Đỗ Hành Tinh Quân điều khiển tường vân lén lút vòng quanh Côn Lôn Thập Vạn Đại Sơn, lách đến kim ô tây trầm mới đi xong mười vạn dặm, mục đích của hắn là muốn tìm một góc phòng bị sơ hở để hắn lẻn vào, nhưng Côn Lôn Sơn trong truyền thuyết ngoài ý muốn dĩ nhiên không bố trí phòng vệ chút nào, ngay cả kết giới cũng không nhìn thấy.
Đỗ Hành ở tại chỗ tính toán.
Chuyện này có hai khả năng, thứ nhất, bản thân đạo hạnh quá thấp, nhìn không ra kết giới, thứ hai, tôn đại phật trong núi căn bản không đem tiểu miêu tiểu cẩu ở bên ngoài để ở trong lòng. Tuy rằng Đỗ Hành đối với khả năng bản thân chỉ là tiểu miêu tiểu cẩu trong mắt người ta có chút bất mãn nhưng vẫn từ nội tâm cảm thấy loại khả năng thứ hai có xác suất đặc biệt lớn.
Vì vậy Đỗ Hành liền tìm một bụi cỏ để đáp xuống, dọc theo bụi cây tươi tốt chậm rãi đi vào trong.
Động tác của hắn nhẹ đến ngay cả chim chóc cũng không có kinh động, sau đó chậm rãi lấy ra một cái la bàn — thứ hắn đã ra giá cao mua từ trong tay một tiên nhân cự phách, tiền đề là xác định phương hướng, tận chức tận trách bắt đầu làm nhiệm vụ dò xét Côn Lôn mà thiên đế giao cho hắn.
Lúc đầu không khí vẫn rất nhẹ nhàng khoan khoái, kỳ trân dị thảo trên ngọn núi rực rỡ muôn màu, cho dù Đỗ Hành Tinh Quân kiến thức rộng rãi, phần lớn cũng gọi không được tên, hắn để sát vào nhìn một đóa bạch hoa, suýt nữa bị bạch hoa người ta nuốt mất.
Hắn sợ đến không dám nhìn đông nhìn tây, nhìn những hoa hoa thảo thảo còn muốn già hơn hắn.
Về sau lại càng lúc càng quỷ dị, không biết có phải sắc trời đã chậm hay không, gió bỗng nhiên trở nên yếu ớt, gáy của Đỗ Hành cảm thấy lạnh lẽo, dưới cây cối che lấp nhìn đâu đều là bóng tối, hắn mới vừa bắt thủ quyết, trên đầu ngón tay sinh ra hai điểm quang hỏa, bên tai chợt nghe tiếng động lớn.
Vù — vù vù —
Giống như là cái gì từ dưới nền đất chui ra, phát sinh tiếng thở dốc trầm trọng.
Da đầu Đỗ Hành phút chốc tê rần, nổi lên một tầng da gà, hắn co rụt cổ, nương ánh sáng nhìn xuống dưới chân....
Suýt nữa bất tỉnh tại chỗ.
Trong bùn đất hắc sắc chậm rãi chui ra một con động vật giống như chim trĩ, chỉ là so với chim trĩ lớn hơn không chỉ một trăm lần, thân đen chân trần, song đồng trạm hoàng, nó đầy thân lông đen, lúc thấy rõ dưới chân phát quang là thứ gì, trong cổ họng phát sinh một tiếng "ôi", lập tức mở cái miệng đầy răng nhọn.
Trong núi nhiều tinh quái đặc biệt là trên một ngọn núi thế này, những thứ không thể gặp người thường sẽ xuất hiện vào buổi tối không ai hoạt động, ai bảo Đỗ Hành Tinh Quân đánh vào trên tay nó làm gì.
Tròng trắng mắt của Đỗ Hành Tinh Quân trợn ngược lên trên, bưng ngực, muốn trực tiếp ngất đi cho xong, người mù ở hạ giới gặp hổ đều là giả chết cầu sinh, con gà này cũng xấp xỉ người mù đi. Nhưng biểu tình vừa mới đúng chỗ, hắn lại ngẫm lại, nó cũng không thể hạ giá như vậy a, vạn nhất hôn mê rồi bị con gà núi này cắn, nuốt thì sao, nói như thế nào hắn cũng là một tiên nhân, xem miệng của nó có lẽ cũng phải nhai nát mới nuốt xuống, đến lúc đó phân nửa ở trong miệng người ta, chạy cũng chạy không thoát.
Lập tức quyết đoán, quyết định cùng con chim trĩ này liều mạng.
Thế nhưng Đỗ Hành Tinh Quân thường ngày ở Kiêu Hoa Các chăm sóc cây cỏ nên cũng một người học nghệ không tinh, hắn một bên hoảng trương lui lại phía sau, một bên đầu óc xoay chuyển như bị cướp nhớ lấy khẩu quyết cùng thủ ấn đã học sau khi phi thăng.
