Sáng hôm sau, Thẩm Khả đã vác cái mặt bị vài vết cào đến trường. Hạ Hương ngồi trong lớp vừa thấy cô đã khủng hoảng.
" Cậu sao lại ra nông nổi này ?! " - Cô nàng khẩn trương quan sát cô. Nhìn một cái đã biết ngay là vết cào của móng tay. Mà không chỉ ở mặt mà còn cổ, vai và tay chằng chịt những vết cào rách da.
Cô không trả lời câu hỏi của Hạ Hương chỉ nhẹ giọng nói - " Mình không sao "
" Thẩm Khả, chẳng lẽ... là Lục Chiêu Thuấn làm cậu bị như thế này sao ? "
Cô nàng bất chợt nghĩ đến một người, hốt hoảng hỏi.
Thẩm Khả lạnh lùng đáp - " Không phải "
Cũng phải, Lục Chiêu Thuấn là tên con trai chuyên gia đánh nhau. Nếu hắn thực sự vũ phu thì cũng đâu cớ gì lại làm ra mấy cái vết cào vớ vẩn này. Vết cào sâu như thế này chỉ có thể do móng tay của nữ nhân.
Nhưng mà hôm nay biểu hiện của Thẩm Khả rất khác lạ. Lúc cô nàng nhắc đến Lục Chiêu Thuấn trông vẻ mặt cô rất lạnh lùng. Lại có chuyện gì nữa sao ?
Đúng lúc này, Trương Uyển Như bước vào lớp. Vừa nhìn thấy cô đã có chút giật mình, cô ta khẽ liếc cô một cái rồi lướt ngang qua. Cô ta không về chỗ ngồi của mình mà xuống dưới tuốt bàn cuối ngồi với bạn cô ta. Cô ánh mắt sâu hun hút nhìn cô ta tựa như trước mặt cô là một cõi hư vô nào đó chứ không phải Trương Uyển Như.
Nhìn rồi cô lại cụp mắt như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là Hạ Hương đã nhanh mắt nhận ra ánh mắt kỳ lạ của hai người. Cô nàng nhạy cảm đoán ra sửng sốt ngay lập tức.
" Thẩm Khả... chẳng lẽ người thực sự làm cậu ra như thế này chính là Trương Uyển Như ?! "
Thẩm Khả cụp mắt không trả lời.
" Là thật sao ? Cô ta sao dám làm vậy với cậu chứ ?! Không thể để yên chuyện này, việc này phải đi báo với thầy chủ nhiệm " - Hạ Hương bắt đầu nổi nóng tính đứng dậy.
Nhưng cô đã kéo tay cô nàng lại - " Không được "
" Sao lại không được ? Cô ta hành hung cậu ra như thế này mà cậu còn để yên sao ?! " - Cô nàng không thể hiểu nổi Thẩm Khả.
Cô lắc đầu - " Đừng nói, cũng chẳng có bằng chứng gì. Cô ta vốn dĩ có thể chối cãi. Vấn đề là Trương Uyển Như có thể gây rắc rối cho cậu, gia đình cô ta vốn giàu có đương nhiên dư sức chèn ép người khác "
Cô chỉ lo cho Hạ Hương gặp rắc rối. Dù cô ta không dám động đến cô nhưng chưa chắc đã không gây khó dễ cho cô nàng. Trương Uyển Như là con một nên cha mẹ rất cưng chiều cô ta. Cô ta muốn gì cha mẹ đều không từ chối.
Hạ Hương càng trở nên bực tức nhưng cũng nghĩ ngợi đôi chút nên không đi nữa. Cô nàng nhìn vết thương của cô, bất ngờ nhớ ra chuyện gì đó - " Là hôm qua sao ? Chúa ơi, mình xin lỗi... "
" Không phải lỗi của cậu, đừng nói như vậy " - Thẩm Khả khẩn trương cướp lời.
" Nếu như không phải mình về trước thì cậu đã không xảy ra chuyện như thế này " - Cô nàng trong lòng ân hận nói.
Cô vội lắc đầu - " Mình đã nói không phải do cậu, cậu đâu có biết Trương Uyển Như sẽ làm vậy với mình "
" Thẩm Khả, vậy cậu tính bỏ qua chuyện này thật sao ? " - Hạ Hương nhìn nhìn cô.
