Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 60




Bốn mươi phút trước.

Cao Kình nói: "Vào đã rồi nói sau."

Quần áo và tóc Nguyễn Duy Ân đều nhỏ nước, cũng quên cởi cả giày, khi nhìn thấy mấy dấu chân bẩn, cô ta mới có phản ứng, vội cởi giày.

Ánh sáng tràn ngập phòng khách, cuối cùng Cao Kình cũng chú ý tới cổ áo sơ mi của cô ta tuột cúc. Anh nhíu mày, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Nguyễn Duy Ân vẫn còn cảm thấy sợ đến phát run, cô ta há miệng, trong cổ họng chỉ miễn cưỡng phát ra một chữ "Em".

Trạng thái của cô ta rất không bình thường, rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn, một mình tới đây, ngay cả túi xách cũng không mang, quần áo lại xộc xệch, Cao Kình không muốn có suy đoán xấu nhất, anh hỏi: "Có muốn đi tắm trước không?"

Nguyễn Duy Ân lập tức gật đầu.

Cô ta vào nhà tắm, Cao Kình ôm cánh tay, nhíu mày đứng ở phòng khách, anh nhìn ra ban công, đối diện là bệnh viện Thụy Hoa. Trước đó bác sĩ Nguyễn bị hôn mê, bởi vì ông từng xuất hiện bệnh tình liên quan đến não, cho nên hai ngày nay vẫn còn ở lại trong viện quan sát, Cao Kình đã đi qua thăm, tình hình của ông đã tạm ổn, đoán chừng ngày mai hoặc kia có thể ra viện.

Cao Kình suy nghĩ, hô vào trong nhà tắm: "Duy Ân, trong tủ có khăn mặt mới, anh xuống nhà giúp em cầm chút quần áo lên thay."

"Đừng..."Trong nhà tắm truyền đến tiếng hô vô cùng kháng cự.

Cao Kình dừng lại.

Bên trong truyền đến tiếng chai lọ rơi xuống đất, qua mấy giây, bên trong nói: "Cao Kình, không cần đâu, em tắm qua rồi lập tức đi. Anh, anh cho em ít tiền gọi xe, em quên mang theo rồi."

Cao Kình im lặng, sau đó đi phòng ngủ cầm một bộ quần áo của mình đi ra, bỏ 200 lên trên bàn.

Qua một lát, trong phòng tắm hỏi: "Cao Kình, vậy quần áo..."

Cao Kình dựa vào bàn ăn đứng, anh nói: "Quần áo treo ở nắm đấm cửa."

Sau đó truyền đến tiếng đóng mở cửa, Nguyễn Duy Ân mặc quần áo của Cao Kình đi ra. Cô ta chỉ tắm qua, sắc mặt hoàn toàn không có sự hồng hào sau khi tắm rửa, môi tái nhợt. "Cho em xin một chiếc túi nilon để đựng quần áo."

Cao Kình đi vào phòng bếp lấy túi, Nguyễn Duy Ấn trông thấy trên bàn có một bát canh, cô ta cố giả vờ bình tĩnh thuận miệng nói: "Anh còn chưa ăn cơm tối à?"

"Đã ăn rồi, em thì sao?" Cao Kình nói.

Nguyễn Duy Ân: "Em còn chưa ăn..." Cô ta đột nhiên lại nói, "Nguy rồi, cặp lồng rơi ở bệnh viện, ngày mai sao mang cơm cho cha em đây." Cô ta lại sờ lên trên người, tìm kiếm khắp nơi, "Túi..."

Cao Kình nhìn cô ta, "Duy Ân, em ngồi xuống trước đã."

Nguyễn Duy Ân như là không nghe thấy, nhìn về phía anh: "Hả?"

Cao Kình trấn an: "Em ngồi xuống trước đi, có ăn canh không? Anh múc cho em một bát."

Nguyễn Duy Ân đứng đó một lúc lâu, sau đó ngồi xuống. Cao Kình múc cho cô ta bát canh, để trước mặt cô ta: "Đây là do Cố Tương nấu, trong nhà không nấu cơm."

Nguyễn Duy Ân sững sờ, "À...Cố Tương..." Cô ta quay đầu, nhịn xuống nước mắt, nói: "Túi của em còn cả điện thoại, đều rơi ở bệnh viện."

"Để anh giúp em tìm."

Nguyễn Duy Ân lắc đầu.

Cao Kình suy nghĩ, hỏi: "Hôm nay mẹ em ở lại qua đêm?"

"Vâng, nên em mang cơm tối cho họ."

Ánh mắt Cao Kình hơi trầm xuống, "Em từ bệnh viện chạy tới đây sao?"

