Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 63




Binh mã của thiên đình dốc toàn bộ lực lượng, thất thải hà quang bao phủ cả tòa Côn Lôn Sơn, Phong Tuấn vững vàng ngồi giữa trọng trọng thiên binh, chờ Sở Tỳ đi ra.
Hắn hôm nay đã không rõ Sở Tỳ rốt cuộc khôi phục bao nhiêu, chỉ có thể suy đoán có thể nàng còn chưa đến thời kì đỉnh thịnh, tiên hạ thủ vi cường, thắng, là may mắn, thua, trong dự liệu.
Nhưng hắn không ngờ sẽ thua chật vật như vậy, cùng không chịu nổi một kích.
Trước nhảy ra chính là Khương Ương, cùng Liên như hình với bóng bên cạnh nàng, hai người gần như chế trụ hơn một nữa binh mã thiên đình, hơn nữa rất dễ dàng. Hôm nay hắn mới nhìn thấy Khương Ương, lúc hai quân giao chiến hợp hắn gọi nàng vài tiếng , nhưng Khương Ương chưa từng đáp lại, nàng còn đặc biệt tách khỏi hắn, bằng không một nửa thiên binh xung quanh Phong Tuấn cũng chạy không khỏi miệng của nàng.
Phong Tuấn căng thẳng, vừa định quay đầu lại nhìn, chợt nghe thấy Sở Tỳ quát dẹp đường: "Ngươi xuống đi!"
Ngay cả Huyền Vũ cũng chưa kịp huyễn hóa ra nguyên hình, liền mất đi năng lực phản kháng, ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Trong lao vừa mới đi một Mạnh Triệu Trọng, lại đến một Phong Tuấn.
Hắn hiển nhiên bình tĩnh hơn so với Mạnh Triệu Trọng, không ồn ào không nháo loạn, chỉ là nhìn thẳng Sở Tỳ hỏi: "Khương Ương đâu?"
Phong Tuấn thân hình cao ngất, đứng thẳng còn muốn cao hơn Sở Tỳ một cái đầu, dĩ nhiên có chút áp bách, Sở Tỳ nâng cằm quan sát một lúc, ngô.... Không thoải mái, nàng thẳng thắn nắm kiếm, hai kiếm đâm vào trên đùi Phong Tuấn, Phong Tuấn đứng thẳng không được, vì vậy dựa vào tường mà ngồi xuống, khóe môi kéo ra nụ cười trào phúng.
Sở Tỳ bỗng nhiên không liên quan nói: "Biết Phục Hy cùng Nữ Oa chết như thế nào không?"
Phong Tuấn sửng sốt.
"Có phải có một ngày sáng sớm ngươi thức dậy , phát hiện hai người bọn họ đột nhiên đã không thấy tăm hơi sau đó ngươi tìm thế nào cũng tìm không được, giống như...." Nàng mỉm cười, có ý ẩn dụ kéo dài ngữ điệu: "Biến mất khỏi thế giới."
Nụ cười của hắn cương cứng trên mặt, nhảy chồm lên, phẫn nộ chất vấn: "Là ngươi làm! Ngươi giết bọn họ!"
Phong Tuấn bị kết giới vô tình ngăn ở bên trong, Sở Tỳ nhíu mày, vô cùng thống khoái thừa nhận: "Đúng vậy, ta làm. Ai bảo mẫu thân ngươi hại Côn Lôn, cho dù ta sắp chết, cũng muốn kéo theo hai cái đệm lưng. Đáng thương a, lúc mẫu thân ngươi chết còn nhớ đến ngươi đây."
"Ngươi!"
"Ta cái gì?" Sở Tỳ vén một bả tóc dài, khinh phiêu phiêu hỏi.
"Ta muốn giết ngươi!"
"Đến a, ta đứng ở chỗ này, cho ngươi giết." Sở Tỳ buông tay, hai tay dang rộng, thậm chí ném một thanh kiếm vào bên trong kết giới, nhắm mắt nói: "Tới giết ta!"
Nàng chậm rãi thu tay, khoanh ở trước ngực, khinh miệt 'sách' một tiếng, nói: "Biết không? Ngày ấy ngươi nói chuyện với Côn Lôn ta đều nghe thấy, muốn mượn tay nàng duy trì thái bình? Ta không rõ...."
Sở Tỳ tận lực dừng một chút, Phong Tuấn nhìn về phía nàng.
Sở Tỳ mặt mày rạng rỡ, chậm rãi nói tiếp: "Ai, ngươi nói con người làm sao có thể vô sỉ như vậy đây? Úc, ngươi không phải người, ngươi là một con rùa a! Trách không được phụ thân ngươi lại khoác cái vỏ rùa cho ngươi, có lẽ là sợ ngươi quá vô sỉ bị người ta đánh chết đi."
Sắc mặt Phong Tuấn trở nên xấu xí vô cùng, Sở Tỳ lại vô cùng vui sướng, dường như oán hận những năm qua phải chịu đã phát tiết một nửa.
"Phong gia các ngươi luôn luôn vô sỉ, ta rốt cuộc thấy rõ."