Thẩm Khả hít sâu một cái, nặng nề trả lời - Ừ "
" Cậu đúng là điên rồi. Cô ta đánh cậu mà cậu còn đối tốt với cô ta ? Dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy, lỡ như chuyện này lại tiếp diễn nữa thì sao ? "
Vì cô mà Hạ Hương tức giận không thôi.
" Sẽ không lặp lại lần nữa đâu. Tin mình đi " - Cô nhỏ giọng nói.
Cô nàng vẫn chưa thể hạ hỏa bất lực nhìn cô - " Cậu thật là... "
Hạ Hương giận đến nỗi không thể nói hết câu.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Cô gặp Lục Chiêu Thuấn vào giờ ra chơi ngay tại hành lang trường. Hắn hôm nay ăn mặc cực kỳ luộm thuộm, tóc tai lôi thôi như vừa đi vật lộn xong. Vừa nhìn thấy hắn, cô đã giật mình. Nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Hắn nhìn thoáng một cái nhưng đã bắt gặp những vết thương trên má cô. Lục Chiêu Thuấn nhíu mày đi nhanh về phía trước đuổi theo. Nắm lấy tay cô kéo lại.
" Buông ra " - Thẩm Khả chỉ lạnh nhạt phản kháng.
Ánh mắt của hắn lại nhìn xuống cổ cô, vai cô, ngay cả cánh tay mà hắn đang nắm cũng chằng chịt mấy vết cào. Chân của cô cũng bầm tím.
" Em bị làm sao vậy ? " - Hắn trừng mắt nhìn cô, nôn nóng hỏi.
Nhìn mấy vết thương của cô mà lòng hắn khẽ nhói. Đây rõ ràng là vết cào móng tay. Da cô vốn trắng trẻo lại mỏng manh vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần hắn cắn một cái đã bầm hết mấy ngày. Bây giờ lại trầy xước nhiều như vậy. Rốt cục là kẻ nào làm ra ?!
" Không liên quan đến anh " - Cô dứt khoát giựt tay ra.
Lục Chiêu Thuấn cẩn thận quan sát dáng vẻ khác thường của cô - " Em vẫn còn giận tôi ? "
Thẩm Khả chỉ cười, một nụ cười nhạt nhẽo - " Không, nếu như là ngày hôm qua thì tôi vẫn còn giận. Nhưng hôm nay, tôi đã không còn giận anh nữa rồi. Tôi chỉ giận bản thân mình thôi "
" Em đang nói cái gì vậy ?! " - Hắn nhìn rõ sự khác lạ trong ánh mắt cô, cau chặt mày.
Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp lại reo lên. Thẩm Khả nhìn hắn - " Tôi phải vào lớp rồi "
" Nhân tiện, anh nên tắm rửa lại hay gì đó đi, trên người anh vẫn còn mùi rượu đấy "
Cô nhắc nhở hắn xong xoay người về lớp. Thì ra trong lúc cô bị người ta hãm hại thì hắn cả đêm đi uống rượu còn ở bên cạnh vui vẻ với một người phụ nữ khác.
Có lẽ từ trước đến giờ cô chưa hề hiểu gì về hắn dù chỉ là một chút.
Thẩm Khả, mày thật là ngây thơ, ngây thơ đến mức ngu muội.
Lục Chiêu Thuấn bên môi cứng lại. Cô nhận ra hắn đã uống rượu. Dáng vẻ lạnh lùng này của cô làm hắn có chút lo sợ. Sự xa lạ này khiến hắn rất bất an. Hắn không thể chịu được. Cô đã vì cái gì mà thay đổi như vậy.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Đại ca, hôm nay chúng ta lại đến tìm thằng nhóc kia nữa sao ? "
Một tên mặt bặm trợn nói với kẻ dẫn đầu bọn người xã hội đen.
Tên thủ lĩnh vẻ mặt cộc cằn lớn tiếng - " Đương nhiên là phải tìm cho được thằng khốn đó. Mẹ kiếp, nó đánh em trai tao nhập viện. Mày nghĩ tao tha cho nó chắc. Nếu tao không giết nó còn đáng mặt mũi làm xã hội đen nữa sao ?! "
Y dẫn cả một toán người đến gần trường trung học H. Bọn chúng đứng nấp sau một con hẻm nhỏ. Tên thủ lĩnh nhìn đồng hồ trên tay.
