Sính Kiêu

Chương 203






Giang Khẩu bị phong tỏa suốt ba ngày theo vụ nổ kia cuối cùng đã khôi phục lại sự thông suốt.

Hai thủ hạ đi theo Vương Nê Thu xuống nước đã tìm thấy được, đều bình an vô sự, nhưng Vương Nê Thu thì vẫn không tìm được.

Hồi ức của hai người là cảnh tượng trước khi tách ra với ông, lúc này mới bừng tỉnh, mắt đỏ lên nói, Tam đương gia lúc đó có lẽ đã quyết định kích nổ pháo Long Vương ở cự ly gần mà ép bọn họ trở về.
Ngờ vực của Tô Tuyết Chí đã được chứng minh rồi.
Cô không muốn tin rằng một người một lúc trước còn sống sờ sờ đó thật sự là đã biến mất như này, sau khi xuống nước thì không thể sống sót đi ra được nữa.

Cô vẫn ôm một tia hy vọng mong manh là kỳ tích có thể xuất hiện, người đàn ông với gương mặt gầy đen tính cách phóng khoáng nhưng lại mang theo mấy phần giảo hoạt kia sẽ bình an trở về.
Theo thời gian từng phút từng giây trôi qua, thần sắc người Thủy hội càng ngày càng trở nên nặng nề, bầu không khí vô cùng kìm nén.

Cô cũng bị cảm xúc tuyệt vọng và đau khổ làm cho không thở được.

Ngay khi cô đang không còn hy vọng, đột nhiên nghe nói đã tìm được người thì mừng như điên không nói nên lời.
Trên một bãi đá cách vài trăm mét bên ngoài Giang Khẩu, từ xa xa, cô nhìn thấy Vương Nê Thu.

Cô hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí nặng nề bị quét sạch sành sanh, mọi người kêu to Tam đương gia, xông tới.

Bắt gặp Vương Nê Thu toàn thân trên dưới đầu tóc quần áo đều ướt sũng, người hướng về lòng sông, quỳ gối trên bãi đá, trán chạm đất, không nhúc nhích.

Có vẻ như thể lực đã tiêu hao quá lớn, đang hồi sức tại chỗ.

Bên cạnh, một người Thủy hội nhìn thấy ông sớm nhất vui vẻ kể lại tình cảnh vừa rồi với bạn:
– …Tôi tìm dưới nước một lúc lâu, tia sáng quá mờ, nước thì đục ngầu, ám lưu chảy siết, tôi không thể chịu đựng nổi, trồi lên để hít thở, bỗng nhìn thấy trên mặt nước cách đó mấy trượng, Tam đương gia cũng đã nổi lên…
– Tam đương gia thật anh hùng!
– Đúng là trời cao phù hộ!
– Về phải tế thần thôi!
Mọi người vốn nghĩ ông lành ít dữ nhiều, may mắn chỉ sợ bóng sợ gió một trận mà thôi, tất cả đều phấn khởi, mỗi người một lời.
Tô Tuyết Chí phát giác Vương Nê Thu rất không bình thường, đè nén cảm xúc vui mừng trong lòng xuống, đi đến bên cạnh ông hỏi:
– Tam đương gia, chú sao rồi ạ? Có phải bị thương ở đâu không?
Mọi người bị câu hỏi của cô nhắc nhở.

Vừa rồi chỉ lo vui mừng mà sơ ý quên mất điều này, vội đồng loạt xông tới mồm năm miệng mười hỏi tình hình của ông.

Tô Tuyết Chí hỏi xong, muốn xem liệu cổ và đầu Vương Nê Thu có bị thương nặng chỗ nào không.

Ông cuối cùng cũng cử động, vô cùng gian nan chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mọi người lúc này mới trông thấy hai mắt ông đỏ ngầu, lại đang rơi lệ, không chỉ thế, trên trán và đầu gối cũng bị đá vụn dưới đất đụng xước, máu chảy dọc theo mặt mũi ông nhỏ xuống, nhưng ông lại như không để ý, ánh mắt đau đớn cực độ.
Mọi người đều giật nảy mình.
Đàn ông không dễ rơi lệ, huống chi là anh hào như ông, chưa từng ai nhìn thấy ông rơi lệ như thế cả.

