Vô luận là yêu là tiên, dùng máu làm vật dẫn, cộng thêm bí thuật bất truyền của yêu giới, liền có thể khai quật hành tung trước đó.
Tương truyền người pháp lực cao thâm có thể mượn máu hạ chú thuật khiến kẻ khác nghe lệnh, thậm chí làm ra người tương tự, chỉ là nếu tự thân bản lĩnh thua người chịu thuật, sẽ bị phản phệ đủ để khiến người thi thuật giả mệnh tang tại chỗ.
Hơn nữa loại bí thuật này thất truyền đã lâu, ngay cả Sở Tỳ cũng không biết.
Hai người dễ dàng liền tìm được chỗ trước đó Đỗ Hành Tinh Quân đã đến, đây là một gian tiểu viện hoang phế đã lâu, cỏ dại mọc thành bụi, gió thổi ra động tĩnh, Sở Tỳ đi vào cái lỗ tai liền dựng thẳng, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng.
Cũng không biết có phải vì không thèm chú ý hay không, Côn Lôn đi theo sau lưng Sở Tỳ, dường như xuất thần nhìn không chớp mắt.
"Đứng đến bên cạnh ta, cẩn thận một chút." Sở Tỳ dừng chân, nói.
Vì vậy Côn Lôn đánh vào trên vai nàng.
Sở Tỳ: "....."
Côn Lôn ngây thơ: "A?"
"Không đau sao?" Ngón trỏ của Sở Tỳ điểm một chút cái trán của nàng: "Ở đây."
Côn Lôn nhắm mắt lại lẳng lặng cảm thụ một chút, nói: "Không đau."
Sở Tỳ lắc đầu, thẳng thắn nắm lấy tay nàng, vừa đi vừa hỏi: "Vừa rồi ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
"Cái gì cũng không nghĩ, chính là phát ngốc một hồi - ngươi làm gì!" Côn Lôn bị khuôn mặt bỗng nhiên dán đến của nàng làm hoảng sợ: "Nhìn ta như vậy làm chi?"
"Ngươi dĩ nhiên lại dám ngẩn người?!"
Ba ngón tay của Côn Lôn khép lại, dùng ngón tay chỉ trời: "Lần này ta là ở trong tầm mắt của ngươi!"
Sở Tỳ: ".... Ngươi nói rất đúng."
Tuy rằng nói là như thế không sai, nhưng người đang ở trước mắt đều có thể ngây người, ngẫm lại thật là quá tổn thương tự tôn rồi, Sở Tỳ quyết định trở lại nên hảo hảo ngẫm nghĩ về bản thân.
Đang lúc nói chuyện, hai người đã hoàn toàn đi vào tiểu viện, lỗ tai Sở Tỳ nhạy bén, có thể nghe được một tiếng líu ríu, như là đang ở một con hẻm nhỏ đen kịt, một tầng che phủ một tầng.
Sau đó là tiếng móng tay dài mà cứng rắn cào lên tường.
Thử - thử -
Sở Tỳ nhìn theo phương hướng truyền đến âm thanh, phát hiện trên tường đang đổ rào rào chấn động rớt xuống từng lớp vôi tường.
Nữ nhân diện mục xanh đen đang gãi tường chậm rãi hiện ra, mũi cao, con ngươi tối om, môi đỏ mọng chu sắc, cổ cùng đầu dính nhau chỉ bằng một đường, như là sinh tiền bị người trảm thủ, cái đầu nghiêng nghiềng treo trên cổ, lung lay sắp đổ.
Nàng một tay siêng năng cào trên vách tường, tựa hồ muốn dựa vào âm thanh sấm người hù dọa người khác chạy mất, tay kia câu thành trảo, có thể vươn dài, móng tay hắc sắc chỉ cách Côn Lôn gần một xích.
Nếu như lúc trước Đỗ Hành thấy trận thế này, sợ là ngay cả phù triện cũng nghĩ không ra liền bỏ chạy.
Nhưng hai người này đâu phải Đỗ Hành, Sở Tỳ quan sát con nữ quỷ một cái, nhíu mi, nói: "Xấu xí."
Côn Lôn cũng nói: "Xấu xí."
"Chúng ta nên giải quyết nàng thế nào? Ngươi nói, để ta xử trí, sợ ô uế tay ngươi."
