Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 52




Liên không biết từ nơi nào tìm được mấy quả táo xanh, một chân đặt trên ghế, không hình không dáng dùng thanh trường kiếm gọt táo.
Kết giới kết một tầng lại một tầng, động tĩnh kinh thiên động địa bên ngoài dĩ nhiên không sản sinh nửa điểm ảnh hưởng đối với các nàng, Khương Ương lại một lần nữa tỉnh ngủ, thấy vỏ táo trên mặt đất đều chất thành đống, hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"
Liên gọt đi chút vỏ cuối cùng của quả táo, ngón tay cầm một quả táo sạch sẽ, Khương Ương nhìn hoa mắt, nữ nhân kia liền ngồi bên mép giường, đem quả táo nhét vào trong miệng nàng, nói: "Xem ngươi chừng nào thì có thể tỉnh lại đúng lúc ta gọt xong."
Khương Ương ngậm quả táo ô ô hai tiếng, gian nan nâng tay lấy ra, không khỏi hỏi: "Nếu như ta vượt qua tỉnh dậy đúng lúc thì sao?"
"Ta đây tự mình ăn a."
Nàng chỉ trên bàn, mặt bàn chỉnh tề xếp mười hạt táo.
Khương Ương bạch nhãn bạch nhãn đều lười ném, nói: "Nhàm chán."
"Ngươi không tỉnh, ta dĩ nhiên rất nhàm chán, có thể tìm một chút việc vui để làm thì làm thôi." Liên lúc đó bị Khương Ương chọc đỏ mặt, đi ra ngoài không bao lâu liền khôi phục bình thường, chuẩn bị tốt chiêu số để ứng đối rồi mới trở lại nhưng lại phát hiện nàng hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Bất quá....
Nàng nhìn đôi môi bởi vì không chút máu mà có vẻ tái nhợt của Khương Ương, đôi mắt cũng không tự giác mà khẽ cong.
"Kiếm mẻ, ngươi cười cái gì?"
Liên mở to hai mắt, chân thành ngây thơ nói: "Ta cái gì cũng chưa từng làm."
"Ta là hỏi ngươi đang cười cái gì, không phải hỏi ngươi làm...." Khương Ương khó có được thông minh một lần, lập tức hùng hổ nói: "Ngươi đã làm gì ta?!"
Liên lui lại hai bước, nghĩa chính ngôn từ nói: "Trời xanh chứng giám! Cái gì cũng chưa từng làm!"
"Ngươi dùng trời xanh phát thệ một chút cũng không đáng tin."
"Vậy dùng ngươi làm chứng, ta cái gì cũng chưa từng làm."
Khương Ương: "Không muốn không muốn nói chuyện với ngươi, chờ ta khỏe rồi, xem ta thu thập ngươi thế nào!"
Liên có thể nói là da mặt dày đến cực hạn, qua chuyện này nàng có thể đoán chắc sẽ không sẽ không làm gì nàng, được một tấc lại muốn tiến một thước bắt lấy bàn tay Khương Ương đang kê dưới ngực, giả vờ giả vịt đánh mấy cái lên mặt mình, nói: "Ngươi hiện tại có thể thu thập ta, ta vui vẻ chịu đựng."
"Miệng lưỡi trơn tru."
"Được, cũng nên đánh." Nàng lôi kéo tay Khương Ương cũng đánh lên miệng mình một chút.
Lòng bàn tay Khương Ương tê nhột, một chút cảm giác mát lạnh phút chốc xẹt qua, nàng trì độn suy nghĩ chốc lát, tức giận dâng lên, đây là một phương thức khác để chiếm tiện nghi của nàng đi?
Có người được ngon ngọt đã được một lại muốn ba. Thần sắc của Liên trở nên nghiêm túc, nàng đè lại bàn tay căn bản không có bao nhiêu khí lực của Khương Ương, chậm rãi nằm nghiêng bên cạnh Khương Ương, duy trì tư thế đối diện Khương Ương.
Ngón tay nàng gạt sợi tóc trên mặt Khương Ương ra sau tai, chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "A Ương, ta thực sự rất thích ngươi."
"Nhưng ta không....." Lời của nàng bị người dùng môi ngăn chặn.
Liên thích mỹ nhân, nên trong cung của nàng ẩn dấu rất nhiều mỹ nhân, việc giữa mỹ nhân chưa bao giờ hiếm thấy, nhưng đến phiên bản thân, nàng phát hiện trong lỗ tai tim đập như nổi trống, lúc này không giống lúc nàng hôn trộm lúc Khương Ương ngủ say, rốt cục khác chỗ nào, nàng cũng không nói lên được.
