"Không phải ngươi rất lợi hại sao? Vậy ngươi đi giúp ta lấy Nguyên Thần Quả không phải được rồi sao?"
Khương Ương: "...."
Côn Lôn xoay mặt nghẹn cười.
Khương Ương hít sâu một hơi, giải thích: "Ta là rắn, người ta là rồng. Nhân gian còn có câu cường long không áp được độc xà, trời sinh thuộc tính tương khắc, độc xà như ta làm sao có thể ép đến trên đầu cường long."
"Mạnh Triệu Trọng chẳng phải là rồng sao?"
Mạnh Triệu Trọng ở bên ngoài chẻ củi bỗng nhiên đánh hắt xì một cái.
Khương Ương liếc trắng mắt: "Mạnh Triệu Trọng đạo hạnh bao nhiêu năm, cổ loại lại sống bao nhiêu năm? Huống hồ...."
Nàng bỗng nhiên trở nên chính sắc: "Ta phải về thượng giới, không thể nào luôn ở bên cạnh vương. Nguyên Thần Quả là phải ăn ngay lúc hái, cho dù ta cùng Tố Cổ đánh một trận, cũng không có cách nào mang về cho vương."
"Thượng giới?!" Tiểu Sở Tỳ kinh hô nói: "Ngươi là xuống từ thượng giới? Ngươi không phải là yêu sao?"
"Ai nói yêu thì không thể phi thăng thượng giới, năm đó thần tiên trên trời chết đi rất nhiều, thiên đế tạm thời nới rộng hạn chế chủng tộc phi thăng, chỉ là những yêu tu khác sau khi phi thăng, chỉ có thể được phân công làm địa tiên a, hoặc là làm việc vặt ở thiên đình, lại bởi vì thiên đế thủy chung kiêng kỵ đối với yêu tộc, nên những năm gần đây gần như không có yêu tộc được phi thăng."
Tiểu Sở Tỳ: "Vậy còn ngươi?"
Khương Ương mím môi, rụt rè nở nụ cười, đôi mày đen rậm càng thêm chói mắt: "Ta sao? Không thể nói dưới một người trên vạn người nhưng cũng không khác biệt lắm."
Tiểu Sở Tỳ nghiêng đầu nhìn nàng, mặt không biểu tình nói: "Trên mặt ngươi chỉ còn kém cười ra một đóa hoa."
Khương Ương: "Nào có."
"Vậy vì sao chỉ có ngươi là một ngoại tộc ở lại thượng giới trong tất cả yêu tộc?"
Khương Ương: "!"
Nàng nhất thời hóa thành một đạo thanh quang, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai biến mất trước mắt Tiểu Sở Tỳ.
"Vương, ta còn có việc, ta về thượng giới trước!"
Tiểu Sở Tỳ nhìn đám mây bay xẹt qua lại nhìn một chút Côn Lôn, buông tay: "Ta đã hỏi việc gì không nên hỏi sao?"
Côn Lôn: "Dĩ nhiên không phải, mọi người đều có bí mật. Khương Ương có thể chỉ là có chút chuyện không tiện nói ra."
Tiểu Sở Tỳ trầm ngâm nói: "Thật không? Vẫn luôn cảm thấy nàng giấu diếm ta một chuyện rất quan trọng."
"Ta đã sưu hồn nàng, ngươi không tin nàng, còn không tin ta sao?"
"Tin ngươi."
* * * * * * *
Thực sự là hù chết rắn.
Vì sao chỉ có nàng là ngoại tộc duy nhất trong số yêu tộc trên thượng giới? Bởi vì nàng là một người năm đó tranh đấu liều mạng nhất, vở kịch đó trình diễn đến nàng thiếu chút nữa mất mạng, sau lại tĩnh dưỡng đủ một nghìn năm mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Còn vì nàng là nơi trút tâm sự của thiên đế. Nếu như Tiểu Sở Tỳ tiếp tục hỏi vì sao lại diễn vở kịch đó, vì sao muốn nằm vùng ở thiên giới, nàng nên trả lời thế nào?
Nàng hiểu rất rõ tính cách của bản thân, ruột rất thẳng, trực lai trực vãng, nói nhiều sai nhiều. Nếu như mọi việc điều thuận lợi thì cũng không tất phải tiêu tốn bốn vạn năm thời gian ở chỗ thiên đế, nhưng nguyên nhân chính là vì nàng nhìn như không hề tâm cơ nên thiên đế mới tín nhiệm nàng, Sở Tỳ cũng có thể yên tâm dùng nàng, thậm chí tính toán nàng, cho nàng vĩnh viễn cũng làm không được những việc tâm cơ lớn.
Nàng lại đáng thương không hề phát giác.
Vừa rồi ở Côn Lôn Sơn bị dọa kinh hồn táng đảm, tim mới vừa trở về chỗ cũ bước vào cửa điện liền bị thiên đế ở bên trong dọa sợ đến tim nhảy lên cổ họng, nàng nỗ lực bình phục tâm tư, nói: "A Tuấn, sao ngươi lại tới đây? Mấy ngày trước đây không phải vừa tới sao? Lại có việc phiền lòng?"
"Vừa tới một hồi." Thiên đế đang pha trà, hắn biết Khương Ương không thích người khác động vào trà cụ của nàng, thậm chí săn sóc mà tự mình mang theo một bộ, hương trà vừa lúc, thiên đế rót cho nàng một chén trà: "Đến nếm thử tay nghề của ta."
Trên mặt hắn hình như có trông chờ: "Thế nào?"
Khương Ương trong lòng bất ổn tiếp nhận tách trà, nhấp một ngụm, ngay thẳng nói: "Không được tốt lắm."
