Sính Kiêu

Chương 61




Vừa mới cúp điện thoại thì nó lại lập tức reo vang, hình như là điện trở lại.

Hạ Hán Chử không tiếp ngay mà chờ reo bảy tám chuông mới thong thả nhấc ống nghe lên.

– Yên Kiều à, là bác đây. – Đầu bên kia điện thoại là giọng của Vương Hiếu Khôn.

– Cháu đang bận lắm phải không. Làm khó cháu rồi, dạo này quá nhiều việc, cứ dồn đống lại với nhau.

Vương Hiếu Khôn đầy vẻ quan tâm.

Hạ Hán Chử yên lặng một giây, nét mặt chuyển sang nghiêm túc, chào một tiếng bác trai.

– Cũng bình thường ạ, cũng không bận lắm. Vừa rồi không ngồi ở đây nên không kịp nhận điện thoại. Bác trai có việc gì không?

Vương Hiếu Khôn ở trong điện thoại cười hà hà:

– Cũng không phải chuyện lớn gì, là về vụ án cậu cả Phó thôi, cháu làm tốt lắm, phá án rất nhanh chóng. Bác trình kết quả lên cho Tổng thống, ngài cũng rất hài lòng, khen cháu có năng lực, bảo bác chuyển lời ngài ấy cho cháu, nói cháu vất vả rồi, cũng bảo xong vụ án này thì nghỉ ngơi đi.

Hạ Hán Chử khách sáo đôi câu đáp lại.

– Đúng rồi, tổng thống rất quan tâm vụ án này, công việc bề bộn đến mấy cũng hỏi tỉ mỉ kết quả điều tra sự việc, biết là có một sinh viên của trường quân y của chúng ta rất xuất sắc, ngay cả chuyên gia phương tây cũng không nhìn ra sơ hở, thế mà lại bị sinh viên kia làm được. Tổng thống đánh giá rất cao, và càng vui hơn khi trường quân y của chúng ta có thể ươm mầm được những tài năng trẻ như vậy.

Trong giọng nói Vương Hiếu Khôn mang hơi hướm tự mãn.

Trường quân y là trường thuộc quyền quản lý của Lục Quân bộ ông ta, có một học viên xuất sắc như thế, đến giờ ngay cả Tổng thống cũng đích thân hỏi đến, dĩ nhiên là ông ta vô cùng nở mày nở mặt.

– Tổng thống còn nói, nếu có thời gian thì sẽ hẹn gặp, động viên các bạn trẻ, đây cũng là một cách để nâng cao tầm nhìn của trường quân y chúng ta. Cháu để tâm chút xem khi nào thì sắp xếp nhé, cơ hội hiếm có đấy.

Hạ Hán Chử đồng ý:

– Cháu sẽ chuyển lời khen ngợi của Tổng thống đến học viên đó.

Xong rồi nói tiếp,

– Nhưng bác trai, học viên kia mới từ tỉnh lỵ tới Thiên Thành còn chưa được nửa năm, chưa hiểu mấy về đối nhân xử thế, tính cách quá bộc trực, cháu sợ đến lúc đó nhỡ đâu nói gì lại mạo phạm tới Tổng thống thì lại không hay.

Vương Hiếu Khôn ngạc nhiên nói:

– Đó chính là cậu học sinh họ Tô mà bác gặp trong tiệc mừng thọ của bác đúng không? Bác thấy cậu ta rất nho nhã, nói năng lịch sự, huống hồ còn là học sinh của Tông tiên sinh nữa, không đến mức đó chứ?

Hạ Hán Chử ngập ngừng:

– Cậu ta là cháu ngoại trai của cháu, cho nên cháu rất hiểu cậu ta. Đương nhiên, nếu Tổng thống có thời gian, cũng muốn gặp mặt thì cháu có thể sắp xếp, không thành vấn đề.

Vương Hiếu Khôn cũng biết đó chỉ là một câu nói thuận miệng của Tổng thống mà thôi, người trăm công ngàn việc như thế có một vài lời nói nói xong rồi chỉ sợ ngày hôm sau là quên mất, cho nên chỉ mới hỏi Hạ Hán Chử xem có sắp xếp được không, chuyển lời xong rồi thì cũng coi như xong việc giao phó, chuyển sang nói chuyện của mình, trong điện thoại hạ thấp giọng xuống.

