Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 47




Tạ Đình ngẩng đầu nhìn về hướng mà Tô Dịch vừa chạy, lúc này tất cả chỉ còn lại đều là một mảng hoang vắng không có người canh giữ. Cách phía xa vẫn là những tiếng hò hét ầm ĩ, cô cắn răng gạt bỏ hết những lo lắng trong lòng, chạy lao một mạch về căn nhà thờ rộng lớn được dựng bằng gỗ ở trước mặt.

Mọi việc chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ bước được đến đoạn kết rồi, Tạ Đình không thể mọi cố gắng của mình với người đàn ông kia đổ sông đổ biển được. Không có anh ở đây, cô sẽ cảm thấy không an toàn, nhưng vì đại cuộc, cô sẽ cố ép hết sức mình cẩn thận quan sát từng chút.

Đẩy cửa bước vào, tầm mắt Tạ Đình ngay lập tức bị thu hút bởi những thứ bày biện ở bên trong, thật sự không biết phải nói như thế nào cho đúng. Bên ngoài đơn sơ là vậy, nhưng bên trong lại đồ sộ dưới những ánh điện vàng lập lòe, kiến trúc tuy không được gọi là hàng đặc biệt nhưng người làm cũng khá là chắc tay. Từ trạm trổ hoa văn cho đến đồ dùng được đặt ở bên trong, tất cả nhìn qua đều là cổ vật từ rất xưa. Bộ chuyên chén uống nước được làm bằng vàng, rồi đến vật trang trí bằng ngọc bích, rồi đến chiếc mâm cũng là thứ mà mỗi nhà vua đều dùng trong mọi buổi yến tiệc của triều đình.

Tạ Đình nhanh chóng chụp lại hết những tấm ảnh, cô núp mình trong một góc khuất ánh đèn, tuy trong nhà lúc này không có bất kì ai nhưng mỗi lần có tiếng động ở bên ngoài, trái tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chụp hết ở trong nhà, lúc này Tạ Đình mới lại rón rén nhìn mọi thứ xung quanh tìm đường đi xuống dưới. Trước đó cô vẫn không quên lời bà Chu nói ngôi nhà thờ họ của trưởng thôn có tầng hầm, nếu không nhầm thì chắc chắc nơi ấy chính là nơi cất giữ báu vật mà thôn này điên cuồng chiếm giữ. Thậm chí, có thể đó cũng là nơi chúng dùng để giam giữ những người mất tích đợi thời cơ đem giao dịch qua biên giới.

Nghĩ đến điều ấy, Tạ Đình trở nên khẩn trương hơn, cô cắn môi phóng tầm mắt run rẩy về phía lớp vải bị xô ở dưới sàn nhà. Ngôi nhà này tuy được dựng bằng gỗ, nhưng dưới chân lại được đổ bằng bê tông và lát đá, không còn gì nghi ngờ nữa, một trong những viên đá chính là lối đi xuống.

Tạ Đình khẽ lau mồ hôi, cô nín thở, bò trên sàn tiến lại phía mình đoán, khẽ lật tấm thảm lên sờ soạng một chút. Viên đá so với viên khác không có gì khác lạ, thế nhưng ở mép của nó lại được vít một tay cầm bằng sắt nằm sang, độ nhô lên không có nhiều, chỉ đủ đủ nhét được ba đầu ngón tay.

Cô lật miếng thảm lên, khóe miệng khẽ mỉm cười, tay nháy liên tục nút chụp ảnh. Tất ca những thứ này đều vô cùng quý giá, bơi vì sau khi về, Tạ Đình biết mình còn cần phải dùng đến chúng để viết bài tuyên truyền.

Lúc này, ở bên ngoài hiên bắt đầu vang lên những tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng nói chuyện, Tạ Đình hoảng sợ nắm chặt lấy tấm thảm. Cô không còn thời gian nghĩ ngợi gì nhiều, bây giờ muốn trốn ra ngoài cũng không có cơ hội nên chỉ còn cách nhấc cánh cửa để đi xuống tầng hầm.

