[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 79




Lời khuyên thứ mười hai của Gryffindor: yêu thương là nguồn gốc của sự dũng cảm

Mụ Umbridge đã quay trở lại.

Chuyện này muốn trách thì trách bọn ‘Gryffindor rắc rối nổi hứng’ tụ tập lại bùng nổ, rất vui mừng, đắc ý, vênh váo, nhất thời bất cẩn để cho Đạo luật của Bộ Pháp thuật tìm được sơ hở xen vào. Bộ Pháp thuật chỉ rút ‘giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám không hợp cách’ về, nhưng lại chưa nói gì về việc đình chỉ ‘Điều tra viên cấp cao’ tiếp tục kiểm tra chất lượng giảng dạy ở Hogwarts, việc này ngay cả Hội đồng Quản trị trường đều bị ngăn cản — loại điều tra này đánh trúng chủ ý kiểm tra chất lượng dạy học, giám sát công tác hằng ngày ở trường, cho dù là ai cũng không thể hoài nghi.

Vì vậy, sau khi sống trong sung sướng hơn nửa tháng, sáng sớm ngày Halloween, Harry nhìn thấy cơn ác mộng – con cóc hồng ngồi ở dãy bàn giáo viên, cậu vô lực dựa lên bàn dài khe khẽ nói, “Có hay không một lần, chỉ một lần thôi, để cho mình có thể trải qua một mùa lễ Halloween an lành! Giống như một ngày lễ thật sự vậy!”

Blaise cũng mang vẻ mặt buồn bực quay đầu lại, “Được rồi, cưng à, sao cưng không suy nghĩ chúng ta cùng học chung trường năm năm đều là như thế này, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai!”

Mụ Umbridge đã bị đâm một nhát, nên Draco tin tưởng mụ ta trở lại để bới lông tìm vết trả thù Dumbledore, nhưng không may, mụ ta cho dù có nói đến trời long đất lở cũng không có cách bình xét giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là ‘không hợp cách’ — sao mà có thể khiến cho người ta tin tưởng việc Dumbledore đã từng hai lần đánh bại Chúa tể Hắc ám lại là một giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ‘không hợp cách’ đây?

Vì thế, sau khi dự giờ ba buổi học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mụ Umbridge chỉ có thể oán hận đưa mắt chuyển hướng về phía đám người ủng hộ trung thành của Dumbledore — cố gắng tìm ra được dấu vết gì, nhưng hiển nhiên lần này không giống như ở kiếp trước mà Draco đã trải qua, dường như không có giáo sư nào để tâm đến quyền uy của mụ Umbridge.

Môn Biến hình:

“E hèm —” Tiếng hắng giọng kinh điển của mụ Umbridge, vì cố gắng khiến người khác chú ý.

Giáo sư McGonagall giả vờ không nghe thấy, “Mỗi trò đều phải nghe cho kỹ càng, Bùa Tiêu biến là nội dung trọng yếu trong cuộc thi O.W.Ls, lúc trước chúng ta đã thực hành trên những đồ vật nhỏ rồi…”

Umbridge: “E hèm —”

Giáo sư McGonagall tiếp tục lơ, “…Ví dụ như ốc sên và chuột, đa số các trò đều đã nắm được cốt lõi, ngày hôm nay, chúng ta cần —”

“E hèm!” Mụ Umbridge nhanh chóng đổi giọng.

“Rốt cuộc là cô có chuyện gì?” Giọng điệu của giáo sư McGonagall khá nghiêm khắc.

“Giáo sư, tôi chỉ muốn biết cô có nhận được lời nhắn của tôi hay không, trên đó có thông báo cho cô biết về việc điều tra tình trạng dạy học của cô và —”

“Tôi đương nhiên nhận được, bằng không tôi sẽ không để cho cô bước vào cửa lớp học của tôi! Hơn nữa,” Giáo sư McGonagall mím môi, “tôi muốn nói cho cô biết, theo quy định trong lớp của tôi: không cho phép bất cứ ai trong lớp học của tôi xen vào lúc tôi đang nói, cắt ngang lời tôi; không cho phép trên lớp thảo luận về những chuyện không liên quan tới nội dung bài học, trước khi muốn hỏi thì phải giơ tay, cô hiểu rõ rồi chứ?”

Thoạt nhìn mụ Umbridge giống như vừa bị tát một cái, thô bạo mở ra bảng đánh giá của mình, căm giận viết lên. Giáo sư McGonagall rõ ràng khinh thường hừ nhẹ một cái.