– Yên Kiều, việc cháu làm đúng là quá xuất sắc. Tiểu Tô kia cũng là một nhân tài, cháu nhớ phải quan tâm bồi dưỡng. Nếu không có chuyện gì xảy ra, không có chuyện cậu cả Phó tự say rượu ngã xuống hồ rồi chết, cậu hai Phó cũng sẽ không thuận lên thượng vị, cậu ta nên cảm kϊƈɦ và đứng về phe ai, e là không thể đoán được. Giờ đã có chuyện rồi, cháu đã bán ra một ân tình, nếu cậu hai Phó là người hiểu chuyện, về sau phải làm gì, bác nghĩ trong lòng cậu ta tự biết. Họ Lục đã ôm dã tâm đã lâu, kết quả lại công dã tràng. Cháu nên chú ý đến nhà họ Phó nhiều hơn, có hướng đi mới gì thì lập tức báo với bác.

Hạ Hán Chử biết là ông ta hiểu lầm rằng trong vụ án đó anh đã thao túng gì đó, nhưng anh cũng không cần phải giải thích, liền đồng ý.

Vương Hiếu Khôn lại nói một chút về những diễn biến mới nhất ở kinh thành, sau khi thảo luận xong về công việc của mình rồi thì giọng điệu chuyển sang thoải mái hơn, cười nói:

– Bác gái của cháu tối qua gọi điện cho bác, nói rằng có người ở nhà gửi một ít bào ngư phương nam tới. Bác sợ đầu bếp nhà mình làm không ngon nên đã mời đầu bếp của Thiên Tiên Lầu là người giỏi nhất món cánh nhân sâm đến nhà. Tối nay cháu và em gái cháu cùng đến nhà dùng cơm với bác gái cháu đi.

Hạ Hán Chử đồng ý, cúp điện thoại.

Bà Vương dạo gần đây vẫn rất phiền não và u uất.

Con trai bà Vương Đình Chi ngày đó về nhà giải thích rõ ràng với bà, nói anh ta không thích Hạ Lan Tuyết, chỉ coi Hạ Lan Tuyết như em gái, khi trước nói với bà là mình thích đàn ông, tất cả đều là nói dối cả, mục đích để không phải cưới Hạ Lan Tuyết, đồng thời cũng không muốn bà phải nghĩ nhiều. Bà muốn sắp xếp hôn sự cho anh ta, không sao cả, tiểu thư nhà nào cũng được, anh ta đều có thể cưới, nhưng Hạ Lan Tuyết thì không được. Nếu cứ ép buộc anh ta, anh ta sẽ đi nói với Hạ Hán Chử, để Hạ Hán Chử giúp mình.

Con trai nói không thích đàn ông, điều này dĩ nhiên là chuyện tốt, bà Vương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng xem thái độ của con trai thì có vẻ như không nói chơi. Nếu cứ ép buộc con trai, nhỡ đâu thật sự gây đến chỗ Hạ Hán Chử, mà Hạ Hán Chử cực kỳ yêu thương em gái, đến lúc đó chỉ sợ thông gia không thành thì thôi, có khi còn gây ra hiềm khích cho hai nhà nữa.

Nhưng muốn con trai cưới Hạ Lan Tuyết lại là kế hoạch đã tính toán từ lâu rồi, giờ lại biến thành như này, bà Vương làm sao chịu yên. Bà lại cùng em trai Đồng Quốc Phòng bàn bạc thảo luận, sau đó tối qua đã gọi điện cho chồng.

Đương nhiên là bà bỏ qua đoạn con trai nói thích đàn ông, cũng chỉ nói với chồng, con trai không muốn cưới Hạ Lan Tuyết. Cũng nhắc tới ý tưởng mới của mình. Thấy chồng cuối cùng cũng đồng ý, bà không thể làm gì hơn là cũng phải từ bỏ kế hoạch lâu nay của mình, nhờ chồng mở lời mời hai anh em Hạ Hán Chử tối nay đến nhà dùng cơm.

Buổi tối, Hạ Hán Chử đón Hạ Lan Tuyết rồi cùng với nhà họ Vương.

Vương Đình Chi ban ngày ra ngoài, nói là đi chơi với bạn.

