Quy tắc hành vi thứ hai mươi lăm của Slytherin: nếu không thể đạt được mục tiêu, vậy thì hãy thử dùng biện pháp khác
Sự kiện mật thất ở trường học làm dâng lên nhiều làn sóng lớn nhỏ.
Nói nhỏ là bởi vì lần này chẳng qua là hóa đá một con mèo làm người ta ghét thôi, chẳng ai có cảm xúc bi thương nào, không ít người giống như là anh em song sinh Tấn Thủ nhà Gryffindor, nhất định từ tận đáy lòng sẽ cảm thấy may mắn.
Nói lớn, thì đó là mật thất mà! Phàm là người có tinh thần mạo hiểm và lòng hiếu kỳ thì ai có thể buông tha đề tài tốt như vậy? Hơn nữa, càng có nhiều người dùng trăm phương ngàn kế đi theo giáo sư Binns, giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwick, giáo sư Sprout sau đó moi ra càng nhiều truyền thuyết về mật thất từ miệng các giáo sư, điều này làm cho người ta càng thêm vui vẻ thảo luận và phỏng đoán.
Biết được nội tình của sự việc Harry bắt đầu vì Hermione mà hết sức lo lắng, nếu như người xuất thân Muggle trở thành đối tượng như trong lời nói kia, vậy không thể nghi ngờ Hermione là một trong những cái bia ngắm đó, ai biểu cô nàng là đứng đầu năm nhất, thường thì bắn súng hay bắn chim đầu đàn a.
“Đừng có nói nhảm!” Hermione không quan tâm phất phất tay, ánh mắt căn bản không rời khỏi sách vở, “Cậu và Draco cũng là năm nhất, chúng ta như nhau.”
“Có thể vì ba mẹ bọn này là phù thủy đó, Hermione.”
Hermione hoàn toàn bất đắc dĩ đem sách bỏ xuống, “Dùng óc của cậu suy nghĩ coi, Harry! Giáo sư Binns nói, trong truyền thuyết mật thất kinh dị kia có thể chứa một loai quái vật, nhưng hiện giờ người ta còn chưa có tìm được loại quái vật gì có thể phân biệt huyết thống phù thủy đâu. Hơn nữa, cho dù là người thừa kế của Slytherin có thể nào lại hóa đá một con mèo! Cậu cho là con mèo kia là máu trong hay máu lai? Nếu hắn muốn làm chuyện gì đó thật kinh khủng, vậy làm gì cần ra tay với một con mèo? Một trò đùa đê tiện mà thôi!” Hermione không có tò mò, hoàn toàn miễn dịch với chuyện này. Với lại, kiếp này không có Draco hách dịch nói với Hermione những lời linh tinh ngu xuẩn ‘Máu Bùn, người tiếp theo chính là mày’, bản thân Hermione đối với loại truyền thuyết hư ảo này luôn luôn không thèm để ý.
Cô phù thủy nhỏ thông minh Hermione hai ba lượt đem Harry đuổi đi, Harry còn đang muốn nói cái gì đó, kết quả bị Zabini đem giao lời nhắn cắt ngang, “Flint ở Phòng Sinh hoạt chung chờ cậu kìa.”
“Chi vậy?”
“Đương nhiên là về Quidditch, nếu không thì cậu cho là anh ta còn có đề tài nào hay nữa à?”
Harry thật u oán nhìn Zabini, “Mình bị Viện trưởng cấm thi đấu…” Hơn nữa trong viện lựa chọn thi đấu đã qua lâu rồi.
Zabini nhún vai, “Có lẽ anh ta đã xin cho cậu lệnh đặc xá đặc biệt.”
Lệnh đặc xá là không thể nào đâu.
Không chỉ có cậu, ngay cả Draco cũng không có ngoại lệ! Chuyện này Xà vương đã sớm nói nhỏ “Không!”, sau đó chắc chắn trở thành sự thật, ngay cả vị quý tộc tóc bạch kim kia cũng không làm thay đổi kết quả, nói chi đến một Đội trưởng Quidditch nhỏ nhoi.
Bất quá hiện tại vị quý tộc tóc bạch kim kia cũng không có làm khó con trai của mình vì lí do không vào được đội Quidditch chẳng khác gì việc làm tổn hại vinh dự, mà con rắn nhà hắn ở năm nhất liền phô bày tài hoa và vĩ đại không thua người trưởng thành, một cái đội Quidditch nho nhỏ thì không quan trọng mấy. Đồng thời, nếu việc thắng thua đều không liên quan tới năng lực cùng thanh danh của con trai, cho nên lúc này đây, người nào đó đã quên tặng cả đội bảy cây chổi Nimbus 2001.