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hắn: "Không ngại không ngại mở thiện tâm nói cho ngươi biết, ngươi ở trong mắt ta chính là một con kiến, ta thậm chí không cần dùng ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi. Phụ mẫu ngươi có từng nói với ngươi không, năm đó bọn họ ở dưới chân Côn Lôn Sơn cầu khẩn, nếu như sơn thánh đồng ý huynh muội bọn họ kết hợp, thì đem mây trên trời đều tụ lại, ngược lại thì tản ra, là ta nhất thời... Ham chơi, mới tụ lại. Cho nên mới có ngươi."
Sắc mặt Phong Tuấn từ xanh chuyển trắng, trắng lại chuyển xanh, không rên một tiếng, Sở Tỳ cảm thán nói: "Con kiến vong ân phụ nghĩa. Con rùa, đừng có ý đồ với Côn Lôn nữa, nàng không giúp được ngươi, hiện tại trên đời này này chỉ có ta có thể làm được, nhưng trước đó, ta cũng sẽ giết ngươi."
Nàng hiển nhiên đối với biệt hiệu bản thân mới đặt cảm thấy rất thoả mãn, ở chỗ này thưởng thức quẫn cảnh của người ta cũng thưởng thức xong rồi, tâm tình khoái trá đứng dậy rời đi: "Rùa đen, lần sau ta trở lại đùa ngươi."
Sở Tỳ mới vừa ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt liền phút chốc liễm đi, Côn Lôn đang đứng trước cửa đại lao.
Nàng nhướng mày: "Ngươi vào bằng cách nào?"
Ngón tay Côn Lôn khẽ vén tóc bên tai, ánh mắt buông xuống nhẹ nhàng nói: "Ta lo lắng cho ngươi, thấy ngươi vẫn không trở lại, nên ra ngoài tìm ngươi."
"Ân." Sở Tỳ nhàn nhạt trả lời một tiếng: "Đã thấy rồi, vậy ngươi về trước đi, chỗ này không thích hợp với ngươi."
"Ngươi... Không theo ta trở về sao?"
"Nga, ta còn có việc."
"Vậy." Côn Lôn hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nâng mắt nhìn thẳng nàng: "Ngươi tiễn ta trở lại có được hay không?"
Sở Tỳ vô thức liền muốn cự tuyệt, ánh mắt nàng chạm được đôi mắt đen láy của Côn Lôn những lời này liền nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng nói không nên lời. Côn Lôn vẫn mặc một kiện thanh sam hơi mỏng, khung xương của nàng thật ra là nhu nhược, bình thường được thanh y váy dài che phủ, lại có thân phận Thần Quân, thường bày ra dáng vẻ đoan trang lúc này trong ánh sáng hôn ám của địa lao, tay chân nàng có vẻ không biết đặt ở đâu đứng trước mặt Sở Tỳ, bỗng nhiên suy nhược đến làm đôi mắt Sở Tỳ phát đau.
Ái tình trên thế gian này..... Chính là nghẹn trong cổ họng như vậy sao?
Nàng nhắm mắt, không một vết tích thở hắt ra: " Được, ta tiễn ngươi trở lại."
Nàng cực nhanh bắt đến mừng rỡ chợt lóe mà qua trong mắt Côn Lôn, mũi không thể ức chế đau xót, bước nhanh đến phía trước Côn Lôn, đồng thời giải cấm chế, trở tay biến ra một chiếc hồ cừu, thấp giọng nói: "Phủ thêm."
Một đường trầm mặc, ra khỏi địa lao, Côn Lôn bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi nói với Thiên... Phong Tuấn, chuyện của Phục Hy cùng Nữ Oa, là lừa gạt hắn đi."
"Ngươi nói xem?" Giọng nói của nàng nghe không ra nửa điểm tâm tình.
"Ta đoán bọn họ hẳn là giống như Cổ, là tự mình ngủ say."
"Không phải, là ta giết."
"Ta không tin, ngươi khi đó...."
Bầu không khí vốn dĩ không tính là hòa hợp càng thêm rơi xuống băng điểm.
Sở Tỳ dừng lại, lạnh lùng nói: "Đến rồi. Ta đi trước."
Côn Lôn hung hăng cắn môi mình, cái miệng này của nàng vì sao luôn luôn không ra gì!
"Áo choàng của ngươi...."
Sở Tỳ đưa lưng về phía nàng, thậm chí cũng không có quay đầu lại: "Ném đi."
Phục Hy cùng Nữ Oa quả thật không phải nàng giết, nàng lúc đó còn không biết đang ở nơi nào trong Cửu U? Từ dưới nền đất xác chết vùng dậy giết chết hai người bọn họ rồi nhảy trở lại sao? Chỉ có kẻ ngu ngốc Phong Tuấn mới có thể tin, tâm của hắn hoàn toàn méo mó, cho đến bây giờ đều không nhìn thấy chân tướng.