Trước khi anh ta đi, bà Vương dặn đi dặn lại là trước bữa cơm chiều phải về nhà để ăn cơm với hai anh em nhà họ Họ, ai ngờ anh ta vào tai này ra tai kia, đến giờ vẫn còn chưa thấy bóng người đâu.

Bà Vương nén cơn tức giận với cậu con trai xuống, mặt mày tươi cười ra đón khách.

Bữa cơm chiều chỉ thiếu Vương Đình Chi, nhưng có một người khác thay thế, chính là Thập Nhị tiểu thư nhà họ Tào – Tào Tự Hoa.

Sau bữa tiệc mừng thọ của Vương Hiếu Khôn, cô ấy lẽ ra cũng quay về kinh thành, nhưng bị sự nhiệt tình và hiếu khách của bà Vương giữ lại, bảo ở lại Thiên Thành với bà một vài ngày. Thập Nhị tiểu thư liền đồng ý.

Trong khoảng thời gian này, Thập Nhị tiểu thư vẫn luôn ở nhà họ Vương. Mấy ngày hôm trước cô ấy cùng Hạ Hán Chử tham gia một bữa tiệc tối, lúc khiêu vũ vô tình bị trật chân, may mà không làm sao, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi.

Lúc ăn cơm, Hạ Lan Tuyết hỏi thăm chân cô ấy. Thập Nhị tiểu thư nói:

– Không sao rồi, cũng chỉ bong gân chút thôi. Lúc ấy xấu hổ lắm, bắt anh em phải đưa chị đi bệnh viện nữa. Nhớ tới là thấy xấu hổ.

Hạ Lan Tuyết lắc đầu:

– Chị Tào đừng nghĩ vậy, chị không sao là tốt rồi.

Bà Vương khen:

– Lan Tuyết vừa ngoan lại hiểu chuyện, tâm địa thiện lương nữa, bác nằm mơ cũng mong có được một cô con gái như cháu, tiếc là bác không có số đó.

Tào tiểu thư cười:

– Sao lại không có, có sẵn, chẳng phải ở ngay trước mặt đó bác?

Ánh mắt bà Vương dừng ở Hạ Lan Tuyết, chợt sáng bừng, kêu lên:

– Đúng thế, sao bác lại ngốc vậy.

Bà nhìn Hạ Lan Tuyết, càng nhìn càng yêu thích, sau đó quay sang Hạ Hán Chử.

– Yên Kiều, bác có thể đưa ra một mong muốn hơi quá được không?

Hạ Hán Chử gắp món ăn, cười:

– Bác gái đừng khách sáo.

Bà Vương nói:

– Vậy bác nói nhé. Bác có thể nhận Lan Tuyết làm con gái nuôi được không? Nếu cháu đồng ý thì cứ an tâm, sau này bác sẽ coi Lan Tuyết như con gái ruột của mình, không không, còn hơn cả con gái ruột nữa. Đình Chi cũng vậy, sẽ coi Lan Tuyết như em gái ruột mà yêu thương Lan Tuyết.

Bà quay qua Thập Nhị tiểu thư, than thở.

– Bác nói thật, nếu Lan Tuyết nhận bác làm mẹ nuôi, thì dù bác có tổn thọ mấy năm bác cũng cam tâm tình nguyện! Cũng không biết Yên Kiều có yên tâm không.

Hạ Hán Chử mỉm cười:

– Cháu có gì mà không yên tâm ạ?

Anh nhìn em gái:

– Lan Tuyết, bác gái muốn nhận em làm con nuôi.

Bà Vương cùng Thập Nhị tiểu thư đều nhìn Hạ Lan Tuyết. Người hầu nhà họ Vương đứng hầu sau bàn cơm cũng mặt mày tươi cười.

Hạ Lan Tuyết đứng lên, mỉm cười nói:

– Bác gái đối xử với cháu rất tốt, cháu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Nhân tối nay, cháu xin bày tỏ lòng biết ơn của cháu với bác gái.

Nói xong thì khom người thật sâu với bà Vương.

Bà Vương vui vẻ ra mặt, vội bảo cô ngồi xuống.

Thập Nhị tiểu thư chúc mừng:

– Được rồi, bác gái à, cháu thấy tâm nguyện của bác sắp viên mãn rồi. Để cháu chọn ngày lành để bác gái nhận con nuôi, mời thân thích họ hàng đến, khi đó càng vui hơn…

Hạ Lan Tuyết nói tiếp:

– Bác gái chịu nhận cháu là con nuôi, cháu mong mà không được. Nhưng cháu lo lắng…

Bà Vương sốt ruột:

– Làm sao thế cháu, đừng sợ, cháu cứ nói đi.

