[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 60




Còn hai ngày nữa là tới hạng mục đầu tiên, dưới bóng cây bên hồ, Draco đang nằm trên đùi Harry, nhắm mắt dưỡng thần thì một học sinh nhà Hufflepuff cùng học lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đã chạy đến chào hỏi (chuyện này từ trước tới giờ không thể tưởng tượng được), “Harry, giáo sư Hagrid nói, thầy ấy mời cậu và trò Malfoy bảy giờ tối nay đến chỗ của thầy ấy ngồi chơi, nhớ rõ là phải mang theo quà mà cha cậu đã tặng…Thầy ấy nói vậy đó, có phải có chút kì quái không?”

“Cảm ơn cậu, Suzanne.” Harry cười cười, “Ý của bác Hagrid là chỉ một loại bánh quy của Đan Mạch mà bác ấy không nhớ được tên thôi.”

Susan Bones phất tay rời đi, Harry cúi đầu đưa mắt nhìn Draco, đi chơi mà còn phải mang theo Áo Tàng hình? “Draco, cậu nói xem bác Hagrid tự dưng sao lại mời chúng ta vậy?”

“Đi sẽ biết…”

Tối đến, bọn họ đến nơi đúng như Hagrid đã mời, Hagrid rất phấn khởi mà ‘khoe khoang’ có được cơ hội tốt như vậy để tiếp cận mấy con Rồng lửa làm sao có thể quên phần của bọn họ cho được. Hơn nữa, Draco – người cũng có kinh nghiệm nuôi rồng, cùng Harry trốn dưới lớp Áo Tàng hình khi tận mắt nhìn thấy hạng mục thi đấu đầu tiên chính là rồng thì liền biến sắc.

“Draco, con rồng kia phun cột lửa kéo dài chừng hai mươi… không, bốn mươi thước Anh đó!” Khi trở về phòng ngủ Harry khẩn trương cào tường, “May mắn, may mắn là hiện tại chúng ta biết trước đề thi — bọn họ quả thực điên hết rồi, bọn họ dám cho cậu cùng một con rồng trưởng thành thi đấu, từ năm 1537 Luật Bảo vệ An toàn của phù thủy đã được ban bố…”

“Harry, bọn họ sẽ không để tôi đấu cùng với lũ rồng đâu, hồi nãy cậu thấy đó, một con rồng trường thành cần ít nhất cũng tới bảy, tám người mới có thể thu phục, mà bọn họ đều là những chuyên gia hằng ngày tiếp xúc với chúng!” Draco xoa dịu sự nôn nóng của Harry, “Tôi nghĩ, cùng lắm thì chính là vượt qua nó thôi, cậu có thấy mấy con rồng kia đều là rồng mẹ không?”

Harry đảo mắt, hít một hơi sâu, “Bọn họ nhất định là bắt cậu đi trộm trứng!”

Draco đang uống nước, không nhịn được liền bị sặc, chẳng lẽ bây giờ Harry ngày càng bộc phát tài năng tiên đoán hay sao?

Từ hồi lễ Halloween, Draco liền đi đến thư viện lấy một quyển giới thiệu về Rồng lửa ‘Theo dõi từng bước tiến của Rồng’, anh rất am hiểu về loài rồng và tự tin vượt qua được bất kỳ đối thủ nào. Anh đã tra khảo thông tin, hiện tại đã biết cách nhận biết chủng loại rồng, còn về tập tính, tập quán, đặc điểm, đặc tính tự nhiên cùng với nhược điểm và những thông tin vụn vặt khác cũng đã nắm rõ; Draco chắc chắn rằng cho dù có gặp loại rồng nào thì anh cũng có biện pháp an toàn hiệu quả nhất để đối phó nó.

Rồng Xanh xứ Wales không am hiểu về chủ động công kích, trên thực tế thì nó thuộc loại tương đối ôn hòa, chỉ dưới tình huống bị uy hiếp mới trở nên nguy hiểm — đương nhiên đó chỉ là so sánh nó với mấy loại rồng khác, còn bình thường thì rồng luôn nguy hiểm.