Môn Độc dược:

“Nghe nói ban đầu là thầy xin dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám phải không?” Mụ Umbridge vẫn mặc bộ váy màu hồng thiếu thẩm mỹ kia.

“Đúng.”

“Nhưng không xin được?”

“Hiển nhiên.” Bậc thầy Độc dược lời ít ý nhiều…

“Từ lúc thầy dạy học tới nay…”

“Thưa giáo sư, con muốn hỏi!” Với việc mụ Umbridge và giáo sư Snape đứng cách đó không xa, Draco giơ tay cao, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Xin lỗi không thể tiếp được.” Giáo sư Snape xoay người rời đi.

Nhưng lát sau, lúc giáo sư Snape lại rảnh rỗi, mụ Umbridge lại bám riết không tha, “Nghe nói thầy đã nhiều lần xin dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đúng không?”

“Đúng.”

“Thầy có biết…”

“Thưa thầy, con có thắc mắc!” Harry giơ tay.

“Xin lỗi không thể tiếp được.” Viện trưởng Snape thậm chí còn không thèm nhìn đến mụ Umbridge.

Draco và Harry mở đầu tốt đẹp, đám con rắn nhỏ trong Nhà Slytherin đều có tinh thần lĩnh hội cao, sau đó, trên lớp học, mụ Umbridge thật sự không có bất cứ cơ hội nào có thể quấy rầy giờ giảng dạy của giáo sư Snape. Vì vậy, phương pháp này rất nhanh đều bị các Nhà khác bắt chước, nhóm con rắn nhỏ có thói quen bao che khuyết điểm, các học sinh nhà khác cũng không phải dễ chọc, ai mà lại không che chở Chủ nhiệm Nhà mình cơ chứ?

Không chỉ có nhóm giáo viên Chủ nhiệm, các giáo viên khác cũng phải nhờ vào duyên phận của chính mình. Sau khi nhìn thấy cảnh ngộ của giáo sư Trelawney, Harry cảm thấy thật đúng là may mắn khi bác Hagrid chưa có trở về — tuy rằng bọn họ là chỗ thân quen, nhưng công bằng mà nói, Hagrid là một người bạn tốt, nhưng không phải là một giáo viên tốt, bác ấy giảng bài cũng chả phải thứ người khác chờ mong, người thiệt tình thích bác ấy giảng bài cũng không có nhiều.

“Nghe nói cô là cháu chít của nhà nữ tiên tri tài hoa Cassandra Trelawney?”

“Đúng vậy.”

“Cô cho là mình kế thừa được tài tiên tri của cụ cố mình?”

“Việc này thường xuyên xảy ra — ừm — cách ba đời đi truyền.” Giáo sư Trelawney ậm ừ trong họng như mắc nghẹn.

Harry và Ron ngồi cách chỗ bọn họ nói chuyện một cái bàn, nghe được hết nội dung câu chuyện, Ron liên tiếp huých cậu, muốn cậu tiếp tục cứu vớt giáo sư Trelawney một phen. Harry cắn răng, hạ giọng, “Đừng hòng, mình không muốn đâm đầu vào chỗ chết đâu!” Tuy giáo sư Trelawney không nhận được sự trợ giúp của bọn họ, nhưng trận giao thủ này, ai cũng không muốn chứng kiến cảnh mụ Umbridge thắng lợi, nhưng Harry có thể làm gì được? Trong mắt cậu môn Tiên tri là môn nhảm nhí nhất, có thể đạt được điểm cao là do cậu đoán trúng ý của cô Trelawney, chỉ với kiến thức hỏng bét của mình, cho dù giơ tay đặt câu hỏi, cậu cũng chả biết hỏi gì.

“Ở quán rượu Đầu Heo, lúc đầu Hiệu trưởng Dumbledore cũng chả có thiện cảm gì với môn Tiên Tri, tôi nhớ được có chút chuyện kì quái… Nhưng mà sau đó, sau đó… ông ấy bị tôi làm cho cảm động, đương nhiên, là rất cảm động, vì vậy, ông ấy đổi ý, thuê tôi!”

“A?” Mụ Umbridge dùng giọng điệu giả dối hừ nhẹ. “Vậy cô có thể kể một chút về việc cô làm thế nào khiến Hiệu trưởng cảm động không?”