Bên dưới tối đen như mực, cánh sàn nhà một khoảng hai mét hơn, Tạ Đình hụt chân bị ngã xuống, cổ chân bị trẹo đau đến thấu xương. Cô hít một hơi lạnh, miệng không dám phát ra tiếng suýt xoa, tay đưa vào túi quần muốn lấy điện thoại thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía xa.

- Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Cứ cái gì quý giá nhất thì lấy, xác định chỗ này không thể nào mang đi hết được đâu.

Tạ Đình nhận ra đó là tiếng của Trần Tuân, đồng tử bất giác co rút lại đầy kinh sợ. Giọng nói rất gần, chỉ cách cô khoảng chừng có mấy mét, nói như vậy chính là cậu ta cũng ở trong này.

Một suy nghĩ liền hiện lên trong đầu, Tạ Đình rốt cuộc cũng đã hiểu ra. Trong tay Trần Tuân có tờ giấy vẽ bản đồ đi đến nhà thờ họ lấy được từ chỗ Tiểu Vân, tuy ngôi nhà kiến trúc thay đổi nhưng địa điểm vẫn như thế. Cậu ta phát hiện ra con đường đi an toàn, chính vì vậy liền liên lạc với người của mình và vị ông chủ kia, dẫn chúng đi theo. Tìm được đường đi xuống dưới tầng hầm thì bắt đầu dùng kế điệu hổ ly sơn, một nửa chạy loạn khiến cho người dân phân tâm, còn bản thân cậu ta với Thạc Thành nhân cơ hội ấy cùng đàn em khác đi thu đồ. Và bây giờ, chúng cũng đang ở dưới này, ở cùng một không gian tối om với cô.

Tạ Đình tức giận nổ mắt, thế nhưng trong tình huống nguy hiểm rình rập như này, cô không thể để bản thân mình mất lý trí mà làm ra những chuyện điên rồ được. Cô lọ mọ sờ soạng tìm một chỗ ẩn nấp dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại, trước mắt đều là những cổ vậy được xếp chồng chất, tất ca đều được làm bằng đồng và bằng vàng. Thậm chí còn có cả những tảng đá quý sáng rực rỡ.

Tạ Đình nhanh chóng chụp lại hêt tất cả, cô đưa tay che khuất đi một nửa ánh đèn falash để chúng không quá sáng, mặc dù điều này sẽ cho ra bức ảnh không đẹp nhưng như vậy cũng không sao, cô có thể chỉnh sửa thêm hiệu ứng nếu có cơ hội an toàn trở về.

- Xong chưa...

Trần Tuân lại tiếp tục lên tiếng ở đằng xa, Tạ Đình luống cuống tắt điện thoại với máy ảnh, người trốn trong một góc nhỏ giữa chiếc tủ trưng bày nhưng chén đĩa bằng men ngọc và bức họa được trạm trổ tỉ mỉ. Cô luống cuống tháo máy ảnh, để chế độ quay video, sau đó bò người đặt chúng vào một trong những khe hở của chiếc bình đựng rượu được làm bằng vàng dựng ở cách đó không xa.

Xong xuôi mọi thứ cô cũng thở phào nhẹ nhõm hơn được một chút ít. Cổ vật ở đây nhiều như vậy, đám người Cố Minh cũng gần đến nơi, nếu chúng có chạy trốn cũng không thể nào đem theo hết nhưng thứ to lớn như kia, vì vậy góc đó được cho là an toàn. Tuy tất cả bây giờ vẫn chỉ là một màu tối đen, nhưng chỉ cần quay được mặt của tất cả, mọi thứ sau này có khó khăn cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Tạ Đình liếc nhìn góc độ một lần nữa, cảm thấy khá là hài lòng, hơi thở cũng đỡ dồn dập hơn. Cô bỏ hết thiết bị ghi âm ở trên người xuống, chỉ để lại một cái, tìm nơi an toàn để đặt vào, phòng mọi trường hợp bị một trong hai bên bắt được, mọi thứ mình cố gắng cũng sẽ không phải đổ sông đổ biển. Vừa nãy nhìn đồng hồ đã gần nửa đêm rồi, cô lúc này chỉ hi vọng, Cố Minh không làm mình thất vọng, anh ta sẽ đến, và đến kịp trước khi mọi cổ vật đều được tuồn ra bên ngoài.

