Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 45




Tô Dịch biết Tạ Đình sốt ruột, nhưng vì muốn mọi thứ thuận lợi nên anh không dám manh động mà làm liều. Người trong thôn khá là đông, lại đoàn kết, cứu viện ở phía Đỗ Minh còn không chắc chắn họ có đến hay không nên mạng của hai người anh không dám đưa ra để đánh cược. Mặc dù trước đó anh luôn miệng hứa sẽ bảo vệ cô, nhưng thật ra hai người đều biết, đó chỉ là lời an ủi nhất thời, thực tế thì lại rất khác.

Tô Dịch anh không phải thánh nhân, cũng không phải thần tiên gì cho cam nên làm sao có thể liệu trí như thần. Đấu với năm tên dưới trấn trên người đã ôm theo bao nhiêu vết thương chồng chất lớn nhỏ, cho dù mánh khóe có giỏi như nào, một khi đã để bị phát hiện họ chỉ có duy nhất một con đường chính là chết.

Vươn lấy tay khẽ đẩy Tạ Đình tách khỏi người mình, Tô Dịch vuốt mày cô một cái đầy ôn nhu, anh thì thầm.

- Đừng quá khẩn trương. Em ngoan ngoãn ngồi đây, tôi ra kia quan sát một lúc, nếu chỉ có hai tên đó ngồi canh chúng ta sẽ tương kế tựu kế đi vào.

Tạ Đình gật đầu, cô luôn là một người hiểu chuyện, chẳng bao giờ dùng nước mắt để thể hiện sự lo lắng bất lực của chính mình. Cô nhướn người đặt lên môi khô khốc của anh một nụ hôn nhẹ, như là một lời nhắn gửi lời bình an.

- Được, anh phải cẩn thận. Tôi ở đây chờ anh.

Tô Dịch lần nữa nở nụ cười, anh vỗ đầu cô một cái rồi cũng quyết định đứng dậy, bước chân vững vàng di chuyển về gần phía chiếc cổng lớn. Bóng tối bao trùm lấy tất cả, một chút ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng bạc trên cao hắt xuống không đủ để tầm nhìn của họ được cải thiện hơn.

Tạ Đình nghiêng đầu nhìn theo, chỉ một khắc bóng dáng to lớn của Tô Dịch đã biến mất khỏi tầm mắt, tiếng bước chân cũng càng lúc càng xa dần rồi biến mất. Cô chứ chăm chăm nhìn về khoảng không vô định rất lâu, lần đầu tiên có cảm giác bóng đêm còn an toàn hơn so với ánh sáng mỗi ngày.

Trong khoảnh khắc, Tạ Đình cảm bản thân mình có lực, cô nhớ đến mấy ngày mình với Tô Dịch cùng nhau trải qua sinh tử, trái tim lạnh băng trong người chợt nhói lên. Cô siết chặt tay, dựa vào ánh đèn điện thoại yếu ớt soi sáng, đôi mắt căng ra nhìn mọi thứ xung quanh mong sao có thể tìm kiếm được một đoạn gỗ nào đó. Bởi vì, cô muốn đi giúp người đàn ông của mình.

Cây cối um tùm, căng mắt nhìn Tạ Đình mới phát hiện có một đống củi khô được chất ở cách mình khoảng chục bước, thân cây lớn đều đã được mang đi, chỉ còn lại những cành nhỏ bằng cổ tay. Cô nháy mắt mỉm cười, không nghĩ ngợi gì liền nhanh chóng tiến lại, chỉ mất một lúc cũng đã tìm được cho mình hai đoạn vừa tầm để làm vũ khí.

Tạ Đình nhét chiếc điện thoại cũ của Tô Dịch vào người, theo trực giác mò mẫm đi về phía cánh cổng lớn mà mình với anh hồi nãy đã đứng để nghe lén. Cô không dám đi nhanh vì sợ gây ra tiếng động, chỉ có thể từng chút từng chút, tuy hơi lâu nhưng lại có thể đảm bảo được an toàn cho cả anh lẫn chính mình.

