Trần Anh nói, mấy năm gần đây, đường phố có một nhóm bí mật tuyển mộ và đào tạo những kẻ liều lĩnh có tên là Hội anh em, chuyên hoạt động kiểu này, không có liên hệ với chủ hay không cần biết chủ là ai, chỉ nhận tiền làm việc, thông qua trung gian mà thôi.
Hội anh em có người chỉ điểm của Trần Anh,
người này biết đêm nay có hành động, mục tiêu là hành khách trong ghế lô số 1 trêи chuyến xe lửa tối nay xuất phát lúc 9 giờ đi kinh thành. Khi biết được người đó là Hạ Hán Chử thì thông báo cho Trần Anh. Trần Anh lập tức báo lại cho Đinh Xuân Sơn. Nhưng người chỉ điểm kia chỉ biết, tối nay khả năng sẽ có hành động nhằm vào Hạ Hán Chử, nhưng sát thủ là đơn độc hay là một nhóm người phối hợp, là trà trộn lên xe lửa, mai phục chờ thời cơ hành động, hay là giữa trạm trung chuyển mới lên, thì cũng không biết rõ.
Hạ Hán Chử xông ra ngoài, quát bảo tài xế đưa em gái về nhà, trong ánh mắt ngỡ ngàng khó hiểu của Hạ Lan Tuyết, anh tự lái xe đi.
Anh phóng xe như bay, nhanh chóng tới Cục quản lý giao thông đường sắt nằm ở phía bắc thành phố. Cục này chịu trách nhiệm điều động các chuyến tàu từ Thiên Thành đến kinh thành, cũng giám sát việc cấp các biển báo đường bộ giữa các ga khác nhau đảm bảo an toàn cho các chuyến tàu.
Trong trạm, Phó trạm trưởng trực tối nay đang cùng với hai nhân viên ngồi quanh bếp lò hâm rượu nóng, đang ngồi giết thời gian, chợt nghe đằng sau cửa sau đóng sầm lại, một trận gió lạnh tràn vào, ông ta quay đầu lại, liền nhìn thấy một người xông vào, đang định chửi ầm lên thì nhận ra người tới, chính là Hạ Hán Chử thì hoảng sợ, vội đứng lên chào:
– Tư lệnh Hạ, muộn thế này rồi anh….
– Chuyến tàu số 10 tối nay 9 giờ khởi hành đến kinh thành hiện đã tới đâu rồi?
Anh ngắt lời, hỏi luôn.
Phó trạm trưởng ngây người, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe anh quát lên:
– Trả lời. Chuyến tàu số 10 hiện đã tới đâu rồi? Biển báo đường bình thường có cấp phát không?
Trêи mặt anh phủ một tầng âm u, ánh mắt hung hãn, cả người giống như một con thú dữ đột nhiên xông vào sắp ăn thịt người.
Phó trạm trưởng muốn trả lời anh, nhưng bởi hoảng loạn, đầu óc trở nên rối tung, không nghĩ ra được gì cả, may mà một nhân viên nhanh trí vội đáp thay:
– Từ Thiên Thành đến kinh thành đi qua mười trạm, giờ đang cuối năm, đã mở tăng thêm bốn trạm nữa, tổng cộng mười bốn trạm. Hai mươi phút trước, chúng tôi vừa đối chiếu với trạm Tiểu Lâm Trang, họ đã cho tàu một biển báo mở khóa từ ga Song Kiều, tàu đã rời khởi trạm rồi, khoảng 0 giờ, tàu sẽ đến ga Song Kiều.
Nói cách khác, ít nhất vào hai mươi phút trước, thời khắc tàu rời khỏi trạm Tiểu Lâm Trang tiếp tục lên phía bắc, cô vẫn đang an toàn.
Hạ Hán Chử thoáng bình tĩnh lại.
– Gọi điện đến trạm Song Kiều cho tôi.
Phó trạm trưởng lúc này đầu óc mới tỉnh táo lại, nào còn dám hỏi có chuyện gì, xông vào phòng điều hành, ngay tức khắc kết nối liên lạc với trạm Song Kiều, chuyển được rồi thì nói Tư lệnh Hạ có việc cần chỉ thị.
Thứ nhất, nhà ga khả năng có nguy hiểm. Hiện tại ngay lập tức đóng nhà ga lại, phong tỏa toàn bộ lối ra vào, những người đã vào trạm thì đuổi đi toàn bộ, không cho phép bất cứ người nào đi vào phòng chờ, càng không được tới gần sân ga.
Thứ hai, cẩn thận kiểm tra toàn bộ những nơi chung quanh sân ga, bảo đảm không có người nào có thể ẩn nấp được.
