Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 31: Những con người tàn nhẫn




" À đúng rồi ngày mai đến công ty, anh rể cũng cùng đi luôn một thể, dù sao cô dâu thử váy cưới thì phải có chú rể ngắm chứ ? " - Thẩm Nguyên nhìn sang anh ta cười nói.

Mạnh Triết đang định trả lời thì người bên cạnh đã mở miệng.

" Tiểu Nguyên, anh ấy còn bề bộn nhiều việc, không nên làm phiền anh ấy. Nơi công ty làm việc cũng không phải nơi hẹn hò "

Thẩm Nguyên liền cau có - " Sao có thể gọi là phiền ? Trước sau gì chúng ta cũng là người một nhà kia mà. Mà em chưa thấy ai như hai anh chị đính hôn đến bảy năm rồi mới chịu cưới "

Cô cười nhạt một cái - " Thì bây giờ em thấy rồi đấy "

Vì sao cô kết hôn với Mạnh Triết à ? Vì chẳng còn người nào để cưới cả mà trước sau gì cũng phải cưới. Hay nói theo cách của cha cô, một cuộc hôn nhân mang tính chính trị sẽ giúp ông giữ vững quyền hành của mình. Nực cười nhỉ ?

Cô gặp lại Mạnh Triết vào hai năm sau khi cô đi du học ở Luân Đôn. Lúc đó anh ta đã đến trước mặt cô và nói rằng mình chính là vị hôn phu tương lai của cô. Cô đương nhiên rất kinh ngạc, sau đó cô đã biết được gia thế đồ sộ của Mạnh Triết. Cha Thẩm Khả đã tự ý sắp đặt cuộc hôn nhân này cho cô và cô chọn cách im lặng.

Trong suốt quãng thời gian học đại học và mở cửa háng thời trang ở bên đó, Mạnh Triết đã ở bên cạnh cô. Tuy cô một chút tình cảm cũng không hề lung lay. Đối với anh ta, cô từ đầu đến cuối cùng lắm chỉ xem như một người bạn thân thiết. Như vậy cũng tốt lắm rồi.

Chúng ta nếu như không thể kiếm được người mà mình yêu thì nên cưới một người bạn. Vì vợ chồng chính là bạn đời của nhau.

Vậy nên cô đồng ý kết hôn với Mạnh Triết.

" Thẩm Khả, công việc của anh ngày mai có thể xin nghỉ một ngày. Thử váy cưới cũng rất quan trọng, anh muốn ngắm em thử váy, chắc chắn là rất đẹp " - Mạnh Triết quay sang nhìn cô ôn tồn nói.

Cô nhìn lại anh ta, nhẹ giọng hỏi - " Có thật là không sao chứ ? "

Anh ta gật đầu, mỉm cười - " Anh phải đến chứ, không thể bỏ lỡ được "

" Ừm " - Thẩm Khả lạnh nhạt đáp rồi quay sang tiếp tục ăn.

Ba người ăn trưa xong, Thẩm Nguyên thì chạy đến công ty, còn Mạnh Triết thì lái xe đưa cô về nhà. Chiếc xe chạy vào con hẻm quen thuộc rồi dừng trước một căn biệt thự nhỏ màu trắng sang trọng.

Cùng là một nơi, một địa chỉ như vậy nhưng mà nơi đây đã hoàn toàn đổi khác. Cô nhớ khi Đỗ Tư Hà gọi điện thoại hỏi thăm khi cô đang đi du học, lúc đó cô đột nhiên nhận được tin căn nhà cũ của mẹ con cô đã bị cha cho người phá bỏ và đang xây dựng một ngôi nhà mới.

Trong lòng Thẩm Khả âm thầm nổi giận, cô ngay lập tức đã muốn gọi điện về cho cha mình hỏi rõ. Nhưng khi vừa nhấc máy lên cô đã chần chừ. Thẩm Khả lại chọn cách giận dữ trong im lặng.

" Anh đã đích thân thiết kế ngôi nhà này cho em từ mấy năm trước. Vì anh thấy căn nhà kia đã quá cũ kỹ nên anh đã xin phép bộ trưởng Thẩm xây lại một ngôi biệt thự nhỏ tiện nghi hơn cho em. Anh cũng biết em thích khu vườn phía trước nên đã giữ nguyên như cũ. Ngôi nhà này cũng đã được chuyển qua tên em. Em thích chứ ? " - Mạnh Triết vừa nói vừa lịch sự mở cửa xe cho cô.