Hạ Lan Tuyết cắn cắn môi.

– Không dối gạt bác gái, cháu vẫn thường xuyên mơ thấy mẹ cháu. Đến bây giờ, trong mơ cháu vẫn thấy rõ hình dáng của mẹ cháu, cháu sợ nếu nhận bác gái rồi, mẹ cháu sẽ đau lòng, cho rằng cháu không cần bà nữa, không nhớ bà nữa…

Hốc mắt cô gái bỗng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.

Bầu không khí trêи bàn cơm trở nên cứng ngắc.

Hạ Hán Chử hơi ngước mắt lên, nhìn em gái.

Thập Nhị tiểu thư sửng sốt, ngừng góp vui, nom sắc mặt Hạ Hán Chử nghiêm trang nặng trĩu thì vội đứng lên, đến bên Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, thì thầm an ủi, lại bảo người hầu mang khăn mình tới. Hạ Lan Tuyết vội lau nước mắt, lắc đầu nói mình không sao, lại mỉm cười, nói với bà Vương:

– Bác ơi, cháu biết bác rất tốt với cháu. Cháu từng ở với bác một thời gian dài, trong lòng cháu, từ lâu đã coi bác như một người mẹ khác của cháu rồi.

Ý định ban đầu của bà Vương là lui mà tiến, nhận Hạ Lan Tuyết làm con gái nuôi, đến lúc đó bày tiệc thật lớn để công khai cho tất cả mọi người cùng biết. Lại không ngờ rằng bên Hạ Hán Chử không có vấn đề, mà Hạ Lan Tuyết lại nói ra những lời như thế.

Đã như vậy rồi, bà còn khăng khăng đòi nhận người ta làm con gái nuôi thì chính là ép người khác khó xử.

Bà ta ép nỗi thất vọng trong lòng xuống, vừa cười vừa đứng lên, cũng bước tới cầm tay Hạ Lan Tuyết, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, an ủi, nói lúc này mình chỉ vui đùa thôi, bảo cô đừng nghĩ nhiều.

Hạ Lan Tuyết lại khom người với bà Vương lần

nữa, mong bà đừng buồn lòng.

Bà Vương cầm tay cô, nói với Thập Nhị tiểu thư:

– Con bé hiểu chuyện khiến người thấy mà thương, như này làm sao bác không yêu không quý chứ?

Lại bảo Hạ Lan Tuyết ngồi xuống, tiếp tục vỗ về vài câu, sau đó mới trở về chỗ ngồi, đề tài vừa rồi cũng qua đi.

Bữa cơm chiều tiếp tục, Thập Nhị tiểu thư vẫn hài hước dí dỏm, bà Vương vẫn hiền hòa quan tâm, bầu không khí bữa cơm vẫn rất vui vẻ, nhưng chung quy đã không còn thoải mái như ban đầu nữa. Lại bưng lên mấy món ăn nữa, mọi người cũng đã ăn no, người làm lại dâng trà lên. Hạ Hán Chử nhấp hai ngụm ngồi một lúc thì cùng em gái xin phép ra về với bà Vương.

Bà Vương nhiệt tình giữ lại không được thì tiễn ra cửa, nói:

– Yên Kiều, hôm nay bác đưa

Thập Nhị tiểu thư đi bệnh viện kiểm tra lại, khi về đi qua Tân Giới khẩu, chỗ đó vừa khai trương một cửa hàng, là nhà họ Mã đầu tư tiền, liên kết với người nước ngoài để mở. Mã phu nhân mấy hôm trước cứ mời mọc mãi, bảo bọn bác hôm nay qua đó. Bác rảnh rỗi nên kéo Thập Nhị tiểu thư đi cùng bác. Bên đó đông khách lắm, hàng cũng nhiều, cái gì cũng có. Thập Nhị tiểu thư lại chẳng mua gì cả nhưng lại mua quà cho cháu và Lan Tuyết đó.

Nói xong thì giục Tào tiểu thư,

– Còn giấu làm gì, mau lấy ra đi.

