Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 25: Bản chất tàn nhẫn




" Chiêu Thuấn "

" Chiêu Thuấn "

" Không ! "

Thẩm Khả trong cơn hoảng loạn liền thức tỉnh. Mồ hôi trên trán cô đầm đìa. Gương mặt xinh đẹp tái đi rất nhiều.

Cô giật mình bật người dậy. Phát hiện mình đang ở trong một căn phòng ngủ rất sang trọng, ánh đèn vàng khiến nơi đây thêm phần trang nhã. Hình như cô đang ở phòng khách sạn, nhưng sao cô lại ở đây ? Ai mặc đồ cho cô ?

Thẩm Khả nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối hẳn. Cô bất giác nhớ đến một người.

Lục Chiêu Thuấn.

Hắn đang ở đâu ? Cô muốn được nhìn thấy hắn.

Cô ngay lập tức nhảy xuống giường. Đúng lúc đó cửa phòng mở ra, là một chàng trai trẻ, da dẻ trắng trẻo. Sóng mũi cao ráo thẳng tắp, mái tóc vàng hoe óng ánh. Khuôn mặt điển trai lai tây hoàn mỹ.

Cậu ta cầm cốc nước đưa đến trước mặt cô - " Uống đi "

Thẩm Khả dè dặt nhìn cậu ta. Chậm rãi cầm lấy cốc nước, không nhịn được mà hỏi - " Anh là ai ? "

" Tôi là Daniel, là bạn của Lục Chiêu Thuấn "

Cô có nhớ ra cậu ta. Lần đầu tiên đến tiệm sách của bà Giang, cô đã nhìn thấy cậu ta. Vì vẻ ngoài của cậu ta rất nổi bật nên dễ dàng in sâu vào trí nhớ người khác.

Nhưng hiện tại cô không còn tâm trạng đâu mà đánh giá người trước mắt như thế nào. Thẩm Khả đứng dậy đặt ly nước xuống nắm lấy khuỷu tay cậu.

" Anh nói cho tôi biết, Lục Chiêu Thuấn đang ở đâu ? Anh ấy có làm sao không ? " - Cô thều thào khẩn thiết.

Cô sợ hãi. Giấc mơ khi nãy càng làm cô hoảng loạn. Thẩm Khả thấy hắn xuất hiện từ trong bóng tối cùng với con dao còn dính đầy máu tươi trên tay. Cô sợ hắn sẽ làm điều không nên làm.

Daniel khẽ gỡ tay cô ra, nhàn nhạt trả lời - " Xin lỗi cô nhưng ngay cả tôi cũng không biết "

Thẩm Khả trở nên tuyệt vọng cô tiếp tục nắm lấy áo cậu ta - " Vậy vì sao lúc nãy anh lại mang tôi đi. Vì sao anh lại bỏ anh ấy lại một mình. Đáng lẽ anh phải cản anh ấy lại. Lỡ như Chiêu Thuấn... "

Cô nhớ rất rõ câu nói cuối cùng của hắn : những lời đồn trước đây về tôi không hề sai.

Ý hắn là gì ? Thẩm Khả thực sự không muốn tin, không muốn tin.

Daniel nhìn cô vô cùng khó xử - " Không phải tôi không muốn mà là tôi không thể "

Bởi vì cậu biết hắn đã đạt đến giới hạn của mình rồi.

" Có cái gì mà không thể ? Anh nói cho tôi biết, nói cho tôi biết ! " - Cô đột nhiên bật khóc. Thẩm Khả đã thực sự hoảng sợ rồi.

Giây phút Daniel bước vào căn phòng đó và nhìn thấy ánh mắt của Lục Chiêu Thuấn, cậu đã biết sẽ có đổ máu. Trước mặt Thẩm Khả, hắn đã rất kiềm chế sự điên cuồng của mình. Đó là lý trí cuối cùng còn xót lại của hắn.

Người con gái của Lục Chiêu Thuấn bị một người đàn ông khác làm nhục dưới thân, có thể nói đã chọc vào nơi sâu thẳm đen tối nhất của con người hắn. Daniel không thể nói là anh em chí cốt mấy chục năm của hắn nhưng cũng quen hắn đủ lâu để hiểu ra bản chất tàn nhẫn của Lục Chiêu Thuấn.

Cậu vốn dĩ không thể cản được sự nguy hiểm trong con người hắn. Vậy nên Daniel chỉ có thể nhắc nhở hắn và âm thầm cầu nguyện.

Lúc đem cô về khách sạn, cậu liền sai người thay đồ cho cô rồi đưa cô vào giường nghỉ ngơi. Còn cậu chỉ có thể ngồi ngoài chờ đợi trong lo lắng. Chờ một thời gian lâu như vậy cũng không thấy tin tức từ Lục Chiêu Thuấn, cậu liền sai người trở về chỗ cũ xem xét tình hình.