Kinh Mặc vẫn luyện công trong sân trước đại điện, trời đất bao la, Sở Tỳ cuối cùng chỉ có một người rưỡi là nàng có thể nói một ít lời thật tình, một là Kinh Mặc, còn có một nửa là Khương Ương, ngược lại không phải Sở Tỳ không tin tưởng Khương Ương, mà chỉ là Khương Ương biết quá nhiều chuyện của nàng, trái lại không tiện nói nhiều.
Hai 'con chó lớn' ngồi xổm trên tảng đá, Sở Tỳ triệt để đem những chuyện mới vừa phát sinh trên mặt đất đều nói qua một lần, bao gồm tình cảm phức tạp của nàng đối với Côn Lôn. Đầu óc của chim phản ứng khoảng chừng có một nén nhang mới trọng trọng thở dài một hơi: "Khó trách phụ thân không cho ta ở cùng với ngươi, thì ra muội muội ngươi mỗi ngày nghĩ nhiều việc như vậy! Ta nói với ngươi, nghĩ quá nhiều việc, sẽ đoản mệnh!"
"......"
Sở Tỳ một quyền đánh ra.
Một quyền này không mang theo pháp lực, Kinh Mặc song chưởng cản xuống, hai người cứ như vậy ở trong sân ngươi một quyền ta một cước, đánh tới đầy người mồ hôi, Sở Tỳ nhanh nhẹn nhảy lên trên vai hắn: "Kinh Mặc, ngươi dẫn ta đi ra ngoài bay một vòng. Phải cao một chút, xa một chút."
Kinh Mặc không phòng bị thiếu chút nữa cho nàng áp nằm sấp xuống, vội vã bung hai cánh, bay lên.
Trước khi Sở Tỳ ra ngoài, đã sớm chuẩn bị tâm lý. Tứ tượng sụp đổ, trụ trời cũng sụp, xa xa liền có thể thấy đầy đất đều là kỳ cầm dị thú của thời kì hồng hoang.
Phía Tây lấy tam kinh đứng đầu, có Sùng Ngô chi sơn, sông ở phía Nam, có loài thú, ngoại trạng như vũ nhi văn tí, báo hổ mà thiện tâm, tên viết Cử Phụ. Có Điểu Yên, ngoại trạng như vịt, một cánh một mắt, nhưng có thể bay, tên viết Man Man, nhìn thấy là thiên hạ lũ lụt.
Tây bắc bốn trăm hai mươi dặm, có loài chim, chân trần mỏ thẳng, đầu trắng hoàng văn, ngoại trạng tựa thiên nga, nhìn thấy là thiên hạ có đại hạn.
Dực Sơn có phi điểu, ngoại trạng như gà nhưng màu đỏ, tên viết Thắng Ngộ, tiếng kêu như sáo, nhìn thấy là ngoại quốc có hồng thủy.
Sở Tỳ chỉ huy Kinh Mặc bay về phía Bắc, quả nhiên nhìn thấy Phù Khê thân gấu mặt người, đang kêu to, vật này xuất hiện tất có họa binh đao.
Đám phi điểu tẩu thú dường như đã ước định, trong khoảnh khắc chiếm lĩnh nhân gian, ngật lụt, đại hạn, đại hỏa, chiến họa càng diễn ra càng ác liệt, Kinh Mặc bay một nghìn dặm, chỉ nhìn đến thổ địa cháy đen trên mặt đất, hiển nhiên không có vật sống nữa.
Ánh mắt Sở Tỳ nhìn về phía Đông Nam, thần sắc khẽ run sợ.
Rõ ràng u ám, vậy thì như thế nào? Âm dương tam hợp, sao lại tan rã?
Viên lại cửu trọng, thục doanh độ chi? Duy tư hà công, thục sơ tác chi?
Oát duy yên hệ, cực yên gia? Bát trụ khi nào, đông nam hà khuy?
* * * * * * *
Côn Lôn ở trong phòng thực sự ngồi đến buồn chán, vẫn là nhịn không được đi ra tìm Sở Tỳ, thì ra nàng ngủ ở gian ngoài, không biết là lúc nào trở về, một chút âm hưởng cũng không có phát sinh.
Nàng cũng không tìm một kiện hồ cừu khoác lên, hai cánh tay ôm bản thân nằm trên giường.
Côn Lôn sờ sờ hồ cừu trên vai, cắn môi đi về phía trước.
Lúc này Khương Ương lại rón ra rón rén đẩy cửa tiến đến, cầm một tấm chăn, Sở Tỳ đột nhiên mở mắt rồi lại nhắm mắt, tùy ý nàng đem chăn cho mình, còn chậm rãi sờ đầu nàng.
Khương Ương cúi đầu ở bên tai nàng không biết nói cái gì, Sở Tỳ khẽ cong đôi mắt.
Nàng dán đến gần như vậy, từ góc độ của Côn Lôn xem qua, giống như đang hôn môi.
Khương Ương ngây người chốc lát rồi rời đi, Côn Lôn rất xa chờ nàng ngủ say mới đi đến, bất quá mới vừa đến gần nửa bước, Sở Tỳ lập tức cảnh giác mà mở mắt, chợt ngồi dậy.