Khương Ương thật ra rất có tâm nhãn, người như thế dễ nắm trong tay, nhưng cũng không dễ nắm trong tay. Một khi ngươi trở thành người nàng tín nhiệm, vậy liền xuất phát từ nội tâm đối đãi ngươi, nếu nàng không tín nhiệm ngươi, ngươi đào tim đào phổi cho nàng thì cũng là mũi dính đầy tro.
Một khi nàng tin sai người, hậu quả sẽ rất khó lường.
Liên có thân phận là bộ hạ cũ của Sở Tỳ, dĩ nhiên trong lòng Khương Ương chiếm được một địa vị, không biết là chuyện may mắn hay là bất hạnh.
Bất quá sau khi Liên biết Sở Tỳ còn sống, dưới áp lực vô hình lời nói giảm đi rất nhiều, ngay cả đùa giỡn Khương Ương đều thiếu khí lực, Khương Ương thích nhìn ngoại thành, Phong Tuấn vẫn đi đến Lan Châu thành, ba người còn đang một chỗ, nhưng tâm tư đã sớm đi ngược lại.
Phong Tuấn cách Lan Châu thành tám trăm dặm nhận được tin tức của Đỗ Hành Tinh Quân, vị trí của mắt trận đã tìm được, muốn hắn mau đến hội hợp.
Vì vậy sau nửa tháng chậm rãi bộ hành, nhóm người làm một chút pháp thuật cho quan sai, ngự phong mà đi, trong vòng một ngày đến Lan Châu thành.
Bởi vì mấy người bọn họ lúc này đều ở nhân gian, nên cũng bỏ lỡ một ít tin tức.
Tỷ như phách lăng giao của Nam Hải rốt cục tu luyện thành rồng, bắt đầu làm mưa làm gió, đem Nam Hải giảo đến long trời lở đất, thiên đình phái đại quân bao vây tiễu trừ, lại thất bại thảm hại, tứ thiên vương thiên vương lĩnh binh binh bình loạn có ba người bị thương, chỉ còn lại Quảng Mục Thiên Vương, tỷ như Thiên Tuyền Tông của Mộ Vân Sơn thuộc Đại Lương nhất thời sơ suất khiến tiểu đồ đệ mở ra phong ấn, được tổ sư gia hao hết toàn bộ sức lực mới ngăn chặn được bạch long xuất thế, đông đảo người tu đạo bỏ mạng trong miệng nó.
Cùng năm, Lương Nguyên Đế băng hà, thái tể cùng hậu cung cấu kết, phò tá ấu đế đăng cơ, đối với thánh nữ càng thêm cung kính, giống như thánh nữ sau màn nắm hoàng quyền.
Lại tỷ như, tin tức yêu vương tái thế bỗng nhiên lan truyền, nàng trời sinh yêu thể, hôm nay không còn năng lực tự bảo vệ mình, chỉ cần ăn nàng là có thể thu được sức mạnh của nàng, trở thành Sở Tỳ thứ hai, đến lúc đó đừng nói là yêu giới, cho dù là muốn lên trời làm thiên đế cũng không nói chơi...
Trên đời này, tựa hồ những việc xấu đều ước định phát sinh cùng một chỗ, Mạnh Lương Quốc phía tây không biết đứt sợi dây thần kinh nào lại phái một đội quân tiên phong tập kích bất ngờ Thương Châu thành, Đại Lương phản kích, hai bên giao chiến, Lan Châu thành bị vây ở giữa, thương nhân giao thương giữa hai nước lập tức rút lui, để tránh chiến hỏa.
Mà ngay cả dưới Vạn Yêu Quật ở sâu vạn trượng dưới Côn Lôn Sơn đều mơ hồ có động tĩnh.
Chưởng quản Vạn Yêu Quật hôm nay chính là tả sứ Côn Bằng và hữu sứ Khổng Tước, vốn dĩ là hai thủ hạ rất đắc lực của Sở Tỳ, lúc Sở Tỳ còn trên đời hai người bằng mặt không bằng lòng, đền tội Sở Tỳ chết liền bắt đầu công khai đấu đá, ai cũng muốn đoạt được vương vị, nhưng ai cũng không có bản lĩnh động được đối phương.
"Nga? Nàng còn sống?" Khổng Tước nhu nhược không có xương tựa ở trên tháp, rõ ràng là thân nam nhi, lại da trắng mỹ mạo đến khiến nữ nhi đều mặc cảm, hắn nhẹ nhàng chậm chạp vuốt tước vũ hoa mỹ phía sau, ôn nhu nói: "Cái này...có vẻ khó làm rồi."
Ngoài miệng nói khó làm, nhưng biểu tình của hắn lại hoàn toàn không giống như vậy, cười híp mắt, phảng phất có chuyện tốt gì đó.