Cô đứng trước ngôi biệt thự sang trọng, nghe xong lời của anh ta, đột nhiên cười lạnh - " Có phải em đãng trí rồi không ? Nhưng mà, từ lúc nào anh lại có cái quyền tự ý đập phá nhà người khác như vậy ? "

Câu cuối của cô có chút hằn học.

" Thẩm Khả... " - Mạnh Triết bị làm cho giật mình.

Thẩm Khả hơi phản ứng. Cô chớp chớp mắt lấy lại bình tĩnh - " Em xin lỗi, em không nên như vậy. Cũng chỉ là một căn nhà thôi, em không nên khó chịu với anh "

Anh nhìn cô khó xử sau đó nở nụ cười - " Không sao, cũng là lỗi của anh. Đáng lẽ anh nên xin phép em trước mới phải "

Cô cười nhẹ - " Không sao, dù sao nó cũng rất đẹp mà "

" Anh giúp em mang hành lí vào nhà nhé ? " - Thẩm Khả vui vẻ nói.

Anh ta cười cười xoa đầu cô - " Được rồi "

Nói xong, Mạnh Triết mở phía sau xe ra mang hành lí vào nhà.

" Mình vào nhà thôi em "

Anh ta xoay đầu gọi cô. Thẩm Khả liền chậm chạp bước theo sau, đôi mắt tươi cười đã dần trở nên phẳng lặng như mặt nước, vô hồn với cả thế giới.

" Tiểu Khả, con về rồi "

Đỗ Tư Hà vừa nghe thấy tiếng cô liền chạy ra ôm chầm lấy Thẩm Khả.

Bà đã già đi rất nhiều, mái tóc cũng đã lấm tấm điểm bạc. Bà khóe mắt có chút đỏ - " Con bé này đi lâu như vậy mới chịu trở về, con có phải quên bà già này rồi không ? "

Cô có chút nghẹn ngào lắc đầu thật mạnh rồi ôm lấy bà lần nữa - " Không phải, con cũng rất nhớ dì mà "

Màn trùng phùng giữa hai người diễn ra khá lâu lại có phần sướt mướt. Sau đó, Mạnh Triết đưa cô đi lên phòng mình. Một căn phòng ngủ rộng lớn nằm ở lầu hai. Hai cánh cửa gỗ được mở toang ra, bên trong là một không gian ấm áp với màu sơn tường là màu tím nhạt. Chiếc giường hình tròn có rèm che theo kiểu cung đình đầy nữ tính được đặt ngay giữa phòng.

Còn cả chiếc ghế sofa màu tím bên cửa sổ với những chậu hoa phong lữ màu đỏ, màu hồng ngay bên cạnh. Hoa phong lữ chính là loài hoa cô thích nhất. Ngay cả khi chọn nước hoa cô vẫn thích chọn mùi phong lữ và hoa nhài. Có đôi khi cô thích những thứ rực rỡ nhưng cũng có khi cô thích những thứ nhẹ nhàng và tinh tế, nó làm cho cô có cảm giác bình yên.

" Anh biết em thích nhất màu tím lại thích hoa phong lữ nên anh đã cho người thiết kế riêng căn phòng ngủ này, em thấy sao ? " - Anh nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô khẽ vui mừng. Mạnh Triết biết cô là người kinh doanh thời trang nên nội thất cũng phải xa xỉ cao cấp.

Cô nhìn về phía cửa sổ, nhẹ nhàng bước tới ngắm nhìn. Đúng là Thẩm Khả thích màu tím và cũng thích hoa phong lữ. Nhưng mà cô cảm thấy có cái gì đó không phù hợp.

" Em nghĩ những chậu bông này nên để ở phòng đọc sách thì tốt hơn " - Cô nói.

Anh hơi ngạc nhiên - " Sao thế ? Chẳng lẽ em không thích hoa phong lữ sao ? "

" Có, em rất thích hoa phong lữ "

" Vậy thì vì sao ? "

Mạnh Triết trở nên khó hiểu.