Cầu lửa Trung Hoa có bộ dáng gần như là to lớn nhất trong loài rồng, trời sanh tính tình hiếu chiến, hơn nữa lại có thể phun ra hàng loạt quả cầu lửa to to, uy lực rất lớn.

Con Mũi cụt Thụy Điển là loại rồng có vẻ ngoài xinh đẹp nhất, có màu ngân lam ngay cả lửa phun ra cũng là màu lam nhưng lại có thể đốt cây cối và xương cốt cháy thành tro khiến lông tóc người ta dựng đứng. Quan trọng nhất là nó rất thận trọng và thông minh, có thể tính là loài rồng thông minh nhất, nếu gặp phải nó thì cũng chẳng may mắn gì.

Xem đi, tính tình và đặc điểm của bọn chúng đều khác nhau cho nên phương pháp đối phó cũng không giống nhau. Draco thừa nhận ở kiếp trước Harry dùng bùa Triệu hồi cây Firebolt (Tia chớp) để đối phó với con Đuôi-Gai Hungary là một chiêu tuyệt cú mèo, nhưng nếu đổi lại là con Mũi cụt Thụy Điển thì cũng không có được hiệu quả tốt như thế, bởi vì con Đuôi-Gai Hungary dễ tức giận cho nên Harry dễ dàng có thể thu hút sự chú ý và làm nó quên mất nhiệm vụ bảo vệ tổ trứng. Tuy nhiên, nếu là con Mũi cụt Thụy Điển có tính thận trọng thì dùng chiêu nhử mồi như thế nhất định sẽ gặp tai ương, bởi vì khiến cho nó mắc mưu rất khó, mà nếu qua một đoạn thời gian sau lúc nó đoán được phương hướng bay của cậu ta thì nó có thể trực tiếp ở trên không trung sấy khô cậu ta.

Cho nên, nhất định phải chọn lựa được phương pháp hữu hiệu nhất để đạt được kết quả tốt.

Hôm sau, Draco để Harry đi theo mình đến Phòng Cần Thiết để luyện tập trước.

“Tôi muốn thử mấy câu thần chú biến hình.”

“Để đánh lạc hướng à?”

“Đúng vậy, nhưng mấy loại thần chú biến hình cấp cao rất khó cho nên tôi muốn thử vài loại.” Draco quải túi sách cùng Harry đi về hướng Phòng Cần Thiết ở lầu bảy, vừa mới quẹo qua đã thấy Ludo Bagman đi loanh quanh hành lang lầu bảy.

“Ngài Bagman?”

Ông ta sao lại ở đây?

“Chào! Ah — Dũng sĩ nhỏ tuổi nhất của chúng ta, còn có Harry Potter nữa!” Ludo Bagman nhìn thấy bọn họ thì rất vui vẻ, “Hai cậu quả nhiên là bạn bè thân thiết sao? Chưa chuẩn bị xong cho ngày mai hả? Cậu có biết chỉ bằng tư cách của một trọng tài tôi không nên làm như vầy, nhưng việc này lại quan hệ tới vinh dự nước Anh của chúng ta, nên nếu cậu có cần một chút hỗ trợ…”

“Không, cám ơn, chúng tôi sẽ tự xử lý tốt.”

“Vậy sao…” Ludo có chút thất vọng.

“Ngài Bagman là tới tìm Hiệu trưởng sao?”

“A, thật ra tôi cũng chỉ mới tới đây ­— thông qua hệ thống Floo trong phòng Hiệu trưởng Dumbledore — nhắc đến trận đấu, cậu có biết tôi phải đi kiểm tra sân thi đấu, kết quả lại bỏ quên áo choàng làm bằng da rồng… Cái đó là dùng để phòng hộ, nên biết là sân thi đấu có thể gặp phải nguy hiểm nên tôi phải cố tự bảo vệ mình… Oái, ý tôi là tôi không nên để lộ nội dung thi đấu, đúng không? Nhưng nếu cậu không phiền thì tôi có thể trợ giúp một chút…”

“Không cần, cám ơn ý tốt của ngài,” Draco lại cự tuyệt. “A, có phải là ngài không biết mật khẩu vào phòng Hiệu trưởng hay không, cho nên mới không thể trở về lấy áo choàng?”