Nguyễn Duy Ân im lặng, một lát sau, cô ta mấp máy môi, khàn giọng nói: "Em vốn định đi rồi, lại đụng phải Diêu Tấn Phong, anh ta bảo cần nói chuyện, em đi theo anh ta." Đề tài giữa họ đã nói vô số lần, từ thời đại học cho đến bây giờ, Diêu Tấn Phong vẫn không chịu buông tha. Nguyễn Duy Ân cuối cùng đã cảm thấy hối hận vì ba năm trước từng đồng ý thử một thời gian ngắn với đối phương, thử một tuần, cô ta không thể nào chịu nổi, lại từ chối đối phương. Chuyện này không có ai biết. Đã biến thành dây dưa không dứt.

Hôm nay cô ta tan làm trễ, lúc đưa cơm tới bệnh viện đã là hơn bảy rưỡi, cô ta còn chưa ăn, cha mẹ bảo cô ta nhanh chóng đi về, ngày kia có thể ra viện, bảo cô ta ngày mai không cần đến. Cô ta xuống dưới gặp phải Diêu Tấn Phong, Diêu Tấn Phong mang theo hoa quả, định tới thăm, anh ta muốn nói chuyện, Nguyễn Duy Ân theo anh ta đến chỗ yên tĩnh. Cô không nhớ rõ chủ đề như thế nào lại kéo đến trên người Cao Kình, Diêu Tấn Phong bảo cô ta đừng nhớ thương Cao Kình nữa. Mấy năm nay áp lực của cô ta thật sự rất lớn, cha ngồi tù, trong nhà thay đổi, cô ta phải nuôi gia đình, trong trường học đám trẻ cũng không nghe lời, sắp đến cuối kì, thời gian không còn đủ nữa. Sau đó hình như cô ta nói khó nghe chọc giận đối phương. Hoa quả không ngừng rơi xuống đất, áo sơ mi bị kéo, mặc kệ túi và ô, cô ta bối rối sợ hãi, chỉ biết chạy, sợ người phía sau đuổi theo.

Nguyễn Duy Ân mặt đầy nước mắt, cô ta bắt lấy quần áo Cao Kình, kìm nén sự run rẩy.

Cao Kình nhịn xuống cơn giận, tỉnh táo nói: "Không có ý định báo cảnh sát?"

"Đừng——" Nguyễn Duy Ân lắc đầu, "Đừng nói, cái gì cũng đừng nói, em không muốn khiến cho cha mẹ lại lo lắng. Truyền đi mất mặt cũng là em!"

Cao Kình hít sâu. Cuộc sống của cô ta áp lực quá lớn, đêm nay lại đã xảy ra chuyện như vậy, lúc cô ta mới xuất hiện phản ứng rất không bình thường, Cao Kình lo lắng cô ta sẽ xuất hiện bệnh rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Anh cố gắng dùng giọng điệu chậm chạp đối thoại với cô ta, Cao Kình thấp giọng nói: "Ăn canh đi đã." Nói xong câu này, anh như phát hiện ra gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Cố Tương đang đứng ở cửa ra vào, không nói lời nào nhìn bọn họ.

"Hương Hương?" Cao Kình liếc qua Nguyễn Duy Ân, bước nhanh về phía trước.

Nguyễn Duy Ân kinh ngạc, dùng sức lau mặt, hoảng hốt, cái ghế cũng phát ra tiếng rơi xuống đất, cô ta vội chạy vào nhà tắm.

Cao Kình nhíu mày, lại nhìn về phía Cố Tương, "Hương Hương."

Cố Tương không nói, chỉ nhìn anh. Trong lòng Cao Kình khó chịu, "Em vào đi."

Cố Tương không vào.

Cao Kình bắt lấy cổ tay cô, Cố Tương dùng sức rút ra. Cao Kình giải thích: "Nguyễn Duy Ân xảy ra chút chuyện, cô ấy từ bệnh viện chạy tới đây, túi xách và điện thoại đều mất, bên ngoài lại mưa to, anh bảo cô ấy đi tắm."

Cho tới bây giờ anh chưa từng phải đối mặt với tình huống này, làm bất cứ chuyện gì anh đều có thể thành thạo, chậm rãi giải quyết, giờ phút này anh chỉ có thể nhạt nhẽo nói chuyện, lời nói lại không hề có sức thuyết phục. Anh không có cách nào nói được điểm mấu chốt, càng giải thích càng lép vế, Cao Kình không thể không thừa nhận chính mình căng thẳng, anh lại bắt lấy cổ tay Cố Tương, Cố Tương lại dùng sức rút ra.

Ánh mắt Cao Kình quét qua vết nâu tím giữa ngón trỏ và ngón giữa tay trái cô, bên trên móng tay còn có vết cắt rõ ràng. Anh hỏi: "Tay bị làm sao vậy?"