" Còn đến 20 phút nữa mới tan trường, chúng ta phải đợi ở đây "
Bất thình lình tiếng chân rầm rập chạy đến, lao tới chỗ của y. Tên thủ lĩnh giật mình xoay người lại, vừa xoay người y đã bị một cú giáng trời nện vào đầu.
Y đau đớn la lên ngã xuống đất, bọn chúng cả đám người hoảng hốt nhìn bọn người mặc áo đen, đeo kính râm phía trước. Tên thủ lĩnh rên la khi thấy máu chảy xuống đầu. Y lờ mờ nhìn thấy kẻ phía trước.
" Ng...ngươi ! " - Y kinh hoàng.
Chàng trai đứng trước mặt y mái tóc vàng hoe, sóng mũi cao thẳng tắp đầy hoàn mỹ. Cậu nhếch môi kiêu ngạo. Không trả lời y, phất tay ra lệnh cho đám vệ sĩ của mình.
Tên thủ lĩnh ngay lập tức hét lên với bọn đàn em - " Bọn mày còn chờ cái gì nữa ?! "
Ngay tức thì, cả hai bên cùng lao vào nhau quyết chiến.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Mình chỉ là bị tai nạn thôi " - Cô nhìn Mạnh Triết trả lời.
Cậu ta đeo ba lô trên vai, lo lắng nói - " Hay là hôm nay để mình đưa cậu về nhà. Chân cậu bị bầm tím như thế này nên ngồi xe tốt hơn "
Thẩm Khả vội lắc đầu - " Nhà mình rất gần, mình có thể tự đi "
" Con gái thì phải biết nghe lời một chút "
Không đợi cô phản ứng, Mạnh Triết đã nắm lấy khuỷu tay cô lôi đi.
Từ ngày hôm qua, cậu đã quyết tâm rồi. Tuyệt đối không nhường cô cho tên họ Lục kia. Trước đây vì cậu luôn tôn trọng cô nên không ép buộc hay thúc ép cô nhưng mà hiện tại cậu đã thay đổi suy nghĩ.
Hôm nay tâm trạng cô rất mệt mỏi nên còn chẳng buồn dùng dằng với cậu ta. Đi xe thì đi xe, bạn bè trong lớp cho đi nhờ về là chuyện bình thường. Cô cớ gì phải quan tâm đến sắc mặt của Lục Chiêu Thuấn. Cô đâu có làm gì mờ ám sau lưng hắn.
Đi ra đến cổng, cô mới nhớ ra một chuyện, cô xém chút nữa là quên mất Mạnh Triết là một quan nhị đại gia thế quyền lực. Nhưng mà cha cậu ta có chức vụ lớn như thế nào thì cô không biết rõ.
Người tài xế mở cửa chiếc xe hơi sang trọng ra kính cẩn mời hai người. Cô chần chừ chưa muốn bước vào xe. Đúng lúc đó, Lục Chiêu Thuấn xuất hiện.
" Hai người các người làm gì vậy ? " - Giọng nói như tảng đá nặng rơi xuống.
Mạnh Triết không mấy bất ngờ, nhếch mép - " Ngươi không thấy hay sao ? Ta đang đưa Thẩm Khả về nhà "
Lục Chiêu Thuấn đôi mắt âm u nhìn cậu ta, bước tới nắm lấy tay cô nhưng đã bị Mạnh Triết dùng tay chặn lại - " Buông cô ấy ra "
Hắn không quan tâm đến lời của cậu ta chỉ nhìn cô, nhẹ giọng nói - " Thẩm Khả, đi với tôi "
Cô không nhìn hắn lại nhìn xuống đất như một con búp bê không có cảm xúc.
" Thẩm Khả, cậu vào xe đi, trễ rồi để mình đưa cậu về. Nếu không gia đình lại lo lắng "
Mạnh Triết dịu dàng lên tiếng với cô.
Thẩm Khả nghĩ đến cảnh hắn cùng người khác "vui vẻ" trong đêm khuya thì đã tuyệt vọng đến mức không muốn mở miệng nói chuyện gì về hắn hay với hắn.