Phía bên này, Tô Dịch dựa vào kinh nghiệm đi đường rừng của mình cũng đã an toàn đi đến phía chiếc cổng lớn. Anh trốn trong bóng tối, cả người dựa hẳn vào thành gỗ sần sùi, cố gắng nheo mắt quan sát mọi thứ bên trong. Anh đứng tầm năm phút, khẳng định chỉ có tiếng ồm ồm của hai người đàn ông kia nói chuyện, trong đầu liền vạch ra kế sách để chạy vào.

Hai tên này bây giơ tuy đã say rượu, thế nhưng không có nghĩa là chúng sẽ lơ là với mọi động tĩnh bên ngoài. Một mình anh có thể hạ được chúng, thế nhưng điều anh sợ hãi là có thể cuộc ẩu đả sẽ gây ra tiếng động, như thế chẳng khác gì tự mình chui vào hang cọp. Ngôi làng này tuy những nhà sàn gỗ cách nhau một khoảng nhưng để mà tập hợp thì chỉ cần một tiếng hô là tất cả mọi người đều điên cuồng.

- Này...

Phía lòng bàn tay được nhét một cây gậy gỗ to gần bằng nắm đấm, Tô Dịch có chút giật mình, anh vội xoay người lại. Dưới ánh sáng mờ mờ nét mặt lạnh lùng nhưng tinh tế của Tạ Đình phơi bày ở đó, cô nhìn anh, nụ cười rất ngắn nhưng lại chất chứa mật ngọt, kiên định.

- Tôi chợt nghĩ mình có thể giúp được anh làm gì đó.

“ Tôi biết em nhất định sẽ không nghe lời”. Tô Dịch công môi cười một cái, độ cong nơi khóe miệng vừa ngang tàn lại tràn đầy tự tin kiêu hãnh:” Mặc dù có một chút tức giận nhưng biết em muốn cùng tôi vào sinh ra tử, tôi thấy rất phấn khích”

Nói xong, anh đẩy Tạ Đình một cái tựa vào thân gỗ phía trước mặt mình, để cô dịch vào một chút nhìn vào kẽ hở nhỏ, thì thầm bên tai:” Hai tên kia đã ngà ngà rồi, bây giờ tôi sẽ vào đánh lạc hướng chúng, em nhân cơ hội đấy đi vào bên trong. Chạy càng xa càng tốt, tìm một nơi ẩn náu thích hợp, sau đó tôi sẽ đi tìm em”

Tạ Đình nắm chặt gây gỗ trong tay, hít thở đều đều để ổn định tinh thần của mình. Lần này, cô không làm trái với lời dặn của Tô Dịch nữa, bởi vì cô cũng không muốn thời gian thêm kéo dài. Bọn họ lúc này còn chưa biết đám người Trần Tuân đã hành động hay chưa, liệu bọn họ có kịp thời ngăn cản chúng hay không.

- Được, nhất định phải cẩn thận.

Tô Dịch gật đầu, anh tuốt một sợi dây mây dưới chân vắn lại với nhau, sau đó giúp Tạ Đình cố định chiếc máy ảnh ở trước ngực lại cho chặt chẽ. Xong xuôi mọi thứ, anh liếc mắt nhìn vào trong thêm một cái nữa, không chần chừ liền chạy về phía cổng lớn, tiếng động gây ra khá rõ ràng.

Tạ Đình cầm chặt gậy gỗ trong tay, cô cắn mu bàn tay một cái khá đau, tự trấn an bản thân mình trong tình huống nguy hiểm như thế này.

Cô lắng nghe tiếng động nhỏ phát ra, nhớ lời Tô Dịch vừa này liền phát huy hết sức mình chạy qua cánh cổng đi vào bên trong, không dám quay đầu lại nhìn mảnh hỗn độn ở trong khu lán bảo vệ nhỏ. Cô tin anh có thể hạ gục được chúng, thế nhưng người tính lại không bằng trời tính, bởi vì đúng lúc này, đâu nữa tự dưng xuất hiện thêm một tên đứng ngay phía sau của cô.

Sức lực của hắn rất lớn, lại không phải là người thương hoa tiếc ngọc là gì, thấy cô đang có ý định chạy trốn liền không nhân nhượng kéo tóc cô ngược về đằng sau một cái thật mạnh.

