Sính Kiêu

Chương 79




Trước khi đi Tô Tuyết Chí gọi điện thoại đến Bộ Tư lệnh, khi đó người nhận là thư ký nói Tư lệnh Hạ đi vắng rồi, là cùng Cục trưởng Cục cảnh sát đi tuần tra kiểm soát bên ngoài, nhưng tầm 6 giờ chiều có lẽ anh sẽ trở lại, cho nên Tô Tuyết Chí lúc sâm sẩm tối mới chạy qua đó.

Khi cô đến Bộ tư lệnh là 5 giờ rưỡi, tháng chạp thời tiết rét đậm, vào thời gian này trời đã rất tối. Vệ binh nói Tư lệnh vẫn chưa quay về, có lẽ biết cô là họ hàng với Tư lệnh mà thái độ rất khách sáo, dẫn cô vào trong, đến phòng dành cho khách ngồi chờ, bật lò sưởi ấm lên.

Tô Tuyết Chí chờ đến 6 giờ, nhân viên công tác của Bộ tư lệnh dần dần tan làm hết, trong tòa nhà cũng tắt đèn.

7 giờ, tòa nhà Bộ Tư lệnh cũng chỉ còn nơi này là có ánh điện, những nơi khác đều tối đen như mực.

Tô Tuyết Chí đã đợi gần hai giờ đồng hồ, cô nghĩ sau khi kết thúc tuần tra kiểm soát thì anh về thẳng Công quán, đương nhiên rồi, còn khả năng lớn hơn nữa là anh có trường hợp xã giao nào đó hoặc là đi thư giãn, ví dụ như câu lạc bộ đêm chẳng hạn mà lần trước cô từng hân hạnh được anh dẫn đến một lần.

Sự việc quan trọng, hơn nữa bản thân cũng đã ra ngoài rồi, cứ thế mà trở về thì cô không cam lòng, vì thế mang theo hy vọng có lẽ là anh đã quay trở về Hạ Công quán, để lại lời nhắn chỗ vệ binh, cô ra khỏi Bộ tư lệnh, lại đến Hạ Công quán tìm anh.

Đến nơi, lão Hạ gác cổng nói Hạ tiên sinh sáng sớm đi làm, đến giờ vẫn chưa về.

Tô Tuyết Chí thất vọng, nhưng cũng biết điều này là bình thường, anh làm sao giống như cô quỹ đạo sinh hoạt đơn giản gần như lặp đi lặp lại hàng ngày, hầu như này cũng chỉ đi qua ba nơi là khu giảng đường, khu thực nghiệm và khu ký túc.

– Vậy cháu nhờ bác khi nào cậu họ về thì nhắn là cháu có việc tìm cậu họ.

Lão Hạ đồng ý. Tô Tuyết Chí đang định đi thì nhìn thấy một chiếc ô tô lái tới, còn tưởng là mình may mắn gặp Hạ Hán Chử quay về. Nghĩ mình sẽ gặp anh để nói chuyện quan trọng thì tâm trạng hơi hồi hộp, mắt mở to nhìn chăm chú, đợi ô tô dừng lại rồi, hóa ra là Hạ Lan Tuyết.

Tô Tuyết Chí thầm thở ra một hơi dài, sau đó chào hỏi:

– Hạ tiểu thư!

Hạ Lan Tuyết xuống xe, nhìn thấy cô thì hơi ngỡ ngàng, nhưng khi nghe lão Hạ nói Tô thiếu gia tới tìm anh mình thì nở nụ cười mời Tô Tuyết Chí vào trong nhà chờ, thái độ vô cùng lễ phép.

Tô Tuyết Chí nghi ngờ Hạ Hán Chử có khi tối muộn mới quay về, hoặc có lẽ cả đêm không về cũng nên, cô ở đây ôm cây đợi thỏ cũng không phải là cách hay.