“Các cậu có thể giúp tôi à?” Ludo Bagman tràn ngập hi vọng nhìn hai người bọn họ.

“Bọn tôi không biết, bất quá từ chỗ này trực tiếp đi xuống lầu sáu thì chính là văn phòng của giáo sư Flitwick, thầy ấy biết mật khẩu vào phòng Hiệu trưởng.”

“A, đương nhiên rồi! Cám ơn.” Ludo rời đi theo phương hướng mà Harry chỉ.

Draco nhìn theo bóng lưng của Ludo Bagman, đảo mắt, anh đã bảo ông ta có vẻ ngốc mà!

Harry nghi ngờ cũng nhìn theo bóng lưng ông ta, “Với tư cách trọng tài, sao ông ta có thể vui vẻ muốn giúp đỡ như thế, không phải có chút đáng ngờ sao?”

“Cậu không biết à?” Draco đi qua đi lại ba lần trước Phòng Cần Thiết, sau đó mở cửa ra, “Ông ta mở trò cá cược ngầm.”

Lúc này Harry cũng nhịn không được mà liếc mắt, hai người bọn họ mở cửa tiến vào.

Vào ngày diễn ra thi đấu, hình dáng sân Quidditch rộng lớn đã hoàn toàn biến đổi giống như một đấu trường La Mã cổ đại, trên khán đài ngoại trừ các học sinh còn có những khách quý từ bên ngoài đến dự, chính là Hội đồng ban giám đốc trường học, đương nhiên giờ phút này Draco đang đứng ở phía sau khán đài, anh thật không biết sau khi chứng kiến mấy con rồng xong sẽ có cảm tưởng gì — từ hồi Draco được chọn là Dũng sĩ của Hogwarts thì nhất mực kiêu ngạo, à, rõ ràng còn có khoe khoang khắp nơi.

Hiện tại Draco ở phía sau khán đài, xếp hàng bốc thăm từ trong túi.

Sau khi biết được số thứ tự ra sân thi đấu, vì ưu tiên cho phụ nữ bốc thăm trước, Fleur là người thứ hai ra sân, ngẫu nhiên bốc được con Rồng Xanh xứ Wales; Krum là người thứ ba ra sân bốc được con Cầu lửa Trung Hoa. Như vậy chỉ còn lại một con, Draco bi thương lãnh lấy con rồng nổi danh thông minh, xinh đẹp nhất – Mũi-Cụt Thụy Điển, hơn nữa anh còn là người đầu tiên ra sân.

Nhiêm vụ của bọn họ là nhặt lấy quả trứng vàng lẫn trong đám trứng rồng, kẻ không hoàn thành nhiệm vụ có nghĩa là cũng không được tham gia vào vòng kế tiếp, vì manh mối tiếp theo nằm trong quả trứng vàng kia. Ludo Bagman sau khi giải thích cho các Dũng sĩ hiểu rõ thì bỏ đi ra ngoài ngồi trên khán đài cười đùa, âm thanh giải thích mơ hồ truyền đến kèm theo những tiếng kêu sợ hãi ồn ào, sau đó là tiếng rồng gầm vang cùng với một tiếng còi chói tai vang lên, Draco biết rõ đến lúc mình phải đối mặt với nó.

Nó — đẹp quá!

Ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn, trong lúc này trong đầu Draco chỉ có thể nghĩ đến hai từ đó thôi. Cổ nó duyên dáng ngẩng cao cách mặt đất ít nhất khoảng năm mươi thước Anh, một thân đầy vảy lam ngân dưới ánh mặt trời sáng bóng lên, ngoài ra nó còn có những cái gai dài, góc nhọn, tuy rằng nó đang rít gào giận dữ… nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của nó.