Hơn nữa lúc này nên ăn mừng mới đúng, sao ông lại thất thố đến mức độ như vậy.
Chung quanh yên tĩnh trở lại.

Mọi người nhìn Vương Nê Thu, không dám phát ra tiếng.

Ông chậm rãi quay sang Tô Tuyết Chí, nghẹn ngào nói:
– Phu nhân…Đại đương gia…Đại đương gia trở về…Vừa rồi, anh ấy bảo tôi đi…
Nhịp tim Tô Tuyết Chí bỗng nhiên tăng tốc, trong lòng trào dâng một dự cảm chẳng lành.
Vương Nê Thu không nói rõ hết, nhưng Tô Tuyết Chí lại hiểu ngay.

Thấy ông dừng lại, cô vội quay mặt đi thật nhanh, nhìn ra mặt sông rộng lớn.
Nước sông trước mặt dậy sóng và vẩn đục, nào còn bóng dáng của người nào đó? Cô quay mặt trở lại, nhìn thẳng vào Vương Nê Thu, trong lòng ôm ý niệm một 1% may mắn, khó khăn hỏi:
– Người đâu ạ….Long Vương đang ở đâu ạ?
Vương Nê Thu nhắm mắt, lần nữa mở ra, dưới cái nhìn đăm đăm của Tô Tuyết Chí, giọng run rẩy, kể lại một khắc cuối cùng dưới nước cho cô.

Bờ môi ông khẽ run, thái dương nổi gân xanh:
– Sau khi kích nổ, tôi lại lặn xuống nước tìm anh ấy khắp nơi.

Nhưng tôi không tìm thấy anh ấy…
– Phu nhân, Đại đương gia anh ấy….Anh ấy biến mất rồi!
Người đàn ông này vừa nói xong, lại lần nữa quỳ xuống dập đầu không ngừng về phía con sông, mặc cho trán mình đập đến máu tươi chảy ròng ròng, đá cuội nhuộm đỏ.
Tô Tuyết Chí chân tay lạnh run, cả người như không còn sức lực ngồi phịch xuống, nhìn mặt sông, ràn rụa nước mắt.
– Đại đương gia!
Người của Thủy hội qua cơn kinh hoảng thì bình tĩnh lại, phàm là người giỏi bơi lội đều lần lượt nhảy xuống nước, cố gắng tìm kiếm ở chỗ khu vực nổ thuyền.
Vương Nê Thu thể lực đã khôi phục một chút cũng một lần nữa xuống sông, mở rộng khu vực tìm kiếm.
Mặt trời dần nghiêng, ánh sáng dưới nước càng tối, cách vài thước thôi là một mảnh đen kịt.

Mọi người ra khỏi mặt nước, trầm lặng, nặng trĩu, lần lượt lên bờ.
Dưới tình huống như vậy, dù là Long Vương chân chính sợ là cũng không thể toàn thân trở ra, huống chi là người bình thường.

Xuống dưới tìm chẳng qua là không thể chấp nhận được sự thật, trong lòng còn ôm một tia hy vọng cuối cùng mà thôi.
Mọi người đi lên, có người ngồi bên bờ sông lặng lẽ rơi lệ, có người quỳ dưới ghềnh bãi trên bãi đá, gào khóc như đứa trẻ.
Vương Nê Thu ướt sũng, bước chân tập tễnh đi tới chỗ Tô Tuyết Chí.

Ông ngâm dưới nước quá lâu, vết thương trắng bệch, Da của hai bàn tay cũng trở nên nhăn nheo.
– Phu nhân, tôi xin lỗi…Đại đương gia là làm thay tôi cho nên mới…Là tôi vô dụng…
Người đàn ông cứng cỏi mạnh mẽ giờ phút này khi cất tiếng nói vẫn nghẹn ngào, lời nói không cách nào phát ra tròn vẹn được.
Tô Tuyêt Chí rời ánh mắt đang chăm chú nhìn vào mặt sông rộng lớn, lau nước mắt trên khóe mắt đi.
– Tam đương gia đừng tự trách ạ.