Về phần Khương Ương sao? Không phản kháng mà chỉ là cảm thấy kỳ lạ, một khi phản kháng phía sau lưng sẽ rất đau, nàng đánh giá người này không ít chiếm tiện nghi nàng, chiếm nhiều một chút ít một chút cũng không sao, dù sao thì sau này đều sẽ tính sổ , đến lúc đó cùng nhau tính toán!
Thẳng thắn mở to mắt mặc cho nàng hôn, mềm mềm ngọt ngọt, cảm giác cũng không tính là tệ.
Sau lại phát hiện trợn tròn mắt thực sự quá mệt mỏi, vì vậy nàng nhắm mắt lại.
Tay ngươi lại đặt ở chỗ nào.... Nàng mơ mơ màng màng nghĩ.
Bàn tay của Liên nâng sau gáy của nàng, vừa thực tiễn vừa hồi tưởng, chờ lúc cuối cùng buông người ra dĩ nhiên nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.
Liên: "...."
"A?" Đôi mắt Khương Ương mở một đường, lại thấy một mạt đỏ thẫm, ấn tượng không lâu lại tràn về trong lòng, dĩ nhiên tự phát giãy dụa xoay người, ghé vào trên người Liên, đồng thời cằm cúi thấp, lần này không đặt chuẩn, chạm vào trên mũi Liên, mơ hồ hừ một tiếng, nói: "Thoải mái."
Liên tự giác bất động, tay đặt trên vai nàng, đôi mắt khép hờ, tiếp tục làm đệm giường hình người.
Khương Ương là bị một trận tiếng đập cửa làm giật mình tỉnh giấc, đôi mắt chưa từng mở, vô thức bắt chuyện Liên: "Kiếm mẻ, mở cửa."
"Nga, được."
Nàng cũng ngủ quá trầm, cảm thấy trên người bản thân bị đè nặng, vô thức đẩy vật đó ra, một tiếng kêu thảm thiết có thể so với giết lợn khiến Liên cả kinh, lập tức tỉnh táo lại, Khương Ương bị nàng đẩy ngã xuống đất, sau lưng chấm đất, đau đến nước mắt chảy ròng.
"Xin lỗi xin lỗi, ta không phải cố ý." Liên chân tay luống cuống đem người đỡ lên, mở cửa dưới ánh mắt có thể giết người của Khương Ương .
Ngoại trừ Phong Tuấn không có người thứ hai, cho nên nàng cũng không biểu hiện bao nhiêu kinh ngạc, bóp ngón tay tính toán, Phong Tuấn lần này hình như trở về hai ngày?
"A Ương tốt hơn chưa?" Hắn vào cửa liền hỏi.
Khương Ương lần này là thanh tỉnh, buồn bực trả lời hắn: "Vốn là đã tốt, hiện tại không biết nữa."
"Xảy ra chuyện gì?"
Liên sờ sờ mũi, nói: "Cái kia...là thế này, nàng... Không cẩn thận bị ngã."
Khương Ương hừ một tiếng: "Đúng vậy, không cẩn thận rơi xuống, ta hiện tại không thể cử động."
Chiếu theo xưa nay cho thấy Phong Tuấn lúc này nhất định phải trấn an vài câu, nhưng hắn lại không có, mà ánh mắt rơi vào trên người Liên, nói: "Bên ngoài có một chút việc, Liên tiểu thư, ta nghĩ mời ngươi giúp đỡ. A Ương, ngươi ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi."
Liên liền gật đầu theo hắn đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, ngay cả nàng đã nhìn quen đại cục cũng nhịn không được trợn mắt há miệng, cục diện hỗn loạn này, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.
Bầu trời một bên kim quang hiển hiện trong mây, sấm chớp, là năm vạn thiên binh Phong Tuấn mang đến, bên kia lại là mây đen che phủ, nồng đậm giống như vẩy mực, mấy vạn yêu binh hắc khí lượn lờ, dẫn đầu cũng là một nam nhân nước da vô cùng trắng nõn — lâu dài không thấy ánh dương quang, cái loại trắng nhợt ốm yếu, một tay cầm linh phiến, trên quạt dĩ nhiên còn có hơn mười con mắt.
Trong lòng hắn còn ôm một nữ tử hôn mê, cách đó không xa đặt một thanh thanh long trường đao.
Rõ ràng là hai quân đang giằng co.
Trên mặt đất lại ly kỳ hơn nữa, một con cự thú như ngọn núi, răng hổ nhân trảo, đôi mắt mọc dưới nách, nó đi vài bước về phía trước, một ngụm ngậm lấy hơn mười yêu binh còn sót lại, nguyên lành ngụm lớn nuốt vào, phát sinh tiếng ách ách như trẻ con.
Không biết là đang khóc, hay là đang cười.
Liên da đầu tê dại, không khỏi lui lại một bước.