Trong nháy mắt Draco tán thưởng nó, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn thôi, nếu như anh còn muốn tiếp tục thi đấu. Dựa vào kinh nghiệm giám khảo cho điểm ở kiếp trước đương nhiên không phải đơn giản lấy được trứng vàng là xong, mà còn phải có ý tưởng sáng tạo, có óc quan sát, hơn nữa còn phải thể hiện toàn bộ năng lực và tài hoa của mình mà vẫn đảm bảo an toàn, nhanh chóng. Cho nên, từ góc độ này mà nói, gặp con rồng càng khó khiên chiến thì càng được điểm càng cao vì dựa vào đó mà anh có thể phô diễn phương thức của mình — thật là trùng hợp, kế hoạch đối phó với con Mũi-Cụt Thụy Điển là một phương pháp tinh vi nhất của Draco — bởi vì nó quá thông minh, muốn gạt được nó phải dùng thủ đoạn đa dạng.

Draco nhanh nhẹn nhảy về trước núp sau một khối đá, đũa phép vung lên dùng phép thuật cường đại biến cả mảnh sân đều nở hoa —

Cách đó nửa bước có một con lửng từ đá biến thành đang đào bởi trên mặt đất; ngay sau đó, hai tảng đá liền bị Draco phù phép thành hai con ưng nhỏ linh hoạt, bay lượn qua lại trước mũi con Mũi-Cụt Thụy Điển nhằm đánh lạc hướng nó. Con rồng bắt đầu dang rộng cánh, phô trương thanh thế; Draco trong nháy mắt biến khối đá ở hướng ngược lại thành một con sư tử Gryffindor, nó vọt tới trước mũi con rồng kia mà rít gào không ngừng, cố gắng tăng thanh âm của mình lên để khiêu khích con rồng to lớn kia. Cuối cùng, một con rắn khổng lồ màu vàng kim dài ít nhất hai mươi thước Anh nhảy ra từ đầu đũa phép của Draco, con rắn ngẩng cao đầu, rít xì xì trườn tới, màu vàng cao quý lại xinh đẹp giống như mái tóc hoàng kim của Draco dưới ánh mặt trời xán lạn.

Draco hết sức tập trung điều khiển bọn chúng đồng thời tiến công, tránh né, trêu chọc con Mũi-Cụt Thụy Điển với sự đoàn kết nhất trí, kết hợp chặt chẽ… Anh dường như nghe được người xem vì anh mà điên cuồng trầm trồ khen ngợi, lại giống như chỉ còn có mình anh đứng trong thế giới yên tĩnh này. Bốn linh vật tượng trưng cho Hogwarts đồng tâm hiệp lực vây quanh con rồng Mũi cụt Thụy Điển mà rít gào, khiêu khích, dẫn dụ — sau đó, Draco từ sau tảng đá lớn nhảy ra, đồng thời làm cho mình một cái bùa Tan Ảo Ảnh, giơ đũa phép hướng về ổ trứng rồng nhắm ngay quả trứng vàng mà không tiếng động phóng bùa, “Avis — ” (1)

Với sức mạnh của bùa chú, phía sau lưng con Mũi-Cụt Thụy Điển liền có một đám mây màu lam từ trong không trung xuất hiện, ngưng tụ, biến ảo, cuồi cùng biến thành một bầy chim nhỏ không tiếng động bay lượn, Draco ở bên này dùng đũa điều khiển chúng, lợi dụng việc quấy nhiễu mà giải đi bùa cố định trên cái trứng — lại dùng một loại bùa chú loại trừ lực lượng của một bùa chú khác chính là kế sách cuối cùng của Draco.

Bầy chim nhỏ màu lam dùng tư thế truy đuổi kinh điển trong các trận đấu Quidditch mà sắp xếp đội hình hướng quả trứng vàng luân phiên nhào xuống — chiến thuật này trải qua vài thập kỉ cải biến đã trở nên mạnh mẽ, nhanh gọn, chính xác — bất luận là trong thi đấu Quidditch hay là ở hiện tại đều có thể thấy được quả trứng vàng sáng bóng lộ ra bên ngoài.

