Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em

Chương 49: Anh ấy ở đâu?




Vết thương trên chân Thời Hoan khôi phục rất nhanh, qua mấy ngày cô đã có thể đi bộ, tuy vẫn chưa thể hoạt động quá lâu nhưng tạm thời có thể hỗ trợ chăm sóc một số người bị thương.

Từ Dã không yên tâm về cô, nhưng anh cũng có việc bận của riêng mình, không còn cách nào khác ngoài việc để Hao Thiên đi theo bên cạnh Thời Hoan.

Từ đầu tới cuối Trình Giai Vãn đều chăm sóc cho Thời Hoan, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Hao Thiên dưới chân cô, không khỏi chà chà hai tiếng, cảm thán nói: "Đội trưởng Từ quả là có lòng..."

Thời Hoan nghe vậy thì khóe miệng cong lên, cô đưa tay xoa xoa đầu Hao Thiên, cười cười nói với Trình Giai Vãn: "Nói chung dù cho tôi có ra ngoài một mình thì cũng vẫn có thể chăm sóc tốt bạn trai tôi như người ta."

Trình Giai Vãn lườm một cái, vô cùng ghét bỏ phần cẩu lương này, "Thôi đi, lúc này thì bạn trai, một thời gian nữa chắc là thành chồng rồi."

Thời Hoan suy nghĩ một chút, dường như được thông não điều gì, mới bừng tỉnh phản ứng lại.

Có điều nhắc tới chuyện cưới gả, có phải là hơi sớm không?

Tuy nói rằng mấy năm trước cũng đã từng gặp người nhà rồi, nhưng dù sao đi nữa qua năm năm, cô lại đột nhiên rời xa Từ Dã, đoán chừng người nhà Từ Dã cũng không vui vẻ gì.

Thời Hoan nghĩ vậy không khỏi thở dài, hình như có chút buồn bã.

Trình Giai Vãn nhận ra sự khác lạ của cô, liền vừa dọn dẹp đồ dùng y tế vừa hỏi: "Sao vậy, lo lắng chuyện gì?"

"Vãn Vãn à, tôi nói với cậu chuyện này." Thời Hoan suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hạ giọng, "Liên quan tới tôi và Từ Dã."

Ma xui quỷ khiến, Trình Giai Vãn vừa nghe cô nói như vậy liền tự động liên tưởng đến mấy câu chuyện bát quái mà đội bác sĩ thảo luận với nhau cách đây không lâu.

Mơ hồ nhớ tới là cái gì đó, vốn dĩ Thời Hoan có một người bạn trai và bộ đội đặc chủng, sau đó vì chuyện công việc của Thời Hoan mà chia tay...

Nhớ không rõ lắm, Trình Giai Vãn thuận miệng nói một câu: "Không phải là muốn nói với tôi, đội trưởng Từ là bạn trai cũ của cậu đấy chứ?"

Thời Hoan lập tức trợn tròn mắt, không thể tin nổi: "Sao cậu biết?!"

Cô vừa dứt lời, động tác của Trình Giai Vãn cứng đờ.

Lúc này đến lượt Trình Giai Vãn không thể tin nổi.

......... cô nương này vừa mới nói gì vậy?

"Cậu vừa nói gì?" Trình Giai Vãn sợ tới mức suýt nữa không sống nổi, vội vàng đứng lên, nắm chặt vai Thời Hoan, "Cậu và đội trưởng Từ là quan hệ người yêu cũ?!"

Cái gì?

Thời Hoan bị câu hỏi của Trình Giai Vãn làm cho hồ đồ, "Cậu không biết? Hỏi tôi?"

"Tôi biết... Không đúng, tôi không biết!" Trình Giai Vãn có chút cuống quýt, cô ấy lắc đầu, "Tôi nghe trong đội bác sĩ tám chuyện, nói cậu có một người bạn trai cũ là bộ đội đặc chủng."

"Nội tình chuyện này đúng là có thể bị lật tẩy mà." Thời Hoan có chút bất đắc dĩ cười một tiếng, đưa tay vuốt tóc nói, "Đúng, năm năm trước lúc tôi quyết định trở thành bác sĩ không biên giới, chúng tôi liền chia tay."

Trình Giai Vãn chỉ cảm thấy tâm trạng mình đã kinh hãi đến cực điểm, cô ấy không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Thời Hoan.

Aiyaaa, linh cảm mãnh liệt này thật sự khiến cô ấy có chút không tin nổi.

"Ôi, còn nhiều chuyện nữa, xem như là có nội tình đi." Thời Hoan cười châm biếm, có chút chột dạ liếc mắt nhìn sang phía khác, "Chính là, năm năm trước tôi ngủ với Từ Dã xong, không nói tiếng nào mà bỏ ra nước ngoài..."

Trình Giai Vãn: "..........."

Chuyện thật sự khiến người ta phải trợn mắt há miệng, hiện tại mới bắt đầu.