Cố Tương để hai tay sau lưng, né tránh anh. Tầm mắt của cô nhìn vào bên trong.

Cao Kình nhìn theo cô. Nguyễn Duy Ân đã đi ra.

Nguyễn Duy Ân xách theo túi nilon, cố bình tĩnh nói: "Em đi trước."

"Cô đi theo tôi." Cố Tương mở miệng. Đây là câu đầu tiên cô nói đêm nay.

"Hương Hương..." Cao Kình gọi cô.

Cố Tương không nhìn anh, xoay người rời đi, "Nguyễn Duy Ân."

Nguyễn Duy Ân do dự hai giây, đi theo, nhỏ giọng nói với Cao Kình "Xin lỗi", Cao Kình nhíu mày, đi theo phía sau, "Hương Hương!"

Cố Tương xuống dưới nhà, mở cửa để cho Nguyễn Duy Ân đi vào, Cao Kình bắt được cánh tay cô: "Hương Hương!"

Cố Tương mạnh mẽ rút ra, đóng cửa lại. Cao Kình không dám lên tiếng.

Trong nhà, Cố Tương yên lặng nhìn Nguyễn Duy Ân. Nguyễn Duy Ấn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hết lần này tới lần khác cổ họng như bị thít chặt, cô ta không mở miệng được.

Cố Tương nói: "Bà nội tôi ngủ rồi, cô nhỏ giọng một chút."

Nguyễn Duy Ân vội vàng gật đầu.

"Cô đi theo tôi."

Cố Tương dẫn cô ta vào phòng ngủ, Nguyễn Duy Ân không biết Cố Tương muốn gì. Mấy bước đi này cô ta cũng đang tìm từ, cô ta giải thích: "Cố Tương, cô đừng hiểu lầm, là tôi xảy ra chuyện, không phải tôi muốn..."

Lời của cô ta dừng lại, nhìn Cố Tương mở tủ quần áo ra, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo.

"Cô thay thử xem." Cố Tương nói.

Nguyễn Duy Ân: "..."

Cố Tương quan sát cô ta: "Có lẽ số đo của cô lớn hơn tôi." Cô lại lấy ra một chiếc váy rộng hơn, để lên giường, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.

Cô lặng yên đợi bên ngoài, nghiêng đầu nhìn về phía cửa ra vào. Qua một lúc, người trong phòng ngủ mở cửa đi ra, "Tôi xong rồi." Nguyễn Duy Ân nói.

Cố Tương mặc chiếc váy này vẫn còn rộng, Nguyễn Duy Ân mặc vào tương đối vừa.

Cố Tương lại không nói lời nào, Nguyễn Duy Ân lúng túng nói: "Cảm ơn, vậy tôi...đi trước."

"Ừ." Cố Tương rất lãnh đạm.

Nguyễn Duy Ân quay người đi lấy túi nilon và đồ nam thay ra, vừa mới cầm vào, đồ nam đã bị lấy đi. Cố Tương không nói tiếng nào cầm lấy đồ nam. Nguyễn Duy Ân bỏ tay không xuống, túi nilon rơi xuống đất, quần áo bên trong rơi ra, lộ ra áo sơ mi đứt cúc.

Cố Tương nhíu mày. Chỉ liếc được chút, Nguyễn Duy Ân đã nhặt túi lên, cô ta lại cảm ơn Cố Tương.

Cửa mở ra, Cao Kình ôm cánh tay, cúi đầu đợi ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn Cố Tương, há mồm đang định gọi cô, chợt nghe thấy, "Cao Kình, em đi trước đây."

Lúc này Cao Kình mới chú ý tới Nguyễn Duy Ân đã thay quần áo, "Anh đưa em về." Anh lại nhìn về phía Cố Tương, "Anh đưa cô ấy về trước, sẽ nói chuyện với em sau nhé?"

Cố Tương cũng không nhìn anh, cô gật đầu với Nguyễn Duy Ân.

Cao Kình luống cuống, nhưng anh vẫn tỉnh táo xử lý trước chuyện của người ngoài. Đi vào thang máy, anh ấn tầng hầm thứ hai, Nguyễn Duy Ân lại ấn tầng một, nói: "Em tự gọi xe được."

Cao Kình không đồng ý: "Bên ngoài trời đang mưa, anh đưa em về."

"Không cần, thật sự không cần đâu, anh giúp em gọi xe đi."

Nguyễn Duy Ân kiên trì bảo Cao Kình giúp gọi taxi, Cao Kình không lay chuyển được cô ta, đợi xe taxi đến, anh nhớ biển số xe, còn bảo cô ta chờ một chút, anh lên nhà đưa di động của mình cho cô ta. Nguyễn Duy Ân lại từ chối, nói trong nhà còn một chiếc điện thoại nữa, cô ta về đến nhà sẽ nhắn tin cho anh.