"Nhìn hình dạng của nàng, hiển nhiên đã thành lệ quỷ, ngươi đem nàng thu phục, ta sẽ đọc vãng sinh chú độ hóa cho nàng, sớm ngày đầu thai đi thôi."
Sở Tỳ ghét bỏ nhìn nữ quỷ trước mặt một chút, vận một chút pháp lực, vươn một ngón tay, chọt một cái trên cằm nữ quỷ.
Nữ quỷ yếu ớt ngăn cản: "Đừng chạm ta, đầu ta sẽ rơi."
Nàng vừa dứt lời, đầu liền nguyên lành lăn trên mặt đất, đại não là trung tâm của toàn bộ thân thể, đối với người là như thế này, đối với quỷ lại không phải, thiếu đầu hành động vẫn như thường, Sở Tỳ đem móng tay của nữ quỷ bẻ gãy hết, tứ chi vặn thành bánh quai chèo, tay chân đều bẻ vào trong, để tránh nàng tự động vươn dài tứ chi tránh khỏi ràng buộc, sau đó nàng đem người cuộn thành một đoàn ném tới trước mặt Côn Lôn.
"Ai." Sở Tỳ nói: "Ngươi trước đừng đọc vãng sinh chú, ta còn có chuyện hỏi nàng."
Côn Lôn vừa mới há mồm lại ngậm miệng.
"Mới vừa rồi có phải có một nam tử đến đây? Hắn đến làm cái gì? Từ đầu đến cuối nói thật cho ta biết."
Nữ quỷ ngậm miệng không nói.
Sở Tỳ ngồi xổm xuống, dùng mắt liếc nàng: "Không nói? Oán khí của ngươi nhiều như vậy, còn muốn đầu thai luân hồi không?"
Đáp lại nàng là cái đầu nằm trên mặt đất - âm trắc tươi cười. Nụ cười rõ ràng là nàng tích tụ oán khí, sao lại đem luân hồi chuyển thế để ở trong lòng.
Sở Tỳ làm sao chịu được, lập tức chuẩn bị đá cái đầu đi rất xa, thuận tiện còn phải đạp thêm mấy cước, nhằm phát tết lạnh nhạt trong lòng nàng. Một khắc trước khi chân giẫm lên cái đầu kia, bỗng dưng thu hồi, nàng nghiêng đầu bên môi đã có nụ cười.
"Ta tự có biện pháp cho ngươi nói."
Nữ quỷ nằm trên mặt đất, khuôn mặt gối lấy bùn đất, cố sức hướng Sở Tỳ xem qua cũng chỉ có thể thấy đường nét không rõ của khuôn mặt, nàng lập tức nghe được vài tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên.
Đinh linh đinh linh -
Như là thanh tuyền chảy qua mặt đá, nhu hoãn, kẻ khác thả lỏng.
Vừa rồi ánh mắt của nàng còn âm trầm đột nhiên trở nên hoang mang cùng mềm mại, khiến khuôn mặt biến dạng cũng không đáng sợ như vậy nữa.
Côn Lôn lại càng hoảng sợ, trước đó Sở Tỳ sử dụng huyễn thuật đối với Đỗ Hành vô cùng tùy ý, như là lơ đãng đưa chuông, mới khiến nó phát ra âm thanh, đối với nữ quỷ này đã trịnh trọng hơn nhiều, trịnh trọng mà lấy chuông ra, trịnh trọng lắc ra từng làn điệu.
Ba cái chuông bạc này cũng là Sở Tỳ từ hồ tộc làm ra, chuyên dùng thi triển huyễn thuật. Nàng mới vừa thành niên đã cùng vương của hồ tộc là Cửu Vĩ thiên hồ rất có giao tình, bao gồm ăn mặc trang diện hoặc nhiều hoặc ít cũng bị hồ tộc ảnh hưởng.
Sau lại nhờ Côn Lôn ban tặng, từ chỗ hồ vương thực sự học không ít thủ đoạn mị hoặc người, mặc dù không phải dùng để mị hoặc nhân tâm nhưng đến chỗ nàng toàn bộ thủ đoạn đều dùng trên người Côn Lôn.
Sở Tỳ vừa mới thấy một ít đoạn ngắn hổn độn trong trí nhớ của nữ quỷ, bàn tay liền bị Côn Lôn lắc lắc, nàng quay đầu không giải thích được nhìn Côn Lôn, Côn Lôn nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là muốn dùng mỹ nhân kế sao?"