“ Không nhặt nữa”.. Tạ Đình nghe thấy tiếng Thạc Thành nghiêm giọng, ngữ điệu hắn có chút khẩn trương:” Mau đi thôi, người của ta thông báo đám dân ngu kia đã phát hiện ra kế đánh lạc hướng này rồi”

Trần Tuân cùng tên đàn em của mình rất nhanh liền dừng động tác, ánh đèn pin phát ra từ một lối rẽ, theo sau là những tiếng bước chân dồn dập.

Tạ Đình mím môi, cô liếc nhìn lên lối đi trên cao, rồi lại nhìn về phía trước, trong lòng đấu tranh kịch liệt. Bây giờ nếu cô không ra mặt, đám người này nhất định sẽ trốn đi được, như vậy một lượng cổ vật không cần nói cũng biết sẽ bị tuồn đi theo đường giây buôn bán trái phép xuyên quốc gia. Nhưng nếu cô ra mặt, có thể kìm hãm được chúng ở lại, chỉ cần vài phút thôi cũng được, bởi vì người dân trong làng sẽ tập hợp hết về nhà lớn này, chúng muốn trốn cũng không thể nào trốn được nữa. Chỉ là, kế thứ hai có một chút nguy hiểm, thậm chí có thể còn mất mạng.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tạ Đình không còn nhiều thời gian thêm nữa, cô nuốt ngược nỗi sợ hãi của mình xuống bụng, chậm rãi bước từ bóng tối ra chắn đường chạy của Trần Tuân. Người cô lúc này tuy bê bết bùn đất, mái tóc cũng rối xù, nhưng thần thái cùng vẻ cao ngạo vẫn hiện hữu như cũ.

Tạ Đình biết chúng đã phát hiện ra mình, cô cười khẩy, ngón tay vén mái tóc ở hai bên mang tai, ồ lên một tiếng đầy kinh hỉ. Cô nhìn nét mặt của từng người, vai hơi nhún xuống như thể việc đối mặt này chỉ là một sự tình cờ.

- Gặp cậu ở đây rồi Trần Tuân, thật không nghĩ tới đó. Tôi còn tưởng cậu sẽ đợi tôi về để đi cùng chứ.

Trần Tuân đứng sau Thạc Thành, đôi lông mày nhíu lại không một chút vui vẻ, siết chặt nắm đấm:” Tạ Đình, tôi không có thời gian đùa giỡn với chị. Chị có biết chị đang đâm đầu vào lửa không hả”

Tạ Đình ngoáy lỗ tai, trong lòng cô tuy có kinh sợ, nhưng cô đã lựa chọn làm như này thì sẽ không hối hận muốn quay đầu. Trước kia bố của cô viết bài tuyên truyền, cũng nhiều lúc mất tích đột ngột mấy tháng, cô biết là ông bị thương trong quá trình lấy tin. Ông rất nhiệt huyết không một lời than vãn, cô là con gái, cô xác định đi trên con đường này, thì cô cũng sẽ dũng cảm như chính người bố của mình. Hết mình vì công việc, vì chấp niệm ăn sâu và tận xương tủy.

- Trần Tuân, cậu biết thừa là tôi sẽ không để cho cậu đi, cậu nghĩ chúng ta có thể hòa giải sao. Cậu gây khó khăn cho chúng tôi ở dưới núi, nhân cơ hội đó uy hiếp Tiểu Vân giao bản đồ lấy được từ bà Chu. Và cậu hại bà Chu tức giận mà chết, tôi nói có đúng không hả.