Thẩm Khả chỉ cười nhẹ - " Chỉ là em cảm thấy căn phòng này vốn dĩ đã hào nhoáng lắm rồi lại thêm vào hoa phong lữ, bản chất của nó chính là sự rực rỡ. Chẳng lẽ anh không biết không nên để những thứ quá giống nhau vào cùng một chỗ ? "

Anh lại nhìn cô có chút khó xử - " Anh không làm về thời trang hay nội thất nên mắt thẩm mỹ không được tốt lắm. Nếu em không thích thì anh sẽ mang qua phòng đọc sách "

Cô lại phát giác ra mình đang dần trở nên thái quá, cô vội vàng nhìn anh - " Xin lỗi, vì bên đó em đang phải xử lý nhiều việc. Em không nên mang tính chất công việc vào chuyện cá nhân như vậy. Anh không giận em chứ ? "

" Anh sao có thể giận em được chứ ? Chủ tịch Thẩm à, em đúng là một cấp trên khắc khe đấy "

Mạnh Triết cảm thấy bầu không khí không ổn nên đã đùa với cô một câu.

" Em xin lỗi " - Cô hơi cụp mi. Cô biết anh ta đã thiết kế căn phòng này từ mấy năm trước chỉ để dành riêng cho cô.

" Được rồi, không sao mà. Em ngồi máy bay lâu như vậy chắc đã mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi. Anh về đây "

Mạnh Triết cười cười phất tay.

Thẩm Khả liền bước theo anh ta - " Để em tiễn anh "

Đi ra cổng, bỗng nhiên Mạnh Triết xoay người nắm lấy tay cô. Cô muốn rút tay ra nhưng lại bị anh ta ghì lại. Ngón tay người đàn ông khẽ miết chặt trên mu bàn tay cô.

" Thẩm Khả, em đồng ý tiến hành hôn lễ, anh thực sự rất vui "

Anh thực sự đã rất vui. Không biết từ bao lâu, anh đã chờ đợi cô. Suốt quãng thời gian học cấp ba Mạnh Triết đã bắt đầu âm thầm thích cô, dù cô là bạn gái của người khác anh vẫn cứ thích cô. Ý niệm muốn giành được cô trong anh chưa bao giờ dừng lại. Lúc cô biến mất, anh đã tìm cô.

Cho đến khi anh biết được Thẩm Khả chính là đối tượng mà cha đã sắp đặt để kết hôn với anh. Anh đã rất vui mừng. Vừa hoàn thành xong chương trình trung học, anh đã ngay lập tức làm giấy tờ du học sang Luân Đôn tìm gặp cô. Bắt đầu từ khi đó, anh đã theo đuổi cô, ở bên cạnh cô như hình với bóng, chờ đợi cô. Nhưng mà cho dù thân phận của anh là vị hôn phu của cô, Thẩm Khả vẫn không dành tình cảm của mình cho anh.

Dù là do trực giác hay là vì Mạnh Triết quá nhạy cảm nhưng lúc đó anh cảm thấy cô đã thay đổi. Cô như một con người khác, mạnh mẽ hơn, kiêu ngạo hơn, lạnh lùng hơn. Điều này lại càng làm anh si mê cô hơn. Thẩm Khả đã từ một người nhút nhát núp mình sau đám đông trở thành một đóa hoa ái lệ, một nữ cường nhân thao túng cả giang sơn.

Anh còn nhớ suốt quãng thời gian ở trường đại học, cô là một học sinh ưu tú nổi bật. Một mỹ nữ Châu Á nhan sắc mê người, kết quả học tập của cô còn thuộc hạng xuất sắc, tất cả các hoạt động trong trường cô luôn hăng hái tham gia. Thẩm Khả lúc đó còn rất nổi bật về gu thời trang tinh tế của mình. Cô rất biết cách làm cho bản thân trở nên rực rỡ dù ở bất cứ đâu đi nữa. Mạnh Triết ngay tại thời điểm đó khi đứng trước mặt cô còn cảm thấy mình mờ nhạt.

Bây giờ, cô đã sắp trở thành vợ của anh nên anh không thể kiềm được mà cảm thấy hạnh phúc vô tận.