Trong thời gian hai, ba phút ngắn ngủn Draco buồn chán giải nguyền, thì trên khán đài vẫn náo nhiệt ồn ào, kích thích thị giác. Phía bên sự chú ý của con Mũi-Cụt Thụy Điển đã bị bốn linh vật thu hút, nó bị bọn kia chọc giận làm mất đi tính thận trọng vốn có, lại còn bị bọn nó quấy nhiễu đến nỗi không rảnh bận tâm đến Draco ở phía sau. Còn khán giả, đặc biệt là học sinh Hogwarts thì hiện tại được chứng kiến một màn – bốn nhà nắm tay, sóng vai chiến đấu cùng nhau – làm tâm tình họ trở nên kích động, thân đầy nhiệt huyết.

Con rồng cùng với bố linh vật lâm vào thế giằng co, đe dọa, chiến đấu thu hút tất cả ánh mắt người xem, đồng thời động tác huơ đũa của Draco cũng khiến người xem chú ý, anh đã hủy bỏ bùa Tan Ảo Ảnh trên người, xoay người nhảy lên một khối đá cao, giơ cao đũa phép to rõ hô lên: “Trứng vàng bay đến —”

Trước khi con Mũi-Cụt Thụy Điển có bất cứ phát hiện hay phản ứng gì thì quả trứng vàng từ trong ổ trứng rồng bay lên tiến vào trong lòng Draco. Đứng ở biên sân thi đấu, Draco nâng quả trứng vàng lên cao, lập tức giơ đũa phép lên với vận tốc còn nhanh hơn động cơ chiếc Mercedes-Benz thu hồi lại mấy linh vật kia, điều này khiến người xem nhiệt liệt hét chói tai.

“Ồ, tôi quả thật không thể tin được, mọi người cảm thấy thế nào? Bùa chú Biến hình cấp cao, kế hoạch mê hoặc tuyệt vời, năng lực Bùa Chú thật xuất sắc, chiến lược về Quidditch cũng rất tuyệt diệu, a, đúng vậy, Quidditch, cậu ta nhất định là một tuyển thủ trong nghề! Kế hoạch chiến lược hoàn mỹ từ lúc mở màn cho đến lúc hoàn thành, thậm chí đều được tận dụng hết mức! Vinh quang vô cùng, bốn học viện Hogwarts đều vinh quang! Tôi cảm động muốn khóc luôn! Tinh thần cao thượng, đoàn kết phấn đấu, biểu hiện hoàn mỹ không hề có sai sót, Dũng sĩ nhỏ tuổi nhất của chúng ta! A, tôi còn phải nói thêm là, cậu ta thậm chí còn không hề bị thương! Hoàn hảo, vượt quá sức tưởng tượng mà!” Ludo Bagman cầm mic-rô khàn cả giọng mà rống to, gần như áp xuống những tiếng hoan hô reo hò của mọi người.

Harry đang rống to cùng với mọi người, cậu rõ ràng nhìn thấy một con rắn nhỏ tóc bạch kim đang đắc ý đến độ sắp nổ tung luôn rồi, hơn nữa cậu ấy còn đang nhàn hạ ôm quả trứng vàng hướng người xem bày ra tư thế khiêm tốn đáp lại, cậu cảm thấy trong một khắc này, yêu chết cái tên khốn kia!

Đúng rồi, cậu muốn đi ra phía sau khán đài ngay bây giờ!

“Bây giờ tới phần chấm điểm.” Ludo Bagman tuyên bố.

Bagman, Crouch, Dumbledore đều cho mười điểm bởi vì màn thi đấu thật hoàn mỹ ­— theo chiến lược từ hành động cho đến kết quả! Phu nhân Maxime cho tám điểm, trừ hai điểm vô lý do có hai phút khiến cho sân thi đấu đầy tạp âm; còn Karkaroff thì cho sáu điểm, khiến cho bọn sư tử con cùng nhóm con rắn nhỏ lần đầu tiên đồng tâm hiệp lực gầm lên giận dữ, hận không thể cùng kéo nhau qua đó hung hăng giày xéo một phen!

