Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em

Chương 43: Nhiệm vụ kết thúc




Edit: Ryuka

Beta: Hướng Dương

Màn đêm như làn nước, mọi vật trong không gian cùng hòa vào ánh trăng mát lạnh, được phủ thêm một vầng sáng khiến cho mọi thứ rõ ràng hơn, từng lớp sương mịt mù ngưng tụ trên cây cối, dưới vầng sáng của ánh trăng, mọi vật dường như trở nên thật yên bình.

Giữa khung cảnh yên tĩnh ấy, ánh sáng lờ mờ trong phòng bệnh như vừa tối đi trong chốc lát, khi cảm giác dịu dàng trên môi chầm rãi rời đi, trong ánh mắt ẩm ướt của Thời Hoan là khuôn mặt của chàng trai trước mặt, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn dâng lên, vô cùng phức tạp.

Cô nhìn theo ánh mắt thâm thúy của anh, ánh mắt ấy so với ánh trăng ngoài cửa sổ có vẻ còn trong trẻo hơn, nó như mùa đông đang đến gần, nhưng cũng mang theo sự lưu luyến vô cùng dịu dàng.

Anh nhẹ nhàng nâng tay, đầu ngón tay chạm nhẹ lên gò má cô, đem đến một chút lạnh lẽo, thay cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.

Ánh mắt Thời Hoan khẽ nhúc nhích, lông mi dài khẽ run rẩy, cô theo bản năng thu lại ánh mắt, có chút nghi ngờ cuối cùng đây là trong mơ hay hiện thực.

Anh tự mình lau nước mắt cho cô,

Cô có đang nằm mơ không?

Thời Hoan thậm chí còn muốn tự véo mình một cái, rồi lại sợ cô sẽ thật sự tỉnh lại, sau đó sẽ lại một mình tỉnh giấc giữa đêm.

Nhưng ngay sau đó, sự thật đã chứng minh, đây không phải cảnh trong giấc mơ của cô.

Vẻ mặt Từ Dã hờ hững, thân thể anh còn chút mệt mỏi, liền chống người lên tựa nửa người vào đầu giường, lên tiếng hỏi Thời Hoan: "Anh đã hôn mê bao lâu rồi?"

Bởi vì trong khoảng thời gian này anh không uống được chút nước nào, lúc này đột nhiên mở miệng, giọng nói liền có chút khàn khàn.

Thời Hoan chớp mắt nhìn anh, cô vốn đang có chút nghi ngờ bản thân, nhưng lúc này lại nghe Từ Dã mở miệng nói chuyện, cô liền bất chợt đứng dậy, ngay cả chiếc ghế tựa vừa ngồi đã ngã ra cùng không quan tâm, khuôn mặt cô đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía Từ Dã, nhất thời nói không lên lời.

...... Tỉnh rồi?

"Anh thực sự tỉnh rồi?" Thời Hoan vội vàng đỡ lấy bả vai anh, vô cùng lo lắng kiểm tra thân thể anh, "Có chỗ nào không thoải mái không, hay là em vẫn còn đang mơ?"

"Không sao nữa rồi." Từ Dã nhìn cô bất đắc dĩ, nhấc tay lên nắm lấy cổ tay cô, nói, "Chuyện không có gì nghiêm trọng, em ngồi xuống đi."

"Không có gì nghiêm trọng?" Giọng điệu Thời Hoan thay đổi, vừa nãy xác định Từ Dã thực sự đã tỉnh lại, giọng điệu của cô đã bình tĩnh hơn không ít, nhưng Từ Dã vừa nói như vậy, cô liền có chút không vui, "Anh có biết là viên đạn đã bắn trúng ngay trên tim anh chỉ một chút thôi không, thiếu chút nữa anh đã không còn cái mạng này rồi, còn chưa đủ nghiêm trọng sao?"

Từ Dã nhíu mày, thảo nào lúc nãy khi anh tỉnh lại liền cảm thấy cơn đau ở ngực, hóa ra anh lại may mắn đến như vậy.