Còn nữa, lúc trước anh có ý định để cô kết hôn với em gái anh, tuy hiện tại không nhắc đến nữa, nhưng trong lòng cô có bóng ma tâm lý, càng không rõ Hạ Lan Tuyết có biết sự việc này hay không, giờ vào trong chờ thì có vẻ không thích hợp, vì thế giải thích không phải việc quan trọng gì, khi nào rảnh gặp anh trai cô ấy cũng không muộn, nói xong thì ra ngoài.

– Tô thiếu gia, vậy để em đưa anh về.

– Không cần đâu, bên ngoài có nhiều xe kéo. Cám ơn Hạ tiểu thư, tôi về đây.

Tô Tuyết Chí rời khỏi Hạ Công quán. Hạ Lan Tuyết lặng lẽ đứng nhìn cô rời đi.

Trong chuyện này, mức độ đen tối vô cùng nghiêm trọng và hàng loạt lợi ích liên quan rất rộng, chắc chắn là điều cô chưa từng gặp phải trước đây.

Chưa nói đến xóa sạch hoàn toàn tấm màn đen này, cho dù cô muốn vạch trần một góc cho công chúng biết thì ít nhất cũng phải cho công chúng biết đây là thứ đồ quỷ quái gì. Chỉ riêng việc này, lực cản to lớn và nguy hiếm lớn chắc chắn là vượt trêи hẳn phạm vi mà cô và anh họ cô có thể kiểm soát. Bằng không thì tiến sĩ Ngô rất có khả năng đã chết rồi kia đã đăng báo công khai từ lâu rồi, thậm chí ngay cả việc để lại một phong di thư cũng bí mật và ngoắt nghéo như thế.

Đơn độc đứng ra chiến đấu làm anh hùng can đảm, chẳng những không thực tế, ngược lại sẽ liên lụy người vô tội.

Cô từng nghĩ đến hiệu trưởng. Cô tin với sự chính trực của ông, sau khi biết được sự thật, sự phẫn nộ còn vượt xa hơn mình và sẽ không ngồi yên mặc kệ. Nhưng Tô Tuyết Chí lại lo lắng, dưới con mắt của những kẻ nắm quyền với súng trong tay, khi xung đột quyền lợi khổng lồ, bất kỳ ai cố gắng ngăn cản sẽ là mục tiêu bị xóa sổ, bao gồm cả những học giả nổi tiếng nhất.

Trong thời đại này, khi bất kỳ ai cũng có khả thể bị chĩa súng trong bóng tối, và kết quả thường là không thể ngăn cản, thì cách làm này quá nguy hiểm và liên quan cũng quá rộng.

Cô cũng từng nghĩ đến Phó Minh Thành, nhưng không phải cô không tin năng lực và nhân phẩm của anh, mà là cô cảm thấy, Phó Minh Thành cũng không phải là nhân tuyển tốt nhất. Anh vừa mới kế thừa Phó thị không lâu, còn chưa đứng vững, giờ kéo anh vào, cô lại không đành lòng.

Cho nên cuối cùng, cô quyết định tìm Hạ Hán Chử.

Tự lấy lý do bởi lúc trước anh từng nói câu nói kia chẳng qua là tự động viên mình mà thôi.

Sau khi cân nhắc, cô nghĩ anh là người cô cần.

Hãy để những người có súng đối phó với những người có súng.

Trước mặt tấm màn đen tối như vậy, chỉ có như vậy, bên mình mới không lâm vào sóng gió, không rơi vào cảnh bất lợi mặc người khác giết hại. Nhưng thành thật mà nói, cô không hình dung được thái độ của anh khi biết chuyện, cô chỉ dựa vào trực giác, trực giác ngốc nghếch của cô.

Cô cảm thấy, dù là anh không ủng hộ cô thì ít nhất cũng sẽ không đến mức để cho cô gặp bất lợi.

Khởi đầu đã không suôn sẻ, tâm trạng cô cũng có chút xáo trộn, trở về trường thì đã hơn tám giờ tối, còn sớm để nghỉ ngơi, cô cũng chẳng có tâm trạng đâu mà đi làm chuyện gì khác nữa, trong lúc này Tưởng Trọng Hoài cũng không có ở đây, thiếu mất một người cùng rèn luyện thể lực, theo kế hoạch rèn luyện thể lực thì hai lần một tuần, cô liền thay quần áo, đi đến trung tâm hoạt động sinh viên.