Cho tới lúc này, giáo sư Snape mới chậm rãi mở ra bàn tay đang nắm chặt đầy mồ hôi, ông còn cảm thấy sau lưng mình đều ướt đẫm mồ hôi — sao bọn họ dám cho một đứa nhỏ mười bốn tuổi khiêu chiến với một con rồng! Lúc nãy… lúc nãy mới nhìn lên trên sân thì ông suýt nữa không dám tin vào hai mắt của mình!

Nhưng mà ông cũng quá thất thố, sau khi giáo sư Snape đã lấy lại tinh thần thì đem gạt đám móng vuốt của con công kia đang bấu vào cánh tay mình, Lucius lúc này mới lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt dần khôi phục vẻ hồng hào, nét cười cũng nhanh chóng khôi phục, lông đuôi phía sau cũng nhanh chóng kiêu ngạo vểnh lên, “Niềm kiêu ngạo của gia tộc Malfoy! Không thể nghi ngờ, rất đáng để ghi vào lịch sử sáng chói của gia đình Malfoy!”

Lucius bình ổn dáng vẻ khẩn trương hoảng hốt của mình lại, sau đó cầm lấy gậy đầu rắn, nâng cằm kiêu ngạo, cao quý, giả tạo đi thẳng đến hậu trường.

Hả? Còn trận đấu của người khác?

Quan tâm chi sống chết của bọn họ!

Không ai có thể xuất sắc như con rắn nhỏ nhà hắn!

Giáo sư Snape cũng xoay người đi theo, nhìn lông đuôi hoa lệ của con công bạch kim phía trước đã xòe ra, trong lòng âm thầm khinh bỉ!

Bệ hạ Lucius đi tới hậu trường ôm rồng nhỏ với vẻ cao ngạo mà khen ngợi tâng bốc, dùng cả những từ ngữ ngợi khen đến nỗi làm cho giáo sư Snape vì chúng mà cảm thấy xấu hổ đỏ mặt! Hơn nữa, bệ hạ còn vung tay thưởng cho con trai mình hơn năm nghìn galleon vàng ‘cha mẹ, và các vị tổ tiên gia tộc cổ vũ’!

Trời ạ!

Harry nhịn không được mà đảo mắt, tiền thưởng của Quán quân của Thi đấu Tam pháp thuật chỉ có một ngàn galleon vàng thôi! Lúc này chỉ mới là hang mục thứ nhất đó nhe!

Draco là người đầu tiên ra sân cũng có chỗ tốt, gọi là gây ấn tượng khó phai!

Cho dù lúc sau Fleur mải mê phô diễn bao nhiêu bùa chú cấp cao tiêu chuẩn, tất cả mọi người chỉ thấy không hào hứng lắm, chưa kể là áo chùng của cô nàng còn bị con rồng phun lửa trúng, làm cho bị thương.

Nếu nói Krum có thể sử dụng kỹ năng bay lượn chuyên nghiệp của mình giống như Harry kiếp trước từng dùng để hoàn thành nhiệm vụ, thì anh ta ít nhất có thể ngang tầm với Draco, đáng tiếc là Krum cuối cũng vẫn như cũ làm mắt rồng bị thương khiến cho nó đạp vỡ trứng rồng — nhất định bị trừ bớt điểm.

Ngoại trừ Karkaroff và Phu nhân Maxime vô cùng thiên vị cho học sinh của mình điểm số tối đa còn tuyển thủ khác thì cho điểm thấp hơn, thì tất cả mấy vị giám khảo còn lại rất công bằng, hơn nữa phải thừa nhận rằng: mặc dù hai thí sinh còn lại cũng hoàn thành được mục tiêu nhưng họ đều không có những kỹ xảo nhẹ nhàng như Draco, tiêu chuẩn đã được xác lập từ trước, bọn họ muốn đạt được mười điểm là không thể nào!

Cho nên cuối cùng Draco là người cao điểm nhất, bốn mươi bốn điểm; Fleur thấp điểm nhất, ba mươi bảy điểm, bởi vì cô nàng là tuyển thủ duy nhất bị rồng đả thương nên được có bảy điểm; Krum tuy rằng đứng thư hai nhưng chỉ cao hơn hai điểm so với Fleur, là ba mươi chín điểm, vì đã làm vỡ trứng rồng quý giá.