"Thái, ác linh thối tán!"
Trong tay hắn kết chính là Không Trí quyền ấn, trong miệng lại lảm nhảm khẩu quyết gạt người của nhân gian đạo sĩ, quả nhiên là vô cùng buồn cười.
Chim trĩ ngược lại thật sự bị hù dọa một chút, cánh lớn vừa nhấc che khuất mặt mình.
"Ngươi đừng tới đây a!" Đỗ Hành Tinh Quân lung tung quơ cánh tay, nhân cơ hội mang theo đuôi bỏ chạy.
Chim trĩ cũng không tức giận, đôi cánh dĩ nhiên mềm nhẹ bay lên, "Khinh phiêu phiêu" Rơi vào trước mặt Đỗ Hành Tinh Quân, Đỗ Hành bị chấn động thiếu chút nữa đứng không vững.
"Ôi — ôi —" Nó khiêu khích: Ngươi chạy a, thế nào không tiếp tục chạy a.
Ngô mệnh hưu hĩ! Đỗ Hành Tinh Quân nói thầm trong lòng. (mạng ta đến đây là hết)
Hắn nhắm mắt, dự định làm lương thực chắc bụng cho vị này.
Trước đây các tinh quân được phái đi rốt cuộc có đột tử ở bên ngoài hay không, trước đó thế nào không đi tìm lão đầu Thái thượng lão quân hỏi thăm rõ ràng, bản thân hắn cũng có thể có chuẩn bị a, hắn ra ngoài đây là muốn dâng tính mệnh a, tuy rằng chỉ là tặng thân thể, nguyên thần có thể trốn trở lại nhưng thân thể cũng là hắn mất một vạn năm mới tu thành dáng vẻ hiện tại có biết hay không a?
Bởi vì nhắm mắt, cho nên cảm quan khác càng thêm nhạy cảm, Đỗ Hành thậm chí có thể ngửi được dày đặc mùi tanh hôi khi yêu vật hé miệng, đang định chờ lúc đối phương cắn đứt đầu hắn sẽ nguyên thần phá thể mà ra, nhưng yêu vật kia lại dần dần di chuyển đầu, khép miệng lại.
Đỗ Hành híp mắt xem nó.
Nó cũng nhìn Đỗ Hành.
"Ôi —" Sau đó nó xoay người chạy mất.
Đỗ Hành nghe thế nào cũng cảm thấy là nó hừ một tiếng.
Hắn vỗ vỗ bụi trên y bào, lần thứ hai bắt thủ quyết, dự định tiếp tục đi vào trong, quay đầu thiếu chút nữa lại bị hù chết.
Chỗ rất hắc ám trong rừng cây đứng một bóng người cao lớn, Đỗ Hành cũng không dám hiếu kỳ mà nhìn nữa, hắn nuốt nước bọt, rón ra rón rén đi về hướng ngược lại, nhưng chân lại bị khóa lấy, người không thể di chuyển chút nào.
Thanh niên long tộc cao to xách cổ hắn, giống như nắm cổ một con gà không hơn không kém, nói: "Sơn thánh cho mời."
Đỗ Hành Tinh Quân ban ngày ở trên trời loạn chuyển, cuối cùng lại đi vào địa bàn của bạch long Mạnh Triệu Trọng vốn đã ở trong nước nhìn thấy tiểu tinh quân ngốc không năng lực này chui đông chui tây trong rừng, thẳng đến sơn thánh hạ lệnh.
Hai chân Đỗ Hành đạp vài cái trong không trung, bất đắc dĩ nói: "Vị hảo hán này, ngươi thả ta xuống trước."
Đó là một thanh niên thân thể cường tráng, dáng người cao hơn một cái đầu so với nhân tộc bình thường.
Đỗ Hành ngửa đầu nhìn hắn, bỗng nhiên đã biết vì sao vừa rồi chim trĩ lại chạy, vị này đạo hạnh nhất định cao hơn chim trĩ rất nhiều, chỉ nhìn một cách đơn thuần khí tức cường đại trên người hắn, đó chính là đặt ở thượng giới cũng phải là số một số hai.
Lập tức liền sáng tỏ, phải theo sát một chút, như vậy mới có bảo đảm sinh mệnh.
Hắn nhắm mắt theo đuôi Mạnh Triệu Trọng, trên bùn đất sâu và đen bước cao bước thấp, thỉnh thoảng còn có thể nghe được trên cây cao truyền đến tiếng "khặc khặc", còn có tiếng t rít gào thâm trầm, sau đó lại nhìn bóng lưng của Mạnh Triệu Trọng, nắm góc áo của hắn.