“Ừm…Đương nhiên là dùng lời tiên tri rồi, tôi khiến cho Hiệu trưởng biết được sức mê hoặc của lời tiên tri…”

Harry lặng lẽ liếc nhìn qua, khẳng định giáo sư Trelawney không đưa ra được lời triên tri chính xác nào, nhìn chiêu trò của cổ là biết, năm thứ ba mình còn biết cổ là tên lừa gạt mà, sao Hiệu trưởng có thể chọn được?

Ý, khoan đã ———

Một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Harry, lúc tỉnh táo cô Trelawney luôn nói hươu nói vượn, nhưng điều đó không có nghĩa là cổ không thể đưa ra lời tiên tri thật sự — vốn giáo sư Dumbledore cũng không muốn thuê cổ, cuối cùng, nhất định là do cổ trong lúc phỏng vấn đưa ra được lời tiên tri thật sự, vì thế, thầy Hiệu trưởng mới đổi ý!

Harry lập tức nhớ tới lần trước chính mình cũng tận mắt thấy được lời tiên tri kia, nhịn không được rùng mình một cái, mấy cái vụ tiên tri này, quả thật rất…rất…Harry cắn môi, nói không tốt, nhưng cậu hận lời tiên tri.

Harry vốn không có cố ý kể lại chuyện trên lớp, nhưng mà lúc dựa bên lò sưởi nhàn nhã nói chuyện phiếm, cậu vô ý nhắc đến, lại thấy Draco biến sắc.

“Draco?”

“Harry, cậu có thấy… giáo sư Trelawney đưa ra lời tiên tri như thế nào mà có thể khiến thầy Hiệu trưởng đem cổ vào Hogwarts để bảo vệ, mà bảo vệ tới mười sáu năm?”

“Bảo vệ?” Harry thấy cách nói của Draco rất quái lạ, nhưng cẩn thận cân nhắc lại cậu phải thừa nhận Draco nói rất có lý. Cậu nghĩ đến lời tiên tri về Chúa tể Hắc ám hồi học kỳ trước, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Mười sáu năm về trước, nếu Harry không có nhớ lầm thì lúc đó Voldemort đang trong thời kì cường thịnh, có lẽ, lời tiên tri của giáo sư Trelawney cũng là về ‘Chúa tể Hắc ám’? Hơn nữa, Harry càng nhíu chặt mày, về sau càng không hiểu vì sao Voldemort bị đánh bại, thua dưới bùa chú huyết thống bảo hộ của mẹ cậu.

Harry cuộn mình trên ghế sô-pha càng nghĩ càng đi sâu vào vấn đề, cậu nhớ lúc trước cậu trong thư viện ngồi soạn lại những vụ án giết người và bạo lực của Voldemort và bọn Tử thần Thực tử ở chiến tranh lúc trước, theo tin tức báo chí thì dường như bọn chúng chưa từng phạm phải án lệ sát hại đứa trẻ nào — ngoại trừ đối với gia đình cậu, ngoại trừ chính bản thân cậu ra — hơn nữa, dựa theo ‘Những sự kiện phù thủy lớn trong thế kỉ hai mươi ’ có vẻ lần đó là do chính Voldemort ra tay, thậm chí còn không mang theo tùy tùng.

“Draco, mình nghĩ lời tiên tri đó là về — Voldemort?” Harry không thể không cho rằng như vậy.

Draco hít một hơi sâu, ngồi bên cạnh Harry, “Harry, cậu nhớ rõ vì sao cậu Sirius bị tống vào ngục không?” Draco nhìn thấy Harry biến sắc thì dùng sức ôm vai cậu ta, Draco biết những lời nói này đối với một Harry mới mười lăm tuổi mà nói thì quá gian nan.

“Harry, Sirius vì bảo vệ cha mẹ cậu và cậu, thậm chí không tiếc dùng đến Bùa Trung Tín, dùng loại thần chú cấp cao, thần bí, quyền năng như vậy chỉ để bảo vệ hai phù thủy tinh anh và đứa con hơn một tuổi của bọn họ không phải làm hơi quá sao? Được rồi, cứ cho là vậy, theo lý mà nói, bảo vệ với mức độ như thế sẽ không có sơ hở, nhưng sau đó cậu Sirius càng thêm cẩn thận đổi người khác nhằm đánh lạc hướng Chúa tể Hắc ám — phòng bị cẩn trọng như vậy, không phải rất kì quái sao? Đúng là cha mẹ cậu là những chiến sĩ tinh anh trong Hội Phượng Hoàng thì ắt sẽ có người tìm đến trả thù, nhưng mà có nhiều người chống đối Chúa tể Hắc ám như vậy, cũng có nhiều người trong thời điểm chiến tranh mà cưới vợ sinh con giống như gia đình Weasley và Longbottom vậy. Tuy nhiên, không có gia đình nào có kiểu bảo vệ như gặp kẻ thù mạnh như gia đình cậu cả, hơn nữa, rốt cuộc bi kịch vẫn đã xảy ra, cha mẹ cậu bị giết hại, còn cậu thì không hiểu sao đánh bại được Chúa tể Hắc ám — không thể nào tưởng tượng nỗi.”