Đại khái người duy nhất chịu mất mát chính là Đội trưởng Flint.
Cậu Bé Vàng, Hoàng tử Slytherin đều bị Viện trưởng cấm thi đấu, suýt nữa làm buổi tuyển chọn Quidditch bị phá sản, cũng may còn có mấy người có kỹ thuật miễn cưỡng tạm chấp nhận, nếu không phải như vậy, cậu ta thậm chí hoài nghi Viện trưởng Snape muốn chắp tay đem Cúp Quiddtich tặng cho học viện sư tử rồi. Bất quá hạt giống tốt này cho dù không thể thi đấu trực tiếp, thì cũng không thể nhàn rỗi ngồi xem được, Flint chính là muốn cùng Draco và Harry thương lượng, hi vọng bọn họ có thể mỗi tuần dành một ít thời gian cùng cầu thủ Quidditch trong đội đến sân Quidditch -— luyện tập.
“Đi thôi, Draco, chúng ta phải học cách thả lỏng tâm tình không nên gò ép quá.” Cơ hội khó mà có được, Harry quấn quít lấy Draco mà khuyên bảo như thế.
Hoàng tử Slytherin cuối cùng gật đầu nhận lời.
“Để anh giúp các em mượn chổi.” Lugatha nhẩy dựng lên xung phong nhận việc, trong lòng đối với hai đồng đội bị cấm thi đấu này cũng có chút đồng cảm, “Coi như mượn không được Nimbus tốt, ít nhất anh có thể bảo đảm mượn được Quét sạch 7!”
“Không cần đâu.” Draco khoát tay, “Bọn em mượn của Crabbe và Goyle là được rồi.”
“Hai người bọn họ?” Không phải Lugatha không nhìn ra được hai tên ngốc kia, đầu óc ngu như heo, học thì dở nhưng dù học hành dở cỡ nào thì thành tích bay cũng có thể tính là ưu điểm. Hai người từ đâu lấy ra hai cái chổi! Người như thế cũng có thể cũng mang chổi đến trường sao? Lugatha nhún nhún vai, “Được rồi, em đã ý định rồi. Vậy chúng ta sáng sớm ngày mai gặp ở sân Quidditch!”
Vì thế ngày hôm sau, Draco và Harry đến đúng giờ, mỗi người một cây Nimbus 2001.
“Nimbus 2001? Mượn?” Đánh chết Lugatha cậu cũng không tin!
“Không mượn thì làm thế nào đây? Viện trưởng cấm em cùng Harry mang theo chổi.” Ngữ khí của Draco tràn ngập bất đắc dĩ, làm người nghe đầu đầy hắc tuyến.
Con rắn nhỏ bằng mặt không bằng lòng!
Zabini nói, “Nếu mà Viện trưởng biết được…”
“Được rồi! Chỉ sợ Viện trưởng đã sớm ngầm đồng ý!” Đội trưởng Flint đem Zabini đang đứng yên tại chỗ quăng lên cán chổi của cậu ta, “Nếu không, chỉ dựa vào Goyle và Crabbe? Chính là bọn họ có đem chổi đến trường cũng bị Viện trưởng tịch thu — tự điều chỉnh đi, tân binh — tất cả cưỡi chổi!”
Bay lượn nhanh chóng trở thành niềm vui, mà vui vẻ thường thì rất ngắn ngủi.
Harry bay chưa được bao lâu cây chổi liền xảy ra vấn đề, xốc nhảy kịch liệt hơn nữa lại giống như phát điên muốn hất Harry xuống, trong trạng thái mơ hồ Harry có thể nghe được tiếng kêu sợ hãi, bối rối của bạn học, có lẽ căn bản cậu không thể ngẩng đầu, cậu chỉ có thể cảm thấy mình giống như người cao bồi Texas đang cưỡi lên lưng một con bò điên, hơn nữa còn là ở cấp bậc tuyển thủ khiêu chiến nữa!
Cán chổi đem cậu đang ở trong sân điên cuồng bay nhanh, tránh né những người can đảm dám đi tới cứu viện, mà Harry chỉ riêng việc cậu cố gắng không để rớt xuống là đã dùng hết sức mình rồi.
“Harry, Harry!” Âm thanh vọng ra từ phía sau cậu, cắn răng không thể khống chế quay lại, Harry miễn cưỡng nghe được giọng nói của Draco từ phía sau, “Nghe…Nghe tôi đếm đến ba cậu liền buông tay! Chú ý, một, hai, ba — ”
Harry mặc cho thân thể mình trở nên thả lỏng, ở khoảnh khắc này, cậu không khống chế được bị đem lên cao thêm, thân thể trên không trung quay cuồng cho đến lúc rơi xuống, nhưng một giây sau cả người cậu trở nên vững vàng, là Draco, đương nhiên!