Sở Tỳ: "Cái gì?"
Côn Lôn chỉ chỉ chuông của nàng.
Sở Tỳ phục hồi tinh thần lại, ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết có thể nói cái gì, há to miệng, thật lâu không thể khép lại.
"Ta cũng có biện pháp gọi nàng nói, ngươi không cần.... Không cần như vậy." Côn Lôn nhíu mi, ý bảo nàng đem chuông cầm đến, ngón tay đã kết thành pháp quyết, đại để là bản thân cũng có bí thuật đi.
Sở Tỳ dở khóc dở cười: "Côn Lôn, ngươi sẽ không cho rằng chuông này chỉ có thể dùng vào lúc đó đi."
Côn Lôn hỏi ngược lại nàng: "Lẽ nào không phải sao?"
"Dĩ nhiên không phải, nếu không ngươi cho là thứ cơ bản vô dụng đối với ngươi ta còn mang theo nó làm gì?" Ngón tay Sở Tỳ điểm nhẹ lên mi tâm của nàng: "Đến đây, cùng ta nhìn xem, nhìn nữ quỷ này làm sao oán khí tận trời?"
Mi gian của Côn Lôn phút chốc mát lạnh, trước mắt lại hiện ra một tràng cảnh.
Thì ra nữ quỷ này sinh tiền là một con rùa tinh, có một thanh mai trúc mã gọi là Ngô Đồng, sau đó thuận lý thành chương thành thân sinh con, cầm sắt tương hài, trong Quang Bạch Thành nhiều yêu, yêu giới chính là nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, không phải mỗi một yêu quái đều có thể bình an như con chuột tinh nói liên miên cằn nhằn kia, phải đề phòng bị người ăn, còn phải đề phòng bị người đoạt, phu quân của nữ quỷ tướng mạo tuấn mỹ, ấu tử vừa mới sinh ra liền bị đại công tử của thành chủ cướp đi, kể cả nhi tử cũng nhất tịnh mang đi. Mà bản thân nữ quỷ lại bị một đao trảm thủ.
Sở Tỳ tắc lưỡi, phu quân cùng nhi tử đều mất, luân hồi quả thật cũng không có ý nghĩa gì. Nếu như là nàng.....
Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Côn Lôn, nếu là có người cướp đi Côn Lôn, mà nàng lại vô lực cứu nàng ấy trở về, vậy sẽ làm sao?
Nữ quỷ bình thường ấm áp ký ức khi còn sống lại được hai người nhìn thấy hết, trường lộ mênh mông nhưng không cách nào biết được.
"Chúng ta giúp nàng một chút đi." Côn Lôn nói.
Sở Tỳ vẻ mặt "Ta đã biết ngươi sẽ nói như vậy.", nàng vung tay lên, chậm rãi thu hồi chuông bạc, đưa tay đến trước mặt Côn Lôn, Côn Lôn lần nữa đeo lên cho nàng, nữ quỷ như ở trong mộng mới tỉnh, hai mắt lập tức gắt gao nhắm lại.
"Trốn cái gì? Đã làm chuyện không thể để cho người khác thấy sao? Đem ngươi việc ngươi nhìn thấy từ đầu chí cuối nói cho ta biết, ta báo thù cho ngươi, nếu như phu quân cùng nhi tử của ngươi may mắn không chết, ta tận lực dẫn bọn hắn đến gặp ngươi một lần - hài lòng rồi chứ?"
Một câu sau là nàng nói với Côn Lôn.
Nữ quỷ bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn nàng chằm chằm, cũng nhìn không ra tâm tình gì.
"Đừng xem nữa." Sở Tỳ nói: "Ngươi chỉ có thể tin ta, bằng không với tàn khu hiện tại của ngươi, phải như thế nào đi gặp phu quân ngươi?"
Nàng nhìn xung quanh một vòng, tiếp tục nói: "Ngươi dựa vào việc tích góp lệ khí ở đây sống qua ngày, nếu như rời khỏi chỗ này sợ là ngay cả quỷ hình đều không giữ được, cứ cho là ta cùng với ngươi làm một giao dịch, ngươi bất quá chỉ cần mở miệng mà thôi, không tổn thất gì, không phải sao?"