" Chúng ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vợ chồng của nhau. Em có thể một lần mở lòng với anh không ? Hay là có thể thử một lần dành tình cảm cho anh ? " - Mạnh Triết chần chừ mở miệng. Ánh mắt thâm tình quan sát biểu hiện của cô.

Thẩm Khả ngước mắt nhìn anh, không chút ngần ngại trả lời - " Mạnh Triết, em đã mở lòng với anh suốt bảy năm qua rồi, chúng ta đã cùng học tập, ăn uống, cùng đi chơi, hẹn hò như những cặp tình nhân khác nhưng rồi sao ? Nếu như em có thể thích anh thì đã thích anh từ lâu rồi "

" Thẩm Khả, em thực sự rất tàn nhẫn em biết không ? "

Tàn nhẫn đến mức không thể nói dối anh một câu. Ít ra cô cũng nên an ủi anh bằng câu nói : em sẽ cố gắng hay em sẽ thử.

Cô nhàn nhạt mở miệng - " Em biết, vậy nên em đã hỏi anh, anh có chắc không ? Đối với cuộc hôn nhân này anh có chắc không ? "

Mạnh Triết không trả lời cô.

" Đối với em, nó chỉ như một cuộc hôn nhân chính trị không hơn không kém. Còn anh thì lại xem cuộc hôn nhân này là nghiêm túc và dành tình cảm cho nó. Em không muốn làm tổn thương anh nhưng mà nếu kết hôn cùng người phụ nữ như em, những điều tốt đẹp mà anh mong muốn tuyệt đối sẽ không xảy ra. Anh vẫn sẽ chấp nhận ? " - Cô thấp giọng hỏi.

Mạnh Triết nhìn cô hồi lâu, ngữ giọng dứt khoát - " Anh chấp nhận "

Thẩm Khả cau mày.

" Vì người đó là em "

Đáy mắt anh có chút đau xót. Sau đó lại xoay người cô độc bước vào xe.

Cô trong lòng hơi nhói. Đau lòng nhìn theo anh ta cùng chiếc xe rời đi. Rất lâu sau mới quay trở lại trong nhà.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

....Nhà hàng Le Jardin....

" Lục tiên sinh và tiểu thư, chúc hai người ngon miệng "

Đích thân bếp trưởng người Pháp bưng món ăn lên bàn cho vị khách đặc biệt của nhà hàng. Ông tươi cười giới thiệu từng món ăn rồi mới rời đi.

Đường Tử Vận ngồi đó ăn vận chỉnh chu, áo sơ mi cùng bộ váy ôm sát người tươi cười với bếp trưởng - " Cám ơn ông "

Sau đó mới nhìn qua người đối diện từ nãy đến giờ vẫn chăm chăm xem tập tài liệu trên bàn rồi uống cà phê. Một người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài anh tuấn ma mị, đôi mắt sắc nhọn sâu thẳm, làn da bánh mật rắn chắc mê người. Từ người hắn tỏa ra khí chất vương giả, có chút đáng sợ dọa người. Hắn khoác lên mình bộ âu phục cao cấp đắt tiền càng tăng thêm vài phần uy quyền.

" Chiêu Thuấn, anh mau dùng bữa đi. Đừng xem tài liệu nữa, bữa sáng anh đã không ăn rồi " - Cô ta lo lắng nhìn vào hắn.

Lục Chiêu Thuấn dừng mắt, đặt nhẹ tập tài liệu xuống. Đôi tay thon dài gõ gõ lên đó.

" Đường tiểu thư đã biết hôm nay ta bận đến nỗi không có thời gian dùng bữa sáng, vậy mà vẫn nằng nặc đòi gặp ta ? "

Trước đôi mắt sắc bén của người đàn ông, Đường Tử Vận có chút không thoải mái. Tuy biết hắn lâu như vậy rồi nhưng cô ta vẫn cảm thấy sợ trước ánh mắt của hắn - " Là vì em lo từ sáng đến giờ anh vẫn chưa ăn nên muốn mời anh ra đây để ăn trưa. Với lại em còn có chuyện muốn nói... "

" Nói "

Người đàn ông nhạt nhẽo mở miệng. Mắt tiếp tục cúi xuống xem tài liệu.