" Cô bình tĩnh đi, Thẩm Khả "

Daniel nhấn cô ngồi xuống giường. Rồi kéo ghế ngồi ngay đối diện.

Cô hô hấp cực kỳ nhanh. Mặt mũi trắng bệch ra. Thẩm Khả còn chẳng để ý đến việc vì sao cậu ta biết tên cô.

Cậu lại đưa ly nước đến cho cô. Cô cầm lấy uống một ngụm để bình ổn tinh thần. Tay cô rất lạnh, siết chặt lấy cốc nước.

" Thành thật nói cho tôi biết, Chiêu Thuấn anh ấy sẽ không làm gì hết. Anh ấy sẽ mau chóng quay trở về đây phải không ? " - Giọng Thẩm Khả vài phần run rẩy.

Người trước mặt im lặng chỉ thở dài nhìn cô.

Một lúc sau, cậu thò tay vào túi áo móc ra một chiếc di động màu tím quen thuộc đưa cho cô - " Lúc nãy tôi nhặt được điện thoại của cô trong tay tên đại ca "

Thẩm Khả nhẹ nhàng đón lấy. Mở nút nguồn lên, quá trời cuộc gọi nhỡ. Của dì Đỗ Tư Hà và cả cha cô.

" Tôi đã gọi điện cho người mang thức ăn lên, có một bộ đồ sạch ở trong tủ quần áo. Cô có thể thay đồ rồi ra ngoài phòng khách ăn tối. Ăn xong tôi sẽ sai người đưa cô về "

Daniel đứng dậy cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói.

Cô gấp gáp đứng dậy theo - " Không, tôi không thể. Còn Chiêu Thuấn thì sao ? Tôi muốn biết... "

Cậu ta bất ngờ ngắt lời cô - " Cô phải trở về nhà. Đây là nhiệm vụ Lục Chiêu Thuấn giao cho tôi, tôi nhất định phải hoàn thành. Tôi đã cho người đi thám thính rồi. Có chuyện gì sẽ ngay lập tức báo cho chúng ta. Bây giờ tôi và cô chỉ có thể chờ đợi "

Nói xong Daniel mở cửa đi ra ngoài.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Thẩm Khả thay đồ xong ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nhìn mấy món ăn thơm nức mũi trên bàn nhưng cô không tài nào nuốt nổi. Cô sợ lúc bản thân như thế này. So với đau đớn về thể xác thì dày vò cảm xúc còn đáng sợ hơn gấp trăm lần. Đầu óc căng ra như một sợi dây đàn.

Daniel thấy cô không động đũa, hơi cau mày - " Thức ăn không hợp khẩu vị ? "

Cô lắc đầu đặt dao nĩa xuống - " Tôi không đói "

Thấy vậy, cậu cũng không ép cô liền rót cho cô một ly sữa. Thẩm Khả nhìn cậu chần chừ hỏi một câu - " Anh là bạn của Chiêu Thuấn, đối với anh, anh ấy là người như thế nào ? "

Cậu không ngạc nhiên cho lắm với câu hỏi của cô, chỉ uể oải dựa vào ghế sofa - " Vậy còn cô, ấn tượng ban đầu của cô về anh ta như thế nào ? "

Thẩm Khả hơi bất ngờ, bản thân không biết trả lời thế nào cho phải. Ấn tượng ban đầu của cô về hắn thực sự không tốt cho lắm.

Thấy cô không trả lời, Daniel lại tiếp tục hỏi - " Có phải là một tên du côn rất thích bạo lực ? "

Cô gật đầu.

" Có phải ánh mắt rất đáng sợ, cộc cằn ?"

Cô tiếp tục gật đầu.

Cậu chỉ cười lạt - " Tin tôi đi so với loại du côn thích bạo lực anh ta còn đáng sợ hơn nhiều "

Thẩm Khả sửng sốt nhìn cậu ta - " Anh có ý gì ? "

Daniel đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, hai tay đút vào túi quần - " Tôi nhỏ hơn Lục Chiêu Thuấn một tuổi "

Thì ra cậu ta bằng tuổi cô. Cô cũng biết thực ra Lục Chiêu Thuấn lớn hơn cô một tuổi. Hắn đi học trễ mất một năm.

" Chúng tôi quen biết với nhau nhờ một lần anh ta cứu mạng tôi khỏi đám người xã hội đen đã bắt cóc cô. Có thể nói anh ta là ân nhân của tôi. Từ đó tới nay, hai người chúng tôi làm bạn với nhau cũng được một năm, tôi đã đi theo Lục Chiêu Thuấn. Quan sát anh ta cũng không ít. Vẻ bề ngoài đáng sợ của anh ta không là gì so với con thật của Lục Chiêu Thuấn "

Nói đến đây, cậu dừng lại xoay người nhìn cô.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt váy của mình. Cô không hiểu mình đang lo lắng cái gì.