Phong Tuấn giải thích: "Nam nhân kia là tả sứ Khổng Tước của Vạn Yêu Quật, trong lòng hắn là tả sứ Côn Bằng, vì ta chậm một bước, nghe nói là con ác thú nuốt chửng Côn Bằng, hắn dẫn binh mã đến cứu người, chưa từng muốn chống đối cùng binh mã của ta, liền trở thành cục diện này."
"Trên mặt đất chính là Thao Thiết, là con thứ năm của tổ tiên thần long tộc, nó tham ăn, có một ngày gây đại họa, ăn long châu của thanh long chủ, bạo ngược thành tính, mẫu thân ta liền đem nó trấn ở nơi này."
"Liên tiểu thư, ta muốn nhờ ngươi giúp ta thu phục Thao Thiết."
Liên nói: "Nữ Oa đại thần cũng chỉ có thể trấn nó ở chỗ này, ta làm sao thu phục được nó?"
"Không phải như thế, lúc Thao Thiết còn không gây ra họa, năm đó mẫu thân ta là bởi vì vá trời nên thân thể suy yếu, không cách nào hoàn toàn thu phục, bất đắc dĩ chỉ có thể đem nó trấn áp, hôm nay ngươi ta liên thủ, tất nhiên có thể thu phục nó." Phong Tuấn cắn răng một cái, nói: "Trong cơ thể hắn có long châu, đối với thương thế của Khương Ương rất có ích lợi, cũng có thể phi thăng hóa rồng."
"Khương Ương mới không muốn thành rồng, nàng muốn làm một con rắn an an phận phận." Liên cười nói, không do dự ngũ chỉ thành trảo, lửa cháy mạnh ở trong tay tụ thành đại kiếm: "Bất quá đã sao? Đối với chữa thương hữu dụng, vẫn nên thử một lần. Vậy đám yêu binh kia làm sao bây giờ?"
"Để cho bọn họ đi, ta bây giờ còn không thể chống lại Vạn Yêu Quật."
Phong Tuấn nâng cao tay phải, hướng phía thiên tướng lĩnh binh, thiên tướng cũng dựng thẳng bàn tay, phất tay ra sau, chừa một đường lui.
Khổng Tước mặt mày tối tăm nhìn về phía thiên binh, đồng thời đôi mắt trên tước linh phiến trở nên âm trầm.
Chung quy sẽ có một ngày. Hắn nói trong lòng.
"Lui lại."
Yêu binh đen kịt đến hùng hổ, đi cũng không đấu vết, bầu trời rất nhanh trở nên sạch sẽ trong suốt, chính là trên mặt đất bụi đất lượn lờ, Thao Thiết chưa thỏa mãn ngay cả nhà cửa đều không buông tha, nhìn thấy nửa tòa thành đều phải bị nó nuốt vào bụng.
Liên không khỏi lòng sinh cảm thán nói: "Sức ăn thật mạnh a."
Phong Tuấn phụ họa cười nói: "Là rất háo ăn, nến để nó tiếp tục ăn, vậy còn phải bao nhiêu nữa?"
Năm vạn thiên binh, lúc Liên một kiếm đâm vào mi tâm Thao Thiết lấy long châu ra, chỉ còn lại ba vạn bốn trăm, cái khác đều vào dạ dày của Thao Thiết, mà loại mãnh thú này giết không chết, vĩnh viễn chỉ có thể trấn áp, Phong Tuấn một lần nữa bày trận pháp, phong ấn Thao Thiết, bất quá lần này Thao Thiết mất đi long châu, đại khái là suốt đời không thể xoay người nữa.
Sắc mặt Phong Tuấn lại không chút thả lỏng.
Liên hỏi: "Làm sao vậy?"
Phong Tuấn xoa xoa máu trên khóe môi, đem trường thương trụ trên mặt đất, nói: "Đây vẫn chỉ mới là bắt đầu. Đầu tiên là Thao Thiết, sau đó sẽ là Cùng Kỳ, Hỗn Độn, Đào Ngột, phong ấn chậm rãi đều sẽ bị phá, chúng sẽ từng bước từng bước thoát ra."
Hắn dừng lại thời gian rất dài, nói: "Cuối cùng, nàng cũng sẽ trở về."
"Ai a?"
"Ngươi không nhận ra, một yêu quái thật lâu trước đây."
Vì vậy Liên không hề hỏi nữa.
Không biết ở một chỗ xa xôi, Côn Lôn buông Sở Tỳ xuống, sau đó cũng buông Kinh Mặc ra, vừa định thay nàng lau đi vết máu trên mặt nàng, phát hiện vết máu này kỳ dị chưa từng thấy, vết thương trên người cũng biến mất không còn.
Một điểm quang mang hồng sắc phát sáng giữa trán nàng, bao phủ toàn thân của nàng, ngay cả Kinh Mặc cũng nhất tịnh bị bao phủ.