"Khởi bẩm hữu sứ, tả sứ cầu kiến." Người bẩm báo bị đá vào đến.
"Cút ngay cho ta!"
Người hầu khom người đưa tay đến, chim công bệnh tật ấn lấy tay hắn ngồi dậy, cười dài nói: "Tả sứ có nhiều ngày không bước vào Thiên Hi Cung của ta rồi, nghe được tin tức Sở Tỳ tái thế, ngồi không yên? Ta đang nghĩ ngợi đi tìm tả sứ đây."
"Ít vòng vo với ta đi!" Côn Bằng đại mã kim đao ngồi xuống đầu giường, nàng đúng là một nữ tử vũ trang mạnh mẽ vang dội, tay đưa ra sau đem trường đao gở xuống gác ở trên cổ Khổng Tước, nói: "Con vẹt, ta muốn cùng ngươi hợp tác."
Khổng Tước dựng thẳng hai ngón tay, đặt trên lưỡi dao, chậm rãi đẩy ra bên ngoài, mắt xếch khẽ nhướng: "Ta luôn luôn nghe lệnh tả sứ, hợp tác, ngươi phân phó là được rồi."
"Ma ốm ngươi hôm nay uống sai thuốc rồi sao?"
Cho dù Nụ cười của Khổng Tước tựa hồ là sinh trưởng ở trên mặt, lúc này cũng không khỏi cương một chút, sau đó ân một tiếng, thản nhiên nói: "Hôm nay chưa kịp uống."
"Ta đã nói mà, ngươi và ta phái ra một nửa nhân mã, nếu như bắt được Sở Tỳ... Ngô." Côn Bằng chần chờ một hồi, nói: "Bắt được hãy tính tiếp, ngươi không nên ở sau lưng giở trò quỷ gì. Việc này liên quan đến tồn vong của Vạn Yêu Quật, hai ta trước đem ân oán cá nhân đặt sang một bên."
Khổng Tước: "Đây là dĩ nhiên. Hôm nay phóng xuất tin tức còn không biết thật hay giả, cũng không biết phía sau màn có phải có người thao túng muốn mượn đao giết người hay không, chờ ta phái người tra xét rõ ràng, trở lại mời tả sứ cùng thương lượng đại sự."
Côn Bằng khoát tay chặn lại: "Không cần, ta đã phái người đi rồi."
"Phái ai?"
"Vô Ưu."
"Con mặc kỳ lân ngươi cưỡi? Hắn có thể tin sao?"
"Vô Ưu theo ta lâu như vậy, hắn không thể tin lẽ nào ngươi có thể tin? Để ta phát hiện cái gì thì quay đầu lại sẽ chém ngươi!" Côn Bằng xoay qua, bắt đầu dùng trường đao đem bức rèm che nhấc lên, thấp người đi rồi.
Khổng Tước bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi người hầu: "Ta cùng với tả sứ có ân oán cá nhân sao?"
Người hầu: "...."
Khổng Tước đỡ trán: "Từ mười vạn năm trước, nàng đã nói ta cùng với nàng có ân oán cá nhân, sau khi trờ thành tả sứ thì nơi chốn ngáng chân ta, nếu không phải bản sứ biện hộ cho nàng, đầu nàng cũng không biết bị vương chém bao nhiêu lần."
Người hầu: "...."
"Ta đã quên." Ngón tay băng lãnh của Khổng Tước điểm nhẹ trên môi người hầu, nói: "Bản sứ chuẩn ngươi nói chuyện."
Người hầu: "Vậy hữu sứ vì sao vẫn đối nghịch cùng tả sứ?"
Vì sao?
Khổng Tước cúi đầu chốc lát, khóe môi khẽ cong, lại chậm rãi nằm trở lại, khép hờ mắt không nói.
Xung động đến tìm hắn, xem ra quân sư trước đó tìm cho nàng vẫn không thể khuyên nàng, hai ngày này xem xét hai người khác là được rồi. Bất quá.... Rõ ràng là cùng một dạng y phục, Côn Bằng dường như thấy nàng xinh đẹp hơn lần trước không ít.
Côn Bằng a Côn Bằng, ngươi cũng không ngẫm lại, nếu như ta có tâm nhằm vào ngươi, há có thể tha cho ngươi sống đến hôm nay.
Hắn tâm tư nghĩ đến Côn Bằng cũng chưa nhớ hiện tại hẳn là cần lo lắng một chuyện khác, Sở Tỳ tái thế, thà rằng tin có không thể tin là không, năm đó Vạn Yêu Quật bởi vì Sở Tỳ thân cận Thần Quân thần giới, bỏ mặc tâm nguyện của yêu tộc không để ý nên trong lòng sinh hiềm khích, tuy rằng Sở Tỳ bị giết trái với ý nguyện của yêu giới, nhưng trên thực tế lại có hiệu quả trợ giúp.