Tào tiểu thư cũng không phủ nhận, rất hào phóng gọi người hầu của mình đưa quà mà mình mua mang ra, tặng cho Hạ Lan Tuyết chính là một đôi giày cao gót đỏ có đinh nơ con bướm, rất đẹp. Quà tặng cho Hạ Hán Chử là một cái cà vạt hoa văn chìm màu tím.

– Lan Tuyết sắp 18 tuổi rồi, có thể đi giày cao gót. Em thấy cà vạt của anh hình thức hơi dừ, cho nên mới chọn cái sáng hơn chút, thỉnh thoảng thay đổi cũng tốt.

Bà Vương cười nói:

– Thập Nhị tiểu thư rất có con mắt thẩm mỹ đó. Đừng nói Thiên Thành, mà toàn bộ kinh thành cùng Thượng Hải không có vị tiểu thư nào bằng Thập Nhị tiểu thư đâu.

Hạ Hán Chử nhận lấy, cảm ơn, sau đó dẫn em gái rời khỏi nhà họ Vương, lái xe về.

Anh tự lái xe tới. Trêи đường đi, thấy em gái có vẻ buồn bã, cảm xúc giảm sút, trước sau không nói một lời liền hỏi cô ấy làm sao.

Hạ Lan Tuyết ngẩng lên.

– Anh ơi, sao anh biết bác gái sẽ nhận em làm con gái nuôi?

Hạ Hán Chử nói:

– Anh đoán thôi.

Hạ Lan Tuyết lại yên lặng.

Hạ Hán Chử nhớ lại cảnh tượng khi em gái từ chối bà Vương mà đôi mắt đỏ hỏe sắp khóc, trong lòng hiểu, có lẽ em gái khi đó đã bộc lộ cảm xúc thật sự, mà không phải hoàn toàn nghe theo dặn dò của mình.

– Lan Tuyết, em nghĩ gì vậy? – Anh hỏi dịu dàng.

Hạ Lan Tuyết nói:

– Anh ơi, tối qua em mơ găp mẹ. Là thật đó.

Hạ Hán Chử ừ một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.

Hai anh em về tới nhà, anh gọi em gái đang định về phòng lại, nói:

– Lan Tuyết, em bình thường rảnh rỗi thì có thể đến chơi với bạn bè, hoặc đi chơi đâu đó cũng được. Muốn đi đâu thì cứ nói với anh, đừng ở nhà mãi.

Hạ Lan Tuyết rầu rĩ vâng dạ,

– Anh ơi, sang năm em tốt nghiệp trung học rồi, em muốn nghe theo anh nói,

có lẽ đi du học cũng được. Đợi em nghĩ kỹ rồi muốn học ở đâu, em sẽ nói cho anh biết nhé.

– Em về phòng đây. Chúc anh ngủ ngon.

Trong thư phòng không bật đèn.

Hạ Hán Chử tựa người vào cửa sổ, nhìn ra ngoài, hút thuốc.

Tàn thuốc đỏ rực lập lòe trong bóng đêm, khi sắp cháy đến ngón tay, Hạ Hán Chử vẫn còn chưa phát hiện ra, cho đến khi đốt đến ngón tay, anh mới giật mình, dụi tàn thuốc vào gạt tàn đặt bên bệ cửa sổ, quay lại bàn làm việc, bật đèn lên và bấm số điện thoại.

– Hạ tiên sinh? Chúa ơi, muộn thế này rồi, thời tiết lại lạnh như thế, không phải cậu bệnh cũ tái phát chứ?

Bên kia đầu điện thoại, Rudolph đang ngủ bị đánh thức có vẻ căng thẳng.

– Xin lỗi muộn rồi mà còn quấy rầy bác. Không phải bệnh cũ đâu.

Bởi vì Rudolph tiếng Trung không sõi, hạ Hán Chử dùng tiếng Đức để giao tiếp với ông.

– Vẫn là vấn đề mà lần trước cháu hỏi đó. Cháu muốn tìm hiểu nhiều thêm, ngài có thể nói cụ thể cho cháu được không?

– Hoặc là, có một biện pháp trị liệu khác có thể thử được không?

– Chúa ơi, lẽ nào chính là cậu à? – Người Đức buột miệng thốt ra.

Hạ Hán Chử sửng sốt:

– Đương nhiên không rồi. Về phương diện này cháu tuyệt đối không có vấn đề.

Hết chương 61