Tạ Đĩnh cảm giác da đầu gần như bị toác hết ra một mảng, cô cắn môi chịu đựng, mặc kệ cái đau phía sau xoay người muốn đạp hắn một phát vào hạ bộ, nhưng tên kia dường như đã đoán trước được hành động của cô nên nghiêng người tránh né, cú đá liền rơi vào mạn đùi.

Trọng lực dồn vào không lớn, không những không đá được hắn, ngược lại Tạ Đình còn bị ăn thêm một phát tát mạnh đến mức nổ đom đóm. Khóe môi cô rỉ máu, máu của chính mình chỉ thấy toàn vị tanh ngòm, da thịt ê ẩm. Đối phương lúc này thấy cô đã ngoan ngoãn liền không đánh nữa, hắn trừng mắt lên với cô, chưi bởi bằng tiếng phổ thông ngọn níu.

- Mẹ kiếp, nếu không phải dáng người mày đẹp, đủ tiêu chuẩn bên Quách Gia đang cần thì ông đây còn đánh mày thêm mấy phát nữa.

Đầu óc Tạ Đình ong ong lên từng đợt, cô bị tên trước mặt túm tóc tóc đi về phía trước, bước chân loạng choạng gần như muốn gã. Tên này so với mấy tên ở dưới trấn tàn độc và chuyên nghiệp hơn, thảo nào những người trước đó có ý đồ với cổ thôn này đều không thể sóng sót trở ra, câu trả lời bây giờ gần như đã đủ.

Tạ Đình không muốn cứ như thế bản thân mình bị bắt đi, cô cắn môi suy nghĩ làm thể nào để lấy được côn điện Tô Dịch đưa để dí vào tên trước mặt. Côn có điện, không làm hắn ngất được, nhưng có thể làm hắn buông cô ra khỏi, như vậy cô mới có cách để tự mình bảo vệ lấy chính mình.

Khoảng cách mỗi lúc một cách xa Tô Dịch hơn, Tạ Đình không còn cách nào khác phải làm liều. Cô giãy người, hai tay bị trói không thể đưa ra sau lấy đồ được nên cách duy nhất có thể chỉ là mánh khóe cắn càn. Cô cắn vào bắp tay của hắn, ra sức nghiến mạnh, thậm chí răng môi còn cảm nhận được mùi máu lẫn lạo xạo đất cát.

Người đàn ông bị cắn gào lên kêu đau, hắn rụt tay lại, Tạ Đình nhân cơ hội đó đạp cho hắn một phát vào sau lưng khiến hắn ngã chúi về phía trước, xoay người chạy trốn về phía cổng lớn. Lúc này, cô cần Tô Dịch giúp đỡ, hoặc ít nhất cô phải chọn được một nơi ẩn nấp cho chính mình trước những nguy hiểm đang càng ngày càng gần này.

- Dám cắn tao. Để hôm nay coi tao dạy dỗ mày như thế nào.

Người đàn ông kia gầm lên như hổ dữ, hắn chạy đuổi theo Tạ Đình, chỉ mấy sải đã đuổi được đến nơi. Hắn tóm được cô, tát cô thêm một cái thật mạnh làm cô ngã xuống nền đất cát bẩn thỉu, cây gậy gỗ trên tay không nhân nhượng mà hạ xuống.

Tạ Đình không thể di chuyển được, mọi thứ xảy đến quá nhanh khiến cô tuyệt vọng trong tích tắc, cả người cứng lại. Bên tai cô chỉ còn lại một tiếng vù vù, mỗi giây đều bị kéo dài đến vô tận.

Thế nhưng, cơn đau lại không hề đến...

Trong ánh sáng yếu ớt, cô cảm nhận có một bóng dáng cao lớn chạy về phía của mình, dùng thân hình vững chãi che chở cô ở trong lòng, mùi hương quen thuộc phảng phất quanh cánh mũi.

Người đó là Tô Dịch...

Tô Dịch dùng lưng chắn một đòn cho cô.... Anh ấy, lại cứu cô một mạng.

Trong tiếng hự nhẹ, Tạ Đình thấy anh nhìn mình đầy âu yếm, khóe miệng khẽ cười:” Không sao chứ”

Tạ Đình không nói, trong nháy mắt cô không nghe được thêm bất cứ điều gì nữa, bên tai lúc này chỉ còn lại toàn là những hơi thở khó nhọc nặng nề của Tô Dịch. Một gậy này, tựa như chiếc búa tạ đạp vỡ tan lồng ngực của cô, tan nát cả cõi lòng.

