Sinh Mệnh Của Anh Chính Là Muốn Cho Em

Chương 8




Lần đầu tiên cô gặp anh - một người đàn ông lạnh lùng đến đáng sợ , cũng là lần đầu tiên , có một người đưa ra một đề nghị điên khùng như vậy . Một người nói chuyện chưa đến nửa câu , đã có thể nói ra những từ ngữ sặc mùi súng đạn , thật quá nguy hiểm ! Con người này , hẳn là một thiên thần đẹp đẽ , hay ẩn sau bề ngoài tuấn mĩ ấy , thực ra là một con ác quỷ hút máu người ?

Tất cả giống như một bí ẩn cần được khai phá ...

Cô hơi choáng váng trước anh ta , đôi mắt mở to hết cỡ giống như không thể tin những gì mình nghe thấy là sự thật , tâm hồn cô , bản thân cô , giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó thâu tóm toàn bộ , tựa như bị đẩy vài một mê cung với những con đường uốn éo không một lối thoát , càng bước tới , lại càng bị lạc mất phương hướng , đang lúc tìm đường thoát ra , bên tai cô lại vang lên tiếng nói âm trầm lạnh lẽo của anh ta , giống như một bản nhạc ma quái quỷ dị .

"Rất đẹp, rất thuần khiết, nhưng nếu không muốn trao đổi cũng không sao, tôi sẽ giữ lại cô" Hứa Mạo Thiên hơi ngả người ra phía sau , đôi mắt tinh tường thoáng chốc đã mất hút sau cặp mi dày.

Đào Thụy Tiên giống như nghe một tiếng sấm nổ đùng đoàng bên tai, nó không chỉ đánh thức tâm hồn mơ mộng của cô, mà còn đánh thức con người cô, thực sự trong lúc này, cách duy nhất chính là phải biết đứng dậy chống lại cái ác. Cái ác đó, không ai khác mà chính là người đàn ông cao cao tại thượng này, anh ta giống như một vị hoàng đế, một người thâu tóm mọi quyền lực trong tay, những lời anh ta nói ra đều mang sức nặng nghìn cân.

"Chú đang nói cái gì vậy, tôi muốn xuống xe, này anh kia, mau dừng xe lại cho tôi...có nghe thấy không hả? Mau dừng lại đi".

Hứa Mạo Thiên vẫn nhắm mắt như cũ, dáng vẻ lười biếng vừa giống nằm lại vừa giống ngồi, đẹp đẽ không khỏi khiến người ta phải si mê, tiếng của cô tuy không khó nghe, nhưng lại vô cùng ồn ào, khiến anh phải nhíu mày khó chịu "Hắn là người của tôi, chỉ nghe lệnh của tôi".

Khi bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chạm vào cánh cửa xe , anh chỉ nghe một tiếng "cạch", sau đó liền mở mắt ra, lòng bàn tay to lớn tóm chặt lấy cổ tay cô, giống như một gọng kìm cứng ngắc đến lạnh lẽo.

"Chú muốn gì hả? Tôi muốn xuống xe, ngay bây giờ" Cô muốn thoát khỏi anh, lại bị đôi mắt đen láy ấy chiếu đế, , tựa như một luồng khí lạnh lẽo xuyên thẳng qua cơ thể, mang theo mùi vị chết tróc đáng sợ nhất, khiến người ta không khỏi run sợ "Chú còn không buông, tôi sẽ báo cảnh sát".

Cô đúng là đã dọa nhầm đối tượng, chỉ nghe thấy anh ta hừ một tiếng, bàn tay sau đó lại càng bị bóp chặt, như thể muốn bẻ gãy cổ tay cô, bên tai thoảng qua hương vị ấm áp xa lạ, bờ môi mềm mại của người đàn ông đó lướt nhẹ qua vành tai cô, để lại một loạt những âm thanh sặc mùi hắc ám, đến khi rời khỏi lại lạnh lẽo vô cùng "Cảnh sát là người của tôi, cô có thể?" .