Thứ ba, xe lửa đến trạm phải dừng ngay lập tức, không được phát biển báo mở trạm. Nếu xe lửa đến trạm mà anh còn chưa tới thì cần di chuyển hành khách ở ghế lô số 1 xuống toa hành khách, cung cấp mức độ bảo vệ an ninh nghiêm ngặt nhất có thể cho đến khi anh đến nơi.
– Tôi cũng sẽ yêu cầu đồn cảnh sát Song Kiều nhanh chóng cử người đến trạm để hỗ trợ.
– Nghe đây, tôi lặp lại lần nữa, người ở ghế lô số 1 vô cùng quan trọng, giờ có người đang muốn gây bất lợi với cậu ta.
– Nếu anh để nhà ga mình xảy ra chuyện, tôi sẽ lấy đầu anh.
Hạ Hán Chử thông thường sẽ không dùng mệnh lệnh mang tính uy hϊế͙p͙ như vậy để chỉ thị cho cấp dưới làm việc. Nhưng tối nay, tình huống quá đặc biệt, anh không cho phép người khác có sai sót gì, một chút cũng không được.
Một khi xảy ra chuyện, với anh, là chuyện không thể cứu vãn được.
Người bên đầu bên kia nghe anh chỉ thị chỉ dám vâng dạ liên hồi. Kết thúc cuộc gọi, trong đầu anh đã nhanh chóng tính toán thời gian và toàn bộ hành trình.
Vào ban đêm, xe lửa chạy đường sắt với tốc độ khoảng 50 km một giờ, từ đây đến ga Song Kiều, thì mất khoảng 150 km.
Như tính toán vừa rồi, giả sử 0 giờ đến ga Song Kiều, vậy thì thời gian cho anh chỉ còn lại không tới hai giờ. Nhưng anh vẫn có thể đi được, đó là quan đạo trước khi tu sửa đường sắt. Quan đạo không phải đều song song với dọc đường sắt, mà sẽ có đường vòng để qua.
Từ nơi này đến trạm Song Kiều, đi quan đạo là hơn 200km.
Như vậy anh phải đến nơi trước 0 giờ.
May mắn là chiếc xe của anh được trang bị động cơ bốn xi-lanh trục bánh lệch tâm có công suất cực đại là 95 mã lực, tốc độ nhanh nhất thực tế mà anh đã thử là 130, về lý mà nói thì nó còn phải cao hơn.
Bất lợi chính là, mấy ngày hôm trước trời đổ tuyết, đường có tuyết đọng. Cuối năm quan đạo giao thông bận rộn, có lẽ hầu hết các đoạn đường tuyết cơ bản đã hòa tan, nhưng tốc độ xe vẫn bị ảnh hưởng.
– Tư lệnh Hạ, giờ phải làm sao?
Đúng lúc này, có người từ ngoài chạy vào.
Đinh Xuân Sơn cùng mấy thủ hạ vội vã đuổi theo đến đây.
Hạ Hán Chử không trả lời anh ta mà tiếp tục gọi điện đến Tổng cục cảnh sát kinh thành, đề nghị phái người lập tức đến nhà ga Song Kiều, sau đó cúp điện thoại, quay ngoắt người chạy ra ngoài.
– Đi trạm Song Kiều, ngăn xe lửa lại.
Vào đêm băng giá và đầy tuyết này, khi hầu hết mọi người ở thành phố Thiên Thành đều đã lên giường đất ấm áp cùng người thân đi vào giấc ngủ say, Hạ Hán Chử đã lái chiếc xe của mình trong tiếng động cơ gầm rú lao ra khỏi Thiên Thành, dọc theo con đường cổ xưa đã được đo đếm không biết bao nhiêu lần bước chân của xe ngựa, người đi đường hàng trăm năm, phóng như bay về phía bắc. Giao thông ban ngày qua lại giẫm lên chúng, biến phần lớn băng và tuyết tích tụ trêи đường thành nước bùn bẩn.
Dưới ánh đèn xe, con đường phía trước giống như một dải vải đen bị đứt đoạn, bị tuyết trắng mênh ʍôиɠ hai bên cánh đồng bát ngát ép chặt, kéo dài ngoằn ngoèo về phía trước, biến mất ở trong bóng đêm vô hình.
Hạ Hán Chử với Đinh Xuân Sơn đi cùng xe, những thủ hạ khác thì lái xe khác đi theo đằng sau.
Vừa ra khỏi thành, chạy trêи quan đạo, chiếc xe phóng đi rất nhanh.
Hạ Hán Chử lái xe, trong lòng không ngừng hy vọng, hy vọng sát thủ vẫn chưa lên tàu, hy vọng trong suốt hơn một trăm phút hành trình, trong bảy nghìn giây này, cô sẽ không gặp phải bất kỳ chuyện gì.