Cô cần phải làm gì đó để ra mồ hồi, cũng giúp bản thân điều chỉnh lại cảm xúc, cũng muốn suy nghĩ lại lần nữa cho thật kỹ càng, nếu trong trường hợp anh không ủng hộ, vậy thì cô nên làm gì. Là nghe theo anh không làm gì cả, sau đó đi nói với anh họ và tiến sĩ Dư, thế đạo này vốn là như thế, đừng lo nhiều chuyện làm gì hết, hay là nghĩ biện pháp khác.

Sắp đến cuối kỳ, ai nấy cũng đều bận rộn ôn tập, hơn nữa cũng không phải buổi tối cuối tuần, cho nên trung tâm hoạt động hầu như không có ai.

Tô Tuyết Chí làm vài động tác thể ɖu͙ƈ đơn giản, đợi cơ thể có thể hoạt động rồi, cô quấn vải vào lòng bàn tay, sau đó đeo găng tay cho môn quyền anh phương tây, đến chỗ bao cát, bắt đầu đánh bao cát.

Rất nhanh, cả người cô nóng lên, bắt đầu ra mồ hôi, cảm nhận được lực lượng trêи cơ thể chuyển ngược trở lại mỗi khi đánh trúng bao cát, dần dần chuyên tâm không để ý tới gì cả.

9 giờ, cách giờ đóng cửa chỉ còn nửa giờ nữa.

Một số người cũng lần lượt đi hết rồi, chỉ còn lại có một mình cô.

Đánh cũng lâu rồi, cách hai lớp bảo vệ, mu bàn tay cũng dần dần cũng đau nhức.

Tô Tuyết Chí vẫn chưa muốn đi về.

“Huấn luyện viên” quyền anh Tưởng Trọng Hoài từng nói, khi gặp chuyện khó khăn gì, có người muốn đánh mà không thể đánh thì hãy đánh bao cát, đảm bảo rất tốt. Hiện tại tiếc nuối duy nhất là Tưởng Trọng Hoài không ở đây. Nếu không, cô thể có cùng cậu ta đối luyện trực tiếp với nhau, dù là có bị đánh ngã xuống đất thì cũng sẽ vui vẻ.

Cả người cô toàn mồ hôi, há mồm thở hổn hển, lại cắn răng, tiếp tục đấm vào bao cát bị cô đánh đến đong qua đong lại trước mặt.

Một lần nữa, cô lại dùng hết sức đập mạnh bao cát đang bật trở lại về phía mình thì bất chợt qua khóe mắt cô thoáng thấy có một bóng người đang đứng ở cửa, hình như mặc quân phục, khoác áo khoác quân đội, rất quen thuộc.

Cô bị phân tâm, không để ý bao cáo vừa mới bị cô đánh đi đang bật quay trở lại.

“Bụp” một tiếng, cô bị đụng trúng rất mạnh, cả người bắn ra ngoài, ngã xuống đất.

Người kia vội chạy tới đưa tay đỡ bao cát còn đang lắc lư cho dừng hẳn lại, sau đó ngồi xuống đỡ nhẹ vai cô.

– Cậu không bị thương chứ?

Tô Tuyết Chí mới vừa bị bao cát đập vào người khí huyết cuồn cuộn, ngẩng lên, đối mặt với đôi mắt đang nhìn xuống mình.

Là Hạ Hán Chử!

Anh lại tới đây ư?

Cô lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng lên, lui lại về sau mấy bước lắc đầu nói mình không sao. Nói xong, nhìn thấy anh chậm rãi đứng lên, đứng tại chỗ nhìn mình không nói gì, trong ánh mắt dường như giấu ý cười, tự biết dáng vẻ vừa rồi của mình đúng là nhếnh nhác, nếu trêи lưng có thêm mai rùa nữa thì chẳng khác gì con rùa bò rồi.

