Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 64




Hai người yên lặng đối diện.
Sở Tỳ hung hăng xiết chặt ngón tay, mới miễn cưỡng đè nén cơn giận đột nhiên dâng lên xuống, ngày ấy sau khi lỡ tay giết Mạnh Triệu Trọng, nàng càng lúc càng sâu sắc ý thức được tâm tình của mình càng lúc càng khó khống chế, có thể là ác niệm tro tàn lại cháy, có thể là Nguyên Thần không trọn vẹn còn không thể thích ứng cùng thân thể này, không đối mặt Côn Lôn thì còn tốt, một khi đối mặt, nàng liền hoài nghi vô lý, tùy thời tùy chỗ đều có thể phát điên.
"Ta......."
"Ngươi...."
Hai người đồng thời mở miệng.
"Đến xem ngươi."
"Có chuyện gì?"
Cũng trăm miệng một lời.
Sở Tỳ mím môi, dùng ánh mắt ý bảo nàng nói trước.
Côn Lôn đi đến trước mặt nàng, đứng bên cạnh nhuyễn tháp, chăm chú mà hỏi thăm: "Tiểu Tỳ, có thể nói chuyện cùng ngươi sao?"
"Không thể." Sở Tỳ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Ta và ngươi không có chuyện gì để nói."
Tay của Côn Lôn cầm hồ cừu đột nhiên xiết chặt.
Sở Tỳ xốc chăn đứng lên: "Ta nghĩ đến còn có chuyện cần xử lý, ngươi đi ngủ trước đi, buổi tối không cần chờ ta."
Nàng nói quả thật không phải nói dối, là vừa lúc nhớ đến một chuyện quan trọng phải đi làm.
Sau khi Liên ra khỏi Vạn Yêu Quật, trên cơ bản đều ở trong phòng Khương Ương đóng cửa không ra, thỉnh thoảng đi ra ngoài cũng là cách Sở Tỳ rất xa, rất sợ Sở Tỳ không cẩn thận nhớ đến nàng muốn đem nàng bóp chết, Sở Tỳ vừa đến cái chén trong tay nàng liền rơi xuống mặt đất.
Khương Ương bị hai người không hẹn mà cùng đuổi đi rất xa.
Sở Tỳ ngồi, Liên đứng, nàng nỗ lực giải thích: "Chuyện năm đó là ta sai, không nên bỏ lại ngươi một mình chạy trốn, nhưng... Nhưng đó là bởi vì ngươi đã không cần ta nữa."
Nếu như đặt ở trước đây, nàng chưa hẳn sẽ để ý đến sinh tử nhưng hiện tại bất đồng, nàng không muốn chết.
Mũi Sở Tỳ phát sinh một tiếng 'hừ' cực nhẹ, lạnh lùng nói: "Kiếm của bản vương, gãy cũng phải gãy trong tay bản vương."
Tâm của Liên lạnh đi, nàng thậm chí sinh không ra nửa điểm lòng phản kháng, liền nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
Ai biết đợi hồi lâu thống khổ cũng không đến, trái lại sau gáy được nhẹ nhàng gõ một cái, vẻ băng lãnh trên mặt Sở Tỳ đã không thấy, dĩ nhiên lộ ra một chút tiếu ý miễn cưỡng được cho là ôn nhu, Liên xoa xoa đôi mắt, nhiều lần xác nhận, mới phát hiện quả thật là ôn nhu.
Đập vào ót nàng chính là một quyển trục hơi mỏng, Sở Tỳ bễ nghễ liếc nàng, nói: "Thân là bội kiếm của ta, sao có thể vô dụng như vậy đây?"
Liên âm thầm hừ một tiếng.
"Đây là một ít công pháp ta tu luyện — không cần lo lắng, không phải muốn ngươi ăn yêu tu để tu luyện, là một ít thứ liên quan, ngươi cho là chỉ dựa vào nuốt ăn những thứ linh trí thấp liền có thể ta của hôm nay sao?" Nàng nói: "Trở thành cường đại, rất cường đại, sau này hảo hảo chiếu cố Khương Ương. Ta biết ngươi thích nàng, nàng đối với ngươi cũng bất đồng so với người khác."
Liên đánh bạo trắng mắt liếc nàng một cái.
Sở Tỳ bật cười: "Quyền đấm cước đá cũng xem như bất đồng a, ngươi thấy nàng đối với những người khác có ai không phải là cắn chết không đền mạng."
Liên nói: "Vậy còn ngươi? Ngươi không chiếu cố nàng sao? Tuy rằng ta rất không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng nàng ngươi trọng yếu hơn ta."
"Chưa hẳn." Sở Tỳ lắc đầu: "Khương Ương là một người rất chậm nhiệt, đồng thời cũng rất cố chấp, điểm ấy giống ta, suốt đời chỉ nhận định một người, sống chết không cô phụ, mặc kệ là chủ nhân, tình nhân, hoặc là bạn bè. Nàng chỉ là tin ta, nhưng nàng cũng tin ngươi, nếu không tại sao cho đến bây giờ cũng không hoài nghi người phóng xuất tin tức ta xuất thế chính là ngươi đây?"