Trước khi nhận được mệnh lệnh của thiên đế, Đỗ Hành Tinh Quân đối với nàng hoàn toàn chưa từng có bất cứ tưởng tượng gì, người này cách những tiểu tinh quân như bọn họ quá xa, hiện tại ngẫm lại lập tức sẽ nhìn thấy đại nhân vật còn muốn cao hơn so với thiên đế, Đỗ Hành Tinh Quân trái lại có một chút suy đoán.
Hắn nghĩ: Nàng đầu tiên hẳn là có uy nghiêm giống như thiên đế, khiến người ta câm như hến, sau đó nàng hẳn là còn hơn dung nhan của bất luận kẻ nào, không phải nói thần sống được càng lâu thì càng xinh đẹp sao? Bất quá chuyện đó cũng không nói chắc được, có lẽ là một lão thái đây? Nàng sống lâu như vậy.....
Đỗ Hành Tinh Quân nhướng mày.
Đúng vậy, nàng sống lâu như vậy cũng không chết.
Không phải nói thần là sẽ không chết sao? Như vậy năm đó Nữ Oa cùng Phục Hy là chết như thế nào? Mà ngay từ đầu thần tiên lại là từ đâu mà đến? Thượng giới là ai thành lập, thiên đế được tuyển ra như thế nào?
Thanh niên long tộc ngừng lại, Đỗ Hành đánh vào trên lưng hắn, đau đến bưng mũi đảo quanh tại chỗ.
"Đến rồi." Mạnh Triệu Trọng nói.
Đỗ Hành ngẩng đầu vừa nhìn, so với cung điện xa hoa của thiên đế, nơi ở của sơn thánh quả thực chính là nhà tranh, thanh chuyên đại ngói, vây quanh bởi hàng rào tre, từ cửa là có thể đem tình cảnh bên trong nhìn một cái không xót gì.
Hắn quay đầu xem Mạnh Triệu Trọng, Mạnh Triệu Trọng làm tư thế xin mời với hắn.
"Không cấm chế?"
"Không."
Đỗ Hành thò một chân, thử một chút trước khuông cửa, mới thấp thỏm tiêu sái đi vào, sau đó nghe được phía sau truyền đến một tiếng long ngâm thanh lệ, một con cự long rít gào bay về phương hướng hắn vừa đến.
Đỗ Hành: "....."
Thì ra là long tộc, còn rồng này so với hắn nhìn thấy ở thượng giới còn lớn hơn, nếu như hắn là một người lấy tu luyện làm trọng, nói không chừng chết cũng muốn ở chỗ này, chỉ nhìn dáng vẻ của những tinh quái cùng yêu vật trong Côn Lôn Sơn, không biết linh khí nồng đậm hơn thượng giới bao nhiêu lần.
Côn Lôn nhìn quét qua tiểu tinh quân đang băn khoăn trước cửa không vào, tay nàng xoắn dưới ống tay áo, nhẹ nhàng chà xát, sau đó làm thủ thuật che mắt, khiến tay áo của nàng xem ra không khác gì bình thường, sau đó hai tay đan xen khoát lên trên gối.
Đỗ Hành quấn quýt nửa ngày, mới suy nghĩ muốn bước lên, khách khí quỳ xuống hành lễ: "Tiểu thần Đỗ Hành, khấu kiến sơn thánh."
Không đáp lại.
Đầu Đỗ Hành buông xuống càng thấp hơn nữa, thân thể phủ phục xuống, giọng nói lại nâng lên không ít: "Tiểu thần Đỗ Hành, khấu kiến sơn thánh."
"Nga." Lúc này mới nghe được động tĩnh tôn đại phật đứng lên, vạt áo phất phới, ở trước mặt hắn đi tới đi lui, nghe đủ một nén nhang thời gian, Đỗ Hành cũng sắp điếm rõ trên vạt áo thanh sam có bao nhiêu đường may, mới nghe sơn thánh tiếp tục nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Đỗ Hành Tinh Quân không dám chậm trễ, vội vã lặp lại một lần: "Tiểu thần Đỗ Hành, khấu kiến sơn thánh."
"Đỗ cái gì?"
"Đỗ Hành." Đỗ Hành đợi hơn nữa ngày, đầu gối đều quỳ đến tê rần, còn tưởng rằng đối phương muốn bắt đầu hỏi hắn vì sao đến Côn Lôn Sơn, chuẩn bị cho tốt một bộ lí do thoái thác nhưng lại tươi sống nghẹn trở lại.
" Nga." Côn Lôn chậm rãi nói: "Đỗ Hành? Là Đỗ Hành trong hương thảo?"
"Hồi sơn thánh, đúng vậy."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta... Tiểu thần nói, đúng vậy! Đúng là Đỗ Hành của hương thảo!"
Sơn thánh này chẳng lẽ là một người lãng tai?
Côn Lôn nhìn hắn một cái, gật đầu nói: "Tốt."
Vì vậy lại không nói tiếp.
Đỗ Hành: "....."
Đại phật, ngài xác định lời nói của ta ngài thực sự nghe thấy được sao?