" Thẩm Khả, cô phải hiểu bên trong Lục Chiêu Thuấn luôn tồn tại sự tàn bạo, lãnh khốc, lòng tham vọng đến độc ác nhưng lại được che giấu rất kỹ càng. Khó tin lắm đúng không ? "

Daniel chăm chú xem xét gương mặt đã sớm tái nhợt của cô, không đành lòng hỏi.

Phải, Thẩm Khả làm sao có thể tin được. Lục Chiêu Thuấn ở trước mặt cô là một người dịu dàng như thế nào, ôn nhu thế nào.

" Thật ra, tôi thấy Lục Chiêu Thuấn đã thay đổi từ khi gặp cô. Nhưng mà cô phải nên hiểu, bản chất của con người khó mà thay đổi "

" Tại sao anh lại nói những điều này với tôi ? "

Daniel bước tới mở tủ kính lấy ra một chai rượu và một cái ly đem đến bàn. Vừa rót rượu vừa chậm rãi mở miệng - " Tôi muốn cô chuẩn bị tinh thần "

Thẩm Khả run lên.

" Anh nói vậy... là có ý gì ? "

Cậu ta không trả lời.

Cô bắt đầu hoảng loạn. Cô sợ cậu ta nói đến điều mình đang nghĩ. Thẩm Khả gắt gao nhìn cậu ta - " Vì sao, chẳng phải anh là bạn của Chiêu Thuấn sao ? Vì sao không cản anh ấy ? Vì sao ?! "

Daniel ngước mắt lên cùng lúc nốc hết ly rượu - " Tôi đã nói rồi tôi không thể. Không một ai có thể ngăn cản anh ta ngay tại thời điểm đó. Hơn nữa, một năm trước tôi đã thề với Lục Chiêu Thuấn, dù anh ta nói gì tôi đều phải nghe theo "

Năm đó vì biết ơn hắn nên cậu đã đi theo hắn và còn thề sẽ nghe theo lời hắn nói.

Thần kinh cô trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cô cảm giác như tay chân mình đều chảy mồ hôi lạnh.

Bất thình lình, cửa phòng khách sạn bật mở ra. Một tên mặc áo thun đen cao to lực lưỡng xông vào - " Cậu chủ, Lục Chiêu Thuấn đã bị cảnh sát bắt đi rồi ! "

" Gì chứ ?! Khốn khiếp " - Daniel bật dậy vẻ mặt giận dữ.

Thẩm Khả đứng dậy với vẻ kinh hoàng. Khuôn mặt cô đã cắt không còn giọt máu.

" Không, không thể nào. Anh nói lại cho tôi ! Anh ấy vì sao bị cảnh sát bắt ?! "

Hai tay cô run bần bật nhưng vẫn lao đến chỗ tên mặc áo đen.

Tên đó chần chừ nhìn cô - " Vì Lục Chiêu Thuấn đã giết Lưu Trị ngay khi cảnh sát đến "

" Rốt cuộc là kẻ nào đã báo cảnh sát ? "

Daniel không thể giữ được bình tĩnh, lớn giọng hỏi.

" Thưa, tôi không biết "

Cậu ta ném thẳng ly rượu trên tay xuống đất - " Chết tiệt ! "

Thẩm Khả chân tay mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới đất. Nước tràn đầy hốc mắt cô. Cô lắc đầu nguầy nguậy vừa gào lên - " Không thể nào ! không thể nào ! "

Bất ngờ lúc đó, tiếng chân của một đám người rầm rập xông vào trong. Một đám người mặc vest đen chỉnh tề. Đi đầu toán người chính là Kim Doãn Tôn.

Daniel ngạc nhiên nhìn bọn họ, định xông lên nhưng lại thấy Kim Doãn Tôn nhìn cô. Vừa nhìn thấy cô ngồi dưới sàn nhà, anh đã chạy đến - " Thẩm tiểu thư, rốt cuộc cũng tìm được người rồi "

Anh định bế cô lên nhưng Thẩm Khả không cho - " Không, tôi không muốn đi, buông tôi ra "

Cô vừa khóc nức nở vừa nói - " Tôi phải đi tìm Lục Chiêu Thuấn, tôi phải gặp anh ấy ! "

Ngay tức thì, cô muốn đứng lên chạy ra ngoài nhưng bị anh chặn lại - " Tiểu thư, người không thể, người phải trở về nhà. Bộ trưởng Thẩm rất lo cho người "

" Không, tôi không muốn ! Buông tôi ta ! Tôi muốn tìm Lục Chiêu Thuấn ! "

" Buông ra ! Tôi muốn gặp anh ấy ! Làm ơn, tôi cầu xin anh "

Cô khóc đến không thể nói ra hơi. Giọng nói tràn ngập sự tuyệt vọng tận cùng.