Nếu nàng thực sự chết mà phục sinh, chuyện đầu tiên sợ sẽ là muốn khai đao với những người bọn họ. Nếu nàng có thể thống lĩnh yêu tộc trọng lâm tam giới, như vậy bọn họ hi sinh ngược lại cũng không có gì, nhưng nếu vẫn hồ đồ như trước đây, như vậy là lúc đổi chủ nhân cho yêu giới, cho dù là dùng máu trải đường cũng muốn trải ra một con đường,
Tộc nhân của bọn họ đã khuất dưới nền đất, lâu lắm lâu lắm rồi,
Toàn bộ tam giới đều đang rục rịch, các loại thế lực ngủ đông trong bóng tối chậm rãi lộ ra lân trảo sâm nghiêm, trong bóng tối lặng yên hành động.
Mà Sở Tỳ lúc này đang tức giận cùng Kinh Mặc, đối với chuyện đó hoàn toàn không biết gì cả.
Đỗ Hành có thể yên lặng rời khỏi chỗ Sở Tỳ, trở về lại tránh không được kinh động các nàng.
Lúc Đỗ Hành vào cửa khách điếm, thấy hai người đối diện ngồi ẩm trà, nội tâm trấn định không gì sánh được, hắn đã làm tốt chuẩn bị cống hiến ra hai cánh tay hai cái đùi.
Hắn thấy chết không sờn, Sở Tỳ cười như không cười nhìn hắn: "Đỗ tinh quân đã về rồi, đói bụng đi? Có muốn đến ăn vài miếng hay không."
Một tiếng này hai chữ tinh quân gọi rất rõ ràng, giọng nói trong trẻo, có khách nhân tại chỗ hiện ra răng nanh, Đỗ Hành tay chân thiếu chút nữa không điều khiển được, lập tức ôm quyền ngồi đối diện các yêu ma quỷ quái run rẩy nói: "Tiểu tử họ đỗ, tên tinh, tự tinh quân. Đây là phụ mẫu ban tặng, nếu có tiên nhân ở đây, chớ trách đường đột."
"Đỗ tiểu tử, đến ngồi." Sở Tỳ chưa buông đôi đũa trong tay, liền xa xa chỉ về phía hắn.
Đỗ Hành dưới ánh mắt hổ lang tứ phía nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh Sở Tỳ.
"Đỗ tiểu tử, vừa rồi ngươi...." Sở Tỳ hơi dừng lại, mím môi cười khẽ, ôn nhu mà hỏi thăm: "Đi nơi nào?"
Đỗ Hành run lên một chút, nói: "Hồi bẩm phu nhân, đi tìm hảo hữu ôn chuyện."
Sở Tỳ bĩu môi với hắn: "Ôn chuyện có thể cắt cổ tay thành như vậy? - ai, đừng che, không còn kịp rồi."
"Đến, cho ta xem."
Vì vậy Đỗ Hành đưa tay đến, sau đó hắn mắt mở trừng trừng nhìn trong tay Sở Tỳ không biết ở đâu biến ra một thanh chủy thủ, đem vết thương một lần nữa cắt ra, huyết châu không ngừng chảy ra bên ngoài, Đỗ Hành lại ngoài ý muốn không cảm thấy đau.
Chốc lát, máu tự động ngừng, vết sẹo cũng nhanh chóng khép lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Sở Tỳ dường như tranh công mà nhìn hắn.
Đỗ Hành đỏ mặt tía tai nghẹn ra một câu: "Cảm ơn."
Sở Tỳ: "Đỗ tinh quân có thể ăn rồi."
Đỗ Hành thật sự đói bụng, ánh mắt hắn rơi vào cơm nước trước mặt, ấp úng nói: "Này, ngài vừa rồi...."
"Ân? Chuyện gì?"
Đỗ Hành lắc đầu: "Không có gì, tiểu thần về phòng trước."
Hắn lại nhìn Côn Lôn, vì vậy Côn Lôn gật đầu một cái, Đỗ Hành lúc này mới xin cáo lui.
Chờ Đỗ Hành đi rồi, Sở Tỳ lấy cây chủy thủ mới vừa rồi ra, bên trên dính không ít vết máu của Đỗ Hành, nàng lộ ra tiểu răng nanh, giảo hoạt nở nụ cười: "Côn Lôn, chúng ta hiện tại có thể đi nhìn vị Đỗ Hành Tinh Quân này rốt cục đi nơi nào."
"Được." Côn Lôn đứng dậy, tay áo dài vung lên, những khách nhân khác ngồi trong khách điếm liền biến mất không còn một mảnh, đâu có cái gì hổ lang yêu ma, bất quá là Sở Tỳ dùng để hù dọa Đỗ Hành mà thôi.
Đỗ Hành Tinh Quân sợ là gần đây đều phải kinh hồn táng đảm