Lúc này Trình Giai Vãn thật sự không biết nên mở miệng thế nào, sau đó cô ấy đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, kinh ngạc nhìn Thời Hoan, "Chờ chút, nói vậy, lúc đó chúng ta ở sân bay thành phố A, điện thoại của cậu hết pin, không phải đồng nghĩa với việc lần thứ hai không nói tiếng nào mà biến mất rồi hả?"

Thời Hoan thật sự khâm phục khả năng phán đoán của Trình Giai Vãn, lặng lẽ bật ngón tay cái, gật đầu nói: "Đúng, vì thế khi đó tôi mới lo lắng."

Vẻ mặt Trình Giai Vãn phức tạp vỗ vỗ vai cô, rơi vào im lặng.

Thật là một bộ phim cẩu huyết, khiến người ta phải cạn lời.

"Có điều bây giờ không phải là vấn đề nữa rồi." Thời Hoan xua tay một cái, cau mày nhìn về phía Trình Giai Vãn, "Mấu chốt là, nếu tôi và Từ Dã bây giờ đã quay lại với nhau, sau này về nước, tôi có nên đi gặp người lớn không?"

"Đúng vậy, việc này khá lúng túng. " Trình Giai Vãn nghe vậy thì hoàn toàn hiểu ra, không khỏi trầm tư, "Nhưng sớm muộn gì đều phải gặp, hiểu lầm thì nói rõ ràng, thời gian dài nhất định có thể hòa giải."

Thời Hoan sầu não, thở dài, lẩm bẩm nói: "Chú và dì thật ra rất quý tôi, không biết bây giờ thì sao."

"Yên tâm đi." Trình Giai Vãn an ủi, "Cậu và đội trưởng Từ sinh tử có nhau, chuyện nhỏ này chắc chắn có thể giải quyết được."

Cũng đúng.

Nếu đã quyết định ở bên nhau thì những vấn đề này, dù thế nào Thời Hoan cũng phải giải quyết cho tốt.

Dù sao thì cũng là lỗi của mình, hậu quả đương nhiên phải do mình gánh chịu.

Nghĩ vậy, trong lòng Thời Hoan xem như thoải mái hơn một chút, cô vỗ tay một cái, nói: "Được, vậy thì về nước gặp mặt người lớn đi!"

"Sắp rồi." Trình Giai Vãn cong môi, cúi người tiếp tục làm việc, "Chỉ hi vọng đừng có thêm dư chấn nào nữa, nếu vậy có lẽ tháng sau chúng ta có thể về nước rồi."

Thời Hoan ừm một tiếng, bỗng dưng lại nghĩ tới Marry, vội hỏi: "Đúng rồi, bên phía trại tị nạn không có vấn đề gì chứ?"

"Trại tị nạn có một số ít người bị thương, nhưng dù sao cũng là khu đất bằng phẳng, chỉ cần không giẫm đạp lên nhau thì căn bản không có vấn đề gì."

Lúc này Thời Hoan mới thật sự an tâm.

Sau đó, Thời Hoan lại bận bịu ở hiện trường cứu hộ, trong lúc nghỉ ngơi cô tình cờ gặp được một cặp anh em, người anh khoảng chừng 10 tuổi, em gái thì nhỏ hơn một chút, nhìn dáng dấp có lẽ tầm 6-7 tuổi.

Do chân Thời Hoan bị thương mới hồi phục nên không thể hoạt động quá lâu, Hao Thiên từ đầu tới cuối đều đều ở bên cạnh, lúc cô mệt mỏi nghỉ ngơi thì tranh thủ nói chuyện với hai đứa trẻ giết thời gian, biết được cách đây không lâu bọn chúng đã mất đi cha mẹ trong chiến tranh, bây giờ lại gặp phải động đất.

Có điều may mà hai đứa trẻ không có gì đáng ngại, trên người anh trai có một vài vết trầy xước, có lẽ là bị thương trong lúc bảo vệ em gái.

Bọn chúng bỗng dưng phải trải qua nỗi đau mất đi cha mẹ, hiện tại sống nương tựa lẫn nhau, vẫn kiên cường.

Thời Hoan không biết phải an ủi bọn chúng thế nào, nhưng cô cảm thấy, đối với hai anh em chúng, lời an ủi đại khái chỉ là dư thừa.

Người em gái hỏi cô: "Chị ơi, chị là bác sĩ ở đây ạ?"

"Phải, chị tới đây để cứu người."

Người anh nhíu mày, dường như có chút nghi ngờ, "Nhưng nhìn chị không giống người Balnea."

"Chị là bác sĩ không biên giới, đơn giản mà nói thì chính là người thuộc tổ chức tình nguyện." Thời Hoan suy nghĩ một chút, giải thích đơn giản thân phận của mình, "Vì thế nên chị là người nước ngoài nha."

"Vậy..." Người em gái bỗng hiểu ra, gật đầu nói, "Chị, mọi người thật vĩ đại, sau này em cũng phải trở thành một bác sĩ không biên giới.

"Có thể." Thời Hoan cười với cô bé, "Nhất định phải lớn lên thật tốt, sau đó đi giúp đỡ thật nhiều người."

