ đạo hạnh thấp bọn ta, mới ở lại nơi đây."
Côn Lôn ân một tiếng, không biểu lộ ra tâm tình gì, chỉ là nói: "Long quân nói các ngươi có thể lên núi, nhưng không nên đến đỉnh núi quấy rầy hắn, từ đây lên trên tây nam ba mươi dặm, có một nơi an toàn, đủ các ngươi sinh sống một năm rưỡi."
Người đó vẫn đang nói cái gì đó, Côn Lôn lại mã bất đình đề rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng còn muốn đơn bạc hơn những người tu đạo kia.
Người đó ở tại chỗ đứng ngây ngốc một lát, mới yên lặng đi quỳ xuống phía bóng lưng của nàng, dập đầu, thì thào nói: "Cảm ơn tiên nhân."
"Mọi người theo ta đi, lên núi!"
Sau đó hắn lau đôi mắt, vung tay hô một tiếng, đem người còn lại tụ tập lại, đi về phía Côn Lôn chỉ dẫn không quay đầu lại.
Nàng ở nhân gian thấy rất nhiều mãnh thú, đã thấy càng nhiều nhân loại không để ý sinh tử, loại thời gian này có quốc gia dốc hết tiềm lực đối phó mãnh thú, cũng có người tu đạo tự phát liên hợp, cung, nõ, đao binh, kiếm quang, xiềng xích, dùng bất cứ cách nào.
Trong thời điểm sống còn này, không ai sinh ra đã cao quý, chẳng phân biệt thành ba bảy loại, vương tôn công tử bình dân bách tính, cầm kiếm cầm cuốc, Bàn Cổ sáng tạo ra đại địa dĩ nhiên bắt đầu trở nên dị thường đoàn kết.
Côn Lôn giúp Đại Lương ném đi một con man man điểu, mọi người nhẹ nhõm một lúc, ôm nhau vừa khóc vừa cười, trong lòng Côn Lôn bỗng nhiên đã nghĩ nói, bốn vạn năm trước cũng là như thế này sao?
Nàng ở trong cuộc chiến lâu dài mà tàn khốc này, đột nhiên sinh ra một chút vui mừng.
Nhưng mà, tất cả những thứ này đã không cách nào sửa chữa.
Hậu thổ Nữ Oa, nhân hoàng Phục Hy từ lâu đã chết, tứ cực lại không người trấn thủ, huống hồ lần này trời sập là từ tứ cực bắt đầu, không chỉ có trời thủng một lỗ lớn đơn giản như vậy, cho dù nàng có thể vá toàn bộ, cũng không có trái tim thứ hai để luyện ngũ sắc thạch.
Sở Tỳ một chưởng chụp nát thi cốt của liêm thi trước người, thoáng như một trận gió bay nhanh xuyên qua đại địa Cửu U, nàng theo ký ức thẳng đến mục đích mà đi, thi cốt của lão gì từng chiến đấu cùng nàng vẫn nằm trên mặt đất, vạn năm không tan rã, Sở Tỳ đi vào trong sơn động u tích.
Hồ nước trong cùng phát ra ánh sáng.
Sở Tỳ bế khí đi vào, ngón tay lục lọi đến một thứ, sau đó dụng lực túm hơn phân nửa rồi bẻ gãy, nàng đối với Bàn Cổ hoàn toàn không có nửa điểm tôn kính, nếu không phải bên trong căn bản không nhìn thấy, một lần nhiều nhất đi xuống một đoạn, lại không thể dùng pháp lực, nàng lần trước đã đem thần tủy của Bàn Cổ toàn bộ đều mang đi.
Bất quá cũng may không lấy đi hết, Sở Tỳ từ trong nước chui ra, tay cầm thần, mặt mày đã có vẻ tự đắc, dù sao thì nàng phản nghịch không phải một ngày hai ngày, không phải muốn thần ẩn sao? Nàng càng muốn đem những người nên ngủ say này cùng nhau cứu tỉnh.
Dù sao thì.... Cũng tìm không được đến trên đầu nàng, không có gì phải sợ.
Từ lương quốc ra bên ngoài, thi thể kéo dài thiên lý, Côn Lôn gọi ra Thập Vạn Đại Sơn, tầng tầng nghiền áp, tẩu thú trên mặt đất liền tử thương hơn phân nửa. Nhưng bầu trời còn có phi điểu chắc là nhìn thấy người nhiều rồi, cũng tiến hóa ra thần trí đơn giản, biết từng con tấn công thì chỉ có thể hy sinh nên liên kết cùng tiến lên.
Phi điểu quái dị, tiếng kêu kỳ lạ, âm thanh ai cũng nghe không hiểu, hồng thủy nổi lên từ đất bằng.
Côn Lôn tay trái chỉ huy cao sơn ngăn trở hồng thủy, tay phải biến ra một thanh trường kiếm, trường kiếm rung động trên không trung, lưỡi kiếm hóa ra nghìn vạn lưỡi kiếm khác, nhắm về phía hung điểu mà cắm, sau đó.... Bị nhất nhất tré né hết.
Côn Lôn: "...."
Nàng quả nhiên chỉ có thể chơi tảng đá sao?
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, thắt lưng lập tức bị một bàn tay mềm mại nắm lấy, nhẹ nhàng kéo về phía sau mấy trượng, Côn Lôn tựa vào ngực người đó, tay cũng bị người đó nắm trong tay, nghe đỉnh đầu truyền đến giọng nói của nữ nhân: "Kiếm đâu, là dùng thế này. Đầu tiên phải đổi."
Kiếm của Côn Lôn vững vàng treo trên không trung, bỗng nhiên chấn động, phát sinh một tiếng leng keng, quang mang tăng vọt, lưỡi kiếm biến ảo thành nghìn vạn lưỡi kiếm.
Trong Linh Hải của Côn Lôn dường như nhiều ra một thanh tiểu kiếm phát quang, đang chuyển a chuyển.
Nữ nhân vung bàn tay nàng lên: "Sau đó phải nhanh."
Một khắc trước trường kiếm vẫn treo trên bầu trời, sau một khắc nghiêm mật mưa kiếm sắc bén rơi xuống.
"Cuối cùng phải chuẩn."
Kiếm quang quyển lược mà qua, hung điểu trong đó bỗng nhiên không chỗ nào lẫn trốn, dương nanh múa vuốt hôi phi yên diệt.
Người đó hai tay đồng thời buông ra, lui mấy bước, chắp tay lăng không mà đứng. Đó là một khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp, bạch y bạch giày, cổ áo một vòng lông hồ ly đặc biệt ung dung, tóc dài cập mắt cá, tóc dài tán ra, giữa trán có một đạo văn đường hồng sắc, là một đóa liên hoa.
Sau khi bụi bậm rơi xuống, Côn Lôn mới phát hiện bản thân một hơi thở từ bắt đầu vẫn nghẹn đến bây giờ, vừa mừng vừa sợ, vừa buông lỏng ra dĩ nhiên bị sặc.
Sở Tỳ quay đầu đi, bất đắc dĩ trong lòng khẽ thở dài một tiếng: Thực sự là ngốc muốn chết.
Côn Lôn bất chấp bản thân bị sặc đến không thể thở nổi, tiến lên kéo lấy nàng xoay người rời khỏi.
Đôi mắt của nàng đen như vậy, chấp nhất lại sáng sủa.
Trái tim Sở Tỳ bỗng nhiên đập rất nhanh.