Chẳng trách anh thấy buồn cười như thế.

– Xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý, mà là cậu luyện quá chuyên tâm, cho nên tôi không lên tiếng tránh để cậu bị đụng trúng.

Anh mau chóng nghiêm trang lại, mở miệng xin lỗi cô, giọng vô cùng chân thành.

Tô Tuyết Chí đương nhiên sẽ không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như này với anh, lau mồ hôi trêи trán, nói mình không sao.

– Tôi nghe vệ binh nói lúc sẩm tối cậu đến Bộ tư lệnh tìm tôi à? Lẽ ra hôm nay về sớm nhưng sau đó lại đến một nơi khá xa, cho nên lúc về hơi muộn. Cậu cũng biết đấy, đang cuối năm, rất dễ có chuyện nên cần phải cẩn thận hơn.

Anh nhìn cô lau mồ hôi, lại giải thích thêm.

Tô Tuyết Chí bừng tỉnh.

Thì ra là làm thêm giờ mà không phải là đi câu lạc bộ tìm vui.

– Cậu họ vất vả quá, thời tiết lại lạnh như vậy.

Cô khen một câu, là câu quan tâm thật lòng.

Hạ Hán Chử hai tay đút túi quần, cười hỏi:

– Cậu tìm tôi có việc gì?

Hỏi xong, anh dừng lại một chút, sau đó giải thích thêm,

– Buổi tối vừa hay tôi cũng rảnh, nghe nói cậu đến tìm tôi, còn đợi khá lâu nữa. Tôi về sớm, nên tiện thể qua đây hỏi luôn.

Tô Tuyết Chí đương nhiên cầu mà không được, liền cảm ơn liên miệng, bảo anh chờ một lát, nói mình sẽ ra ngoài ngay. Nói xong, lại thấy ánh mắt anh nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trêи người cô, hỏi:

– Sao cậu lại luyện cái này? Có ai dạy cậu à?

Tô Tuyết Chí gật đầu:

– Lúc trước lực cánh tay của cháu không đủ, thể năng cũng kém, là bạn cùng phòng cháu Tưởng Trọng Hoài bảo cháu nên luyện cái này. Cháu luyện thì thấy thích, nên thường luyện theo cậu ấy.

– Cậu với người ta cũng thân nhỉ?

Hạ Hán Chử vừa nghe đến cái tên này thì nhớ đến hồi trước Đinh Xuân Sơn từng nhắc tới, nói hình như cô còn giặt tất cho người ta thì phải, tâm trạng bất giác không vui một cách khó hiểu.

Tô Tuyết Chí không nhận ra, gật đầu:

– Là bạn cùng phòng với cháu, giường cạnh giường cháu. Ông của cậu ta xưa là võ cử tiền Thanh, cậu ta cũng rất cừ, luyện võ từ nhỏ, về sau thì luyện quyền tây dương. Tính cách cậu ta cũng tốt lắm, rất kiên nhẫn, thấy cháu có hứng thú thì thường hay luyện cùng cháu…

Hạ Hán Chử nghe, không nói tiếng nào.

Tô Tuyết Chí thấy anh bỗng lặng thinh, trong lòng nghĩ lẽ nào anh không thích cô nói dài dòng, hơn nữa bản thân đang có chuyện quan trọng, lập tức ngậm miệng.

– Cậu họ cậu chờ một lát, cháu xong ngay đây. Buổi tối cháu đến tìm cậu họ đúng là có việc…

Cô tháo găng tay xuống, đang định tháo nốt lớp vải quấn ra thì bỗng thấy anh cởi áo khoác quân phục trêи người xuống, ném bừa lên giá treo khí giới, đi qua, cầm đôi găng tay quyền anh lên đeo vào, đấm thử mấy cái, sau đó ngoảnh sang, nhìn thẳng vào ánh mắt đang không hiểu của cô, nói:

– Nào, để tôi luyện cùng cậu, để xem cậu học được đến đâu rồi.

Hết chương 79