Vì vậy, hạng mục thi đấu thứ nhất kết thúc, kết quả đáng mừng!

Chờ đến lúc Draco và Harry trở về Phòng Sinh hoạt chung Slytherin để nghỉ ngơi, tưởng đâu mọi người sẽ lúc hò hét hưng phấn nhào qua hoan nghênh Dũng sĩ của bọn họ đã trở về, nhưng trên thực tế mỗi con rắn nhỏ vẫn như cũ nói năng nhỏ nhẹ, tiệc chúc mừng thì vẫn dùng hình thức mở tiệc rượu, ăn uống linh đình — không phải lúc này đám con rắn nhỏ cố tình bày vẻ cao quý sĩ diện — mà là do trước đó tất cả mọi người ở sân thi đấu la hét quá giờ bị mất giọng.

Draco nghe thấy cái giọng khàn khàn của Blaise mới biết được đầu đuôi sự việc.

“Thật… thật là quá kích động ­— thật có lỗi, Draco, giọng của mình — ” Blaise thực khó khăn nuốt nước miếng, tiếng nói khản đặc, đứt đoạn, “Đúng là nên — bắt chước Ludo — Bagman, ổng đúng là có kinh nghiệm — ổng tự đem theo hai chai nước bạc hà —”

Draco phá ra cười, hèn gì đến phút cuối giọng nói của Ludo Bagman vẫn còn hùng hậu như vậy, anh nhớ lại lúc nãy vừa mới dùng cơm cũng với mấy vị giám khảo và giáo sư, mọi người có vẻ hơi ủ rũ, chỉ có ông ta là không có gì, vẫn vui vẻ.

Tiệc rượu chúc mừng tiến hành đến lúc cao trào thì đa số mọi người yêu cầu Draco đem trứng vàng mở ra, nhìn thử xem manh mối cho trận tiếp theo là gì.

“Được rồi!” Draco vặn mở khóa kim loại trên đầu quả trứng, lại âm hiểm lặng lẽ dùng bùa Muffliato (2) lên mình.

Sau đó, một âm thanh cực kì khủng khiếp, bén nhọn, the thé vang lên tràn ngập phòng sinh hoạt chung —

Cả đám con rắn nhỏ mặt mày trắng bệch, Harry giãy dụa đóng quả trứng lại, “Trời ạ! Cái gì vậy? Một con nữ quỷ hả?”

Nhưng đối với bí mật nằm trong quả trứng vàng cũng không nóng nảy, hạng mục tiếp theo hai tháng sau mới tiến hành, còn việc khẩn cấp trước mắt là Vũ hội Giáng sinh vào cuối tháng mười một — chỉ còn vẻn vẹn một tháng mà thôi.

~*~

Chú giải:

(1) Avis: Thần chú để gọi ra một bầy chim, giống như Hermione đã từng sử dụng ở tập 4 trong bản gốc.

(2) Muffliato: Bùa chú Ù tai, hay còn gọi là bùa Im lặng

~*~

Lời của chủ nhà: Đây là chương ta edit để tặng cho mấy bạn reader iu dấu đã comment và like cho ta, khiến ta vui hơn và đỡ tủi thân vì phải lảm nhảm một mình mà không có ma nào thèm đếm xỉa. Mặc dù là blog này ta lập ra với mục đích duy nhất ban đầu là ‘tự edit cho mình coi’ và ‘khi nào có hứng thì edit rồi post’, nhưng từ khi có reader thì khiến ta siêng năng, có…trách nhiệm (tội lỗi quá!) và áp lực hơn khi tự nhủ có người đợi mình post chương mới. Iu mọi người nhiều tự ói!) mấy bạn reader ghét lắm thì phải. Ta đang tự nhủ có nên đi theo xu hướng chung – chảnh chọe, lơ reader, đặt pass không ai giải được – hay không???

P/S/S: Dạo này không có ai để tám nên nói hơi nhiều, mong mọi người bỏ qua cho ta! *cúi đầu chào*

~*~