Cậu ấy dùng đũa phép chỉ vào cậu, dùng Bùa Bay, sau đó Draco điều kiển chổi bay đến bên cạnh cậu, Harry ngồi sau lưng Draco, còn đang kinh hồn cậu ôm thắt lưng Draco, dựa lên lưng cậu ấy, giọng nói cũng không ổn, “Phải…là…Voldemort không?”
“Không biết nữa.” Draco bay xuống, trong lòng cũng không muốn thừa nhận chuyện đó là có thể, “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ là ai đó ở sau lưng ghen tỵ với cậu, có lẽ là tàn dư Tử thần Thực tử không cam lòng chịu thất bại.”
Hai người cùng cưỡi một cái chổi hiển nhiên có chút cố hết sức, cho dù nó là Nimbus 2001 mới nhất, Draco điều khiển cây chổi bay lắc lư trên không chậm rãi hạ xuống, nhưng lúc cách mặt đất cao khoảng 20 thước Anh, hai trái banh Bludges và một trái Quaffle đều bay về phía hai người, giống như hai người họ là cục nam châm.
“Ah…không thể nào…lại nữa hả?” Harry thậm chí không có chút khí lực rên lên.
Bất quá lúc này cũng không chật vật giống như lần đầu, hiển nhiên mọi người như hồi sinh lại, thậm chí Draco đã hoàn thành Bùa Chắn cùng Bùa Ngăn Trở, ba trái banh đừng lại trong thời gian ngắn ấy, liên tục bị người cho nổ tung, nghe giống như ba tiếng nổ phát ra cùng một lúc.
Sau đó, hai người bọn họ hoàn mỹ, an toàn, đáp xuống đất.
“Ngầu quá! Ai vừa mới làm cho trái banh nổ tung…” Harry vừa leo xuống chổi vừa nói, nói còn chưa dứt câu liền thấy lưng Draco cứng đơ, nghiêng mình ló đầu ra, chỉ thấy giáo sư Snape tay cầm đũa phép, đi lại vững vàng, lấy khí thế mây đen trấn áp từng bước một đi tới.
Xong rồi!
Trong tầng hầm của Xà vương.
“Rõ ràng, có người bởi vì lái xe chạy như bay lao vào Rừng Cấm bị nhện khổng lồ tám mắt hút khô hết não rồi sau đó bị cây Liễu Roi đánh đến mất trí. Nếu không như thế, ta thật sự không biết nên lí giải thế nào hai tên Slytherin sau khi sao chép xong năm trăm lần quy tắc hành vi Slytherin lại bắt đầu thường xuyên xem quy tắc chẳng ra gì, hơn nữa lại trắng trợn làm trái lệnh cấm Viện trưởng tự mình ra lệnh.” Xà Vương ngồi trong địa bàn của mình đối diện là hai con mồi nhỏ, phun khói độc chết người.
“Thật xin lỗi, giáo sư.” Ai ya cúi đầu nhận sai, khẩn cầu Xà vương lát nữa có lòng từ bi cho hai người bọn họ được toàn thây là điều duy nhất mà Harry và Draco có thể làm trong lúc này.
“Chắc ta phải cảm thấy vinh quang và may mắn lắm đây? Được Cậu Bé Vàng cùng Hoàng Tử của Slytherin cùng xin lỗi?” Âm cuối giáo sư chọn gần như là một loại ngữ khí khoái trá, làm hai con rắn nhỏ xấu hổ đến mức không biết làm sao, “Có lẽ, là ta không ngờ được ngu ngốc có thể lây lan, hai tên Slytherin cùng sống chung với một tên Gryffindor trong một kỳ nghỉ, sau đó thì trên người bọn họ đến một chút cẩn thận miễn cưỡng đủ tư cách cũng không còn sót lại chút gì, ta nhớ lại lúc khai giảng ta đã nói rồi, Slytherin không có ngu ngốc và ngu xuẩn!” Giáo sư Snape bỗng nhiên lớn tiếng, sau lưng Draco đổ mồ hôi lạnh lập tức rới xuống, mà cặp mắt to màu xanh lá kia của Harry bắt đầu thấy sương mù bay.