Trần Tuân không hề tỏ ra ngạc nhiên khi Tạ Đình biết hết mọi chuyện, cậu ta đưa chiếc túi trên tay mình sang cho Thạc Thành:” Tạ Đình, tôi biết chị thông minh. Nhưng chị còn nhớ chính chị đã nói thông minh quá sẽ không tốt không? “

Tạ Đình cụp mắt nhìn đồng hồ đeo tay, khóe miệng vẫn nhếch lên một đường cong như cũ:” Muốn mang theo đồ chạy trốn sao. Nghe chừng ông chủ đứng sau các người đã trả một khoản tiền khá là hậu hĩnh, nếu không cậu sẽ không bán mạng như vậy”

- Chị cũng bán mạng như tôi vậy. Nhưng tôi lời hơn chị, phi vụ thành công số tiền tôi kiếm được đủ để tôi tiêu sài sung sướng cả đời. Còn chị, cái gì mà chính nghĩa, mấy thứ đó chẳng đáng được một xu. Chị đi theo tôi, tôi với chị sẽ an nhàn về sau.

Trần Tuân hừ lạnh, cậu ta lúc này vô cùng phẫn nộ. Cả đời này, chưa có khi nào bản thân cậu ta thấy mình thất bại như bây giờ, bị đùa bỡn, bị sỉ nhục, tệ hơn chính là đem lòng yêu cái người đứng ở trước mặt mình. Cậu ta chẳng biết tình cảm của mình lớn lên từ lúc nào, cậu ta điên cuồng yêu Tạ Đình trong câm lặng, thậm chí lúc Thạc Thành muốn xuống tay với cô, cậu ta còn ngớ ngẩn đứng ra bảo vệ. Để bây giờ, muốn xuống tay, nhưng lại không tài nào đủ dũng khí để mà xuống được.

“ Trần Tuân”. Thạc Thành bên cạnh nét mặt không thể đen hơn, hắn gầm lên như hổ dữ, xưng hô cũng chẳng phân biệt đâu là đội trưởng nữa:” Mau giết con ả này đi. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu”

Trần Tuân không nhúc nhích, Thạc Thành cũng chẳng cần đợi ý kiến, hắn ta hất cằm cho một bên đàn em của mình ngầm ra lệnh. Tên kia nhận được ám chỉ cũng không dám cãi lời, hắn buông chiếc túi xuống, bước chân di chuyển chưa được hai bước liền bị tiếng cảnh cảo của Trần Tuân chặn lại.

“ Không được làm cô ấy bị thương”. Trần Tuân liếm môi:” Đánh ngất chị ta đi..”

“ Không được”. Thạc Thành phản đối gay gắt:” Chúng ta đến người còn không mang nổi, cậu nghĩ có thể vác theo một con ả đàn bà này nữa sao hả. Để lại thì tôi càng không yên tâm, nó là nhà báo, nó biết hết gần như kế hoạch của chúng ta, càng không thể để lại. Nếu cậu muốn tất cả phải chết...”

Câu nói sau cùng giống như một con dao găm sắc lẹm đâm sâu vào trái tim đập nơi lồng ngực khiến Trần Tuân nghẹn ứ hết lại những lời muốn nói nơi cổ họng. Cậu ta há miệng không nói thành lời, ánh mắt vừa có đau lòng vừa có sợ hãi, nhưng sợ hãi nhiều hơn, bởi vì cậu ta không muốn chết.

Tình yêu nhen nhóm cũng chẳng phải là liều thuốc độc, Trần Tuân tự thôi miên chính bản thân bởi cuốc sống xa hoa về sau, bước chân lùi lại đứng sau Thạch Thành. Cậu ta xoay người, nhắm mắt lại, cố gắng lắm mới thoát ra được mấy từ.

- Làm đi..