Xe taxi chạy đi, Cao Kình đứng tại chỗ nhìn một lát, sau đó xoay người, vội vàng chạy vào cư xá.

Nguyễn Duy Ân nhìn theo Cao Kình quay người chạy về, cô ta mới quay đầu lại. Bên ngoài mưa rơi lác đác, cơ thể cô ta dần dần lạnh buốt, nhiệt độ trong taxi hơi thấp, cô ta chỉnh cao lên một chút, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Nguyễn Duy Ân nói: "Cho tôi xuống xe ở phía trước."

Lái xe nói: "Còn chưa tới mà."

Nguyễn Duy Ân lau nước mắt, đưa tiền cho đối phương: "Thả tôi xuống trước đi."

Lái xe không dám nói gì, dừng lại ở phía trước, trả tiền cho cô ta.

Nguyễn Duy Ân xuống xe, toàn bộ tiền được trả lại rơi xuống đất, cô ta ngồi xổm xuống nhặt, vừa nhặt vừa khóc. Cô ta từ bệnh viện chạy ra, nơi gần nhất là nhà Cao Kình, cô ta tự kiếm cớ cho mình, bởi vì chỗ đó gần đây, cho nên mới chạy tới nhà anh, chứ không phải anh là người đầu tiên cô ta muốn gặp, muốn tìm kiếm sự bảo vệ. Cô ta rõ ràng đã quên sự tồn tại của Cố Tương.

Cao Kình đã có bạn gái, lúc trước anh không thích cô ta, tương lai cũng sẽ không thích cô ta.

Cô ta đứng dậy, ôm chặt chính mình, từ từ đi lên phía trước, không thèm suy nghĩ đến túi xách và điện thoại đã ném đi, cũng không thèm nghĩ đến ngày mai nên làm gì, càng không thèm nghĩ đến quần áo bị rách trong túi nilon xử lý như thế nào.

Trong cơn mưa phùn, Quách Thiên Bổn lái xe từ công ty về nhà, gần tới nghỉ hè, lớp huấn luyện vào mùa cao điểm, anh bận rộn cả ngày, hiện tại vô cùng mệt mỏi. Anh ngáp một cái, hai mắt mờ mờ nhìn thấy có một cô gái mặc váy ở lối đi bộ, anh ta mở to mắt, nước mắt chảy ra, "Cố Tương?"

Anh ta thả chậm tốc độ xe, hạ cửa kính xe xuống, "Cố——" dừng một chút, "Nguyễn Duy Ân?"

Nguyễn Duy Ân nghiêng đầu. Cô ta không có ô, trên mặt toàn là nước mưa, Quách Thiên Bổn vốn không muốn để ý nhiều, chẳng biết tại sao mở miệng lại trở thành: "Cô đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi."

Nguyễn Duy Ân im lặng, Quách Thiên Bổn mới phát hiện hai mắt cô ta đỏ bừng. Anh hơi do dự một lát, đẩy cửa xe xuống, đi đến trước mặt cô ta. "Cô...Cha cô không biết..."

Nguyễn Duy Ân: "..."

***

Cao Kình ra khỏi thang máy, đi thẳng đến cửa nhà Cố Tương, anh khẽ gõ cửa: "Hương Hương?"

Không có người đáp lại.

Lại gõ, "Hương Hương, em mở cửa ra."

Đợi hơn mười phút, mãi không có ai trả lời. Anh chạy về nhà, tìm được điện thoại gọi cho Cố Tương, chuông kêu mấy tiếng thì bị cúp. Anh nhắn một tin rất dài cho Cố Tương, cuối cùng cũng được trả lời.

Cố Tương: "Em tạm thời không muốn nói chuyện với anh."

Cao Kình ngồi ở bàn, kinh ngạc nhìn từng chữ mấy lần, anh nhìn về phía phòng bếp. Phòng bếp thu dọn rất sạch sẽ, hôm nay cô bận rộn cả một ngày, nấu canh, còn rửa hết bát đũa. Cao Kình nhìn về phía khung dao, anh không biết xảy ra chuyện gì với tay Cố Tương, nhưng có khả năng là bị thương lúc thái thịt. Nhưng chỉ thái thịt thì sao khiến móng tay cô tím thế kia?

Cao Kình đi vào phòng bếp, múc một bát canh, chậm rãi uống. Canh đã hơi nguội, nhưng vẫn ngon như trước.

Tầng dưới, Cố Tương ném bộ quần áo nam xuống mặt đất, cô tựa ở đầu giường một lát, lại xuống đất, đá xa một chút, lại quay về trên giường. Cô cong hai chân lên, tay trái đặt ở trên đầu gối, nhìn móng tay tím bầm của mình. Trong nháy mắt không kìm chế được sự uất ức.