Cảnh sát là người của tôi, cô có thể...

Thực sự có thể sao?

Người đàn ông này rốt cục là loại người gì, tại sao có thể lợi hại đến như vậy, ngay cả cảnh sát cũng có thể mua chuộc, hẳn là không phải dạng thường. Đào Thụy Tiên lấy tay dụi mắt, sau đó lại tát vào mặt mình, cô thừa nhận là xem quá nhiều phim, cũng đọc quá nhiều truyện, nhưng không lí nào có thể ảo tưởng đến mức độ này, dù có mơ, nhưng sao có thể thật đến như vậy...

"Chú là ai? Nếu muốn tiền thì tôi có rất nhiều, cha của tôi chắc chắn sẽ cho chú, ông ấy rất giàu có, chỉ xin đừng hại tôi ... tôi mới chỉ có 17 tuổi, sống còn chưa thỏa, sao có thể chết sớm đến như vậy, mắt của tôi dù đẹp, nhưng cũng không thể vì vậy mà giao cho người khác" Đào Thụy Tiên víu chặt lấy váy mình, đôi mắt long lanh càng trở lên sinh động vô cùng, khiến bất kể người đàn ông nào cũng dễ dàng bị hạ gục, nhưng trong mắt Hứa Mạo Thiên, cô gái nhỏ này, đối với anh căn bản cũng không có lửa phần rung động, việc muốn giữ cô ở lại bên mình, cũng chính bởi đôi mắt đẹp đẽ trong trẻo tựa như làn nước mềm mại ướt át, giống với đôi mắt của một người phụ nữ xinh đẹp trong tiềm thức của anh.

Anh cười nhạt, bàn tay khẽ lới lỏng, ngay sau đó rụt tay về vị trí ban đầu, thả tự do cho cô, nhưng không hẳn là thả tự do, mà là giam cầm mãi mãi, anh ta dùng một sợi dây cột chặt hai tay cô về phía sau, mạnh tay xiết chặt lại khiến làn da mềm mại bị bó chặt mà bầm tím, mặc kệ sự đau đớn của cô, trong mắt Hứa Mạo Thiên này tràn ngập ý nghĩ chiếm giữ trong đầu, bản thân cô giống như một con búp bê, bị người ta vặn vẹo tùy thích, mỗi âm thanh phát ra từ chiêc miệng bé nhỏ, không từ nào có thể lọt vào vành tai lạnh lẽo của người đàn ông này.

" A..a.a... Thả tôi ra, thả tôi ra, như vậy chính là hành vi bạo lực ...ưm ..ư " Đào Thụy Tiên trừng lớn mắt nhìn gương mặt tuấn mĩ kia kề sát mặt mình, đôi môi lạnh lẽo ập thẳng đến , cắn mạnh vào môi cô , liếm mút máu cô, tựa như đang thưởng thức một li rượu thơm ngon không ngừng nhỏ giọt , càng lúc càng tham lam mà tiến sâu hơn vào khoang miệng cô , đầu lưỡi trơn tru thăm dò mọi ngóc ngách bên trong, cuốn chặt lấy lưỡi của cô mà day dưa, mặc cho cô phản kháng, người đàn ông này lại càng điên cuồng muốn đoạt lấy . Cô thực sự bất lực với kiểu áp chế này, đôi mắt khẽ khép lại, tựa như đã chịu sự khuất phục nặng nề.

Cô không phải một kẻ háo sắc, nhưng những gì người đàn ông này đang đem tới, thật khiến người ta trở nên mê muội, hòa lẫn trong dư vị máu tanh, còn có một mùi vị ngọt ngào, nóng bỏng, chỉ là một nụ hôn, nhưng dường như lại phát huy tác dụng vô cùng hiệu quả, càng lúc lại càng muốn thiêu đốt thân thể cô.