Draco kiên định nhìn thẳng vào mắt Harry, hít sâu, tiếp tục đưa ra gợi ý, “Từ lâu tôi đã nghi ngờ, Chúa tể Hắc ám vì sao lại nhất quyết muốn tiêu diệt gia đình cậu? Tại sao Chúa tể Hắc ám sau khi giết cha mẹ cậu thì lại nhất định phải giết cậu luôn? Lúc đó cậu mới hơn một tuổi, cho dù không cần dùng đến Lời nguyền Giết chóc thì một câu thần chú ‘Crucio’ hay đem cậu ném đến một chỗ nào đó, thì cậu căn bản không có khả năng sống sót — chính là vì sao, vì sao lại phải khẩn cấp giết sạch gia đình cậu? Mà càng thêm kì quái đó là cậu thật sự có thể đánh bại Hắn lúc mới hơn một tuổi, sau đó, vào năm nhất vì bảo vệ Hòn đá Phù thủy cùng với năm thứ hai dưới mật thất, lần nào cũng giành thắng lợi…” Draco ngẫm trong chốc lát mới tìm được một từ thích hợp, “Bị đánh bại cứ như là ‘số mệnh’, thật giống như hai người là thiên địch của nhau, cho dù Chúa tể Hắc ám lợi hại cỡ nào thì lúc Hắn đứng trước cậu vẫn luôn kém một chiêu.”

Khiếp sợ, hoảng loạn, mờ mịt?

Cuối cùng, Harry phát hiện tâm tình mình tương đối bình tĩnh, đối với suy đoán và phân tích của Draco, cậu thậm chí còn vô cùng bình tĩnh mà chắp ghép, thu thập những manh mối, “Nếu đã nói như vậy, Draco, lúc mà mình mua đũa phép thì ông Ollivander có nói, lông đuôi được lấy từ cùng một con phượng hoàng được làm thành hai cây đũa phép, còn có cây đũa phép kia Voldemort đã lựa chọn, chúng nó đũa phép anh em — ông Ollivander còn nói, chính đũa phép lựa chọn phù thủy!”

Rõ ràng có liên hệ như thế, muốn cậu tin tưởng mình và Hắn thật sự chẳng có mối liên hệ gì thì đúng là không thể nào. Về phần có thể có lời tiên tri kia — Harry cắn chặt răng, cậu muốn biết.

Dumbledore!

Harry nhảy dựng lên, thậm chí không thèm nói năng gì, chạy thẳng một mạch ra khỏi Phòng Sinh hoạt chung, hành vi như vậy khiến cho các bạn học khác nhìn với con mắt ngạc nhiên. Draco cũng chậm rãi đứng dậy, lẵng lặng thu hồi thần chú Im lặng rồi rời khỏi. Draco biết thầy Hiệu trưởng sẽ nói cho Harry biết tất cả về lời tiên tri, Harry có quyền biết tương lai mình sẽ đối mặt với cái gì, nhưng mà số mệnh tàn khốc như vậy, Harry thật sự sẽ có đủ dũng cảm để kiên cường chịu đựng hay sao?

Draco đi đến lầu bảy, yên lặng chờ đợi bên cạnh tượng đá hình quái thú, anh nghĩ Harry sau khi biết được lời tiên tri có lẽ sẽ hi vọng anh có mặt ở chỗ này.

Cũng không biết đã đợi bao lâu, tượng quái thú nhảy sang một bên, Harry từ bên trong chậm rãi đi ra, thoạt nhìn rất tỉnh táo, khi nhìn thấy Draco đứng đợi mình cũng không ngạc nhiên. Harry bước qua, vòng tay rộng mở của Draco giờ đây mà nói chính là an ủi đúng lúc, Harry thừa nhận, trong lòng cậu không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, không một chút nào.