“Có lẽ, ta nghĩ ta cần phải kiểm tra lại hình thức trừng phạt của mình một chút, nếu chép phạt không dùng được mà cấm túc thì bị người nào đó coi như là nghiên cứu Độc dược cao cấp và khóa huấn luyện Độc dược nâng cao…” Giáo sư Snape dùng ánh mắt chết người quét về phía hai con rắn nhỏ có cách ăn mặc cùng học thức có thể miễn cưỡng phù hợp với định nghĩa ‘Hoàng tử Slytherin’, “Có lẽ, Filch có thể rất vui vẻ phát hiện ông ta rốt cục có thể bắt đầu sử dụng ngay cái giá treo xích sắt và roi da từ thời Trung cổ rồi.” Giáo sư trên mặt hiện lên nụ cười ác ý.
Mặt hai con rắn nhỏ đều biến thành màu xanh biếc như mấy cái thảm, một chữ cũng không dám phản đối.
“Giáo sư không nói thật chứ?” Ra khỏi cửa hầm của Xà vương, Harry sợ hãi.
“…” Draco hiện tại cũng không nói chính xác được.
Nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện bị Filch trừng phạt còn thê thảm hơn bị lột da mổ bụng nữa, ít nhất như vậy một giây sau thiên sứ hạ phàm là Bà Pomfrey có thể từ tay Viện trưởng Snape cứu ra, mà bởi vì Bà Norris bị hóa đá cho nên trước tiên Filch cũng bị bà Pomfrey rống đến chuột còn bỏ hang mà chạy.
Lau sạch sẽ, không được dùng pháp thuật!
Draco cầm trong tay cây lau nhà, đem mặt — Malfoy không phải là gia tinh! Hai đời cộng lại, anh chưa từng có thời khắc nào mà mất mặt như vậy! Harry thật ra cũng đã quen rồi, nhưng nếu có một tên nhóc Gryffindor kiên quyết cầm máy chụp hình si ngốc nhìn mình, vây quanh mình với ý đồ chụp được hình ảnh ngươi bị phạt để lưu giữ lại, thì phải nói tuyệt đối là thảm kịch.
Nguyên một cái hành lang lúc này giống như vừa dùng nước chà rửa xong có thể soi được thân ảnh, sau đó chuông báo tan học vang lên, vô số tiếng bước chân trong phòng học tiến ra, thời gian dừng lại trong nháy mắt.
Hoàng tử Slytherin đứng trong hành lang, tay cầm cây lau nhà, sắc mặt giống như Tu La, khóe miệng còn cố tình cười điệu, tay phải rũ xuống bên người, kẻ ngốc cũng biết đó là nơi đặt đũa phép của hoàng tử, ai dám đi qua? Ai đám xung phong đi trước?
Kẻ Được Chọn bảo bối của Slytherin giương mắt to nhìn các bạn học đi qua đi lại trước cửa phòng học, dáng vẻ tội nghiệp nhìn dưới mặt đất, ai dám đi qua? Ai nỡ nhẫn tâm làm người tiên phong?
Vì thế hai ngày sau đó, mọi người đi học mang theo giày lò xo bay nhanh qua hành lang, thân thủ ngày càng nhanh nhẹn, hơn nữa từ trước đến nay lần đầu tiên Bùa Bay hơn áp đảo Bùa Chà Rửa, vinh dự đăng quang danh hiệu Bùa chú được sử dụng với số lần nhiều nhất.
~*~
Harry một tay xách thùng nước bẩn cùng khăn lau, một tay xoa xoa cánh tay đau nhức từ trong phòng truyền thống đi ra, không có biện pháp, nếu để Draco, kẻ sinh ra đã là đại thiếu gia, cằn nhằn than vãn cùng cậu, chỉ sợ hiện tại cũng chưa có xong đâu. Sau bốn ngày làm gia tinh ở Hogwarts cuối cùng Harry cũng hiểu rõ điều đó, hơn nữa hôm nay lau chùi mấy cái cúp trong phòng truyền thống còn đỡ hơn là lau bảng, việc này đúng là hành hạ mà.
Harry xách thùng nước bẩn đi qua góc tường, trưóc mặt bỗng nhiên đụng phải một con gia tinh, cậu liền dừng bước.
Draco nói trong lâu đài Hogwarts cũng có gia tinh, bất quá chúng nó đều ‘ẩn hình’, trước kia Harry một lần cũng chưa thấy được, hôm nay là lần đầu tiên. Bất quá…Cậu đánh giá gia tinh này một chút, bộ dạng còn thua xa những gia tinh chỉnh tề ở nhà Draco, một cái áo gối vô cùng dơ nhìn không ra màu gì trùm ở trên người, hơn nữa nó cũng không có lễ phép cúi đầu hay là thẹn thùng trốn đi, mà là sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn mình.