Thời Hoan bình tĩnh ổn định lại tâm tình, sau đó liền dựng chiếc ghế vừa mới ngồi dậy, cô chống khuỷu tay bên cạnh giường, khuôn mặt thoải mái nhìn Từ Dã, tùy tiện vuốt nhẹ mái tóc, "Anh hôn mê suốt một ngày, bác sĩ đều nói với em rằng anh đã qua cơn nguy hiểm, nhưng anh vẫn không tỉnh lại, làm cho em sợ muốn chết."

Từ Dã nghe vậy, ánh mắt dịu dàng hơn một chút, anh nhẹ nhàng xoa đầu Thời Hoan, yên lặng lên tiếng: "Không phải anh đã không sao rồi sao, ngoan, đừng nghĩ nhiều."

Khóe môi Thời Hoan khẽ cong lên, cảm giác nặng nề trong lòng dường như đã có thể buông bỏ, cả người cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Lúc này cô mới đột nhiên nhớ đến thứ gì đó, vội vàng lấy cốc nước trên tủ đầu giường đưa cho Từ Dã, anh nhận lấy cốc uống vài ngụm nước giúp cho cổ họng bớt khàn, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Giọng điệu Thời Hoan dần thả lỏng, khóe môi cô cong lên, lên tiếng giải thích những chuyện sau khi Từ Dã bị trúng đạn, "Đứa trẻ kia là do em gặp được khi đang trên đường đi lấy nước, nó bị thương nên em phải giúp nó xử lý miệng vết thương, sau đó khi đứng lên lại không cẩn thận giẫm phải mìn ở gần đó. Em lúc đó cũng cảm thấy đứa trẻ đó có hơi kỳ quái, thế nhưng cũng không nghĩ rằng nó vậy mà lại là binh lính trẻ em, không biết nguyên nhân có phải do lần trước chúng ta tham gia nhiệm vụ giải cứu kia không, nói chung là cứ như vậy rồi bị theo dõi, có thể là muốn tới để cảnh cáo em, mấy việc liên quan đến chính trị bên này chúng ta vẫn nên ít tham gia lại thì hơn.

Từ Dã gật đầu một cái, những điều Thời Hoan nói không khác lắm so với anh suy đoán thế nên cũng không quá ngạc nhiên.

Anh đột nhiên nhớ tới binh lính trẻ em kia liền nhẹ giọng hỏi cô: "Đúng rồi, đứa trẻ kia xử lý thế nào rồi?"

Thời Hoan dừng lại một chút, sau một lúc mới lên tiếng đáp: "Vẫn chưa tỉnh lại, hiện tại cũng đang nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện chính phủ."

Từ Dã nghe vậy liền cho rằng là Trương Đông Húc và Lưu Phong nổ súng, "Là hai người kia nổ súng?"

Thời Hoan lắc đầu, sắc mặt không thay đổi, nhàn nhạt nói: "Là em."

Vừa dứt lời, Từ Dã khựng lại nhìn cô.

Trong mắt anh có kinh ngạc, có phức tạp, hỗn hợp cùng một chỗ, khiến cho người khác không nhìn ra rốt cuộc là cảm xúc gì.

Cuối cùng Từ Dã cũng không nói nhiều, chỉ trở tay nhẹ nhàng cầm tay cô, lòng bàn tay dán sát lại, anh hờ hững hỏi cô: "Vẫn còn bốn viên đạn?"

Thời Hoan nghĩ một chút, đúng là mình đã bắn hai phát súng, một phát bắn tên cướp lần trước, một phát đả thương binh lính trẻ em kia, đúng là còn lại bốn viên đạn.

Nghĩ vậy, cô liền nghiêm túc gật đầu.

"Cất khẩu súng đó cẩn thận, sau này còn phải bảo vệ bản thân, lỡ như tên lính trẻ em đó lại nổ súng thì em phải làm sao?" Từ Dã dường như thở dài một tiếng, thế nhưng cũng không thể trách cô, đành nói với Thời Hoan, "Anh hy vọng trước khi về nước, bốn viên đạn này có thể còn nguyên trong súng."

Thời Hoan hơi buồn cười, khẽ nghiêng đầu, thở dài cười nói: "Được rồi, em cũng hy vọng là vậy."