Long Vương là vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, cả đời hào kiệt.

Ông ấy đã trở về, trong tình huống đó không nhất định là làm thay chú, mà bất kể là ai, ông cũng sẽ có quyết định như vậy.

Ông sẽ không thấy vui nếu nhìn thấy chú như này.

Điều chúng ta cần làm là tiếp tục tiến lên, không phụ tấm lòng của ông ấy.
Cô quỳ bên bờ sông, hướng về mặt sông cuồn cuộn chảy về phía đông mãi không bao giờ ngừng, dập đầu thật sâu.
– Trần Anh đang chờ chúng ta.

Chúng ta lên đường đi thôi.

– Cuối cùng cô đứng lên, nói.
Vương Nê Thu lau mặt, mắt vẫn đỏ, quay lại nói to với các anh em:
– Nghe thấy phu nhân nói gì không? Thu dọn nhanh chóng, lập tức lên đường.
Thuyền qua Giang Khẩu, đến điểm liên lạc, đoàn người cuối cùng thuận lợi tụ hợp với Trần Anh.
Đêm hôm nay, khi mà chung quanh không còn người nào khác, Tô Tuyết Chí mới thỏa thích rơi lệ, đau đớn khóc nức nở.

Giờ khắc này, cô càng thêm nhớ nhung Hạ Hán Chử.
Rời đi và nói lời từ biệt, để những người thân yêu được sống, càng thêm trân quý cuộc sống này hơn.


Cô chỉ muốn ngay lập tức được nhìn thấy anh, xác nhận anh bình yên vô sự, sau đó bổ nhào vào lòng anh, thổ lộ hết nỗi đau khổ cùng với bao hối hận của mình với anh.
Long Vương vẫn luôn thương nhớ họ.

Ông chưa từng thật sự rời đi.

Tô Tuyết Chí vô cùng hối hận, hối hận trước đó lẽ ra cô gọi Long Vương một tiếng cha ngay trước mặt ông.

Ông hẳn cũng vô cùng mong đợi, nhưng mà lại không nhận được.
Còn Diệp Vân Cẩm…
Trong lòng hai người có nhau, vốn nên ở bên nhau.

Chả lẽ không đúng ư.

Nhưng mà quả thật, không phải tất cả mọi người đều may mắn giống như cô giống như Hạ Hán Chử.

Người phụ nữ cô độc kia, sợi nhớ nhung cuối cùng ở trong lòng hiên tại cũng đã bị lấy mất đi rồi.
Ngày hôm sau, Tô Tuyết Chí hai mắt sưng đỏ, đè đau khổ và hối hận trong lòng xuống, tiếp tục bước lên con đường lên phía bắc.
Cô vẫn không biết rằng ở nơi xa, nơi cô muốn đến trong chuyến đi này, người yêu của cô giờ phút này mới rơi vào tình cảnh nguy hiểm thật sự.
Tháng trước quân Nhật thất bại rút lui, tuyên bố cuộc chiến tranh chính diện kết thúc.

Hạ Hán Chử mang theo sư đoàn rút khỏi chiến khu của mình, đi đến một huyện thành cách mấy trăm cây số.

Nơi đó trong thời gian chiến tranh là nơi trung chuyển hậu cần cho quân đội, sắp đặt bệnh viện chiến trường.

Đạn dược sư đoàn mang theo cũng đã tiêu hao gần hết, kế hoạch đến nơi đó chỉnh đốn nghỉ ngơi, cứu hộ thương binh đi theo quân, bổ sung cấp dưỡng, tụ hợp với những sư đoàn còn lại sẽ đến sau.

Nhưng bởi ảnh hưởng của thời tiết, con đường rừng rậm đi qua bị hư hại, cuộc hành quân di chuyển rất chậm, thiếu bác sĩ thiếu thuốc men, rất nhiều thương binh đang rất cần an trí, bản thân anh vết thương ở một bên chân bởi vì đi đường bôn ba mà mãi không thể khỏi.