“Thầy Hiệu trưởng nói cho mình biết, chẳng có gì lớn lao cả, Draco, mình với Voldemort…trời sinh là kẻ thù một mất một còn, hai người…hai người chỉ có thể sống một!”

Giọng điệu không cố kìm nén, lại có chút âm rung — nghe thấy lời tiên tri như vậy, thật sự là không có khả năng không thấy chấn động.

Draco vuốt mái tóc đen của cậu ta, “Thật ra cũng chẳng có gì to tát, Harry, Hắn đã đi từng bước cho tới nay khiến người người xa lánh, còn chúng ta từng bước tới nay ngày càng đoàn kết. Chưa tính tới các giáo viên, chỉ nhìn các bạn học xung quanh chúng ta là biết, bọn họ lạc quan và có cố gắng học tập, bọn họ tình nguyện cùng chúng ta sóng vai chiến đấu…Thật sự chẳng có gì đáng phải lo lắng.”

Harry vùi đầu vào trước ngực Draco, gật gật đầu, tâm trạng vốn nóng nảy nhưng nghe được những lời an ủi của Draco mà dần dịu xuống. Thầy Hiệu trưởng có nói, cậu có được sức mạnh mà Voldemort không hề có, ban đầu Harry còn nghĩ đó là nói về lực lượng khế ước Hogwarts mang lại, cậu thật chẳng hiểu gì, bởi cậu không biết điều khiển chúng như thế nào. Nhưng mà thầy Hiệu trưởng nói cho cậu biết đó chính là ‘yêu thương’, mẹ cậu đã trao tình yêu thương vào sâu bên trong dòng máu của cậu, khiến Voldemort không làm gì được cậu, đến cả Trường Sinh Linh Giá của hắn cũng không làm gì được cậu.

Draco nói đạo lý này rất đúng, Harry đột nhiên hiểu rõ rồi — cậu dựa vào tình yêu của mẹ bảo vệ mà sống sót, hiện tại, cậu có Draco, có chú Sirius, có thầy Snape, có thầy Hiệu Trưởng… Có được nhiều người yêu thương cậu và ủng hộ cậu như vậy, hơn nữa, bởi vì cậu có tình yêu thương mà có được lực lượng của Hogwarts, phía sau lưng cậu chính là ngàn vạn người.

Còn Voldemort, hắn không tin vào tình yêu thương nên hắn cũng sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào. Hắn chỉ tin vào sức mạnh, mê đắm trường sinh. Voldemort chỉ có được sức mạnh tạm thời cho nên nhất định hắn mãi mãi cũng không có được sức mạnh thật sự!

Nỗi sợ hãi bất an trong lòng đã phần nào biến mất, nhưng mà còn một chuyện:

“Mình chỉ là…” Không nghĩ tới một ngày nào đó chính mình sẽ ra tay giết người — Harry chỉ nói giữa chừng thì ngưng, đem chút lo lắng ấy chôn sâu vào lòng, trách nhiệm, cậu không muốn khiến cho Draco vì trách nhiệm của chính bản thân cậu mà lo lắng.

Đợi một lúc lâu sau, Harry hoàn toàn bình tĩnh trở lại, “Nếu sự việc không thể nào tránh khỏi, mình sẽ dũng cảm đối mặt — chú Sirius nói đây là lời khuyên của Gryffindor bọn họ.” Harry cố gắng nở nụ cười, kẻ địch trước mặt, mấy chuyện lo lắng sợ hãi vớ vẩn chỉ là chuyện cỏn con, không đáng kể. Cậu nhớ tới lần đầu tiên nghe được mình phải đối mặt với Voldemort, lúc đó cậu vừa nghe được tin thì xách đũa phép chạy đi chiến đấu, hoàn toàn không biết sợ hãi là gì, hiện tại mình còn không so được với hồi năm nhất!

“Draco, vẫn là lời nói đó, mình đã sẵn sàng rồi.”

“Đồ ngốc! Còn có tôi mà.” Draco dịu dàng hôn lên vết sẹo trên trán Harry — trong lòng nặng trịch, cả đời này anh mới nhận thấy được chiến thắng Chúa tể Hắc ám không còn là viễn vông nữa, có lẽ cuối cùng Chúa tể Hắc ám thật sự bị tiêu diệt lần nữa, nhưng còn Trường Sinh Linh Giá trên người Harry thì phải làm sao bây giờ?

~*~