Tốt nhất đừng có thêm chuyện gì ngoài ý muốn, thật vất vả bọn họ mới có thể ở chung lần nữa, ông trời cũng nên nhẹ tay hơn một chút.

Khóe môi Từ Dã hơi cong lên, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn một chút, "Hôm nay em bận rộn cả một ngày rồi, sao còn không quay về khu quân đội nghỉ ngơi cho tốt?"

Anh vậy mà chắc chắn cô không đợi ở bệnh viện?

Thời Hoan nhướng mày, cô không trả lời ngay, chỉ cười cười tiếp tục vấn đề bị gác lại: "Anh không biết rằng em đã phải đứng cả ngày ở bệnh viện với anh sao, em chính là lo lắng anh không ăn uống gì rồi ban đêm không thể ngủ ngon đó."

Nói xong, cô còn trưng ra bộ dạng suy yếu, giống như thực sự đã không được nghỉ ngơi tốt, còn có chút vẻ tủi thân.

Từ Dã nhẹ giọng cười nhạo cô, "Em không phải loại người như vậy."

Anh hiểu rõ Thời Hoan hơn bất cứ ai, cô không phải loại thiếu nữ si tình vì tình yêu mà không để ý đến mọi chuyện xung quanh, cho dù trạng thái bị sa sút, cô cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh, sau đó bắt đầu tham gia nhiệm vụ.

Trên môi Thời Hoan hiện lên ý cười rất sâu, cô chống cằm, cười nói: "Anh cũng thật hiểu em."

Nói xong, cô mới chậm chạp kể lại cho anh nghe về tình hình cực khổ mấy ngày nay, vừa kể vừa liên tục thở dài: "Em nói cho anh biết, Balnea bên này lại bắt đầu rối loạn rồi, đêm hôm qua đã bắt đầu có hàng loạt bệnh nhân cuồn cuộn không ngừng được đưa về đây, tình hình hôm nay vô cùng bận rộn, so với ngày chúng ta mới đến Balnea cũng không khác bao nhiêu, em cũng không dám nghĩ đến việc khác, nếu không em cũng không thể đảm bảo hiệu suất làm việc được."

"Ừm." Từ Dã đáp lại, nhẹ nhàng nâng tay nhéo hai bên má Thời Hoan, dưới tay là xúc cảm vô cùng mềm mại, anh cười khẽ, "Rất tốt."

Thời Hoan dừng lại một chút, sau đó cô dường như có chút xúc động, từ tốn gọi anh: "Từ Dã......"

"Có chuyện gì?"

"Nói thật." Cô khịt mũi, tiếc nuối nói, "Nếu không phải bây giờ anh đang bị thương, em cũng không biết em sẽ làm gì anh nữa."

(Sun: Má, chị cũng quá lắm =))))))))))))))))))

Từ Dã: "......"

Người này thực sự không thể khen ngợi.

Khen một câu sẽ trở nên kiêu ngạo.

*

Từ Dã ở bệnh viện chính phủ nghỉ ngơi mội thời gian, sau đó liền xuất viện.

Cùng lúc đó, bạo loạn ở Balnea đã dần ổn định, thời gian làm việc ở khu tị nạn cũng đã thoải mái hơn, những đứa trẻ có thể xuống giường chạy nhảy cũng ngày càng nhiều, tiếng khóc và không khí bi thương trong khu tị nạn cũng dần giảm bớt, mọi thứ đều có xu hướng dần tốt lên.

Người dân ở Balnea rốt cuộc cũng sắp được bước ra khỏi những ngày dài tăm tối, nghênh đón ánh mặt trời.

Một tháng sau, nhiệm vụ của đội bác sĩ không biên giới đã hoàn thành, bức màn được hạ xuống, cũng là lúc bắt đầu nổi lên chuẩn bị chuyện về nước.

Công việc của lực lượng giữ gìn hòa bình chủ yếu là liên kết với các tổ chức cứu trợ, lúc này phần lớn các đội cũng đã giải quyết xong nhiệm vụ, chuẩn bị về nước, cấp trên cũng thông báo xuống, nhiệm vụ của đội của Từ Dã cũng đã sắp kết thúc.