“Harry, Harry Potter? Dobby, Dobby luôn luôn mong chờ có thể nhìn thấy ngài…” Con gia tinh kích động đến nỗi hai lỗ tai cũng dựng thẳng lên.
“Ah, xin chào.” Harry mỉm cười gật đầu với nó.
“Harry Potter cười với Dobby! Ngài ấy cười với mình! Oa..a…” Con gia tinh bắt đầu nổi điên không thể kiềm chế, quỳ rạp xuống đất khóc dữ dội, “Ngài ấy đã đánh bại Kẻ-chớ-nói-tên-ra, ngài ấy làm thay đổi tình cảnh khủng khiếp ấy, làm cuộc sống của chúng ta trở nên tốt đẹp, ngài ấy vĩ đại như vậy, mà còn cười với Dobby…Harry Potter quả nhiên là người vĩ đại!”
“Không, không phải như vậy,” Harry xách con gia tinh đang quỳ rạp dưới đất lên. “Đó chẳng qua là lễ phép cơ bản…Bạn đừng có khóc nữa được không?”
“Ô, ô, ngài ấy lại còn hiền lành nhân từ như thế, thật tốt quá, rất tốt…Ô..ô..ô..”
“Là tôi nói sai, bạn đừng có khóc…”
“Oa oa —— oa oa—— ”
Harry đã muốn choáng váng, cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy qua gia tinh bị thần kinh. Sau đó, Harry phát hiện mình mỗi lần cố gắng khuyên can một câu, là y như rằng nó càng khóc lớn hơn. Sau đó thì Harry bất đắc dĩ ngồi xổm bên cạnh con gia tinh, chờ nó khóc xong, không có bỏ đi.
“Cho nên,” Con gia tinh có khả năng bị thần kinh rốt cục cũng ngừng khóc, bắt đầu bị nấc, rầu rĩ mở miệng, “Harry Potter, không thể bị thương tổn, bất kể như thế nào cũng không thể ở lại trong lâu đài, nơi này rất nguy hiểm…”
Cuối cùng Harry cũng nghe hiểu được một chút, cậu vỗ vỗ đầu con gia tinh, “Tốt lắm, cám ơn lòng tốt của bạn đã nhắc nhở tôi, tôi biết chuyện về mật thất…”
“Ah! Harry Potter ngài biết, vậy sao ngài lại còn ở lại một nơi nguy hiểm như thế này?” Dobby bắt đầu dùng sức đập vào sàn nhà, “Harry Potter sao lại không bị thương vậy? Bị thương là có thể về nhà, làm Dobby vất vả khổ cực làm cái chổi không chịu bay, làm mấy trái banh rượt theo, Dobby thậm chí còn muốn đi nung cái lỗ tai của nó…thế nhưng Harry Potter vĩ đại lại có thể tránh thoát…”
“Cái gì? Là mày ư?” Sau khi Harry nghe rõ liền nổi giận, dù sao thì cho dù người điềm đạm cũng không thể bình tĩnh nổi sau khi nghe được tin tức như vậy, hơn nữa cậu còn thiếu chút nữa tiêu đời rồi, còn bị giáo sư phạt! Harry bắt đầu xắn tay áo, được rồi tóm nó đem đến chỗ Viện trưởng…Hoặc ít nhất đem cho Draco, nghĩ biện pháp dạy dỗ nó cho tốt!
“Harry Potter nên về nhà…Dobby phải cứu Harry Potter khỏi nguy hiểm…” Con gia tinh kia giương đôi mắt to như trái banh quần vợt, bi thương nhìn Harry, sợ nó lại làm ra hành động tự trừng phạt mình, Harry bắt đầu đặt tay ở phía trước thủ thế, bỗng nhiên một câu thần chú không tiếng động từ trong tay con gia tinh phóng ra, bay xuyên qua ngực Harry…
~*~
Lời của editor: Ta cảm thấy tốc độ edit của ta lại giảm nữa rồi. Ban đầu ta tưởng nghỉ tết sẽ được rảnh, ta sẽ edit nhiều hơn, nhưng mà thực tế thật phũ phàng mà. Nghỉ tết ta lại bị papa và mama bắt lau dọn nhà cửa, giặt giũ… cộng thêm cái khoản bài tập thầy cô cho về ăn tết (không biết ta sẽ làm kịp không nữa TT^TT), và thế là ta không có edit được bao nhiêu. *cúi đầu tội lỗi quá*
Mọi người có ai giống ta hông???
~*~