Bả vai Tô Dịch truyền đến cơn đau nhức, đuôi mắt anh khẽ nhíu lại, chiếc cằm cương nghị bành ra, tức giận trong nháy mắt phun trào. Anh nhìn thấy vết sưng trên má Tạ Đình, đáy mắt hiện lên những tơ máu màu đỏ, nghiến răng một cái, xoay người đối mặt với tên ở phía sau, dứt khoát cho hắn một đạp.

Đối phương còn muốn xông lên, hắn vung gậy, Tô Dịch nghiêng đầu tránh né. Anh nhanh chóng đưa tay của mình bắt lấy tay hắn, dùng sức vặn ngược lại kêu rắc một tiếng, cả người tên đó loạng choạng rồi ngã khụy xuống đất.

Tô Dịch cướp cây gậy trên tay của hắn, mắt anh như quỷ dữ đòi mạng. Anh lột chiếc áo dân tộc tên đó mặc trên người, vo tròn một góc lại rồi nhét vào đầy mồm của hắn, để tránh cho hắn có cơ hội kêu la. Anh nhìn về phía Tạ Đình lần nữa, nhìn từng lớp da thịt xước xát của cô, đáy lòng không nhém được sự phẫn nộ của mình, không một chút lưu tình giáng từng nhát vụt xuống. Mỗi cái anh đều dồn hết sức, chẳng mấy, đôi bàn tay của hắn đã trở nên bê bết máu, dập nát cả thịt lẫn xương.

Đánh xong, Tô Dịch lúc này mới cảm thấy hả dạ được một tí, anh nghiến răng đầy cảnh cáo với tên đàn ông rũ rượi như xác chết dưới chân của mình:” Dám động vào người đàn bà của tao, tao cho mày biết thế nào là đau đớn muốn chết cũng không được”

Không có thời gian ở lại lâu, Tô Dịch kéo hắn ném vào một góc tối, trói chặt chân tay hắn lại, xong xuôi mới quay sang Tạ Đình.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

“ Anh có sao không”. Tạ Đình vừa bước theo vừa hỏi, đáy mắt cô hiện lên tia lo lắng:” Có bị đánh vào vết thương cũ không”

Tô Dịch hé mắt, anh nghiêng đầu, dù đau nhưng khóe miệng vẫn cười:” Sao thế, lo lắng cho tôi ư”

Tạ Đình gật đầu, ngay từ lúc xác định cùng Tô Dịch bước vào trong cổ thôn Tây Nha này, cô đã dặn lòng mình không nên quá lạnh với người đàn ông trước mặt nữa. Chẳng rõ lý do rốt cuộc là như thế nào, là thích hay là mang ơn, tóm lại cô không muốn khoảng cách của hai người xa lạ như trước.

- Một chút. Dù sao thì anh vì tôi nên mới thế.

“ Tôi trả nợ cho em”. Tô Dịch không vui ngắt lời, dưới ánh trăng, vẻ mặt của anh có một chút mất mát khó nhìn rõ:” Nếu em vẫn chỉ nghĩ quan hệ của chúng ta là hợp tác như trước, vậy cứ coi là tôi trả nợ lần em cứu tôi ở Mộc Khánh”

Tạ Đình vuốt máu ở khóe môi, cô nhìn vào đôi mắt hổ phách của Tô Dịch, đáy lòng vang lên tiếng thình thịch rất rõ. Cô vuốt sườn mặt của anh, rồi đến cánh mũi, đến cánh môi, mọi thứ đều sưng tấy, hẳn phải chịu rất nhiều cực khổ. Cô mấp máy môi.

- Đáng không?

Tô Dịch không nói, thật ra chính là không dám nói. Anh sợ cô từ chối, sợ cô không tiếp nhận mà trực tiếp phũ phàng nói không cần. Ngày trước, cô một mực theo sau anh trêu đùa, anh biết cô đối với thân thể anh có một chút si mê khao khát. Cô muốn cùng anh làm tình để tìm kiếm kích thích cho bản thân, để quên đi đau đớn mà cô gồng chịu bởi vết thương trong lòng quá lớn.