Anh không thể nào tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng, nếu anh tới không kịp, không cứu kịp cô, nguyên do bởi anh mà cô con gái nhà họ Tô bỏ mạng…Anh cảm thấy chân tay mình lạnh run, hoảng sợ, hai mắt đột nhiên đỏ lên, nhìn chăm chăm về phía trước, nén cảm giác cay xè nơi đáy mắt, không chớp mắt, ép mình không được nghĩ đến những điều này nữa.
Trạm Song Kiều là một ga lớn nằm giữa đoạn đường sắt này, giao thông xung quanh rất phát triển và được kết nối bằng đường bộ và đường thủy.
Nếu sát thủ có kế hoạch hành động trêи tàu, thì nơi này chính là một địa điểm tuyệt vời để lên tàu.
Nếu sát thủ đã ở trêи tàu, vậy thì trạm này cũng là thời cơ tốt để ra tay, làm xong thì dễ bề chạy thoát.
Nước bùn kèm theo băng vụn bị cuốn vào bánh xe đang phóng như điên, bắn vào trong xe qua khe hở từ cửa sổ xe, bắn lên mặt Hạ Hán Chử.
Anh rùng mình.
Giờ nghĩ về bất cứ điều gì cũng vô ích, điều duy nhất anh có thể làm chính là đến đó nhanh nhất và bắt kịp cô.
Không phải cố gắng, mà là cần phải làm.
Anh cần phải đuổi tới nhà ga trước khi xe lửa tới đó.
Anh nắm chặt tay lái khiển chiếc xe, lại nhấn ga, cho đến khi không thể nhấn thêm chút nào nữa.
Đinh Xuân Sơn cảm thấy nhịp đập của tim cũng gia tăng theo tốc độ lao đi của chiếc xe.
Kỹ thuật lái xe của anh ta trong Bộ Tư lệnh không dám nói là thứ nhất, nhưng nói về lão luyện và kinh nghiệm thì tuyệt đối không nói ngoa. Chiếc xe này, trước kia anh ta đã từng lái rồi, cũng từng thử lái với tốc độ cao, nhưng chưa từng nghĩ lại có thể lái với tốc độ nhanh đến như này, mà lại trong điều kiện đường xá quá xấu nữa.
Bùn đất và băng tuyết bị cuốn vào bánh xe, không ngừng bắn lên, đánh vào tấm sắt hai bên thân xe, phát ra nhưng thanh âm đôm đốp. Đi với tốc độ cao, cộng thêm lốp xe quấn xích sắt, chiếc xe xóc nảy kịch liệt trêи đường. Khi chiếc xe lao lên dốc cầu phía trước nhưng lại không hề có dấu hiệu giảm tốc độ, khi đi xuống tiếp tục lao đi, một một khắc đó, Đinh Xuân Sơn cảm thấy tim mình như bị gỡ xuống, đột nhiên lơ lửng trêи không, cả người suýt chút nữa thì bay ra ngoài.
Đây không phải lái xe, đây là đang liều mạng.
Một thao tác không chuẩn, nếu bay ra ngoài, kết cục là gì cấp trêи không thể không biết.
Đinh Xuân Sơn đương nhiên không phải không tin vào kỹ năng lái xe của lãnh đạo, nhưng…
Mợ nó quá nguy hiểm đi…
So với việc anh ta đi làm nhiệm vụ thì còn nguy hiểm gấp trăm lần.
Đinh Xuân Sơn cũng không hiểu được hành vi nguy hiểm của sếp mình.
Tiểu Tô là họ hàng của sếp là đúng, nhưng bình thường cũng không thấy sếp mình có biểu hiện quan tâm thân thiết với người họ hàng này gì cả.
Người trong ghế lô tối này, nếu đổi là Hạ tiểu thư, anh ta hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng là Tiểu Tô, cấp trêи lại có phản ứng như thế, nói thật, anh ta thấy không hề hợp lý chút nào.
Dù có là họ hàng thì cũng không đáng để Tư lệnh mạo hiểm như thế.
Xe của thủ hạ đi sau giờ đã bị bỏ lại rất xa, gần như mất bóng dáng rồi.
Anh Báo dạo gần đây luôn không thấy mặt, có lẽ là bị cấp trêи phái đi làm chuyện khác rồi. Vào thời khắc quan trọng, Đinh Xuân Sơn tuyệt đối sẽ không chút do dự mà dùng bản thân mình để đỡ súng bảo vệ cấp trêи. Nhưng điều này không có nghĩa là anh ta sẵn sàng chạy theo ông chủ của mình và chết trong một tai nạn xe hơi không thể giải thích được do lái xe quá nhanh.
Nếu quả thật là chết như vậy, nó chẳng đáng chút nào.
Sau lưng anh ta đã túa mồ hôi lạnh, lại không dám nói, chỉ âm thầm bám chặt vào cửa xe, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, trong lòng cầu nguyện Quan nhị gia phù hộ.