Cô ta chần chừ rất lâu mới mở miệng - " Em muốn xin lên làm thư ký cho anh "

" Không được "

Không chờ một giây phút nào, hắn nhanh chóng gạt bỏ lời cô ta. Ánh mắt vẫn không di chuyển khỏi tập tài liệu.

Đường Tử Vận ngay lập tức khẩn trương - " Sao lại không được ? "

Giọng cô ta hơi lớn. Nói xong chính bản thân còn giật mình. Cô ta nhìn người đối diện có chút đề phòng.

Hắn đóng tập tài liệu lại, đặt xuống bàn. Đáy mắt nổi lên một màu xám ngắt. Như vực thẳm xoáy sâu người đối diện vào. Bên môi hắn nhếch lên.

" Đường tiểu thư muốn biết lý do sao ? Lý do rất đơn giản, vì cô không đủ năng lực để làm thư ký cho ta "

Lời nói của hắn làm cô ta sửng sốt, trong lòng có chút giận dữ. Nhưng không thể biểu hiện ra trước mặt hắn, cô ta chỉ có thể im lặng.

" Vậy nên, cô nên an phận với chức trưởng phòng nhân sự của mình đi. Đừng nghĩ có chút năng lực thì muốn leo lên làm thư ký cho ta, công ty không phải nơi diễn trò "

Lục Chiêu Thuấn nhìn cô ta lướt mắt qua một cái rồi cầm tập tài liệu đứng lên. Lông mày nhướng lên cao - " Cũng đừng tưởng rằng ở bên cạnh ta được một thời gian thì muốn làm loạn, ta đã để cô tự bò lên giường nhưng cũng có thể một tay ném cô xuống dưới đất "

Cơ thể Đường Tử Vận hơi run. Cô xém chút nữa đã quên mất hắn là ai. Hắn là Lục Chiêu Thuấn, là kẻ tàn nhẫn đến mức cho dù là giết chết phụ nữ trên giường thì đối với hắn cũng không phải là chuyện gì khó.

" Em... em xin lỗi "

Hắn rời khỏi ghế bước đến trước mặt cô ta. Cái bóng đen lớn in dài xuống nền đất chầm chậm di chuyển đến chỗ Đường Tử Vận khiến cô ta bất an. Ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn ăn.

" Có biết vì sao ta để cô theo ta lâu nhất không ? Vì cô là loại rất biết nghe lời, lại ngoan ngoãn, nắm rõ sở thích của ta và đặc biệt biết an phận. Hôm nay, cô làm ta bất ngờ đấy "

Đường Tử Vận hốt hoảng rời khỏi bàn, quỳ xuống trước mặt hắn - " Em xin lỗi, là do em ngu dốt, không suy nghĩ thấu đáo. Sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, sẽ không bao giờ. Xin hãy để em ở bên cạnh anh "

" Muốn ta bỏ qua sao ? Được thôi, sắp tới công ty chúng ta muốn làm ăn hợp tác với công ty Enza, việc này cả hai bên đều đang thương thảo hợp đồng. Nhưng mà vị giám đốc bên đó có vẻ thích những nữ nhân như cô đi thương thảo hợp đồng cùng "

" Ý của anh là... "

Cô ta cả kinh nhìn hắn.

Người đàn ông cúi xuống nheo mắt nhìn cô - " Ta muốn cô lấy cho được cái hợp đồng đó "

Đường Tử Vận hơi thở ngưng trệ. Ánh mắt không thể tin được ngước lên nhìn hắn.

" Sao ? Không được ? " - Hắn cười lạnh.

" Không ! Được, em nhất định lấy được hợp đồng đó " - Cô ta hoảng sợ gấp gáp nói.

" Tốt "

Lục Chiêu Thuấn hất cô ta ra, đi nhanh về phía cửa rồi biến mất khỏi nhà hàng.

Đường Tử Vận ngồi dưới đất nhìn theo bóng dáng của hắn mà mặt tái xanh đi. Sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy, đẩy cô ta đi mua vui cho tên đàn ông khác.

Ngay cả khi đã cùng nhau lên giường, hắn vẫn có thể bán rẻ người phụ nữ bên cạnh cho một gã đàn ông khác để đổi lấy món lợi về tay mình. Hắn chính là thủ đoạn như vậy, tàn nhẫn như vậy, xem phụ nữ như một món đồ chơi.