Liên sửng sốt: "Ngươi biết?"
Sở Tỳ hiểu rõ nói: "Ta biết, yên tâm, ta sẽ không nói cho Khương Ương biết, chuyện này ngươi biết ta biết, để nó thối rửa trong bụng đi."
Nàng tự giễu mỉm cười: "Thật ra trước đó ta là muốn giết ngươi, Khương Ương nhiều lắm là buồn bã một hai ngày, cũng sẽ không trách ta."
"Vậy vì sao lại không muốn giết ta nữa?"
Sở Tỳ né tránh không đáp, cuối cùng nắm lấy hai vai Liên, ôm vào trong lòng, ở bên tai nàng nói: "Ngươi tốt hơn ta nhiều, thực sự. A Ương là một hài tử tốt, hảo hảo chiếu cố nàng."
Giọng nói của nàng trầm thấp, mềm nhẹ, lại buốt lạnh cay đắng khó tả, như là đang căn dặn hậu sự. Mũi Liên đột nhiên đau xót, nàng là người thông tuệ, lại cùng Sở Tỳ một mạch mà ra, trở tay túm lấy tay áo của Sở Tỳ đang muốn rời khỏi, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi chỗ ta nên đi."
"Không thể không như vậy sao?"
"Không thể không như vậy."
"Khương Ương biết sao?"
"Ngươi cảm thấy ta có thể nói cho nàng biết sao?"
"Nàng sẽ thương tâm."
"Không phải có ngươi sao? Thương tâm bất quá là nhất thời, nàng vẫn là một hài tử, khóc nháo vài ngày ngủ một giấc là tốt rồi."
"Ngươi như vậy —"
"Được rồi." Sở Tỳ không kiên nhẫn ngắt lời nàng: "Quyết định của ta còn để ngươi xen vào, quản tốt cái miệng của mình, đừng cho ta từ chỗ Khương Ương nghe được những lời ta nói với ngươi hôm nay, hoặc là cái gì cũng không nói ra miệng. Ta nói không giết ngươi, nhưng là khó đảm bảo sẽ không đổi ý."
Nàng đẩy cửa đi ra ngoài, trong Vạn Yêu Quật dĩ nhiên khắp bầu đại tuyết, khí trời ở đây hoàn toàn theo tâm ý của Sở Tỳ mà định, nàng hài lòng, diễm dương vạn lý, nàng không vui, mây đen che phủ, mà hôm nay, là một trời tuyết trắng.
Nàng mặc một thân bạch sắc, tuyết càng rơi càng lớn, giày trắng giẫm lên tuyết địa, lưu lại dấu chân rất sâu.
"Muội muội!" Kinh Mặc nhảy đến, bất ngờ đem mũ trên đầu nàng kéo xuống, Sở Tỳ cười giương mắt, dung mạo của nàng trong tuyết trắng xinh đẹp kinh người, Kinh Mặc nhìn ngây người, nhất thời hoàn toàn không nhớ đến mục đích mình chạy đến.
"Đến tìm ta làm gì?" Sở Tỳ vẫn là cười, trong lòng lại bi ai thầm nghĩ, nàng có thể ôn nhu bao dung đối với bất luận kẻ nào, chỉ riêng không thể bao dung đối với người mình yêu.
"Tuyết rơi!" Kinh Mặc hài lòng nói: "Chung Sơn chưa từng có tuyết, ta đến tìm ngươi ném tuyết!"
"Ân? Người khác không chơi cùng ngươi sao?"
"Ta đi tìm hòn đá nhỏ, nàng không chơi với ta."
Sở Tỳ vui vẻ khi từ trong miệng người khác nghe được tin tức của Côn Lôn, tựa hồ như vậy nàng có thể tạm thời quên đi thù hận, nàng hỏi: "Vì sao nàng không chơi cùng ngươi?"
Kinh Mặc nói theo sự thật: "Nàng nói ngươi càng cần ta hơn, để cho ta đến cùng ngươi."
Sở Tỳ bỗng nhiên xoay mặt đi.
Kinh Mặc: "Muội muội ngươi khóc sao?"
"Ta không có."
"Ngươi nói dối, ta thấy được! — a! Ngươi còn chưa nói bắt đầu, thế nào đã ném tới! Xem ta!"
Khắp bầu trời đại tuyết, rơi mãi bất tận, cuốn qua bụi cỏ trong hoang viện, cuốn đến phiến đá xanh trắng trước cửa đại điện, phủ lên nữ nhân thanh sam đơn bạc đứng trước cửa điện, phủ lên hồ cừu dán lên gương mặt băng lãnh của nàng.
Lại lần nữa gào thét thổi qua, tuyết bay lả tả.
Sở Tỳ một tay cầm tuyết cầu tinh chuẩn ném đến trên người Kinh Mặc, vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, thanh sắc lướt qua trong góc, lui lại vào phía sau cửa.
Nàng ngẩn ra, nhất thời bị Kinh Mặc ném trúng.
Sau đó nhân thể nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay gắt gao bưng kín mặt mình, giống như một hài tử lạc đường, ở trong tuyết thất thanh khóc rống lên.