Mấy ngày ở Balnea, rốt cuộc cũng phải đặt một dấu chấm hết.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng ở khu tị nạn của Balnea, tổ trưởng đi cùng chính phủ địa phương bàn bạc công việc, mọi người trong đội bác sĩ ở lại trại tị nạn, nhưng cũng không phải bận rộn cứu người nữa, mà là cùng người bệnh nói lời tạm biệt.

Khi Thời Hoan nhìn những đứa trẻ đã được mình chữa trị cho, thấy chúng có thể tươi cười chạy đến bên cạnh mình, trong lòng liền dâng lên cảm giác ám áp không thể dùng từ ngữ nào để hình dung.

Những đứa trẻ ấy vây quanh Thời Hoan, cùng nhau nói cái gì đó, Thời Hoan đành phải ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nghe từng đứa trong đám trẻ nói lời tạm biệt, đặc biệt có một cô bé còn lưu luyến cô đến rơi nước mắt, Thời Hoan dỗ dành cô bé, cũng cảm thấy có chút chua xót.

Tuy rằng chỉ tiếp xúc với nhau trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng cô cũng coi như đã nhìn thấy những đứa trẻ này dần trở nên khỏe mạnh, lúc này phải rời xa chúng, trong lòng cô bỗng dâng lên chút cảm giác không đành lòng.

Gặp gỡ là duyên phận, sau đó lại phải chia tay, sau này còn không biết có thể gặp lại nhau hay không.

Thời Hoan không biết nên nói lời hẹn gặp lại với chúng như thế nào, cũng không biết phải chúc phúc chúng ra sao, trong khu vực này, dường như mọi chuyện bình thường đều trở nên thật xa xỉ.

Cô cũng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện trong lòng, mong bọn trẻ đều có thể lớn lên thật khỏe mạnh, không bị ảnh hưởng bởi sự tàn phá của chiến tranh, không phải trải qua cảm giác thống khổ khi cùng người nhà sinh ly tử biệt, mang theo hy vọng của những người thân đã ra đi, sau đó sống thật tốt.

Người bệnh và người nhà ở trại tị nạn đều biết những người trong đội tình nguyện sắp phải rời đi, liền cùng họ nói lời tạm biệt, khung cảnh có chút cảm động, khiến cho không ít chàng trai trong đội hốc mắt đỏ lên.

Cuối cùng Thời Hoan ôm lấy Marry một lần nữa, cô nhéo nhéo hai má cô bé trong lòng, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Khi vừa mới đến, Marry vẫn là đứa trẻ thiếu sinh dưỡng, gầy đến mức như da bọc xương, bây giờ đã đầy đặn hơn một chút, so với trước kia khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, giống như một mặt trời nhỏ vậy.

Mà Thời Hoan hy vọng, cô bé cũng có thể chiếu sáng cho cuộc sống của chính mình.

"Chị bác sĩ, không phải chị sẽ không rời đi sao?" Lần đầu tiên Marry rơi nước mắt trước mặt Thời Hoan như vậy, vừa nói vừa kéo cô, hai mắt đong đầy nước mắt mờ mịt, "Có phải sau này chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau không?"

"Marry nghe lời, đừng khóc." Thời Hoan bất đắc dĩ cười nói, thu lại ánh mắt nhẹ giọng an ủi cô, "Ở quê hương của chị vẫn luôn có câu, "Ly biệt là để tái ngộ tốt đẹp hơn", cho nên, trong tương lai chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp nhau."

Nói xong, cô chợt cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi của Marry, nói: "Marry, em nhớ kỹ, phải sống thật tốt nhé."

Marry lau nước mắt, dùng sức gật đầu, "Em sẽ nhớ kỹ lời của của chị, chị bác sĩ, cảm ơn chị."

Vẻ mặt Thời Hoan tươi cười, lúc này ánh nắng chiếu xuống, khiến cho mọi vật đều trở nên vô cùng rạng rỡ.

Một góc âm u của mảnh đất ấy------

Rốt cuộc cuối cùng cũng bị ánh sáng yên lặng đánh tan.