Cô bé hết sức vui mừng gật đầu: "Em sẽ!"

Thật sự đáng yêu.

Thời Hoan thấy buồn cười, đang định nói gì đó nhưng đúng lúc này mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển, ngay sau đó là âm thanh đổ vỡ.

Thời Hoan nhất thời không kịp phản ứng, hai anh em cũng ngơ ngác, nhưng Thời Hoan lập tức bừng tỉnh, vội vàng kéo hai anh em bọn chúng nhanh chóng rời xa nơi nguy hiểm, cao giọng nhắc nhở mọi người xung quanh: "Mau chạy đi, dư chấn đến rồi!"

Thời Hoan không thể chạy quá nhanh, chân trái cô đau âm ỉ, nhưng cô cố kìm nén cảm giác khó chịu, mau chóng dẫn hai anh em tới nơi bằng phẳng an toàn.

Cùng lúc đó, không ít người vội vã chạy ra từ bệnh viện chính phủ, ai nấy đều sợ hãi, chỉ lo dư chấn sẽ khiến mình bị thương một lần nữa.

Lần này mức độ chấn động không nhẹ, thậm chí còn nguy hiểm hơn những chấn độ nhỏ lúc trước. Một căn nhà nhỏ cách đó không xa vốn dĩ  đã nghiêng ngả vì trận động đất, lúc này trải qua dư chấn lần thứ hai thì không còn chống đỡ nổi trực tiếp đổ rầm xuống.

Sau đó, liền có tiếng kêu gào thảm thiết kêu lên.

Dư chấn kết thúc, nhưng tìm hình đã trở nên thảm khốc hơn nhiều.

Thời Hoan cau mày thật chặt, tim đập chậm nửa nhịp, cảm giác nghẹt thở dâng lên, khiến cô vô cùng khó chịu.

Bên đó còn có bệnh nhân...

Đợi chút.

Thời Hoan định thần lại, trên đống đổ nát trước mặt, có bóng dáng của đội gìn giữ hòa bình.

Cô ngẩn người, lập tức quan sát thật kỹ, không thấy Từ Dã.

Sao có thể?!

Cảm giác bất an và kinh hãi xâm chiếm trí não cô, chân cô có chút mềm nhũn, không dám nghĩ tới chuyện Từ Dã xảy ra chuyện không may, gần như trong nháy mắt, trong đầu cô còn chưa kịp xuất hiện ý tưởng gì thì chân đã chạy về phía bên đó.

Liều mạng, cô lao ngược dòng người, nhanh chóng chạy đến.

Đầu óc choáng váng, tim đập mạnh, mồ hôi lạnh đổ ra, Thời Hoan mới được cứu khỏi lòng đất không lâu, cô vẫn sợ hãi cảm giác cận kề cái chết, thật sự không dám tưởng tượng nếu người xung quanh mình xảy ra chuyện sẽ thế nào.

Cặp chị em đứng tại chỗ, người anh thật sự lo lắng cho Thời Hoan, liền dặn em gái mình đứng tại chỗ, bản thân định đuổi theo nhưng cô bé cố chấp muốn đi theo anh mình. Cậu bé chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý, vội vàng chạy theo sau Thời Hoan.

"Đội phó Lý!" Thời Hoan lao tới nắm lấy tay Lý Thần Ngạn, vẻ mặt hoang mang hỏi, "Từ Dã đâu, Từ Dã đang ở đâu?!"

"Thời Hoan, sao em..." Lý Thần Ngạn nhìn thấy cô, dường như kinh ngạc, anh ấy đang định nói gì đó thì bên cạnh đã truyền đến tiếng bước chân liên tiếp.

Cùng lúc đó, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ của Từ Dã vang lên: "Dư chấn vừa qua đi, sao em đã chạy lung tung rồi?"

Nước mắt Thời Hoan cũng bắt đầu dâng lên, lúc này bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Từ Dã, cô có chút choáng váng.

Lúc này bọn họ không nói chuyện bằng tiếng bản ngữ, vậy nên cặp anh em chạy theo sau cô hoàn toàn không hiểu những người này đang nói gì, chỉ mơ hồ quan sát.

"Từ Dã?" Đợi Từ Dã đứng thẳng trước mặt mình, cô mới gọi tên anh, giọng có chút run run, "Anh đi đâu vậy, sao vừa nãy em không nhìn thấy anh."

Từ Dã không hiểu ý cô, đáp lại: "Vừa nãy anh bận ở bên kia."

Nhưng chỉ một giây sau đó, anh trông thấy đôi mắt cô long lanh nước, dường như hiểu ra gì đó, cau mày hỏi: "Em cho rằng anh ở trong đó?"

Còn chưa dứt lời, Thời Hoan đã ôm chầm lấy anh.

Từ Dã hơi run lên, ánh mắt anh trầm xuống, bất đắc dĩ cười khẽ, nét mặt dịu dàng ôm lấy người trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, an ủi nói.....

"Ngoan, anh luôn ở đây."