Thiên đế tuấn mỹ trẻ tuổi bỗng nhiên cười ha ha.
Khương Ương: "Ngươi cười cái gì?"
"Không cười cái gì, cũng chỉ có ngươi dám nói ta pha trà không được tốt lắm." Thiên đế liễm tiếu ý, khẽ thở dài: "Ta cũng không có việc gì, chính là cảm thấy ở Tử Tiêu Cung quá ngột ngạt, nên đến chỗ ngươi hít thở không khí. Được rồi, lúc ta đến tìm không thấy ngươi ở đây, ngươi là đi ra ngoài tản bộ sao?"
Khương Ương vội vàng thuận nước đẩy thuyền: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ngột ngạt, cho nên ra ngoài một chút."
"Vậy ngươi đi đâu tản bộ?"
"Ta đi phía tây, cũng không biết là chỗ nào, dù sao thì cũng rất xinh đẹp." Khương Ương nói phía tây là Côn Lôn Sơn, thiên đế làm sao đoán được? Nhưng thiên đế người này lại dễ nắm trong tay, Khương Ương biết hắn sẽ giúp bản thân đưa ra toàn bộ đáp án.
Quả nhiên thiên đế nga một tiếng, nói: "Là sương lãng đình ở vân vô nhai phía tây sao?"
Khương Ương: "Đúng vậy, hẳn là nơi này."
"Sương lãng đình phía tây, phía đông là Bất Chu Sơn, phía nam.... Dường như chỗ có thể đi đều đã đi." Thiên đế lẩm bẩm, bỗng nhiên nói: "A Ương, chúng ta âm thầm hạ phàm chơi đùa đi."
"Chơi?" Khương Ương cảm thấy cái lỗ tai của mình có lẽ đã bị trận kinh hách này làm xảy ra vấn đề, chữ này thế nào lại xuất hiện ở một người tự phụ, tự ngạo lại cao cao tại thượng vẻ mặt nghiêm túc như thiên đế đây.
"Đúng vậy, ngoại trừ một chút ký ức lúc nhỏ đi theo phụ thân mẫu thân, từ lúc có ký ức tới nay một mực ở thượng giới, còn không có xem qua hạ giới đã là dáng vẻ gì?"
"Ngươi không phải ở thiên đình có thể nhìn thấy hạ giới sao?"
"Như vậy không giống." Thiên đế nói: "Ta cũng không thể nói rõ chỗ nào không giống, ta muốn đi xem, A Ương, ngươi đi cùng ta đi."
Khương Ương lớn hơn mấy vạn tuổi so với thiên đế, thiên đế xem nàng như tỷ như bạn, cũng tựa như đại nam hài có tỷ tỷ ở thế gian, hậu trứ kiểm bì kéo tay áo Khương Ương, Khương Ương nổi lên ba bốn tầng da gà, vội vàng chụp tay hắn: "Được rồi được rồi!"
Thiên đế sửng sốt, chuyển sang thật sâu nhìn Khương Ương một cái.
Khương Ương lập tức quỳ xuống: "Thần biết sai, xin thiên đế thứ tội."
"Ngươi đứng lên đi, ta không có ý trách tội ngươi."
Khương Ương nơm nớp lo sợ, giờ khắc này thật sâu cảm thấy đại nghiệp của vương phỏng chừng sau này nàng giúp không được gì nữa.
"Giáng Sở, ngươi cũng cảm thấy ta nên cao cao tại thượng, vẫn canh giữ ở thiên đình băng lãnh này, thẳng đến rơi vào thời khắc hôn mê rồi tiêu vong sao? Những năm gần đây ta ngoại trừ thiên đình, cũng chỉ đến chỗ ngươi, là bởi vì ngươi đối với ta vẫn luôn không giống người bên ngoài. Mà ở trong mắt ta, ngươi cũng không giống với những người khác."
"Hiện tại, ta nghĩ xuống hạ giới xem những con dân cung phụng ta, có sai sao?"
Khương Ương nói thầm trong lòng: Ta không cảm thấy ngươi có sai a, ngươi có đi hạ giới hay không cũng không liên quan gì ta! Ta chỉ là sợ ngươi đi hạ giới, đến lúc đó vương cũng đi hạ giới, nếu như vừa lúc gặp phải, trực tiếp diễn một vở vương đối vương thì sao? Phá hủy đại kế của vương thì làm sao?
Vì vậy nàng vô cùng ôn nhu khuyên nhủ: "Dĩ nhiên không có sai, chỉ là ngươi đi hạ giới, thiên đình ai tới quản lý đây?"
Thiên đế nói: "Ta sẽ an bài tốt."
Khương Ương: "Ta cần chuẩn bị một chút."
"Hảo, qua hai ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi." Thiên đế chiếm được đáp án mong muốn, khóe mắt sắc bén trở nên nhu hòa, một lần nữa ngồi xuống, nói: "Không thể đi không một chuyến, ta muốn uống trà ngươi pha."
* * * * * * * *
Hạ giới, Côn Lôn Sơn.
Có câu "Trong núi không một móng, hàn lãnh suốt cả năm.", trong nháy mắt ba năm đã qua.
"Côn Lôn, chúng ta hiện tại có thể xuống núi rồi!" Sở Tỳ từ bên ngoài chạy vội trở về, lúc tiến vào trong viện đồng thời một đạo hồng quang hiện lên, hóa thành hình người. Lúc này nàng đã có dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, thân thể cao lớn, ngũ quan có vẻ phá lệ thanh tú.
Một thân bạch cừu ngăn nắp sạch sẽ, hồng liên giữa trán vô cùng tươi đẹp, chuông bạc ở đuôi tóc liên tục rung động.