Tên đàn em gật đầu, hắn cầm con dao găm đâm nhanh về phía Tạ Đình, động tác luống cuống nhưng đem theo phần đầy quyết tâm.

Tạ Đình không biết võ, nhưng thân thể nhỏ nhắn với linh hoạt cũng giúp cô thoát được một cái chém xuống. Cô ngã xuống nền, tay vội rút chiếc côn điện mà Tô Dịch đưa cho dí vào tên đang cố giết mình, cả người hắn run lên bần bật, tiếng tách tách phát ra cực lớn. Cô không rõ nguồn điện trong này là bao nhiêu, cô chỉ biết tên trước mặt bây giờ đã rũ rượi ngã vật xuống rồi.

- Mẹ kiếp, đúng là vô dụng.

Thạc Thành tức giận ném chiếc túi khỏi tay, hắn vơ tay cầm lấy một thanh kiếm được làm bằng đồng dựng ở trong đống đồ cổ vật, vung về phía Tạ Đình. Tạ Đình chỉ có thể tránh né, thế nhưng không gian chật hẹp chẳng thể khiến cho cô có đủ chỗ ẩn nấp, sau cùng vẫn bị bắt lại.

Thạc Thành tát cô một cái đau đớn, hắn liên rục rủa những lời cay nghiệt, con dao trên tay không chần chừ hạ xuống. Tạ Đình liếc nhìn lưỡi dao sáng bóng nhọn hoắt hướng tới trái tim của mình, đồng tử cô co rút, giây phút ấy, trong đầu cô bất giác hiện lên hình bóng của Tô Dịch.

Cô giãy người, khao khát muốn được sống càng lớn hơn, thế nhưng cả người bị hai tên đàn em của Trần Tuân kìm chặt nên chẳng xê nhi được tí nào.

Cô bất lực nhìn khoảng cách ngắn lại, đôi mắt không chớp, nóng ấm nơi vành mi. Cô nghĩ mình sẽ cứ như vậy mà chết, nhưng đúng lúc gần kề địa ngục trong tích tắc, cánh cửa lớn bên trên liền được mở ra. Người xuất hiện không phải Tô Dịch, cũng không phải Cố Minh, mà là tên phó thôn Tam Bằng mà trước đó cô đã nhìn thấy.

Hắn dẫn theo người thân cận của mình, ánh mắt nhìn vào những chiếc bao được đặt dưới đất, ánh mắt hằn lên tia lửa máu, phẩy tay ra lệnh bắt hết tất cả.

Đám người Trần Tuân nhanh chóng bị giải đi nơi khác, Tạ Đình bị chụp đầu bằng vải đen, tay bị trói chặt đến mức rách ra thịt. Chúng đưa cô đi đâu cô cũng không rõ, đường đi như nào cũng không thể phân biệt được hướng vì quá ngoằn ngoèo, đôi lúc còn sượt qua những lá cây thô cứng.

Phía xa, những tiếng hò hét dần bị bỏ lại, Tạ Đình chật vật bị đẩy vào trong một chiếc thùng xe quân dụng. Lúc này, cô mới được mở bị mắt, xuất hiện trước mặt cô chính là một người đàn ông lạ hoắc tuổi đã ngoài năm mươi, khuôn mặt cương nghị đoan chính. Trên người lão mặc bộ quần áo nâu chất lụa đắt tiền, chiếc điếu thuốc xì gà trên tay vẫn cháy rực đỏ như màu máu, lập lòe trong đêm tối.

Chiếc xe lao đi vun vút trong màn đêm trên con đường đất gập ghềnh, Tạ Đình chiếc cằm bị ép ngẩng lên, lão nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng.

- Thật không hổ danh là người đàn bà của kẻ thù của tôi...Thật là mạnh mẽ

Tạ Đình cười khẩy, cô không né, ngữ điệu đầy sự giễu cợt:” Muốn thôi miên tôi sao... Đừng có mơ”