Nhưng rõ ràng là cô có độc, anh mặc dù đã tránh, đã né, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thoát được móng vuốt của cô. Cùng cô vào sinh ra tử, sớm trong lòng đã len lỏi một thứ tình cảm không đáng có, nếu không phải bên anh còn lão Kim luôn rình rập, anh nghĩ mình có thể thử lấy một lần.

- Hỏi anh đó? Sao không trả lời?

Tạ Đình lại tiếp tục hỏi, lần này Tô Dịch cũng đã thoát khỏi suy nghĩ, anh vuốt mũi một cái, hỏi ngược lại.

- Cần thiết phải trả lời sao? Tôi thấy tôi với em cứ như này đều rất ổn, mọi thứ chỉ còn một chút là có thể chạm được đến đích rồi. Em còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác?

Rõ ràng lời nói của anh vô cùng bình thường, nhưng lúc này Tạ Đình nghe xong bản thân chẳng thể nào vui nổi, ngược lại cô còn cảm thấy mình có chút tức giận ẩn nhẫn. Hiện tại cô đối với anh không chỉ là trêu đùa, nhưng lòng tự cao quá lớn khiến cho cô không thể cúi đầu xuống nước, cuối cùng chỉ có thể cười khẩy một cái như có như không.

- Anh nói tôi mới nhớ, đúng là nên chuyên tâm với chuyện trước mắt đã.

Tạ Đình khoát tay đi trước, Tô Dịch nhìn theo bóng lưng cô, ngực nhói lên một cái. Cuộc sống trước kia của anh đều là uống rượu, đua xe tập thể, gái gú, cảm giác với người khác chưa bao giờ xuất hiện. Cho đến bây giờ, biết cảm thụ nó, thì lại nhận ra, bọn họ không phải là người chung một đường, không phải là người có thể bù trừ cho nhau.

Lắc đầu, Tô Dịch ép bản thân không được nghĩ nữa, anh sải bước dài đi lại gần với Tạ Đình, mắt đảo quanh nhìn mọi thứ. Khu vực này có lẽ là khu vực trong thôn, tuy hai bên vẫn là rừng cây um tùm nhưng đi xa thêm một đoạn nữa là đã có thể nhìn thấy những hộ dân nổi lên ánh đèn.

Những căn nhà đất bình thường không thể nào bình thường hơn được nữa, dưới sàn nuôi gia súc gia cầm, bên cạnh thì là chuồng dê. Cuộc sống so với mấy hộ gia đình nhỏ ở núi Mộc Tử chẳng khác là mấy, nhìn qua đúng là không thể nào phát hiện ra được một chút nghi ngờ nào cả.

Tô Dịch cầm tay Tạ Đình đi trong bóng tối, anh để ý rất kĩ, nhà nhà đều đóng cửa kín mít, hầu hết đều không có ai ra ngoài, dường như là đã đi ngủ hết.

Hai người rón rén như kẻ trộm thập thò chạy băng về phía trước, an toàn đi qua khoảng được vài hộ, lúc này Tô Dịch liền lên tiếng.

- Nhà ở đây phân bổ khoảng cách cứ hai ba mươi mét lại có một nhà, mà có tổng cộng năm mươi hộ, khoảng cách cũng không phải là ngắn. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra cho được nhà của trưởng thôn.

Tạ Đình gật đầu, lúc này cô đang cùng với Tô Dịch nấp ở sườn chuồng dê của một gia đình trong thôn lắng nghe động tĩnh để tính đường đi tiếp theo. Cô dựa vào người anh, cảm nhận hơi thở cùng lồng ngực phập phồng của anh, mọi lo lắng cũng từ đấy dần dần được nhẽm xuống.

Tô Dịch cũng rất phối hợp với Tạ Đình ở trong lòng, anh ôm lấy cô, dùng sức lực của mình để an ủi cô, không nói lời thừa thãi. Anh kéo tay cô muốn bước ra ngoài, nhưng bất chợt lúc này từ phía xa vang lên những tiếng bước chân dồn dập, tiếp sau là những tiếng hò hét rất lớn.

- Có người đột nhập vào thôn.... Tất cả tập hợp...