Nữ quỷ trầm mặc chốc lát, rốt cục đã mở miệng, giọng nói của nàng hồn nhiên không giống như bề ngoài khó coi, mang theo một chút thấp nhu: "Quá khứ của ta các ngươi cũng đều thấy được, sau khi Ngô Đồng cùng Thanh nhi bị bắt, ta vẫn ở chỗ, bởi vì không thể rời khỏi, chờ đợi bọn họ có thể có một ngày cho dù là đi ngang qua đây, cho dù là đã quên ta."
"Nam tử mới đến không lâu, trên người có hương khí rất mỹ diệu khó có được, ta vốn là muốn hút một chút khí tức, muốn thử xem có thể chống đỡ ta rời khỏi ở đây chốc lát hay không, một trăm năm trước ta cũng rời khỏi nơi này nhưng chỉ tới cửa thành chủ phủ liền chống đỡ không được chỉ đành trở về. Người đó mang theo một bộ phù văn, ta không cách nào đến gần, chỉ nhìn thấy hắn cắt cổ tay lấy máu, không trung liền loáng thoáng xuất hiện một tòa phủ đệ, ta quên cái gì cũng không thể quên chỗ đó, chính là thành chủ phủ của Quang Bạch Thành."
Nàng liễm mục, thân thể được Sở Tỳ vặn thành một đoàn cật lực phủ phục trên mặt đất, thoạt nhìn chua xót lại buồn cười: "Dùng thân thể này của ta, cũng không mặt mũi nào đối mặt phu nhi, ta không cầu báo thù, nếu như các ngươi nhìn thấy bọn họ, đưa tin tức của bọn họ hiện nay đến cho ta, dù cho không còn sống cũng không sao. Nếu như bọn họ sống tốt, sẽ không cần nhắc đến ta nữa."
Nữ quỷ tiện đà dập đầu lạy ba cái, khuôn mặt thật sâu vùi vào trong bùn.
Côn Lôn tiến lên nhặt đầu của nữ quỷ lên, cởi ra tay chân ràng buộc, bàn tay dọc theo chỗ cổ bị đứt, cần cổ liền hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ còn một đạo hồng ngân thật sâu, hiển lộ việc trước kia nàng đã lìa đầu.
Trên đường trở về, Côn Lôn hỏi Sở Tỳ: "Không phải ngươi ghét nhất xen vào việc của người khác sao? Vì sao phải đáp ứng báo thù cho nàng, lẽ nào ngay từ đầu liền biết có liên quan đến thành chủ phủ?"
Sở Tỳ cười nhưng không nói.
Côn Lôn hai bước tiến đến trước mắt nàng, mũi gần như dán trên mũi nàng, không nghe theo không buông tha ngăn trở bước chân của nàng.
Sở Tỳ thuận thế hôn nhẹ lên môi nàng, cười nói: "Trừ ngươi ra, chuyện ta đáp ứng người khác từ trước đến nay đều là muốn giữ lời thì giữ lời, không muốn giữ lời thì quên đi. Ngươi quen biết ta lâu như vậy, còn không biết sao?"
"Để khiến nàng mở miệng tùy ý nói mà thôi, há có thể xem là thật."
Côn Lôn trợn to đôi mắt: "Vậy ngươi không dự định thay nàng tìm phu nhi của nàng nữa sao?"
"Ngô... Xem duyên phận đi, thấy được thì thay nàng truyền tin, không thấy được liền quên đi." Sở Tỳ không thèm để ý, chợt kéo tay nàng: "Đi ở bên cạnh ta không nên ngẩn ra nữa. Ngẩn người trên đường, cũng mệt ngươi có thể làm ra được."
"Ta chỉ là có chút mệt mỏi."
"Sau này có người cướp ngươi đi rồi làm sao bây giờ? Ta không muốn giống như nữ quỷ này, mỗi ngày chờ đợi ở một ngôi nhà hoang."
Côn Lôn lẩm bẩm: "Ngươi sẽ không."
Sở Tỳ thính tai nghe được, cười hỏi ngược lại: "Vậy ngươi nói ta sẽ làm thế nào?"
"Nhân gian thiên thượng, không được an bình."
"Cho nên ngươi cũng nên hảo hảo ở bên cạnh ta, nghìn vạn lần không thể để người khác đoạt đi mới được." Sở Tỳ cười ra tiếng: "Bất quá nghĩ đến cũng sẽ không có ai muốn một tảng đá - ai, ngươi đừng giẫm lên chân ta!"