Tình cảm thế gia nhiều gian khổ, chung quy khó ở chính bản thân.
Kinh Mặc nhìn nàng khóc, trở nên tự trách, sao lại hạ thủ một chút cũng không biết nặng nhẹ, muội muội có lợi hại hơn cũng là một tiểu cô nương, hắn hàng thật giá thật tự tát mình mấy cái vang đội, ngốc nghếch an ủi: "Ta không phải cố ý, muội muội ngươi đừng khóc nữa, ngươi ném lại đi, ta cam đoan không ném trả, ta cam đoan."
Sở Tỳ không để ý đến hắn.
Thanh niên này càng an ủi, nàng trái lại khóc càng thương tâm.
Kinh Mặc dùng đầu chim của mình gian nan hồi ức một chút, sau đó không biết nặng nhẹ chụp lưng Sở Tỳ, hắn có thể là nhớ đến phụ thân hắn năm đó thế nào an ủi hắn, liền học theo, chỉ là thanh niên này cũng quá không biết nặng nhẹ, Sở Tỳ vốn là ngồi xổm, trọng tâm bất ổn, bị thiết thủ của hắn vỗ một cái, không phòng bị ngã vào trong tuyết.
Nàng từ trong tuyết ngồi dậy, hất hất tóc, đôi mắt đỏ bừng trừng Kinh Mặc.
Kinh Mặc cười hắc hắc.
Sở Tỳ đánh hắn một quyền, mặt trái của Kinh Mặc lập tức sưng lên, hắn vẫn là cười: "Không sợ, dù sao thì ta da dày thịt béo."
Ngay sau đó Sở Tỳ lại một quyền đánh vào má phải của hắn, má phải cũng sưng lên, Sở Tỳ xem xét hắn chốc lát, rốt cục cũng cười: "Như vậy rất tuấn tú."
"Phụ thân cũng nhận không ra ta nữa." Kinh Mặc cười nói.
"Phụ thân? Ngươi nhắc nhở ta rồi, Kinh Mặc." Sở Tỳ nói: "Ta muốn đi ra ngoài vài ngày, ngươi ở chỗ này chờ ta trở về, không nên đi chỗ khác. Nếu như nàng hỏi, không cần giấu diếm."
* * * * * *
Côn Lôn biết việc hôm sau Sở Tỳ sẽ rời khỏi, nàng ngủ trên chiếc gối băng lãnh, lại tỉnh lại trên chiếc gối băng lãnh.
Sở Tỳ cũng không giấu tin tức này, nhưng cũng không thông báo cho nàng biết, cũng là nàng đi hỏi Kinh Mặc mới biết được. Nàng thử rời khỏi cung điện, thủ vệ trước điện không cản nàng, nàng rời khỏi Vạn Yêu Quật, cũng không ai ngăn cản nàng.
Mạnh Triệu Trọng được an táng ở sườn núi Côn Lôn Sơn, ngay trong tiểu viện của nơi ở cũ, mộ phần trồng hoa diên vĩ hắn thích nhất, lúc gió thổi qua, thân hoa nhỏ bé yếu ớt theo đó nhẹ nhàng lay động.
Lúc trước là hai người cùng nhau mai táng Mạnh Triệu Trọng, Côn Lôn động thủ, còn Sở Tỳ đứng ở rất xa.
Khi đó trong mộ còn có long khí rất yếu ớt.
Nhưng này lần... Côn Lôn kinh ngạc phát hiện, đã biến mất không thấy, từ khi đó tiính đến bây giờ, bất quá mới ba ngày.
Trong viện bỗng nhiên nổi gió, hoa diên vĩ trồng quanh mộ phần đột ngột từ mặt đất nhổ lên, Côn Lôn đè lại tóc dài sau đầu, đồng thời nheo đôi mắt, như có cảm ứng quay đầu lại nhìn thoáng qua... Cái gì cũng không có.
Gió nhanh chóng dừng lại.
Côn Lôn trầm xuống, dĩ nhiên nâng tay áo, dịch chuyển mộ phần.
Thi thể ở nơi này — dĩ nhiên kỳ dị biến mất không thấy nữa.
Ám ảnh ẩn nấp dưới tàng cây, hoàn toàn cùng hắc ám hòa hợp làm một thể, hắn đội mũ áo màu đen, thân hình cao lớn, so với nam tử người bình thường cao hơn một cái đầu, hắn thật sâu nhìn Côn Lôn một cái, từ từ ẩn vào nơi sâu trong rừng rậm.
Long hồn của hắn từ lâu tán trong thiên địa, yêu vương thần thông quảng đại kia cuối cùng dùng sức mạnh của mình đem linh hồn của hắn tụ lại, rồi đánh ngược vào thi thể.
— Ta có thể cứu ngươi, nhưng suốt đời ngươi chỉ có thể dùng quỷ đạo tu luyện, có bằng lòng hay không?
— Ta bằng lòng.
Bất quá nàng hôm qua sắc mặt dường như không tốt lắm, Mạnh Triệu Trọng bỗng nhiên nghĩ đến.