Nếu lần này có thể bình an trở về, anh ta nguyện sẽ đi miếu Quan Đế để thắp hương.
Có lẽ là Quan lão gia nghe được tiếng lòng anh ta, tuy một chặng đường dày vò, nhưng xem như có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm, chiếc xe bão táp chạm đất tiếp tục trải qua mấy nơi trêи đường, Bắc thương, thôn Dương, cũng bỏ lại Tiểu Lâm Trang lại đằng sau.
Từ Tiểu Lâm Trang đến Song Kiều, chặng đường gần trăm dặm, chỉ lái khoảng bốn năm mươi phút, cuối cùng, khi chỉ còn cách 0 giờ năm phút, từ xa đã nhìn thấy được nhà ga Song Kiều.
Chiếc xe gầm rú lao thẳng vào sân rộng trước nhà ga với tốc độ tưởng như bùng nổ bất cứ lúc nào, tài xế nhấn phanh gấp, kèm theo đó là âm thanh chát chúa của chiếc lốp xe trượt và cọ sát vào mặt đường, chiếc xe tiếp tục trượt bánh về phía trước hơn mười mét thì mới dừng lại.
Động cơ đã tắt, nhưng vẫn còn thanh âm tàn lửa vang lên lách tách không dứt.
Đinh Xuân Sơn trấn tĩnh lại trong cơn hoảng sợ, quay đầu, không nhìn thấy chiếc xe đi sau đâu, lại quay trở lại, nhìn thấy cấp trêи đã đẩy cửa xe ra đi xuống, lao về hướng nhà ga, chỉ còn lại một bóng lưng.
Anh ta lau bàn tay đầy mồ hôi, sờ sờ vào khẩu súng để thắt lưng, vội vàng đuổi theo sau.
Cách thời gian xe lửa đến trạm này chỉ còn chưa tới năm phút.
Tuy rằng đang là nửa đêm, nhưng cận kề những ngày cuối năm, cho nên vẫn có rất đông hành khách từ các hướng đổ về đây để đón tàu về kinh thành, phải ít nhất 50- 60 người, đến ga sớm, muốn đi vào.
Nhưng đêm nay không biết vì sao, nhà ga đột nhiên tạm thời đóng cửa, đừng nói sân ga, ngay cả phòng chờ cũng không được vào, cũng không có nói đến lúc nào lên tàu. Còn có một đoàn cảnh sát tuần tra đi tuần tra khắp nơi, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Hành khách lúc đầu vẫn chờ ở bên ngoài, sắp đến giờ xuất phát, nhà ga vẫn chưa mở cửa, trời lại lạnh cóng, bắt đầu bất mãn, có người dẫn đầu đi tìm nhân viên nhà ga để hỏi, sau đó nhanh chóng phát triển thành cuộc cãi vã, cảnh sát đến xua đuổi đi, toàn cảnh trở nên hỗn loạn.
Hạ Hán Chử đẩy những người đang chắn trước mình ra, xông tới cửa. Cảnh sát đang canh giữ ở đó định ngăn anh lại, chợt nhận ra người tới thì vội đứng nghiêm chào.
Hạ Hán Chử không dừng lại, xông vào, chạy lên sân ga.
Trưởng trạm cùng với cảnh sát địa phương mau chóng chạy tới.
Trưởng trạm nói với anh, xe lửa còn chưa vào trạm, nhưng có lẽ cũng sắp đến rồi.
– Tư lệnh Hạ, theo chỉ thị của ngài, chúng tôi đã cho kiểm tra toàn bộ trong ngoài sân ga rồi, không có gì bất thường cả.
Cảnh sát trưởng cũng báo cáo với anh.
Hạ Hán Chử ánh mắt âm trầm, quét một vòng chung quanh.
Sân ga trống không, ánh sáng gần đó mờ mịt, lại đi qua một chút, đường ray xe lửa chạy thẳng về phía trước, kéo dài chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy gì.
Anh đứng bên sân ga, nhìn về hướng kia, không nói gì, chỉ chờ đợi.
Ngay sau đó, ở cuối màn đêm đen kịt, có một âm thanh rầm rầm vang lên. Ban đầu âm thanh rất nhỏ, như có như không, nhanh chóng trở nên rõ ràng dễ nhận ra, càng ngày càng lớn.
Khi người khổng lồ bằng thép được kéo bằng mã lực hơi nước đến gần, mặt đất trêи bục dường như bắt đầu run lên, hơi run rẩy.
Xe lửa tiến vào trạm rồi!
Hạ Hán Chử cất bước, đón đầu, chạy đến cuối sân ga, với tay ra, ngay khi xe lửa sắp sượt qua mình thì bám lấy cửa toa xe ngay gần ghế lô số 1, tung người một cái, cả người đã nhanh nhẹn leo lên xe lửa vẫn còn đang chuyển động.