Cô giật tay mình ra, xoay người chậm rãi bước vào trong xe. Lục Chiêu Thuấn như bị đánh vào đầu, tim gan hắn như bị luộc nước sôi.
" Thẩm Khả, thì ra em có thể thay đổi nhanh như vậy ? " - Hắn nhìn cô vừa đau vừa hận.
Cô rốt cục cũng đã thay đổi rồi sao ? Vì hắn không có gì còn tên họ Mạnh kia thì có tất cả ?
Thẩm Khả dừng chân, nghiêng mặt nhìn hắn - " Tôi phải thích nghi "
Thích nghi ? Thẩm Khả đang có ý gì ?
Hắn không thể nào tin cô vì vật chất mà thay đổi. Cô vốn là một cô gái giản đơn, ai nói gì đều nghe lời, luôn luôn giúp đỡ người khác dù cho người khác có lợi dụng cô.
Lục Chiêu Thuấn tuyệt đối không thể tin. Có phải cô vì giận nên muốn chọc tức hắn không ?
" Em có nhớ tôi từng nói với em rằng em không được phép hối hận với quyết định của mình không ? "
Hắn trầm mặc mở miệng.
Cô lạnh nhạt trả lời - " Có "
Và Thẩm Khả suýt tin vào những lời ngọt ngào đó.
Lục Chiêu Thuấn tiếp tục nói - " Thẩm Khả, tôi không cho phép em hối hận, cũng không cho phép em quay đầu. Tôi càng không cho phép em tùy tiện thay đổi vì người khác. Lục Chiêu Thuấn tôi sẽ không để em dễ dàng buông tay đâu. Hôm nay tôi sẽ nhẫn nhịn em một ngày vì tôi biết em đang giận tôi. Hãy nhớ cho kỹ em là thuộc về tôi "
Hắn ánh mắt ái tình mãnh liệt nhìn cô. Kiềm nén toàn bộ ghen tuông của mình xuống mà xoay người cất bước đi.
Thẩm Khả nhìn theo bóng lưng cô độc của hắn mà trong lòng khẽ đau nhói. Cô tin là hắn có thích cô nhưng không nhiều như cô tưởng. Có thể đó chỉ là thứ tình cảm nhỏ bé trong tim hắn.
Cô theo Mạnh Triết ngồi vào trong xe. Chiếc xe khởi động rồi di chuyển nhanh chóng. Thẩm Khả đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời xanh kia. Mùa đông cũng sắp đến rồi, không khí lạnh lẽo này càng khiến con người ta tâm tình thêm phần tĩnh mịch.
Cô không thể khiến cho Lục Chiêu Thuấn thích cô đủ nhiều đến mức hắn có thể nói sự thật cho cô biết. Trong thâm tâm Thẩm Khả luôn thầm hy vọng hắn thú nhận với cô hắn bị gia đình sắp đặt phải cùng người khác đính hôn và rồi hắn không muốn làm điều đó vì hắn thích cô.
Chẳng lẽ cô tham lam quá rồi sao ?
Thẩm Khả tự giễu cợt bản thân mình. Thật là ngu ngốc mà.
.....
...
" Đại ca, anh không sao chứ ? Để em dìu anh "
Một thằng con trai toàn thân xăm trổ, thương tích đầy mặt đỡ người đàn ông cao lớn bên cạnh chân đã bị thương chảy máu.
Tên thủ lĩnh đau đớn không muốn đứng dậy - " Con mẹ nó, tao sẽ không tha cho thằng chó Daniel đó, cả thằng nhãi họ Lục nữa, lũ khốn khiếp "
Đám người của y đã định rằng sẽ đến đòi Lục Chiêu Thuấn món nợ nhưng không ngờ lại bị tên Daniel phục kích. Người của y đa phần đều bị đánh trọng thương. Cũng may là y chạy kịp nếu không đã bị thằng nhãi lai tây đó làm cho nhập viện. Mẹ kiếp, thật tức chết.
" Đại ca đừng lo chẳng phải chúng ta vừa nhìn thấy điểm yếu của thằng nhãi họ Lục đó sao ? " - Tên đàn em khẽ nói.