Mặc dù không có trở ngại gì nhưng dần dần cũng ảnh hưởng đến hành động.

Bác sĩ quân y rất lo lắng, liên tục đề nghị anh mau chóng đến huyện thành, nơi đó tiếp nhận trị liệu tốt hơn.

Anh sau khi cân nhắc đã chấp nhận đề nghị của bác sĩ quân y.

Sư đoàn do Báo cùng mấy đoàn trưởng chỉ huy vẫn hành quân theo kế hoạch, anh thì mang theo một trung đội bảo vệ, một tiểu đoàn công binh và hàng chục người bị thương nặng nhất lên đường.

Lẽ ra một tuần là có thể đến rồi, nhưng nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gặp phải một đội quân Nhật Bản đang rút lui.
Đội quân Nhật Bản này rất tinh nhuệ, được biết đến với các phương pháp tấn công liều mạng điên cuồng, từng tạo thành trở ngại lớn đối với quân đội Trung Quốc trong cuộc chiến, tướng chỉ huy còn là một phần tử cuồng chiến tranh, biệt hiệu Kim Cương, cực kỳ căm hận Hạ Hán Chử.
Lẽ ra vào lúc này, đội quân Nhật này đã rút lui, cùng với những người đồng đội bại trận, họ đang trên đường đến khu vực đầu hàng được chỉ định, không thể nào xuất hiện ở đây.

Nhưng không biết duyên cớ gì, đối phương lại di chuyển đến nơi này, chạm trán nhau.
Nhân số đối phương gấp ba bốn lần bên Hạ Hán Chử, vũ khí đầy đủ, Kim Cương phát hiện ra Hạ Hán Chử thì mừng như điên, liều lĩnh đuổi theo bám chặt, kêu gào thà rằng mổ bụng tự sát cũng phải giết chết đại địch trên chiến trường, báo thù rửa hận.
Địch ta chênh lệnh nhau xa, vũ khí đạn dược không đủ, khoảng cách rất gần, lúc nào cũng có thể khai hỏa, còn mang theo mấy chục thương binh không thể hành động, muốn thoát khỏilà không có khả năng.

Hạ Hán Chử quyết định thật nhanh, hạ lệnh Đinh Xuân Sơn mang theo một bộ phận binh sĩ hộ tống thương binh cấp tốc lên đường chạy tới huyện thành, mình thì cùng những người còn lại yểm trợ cho họ, chờ sau khi họ đi rồi thì sẽ rút lui đến cao điểm phụ cận, lợi dụng địa hình yểm hộ chờ đợi hậu viện.
Các sĩ quan đi cùng ngay lập tức đứng ra yêu cầu anh đi huyện thành, mình sẽ cùng những người còn lại yểm hộ, ngăn chặn quân Nhật đột nhiên xuất hiện phía sau.
Hạ Hán Chử từ chối.
– Tôi không nghi ngờ lòng trung thành của các anh với tôi.

Nhưng mục tiêu của chúng là tôi.

Nếu có đầy đủ đạn dược tiếp tế, tôi sẽ cân nhắc đề nghị của mọi người.

Nhưng tình trạng bây giờ là không kiên trì được bao lâu.

Không ngăn chặn được, hai bên cuối cùng đều là tử lộ.

Sắp xếp của tôi là biện pháp tốt nhất.
Mỗi người ở đây đều hiểu, anh nói đúng.
Trong sự im lặng chết chóc, Đinh Xuân Sơn đứng ra.
– Tôi không đi.

Tư lệnh phái người khác chấp hành nhiệm vụ hộ tống thương binh đi.
Hạ Hán Chử nổi giận: – Đây là mệnh lệnh!
– Cho dù Tư lệnh có xử bắn tôi tại chỗ, tôi cũng sẽ không lĩnh mệnh!
Các sĩ quan kinh ngạc nhìn anh ta.
Hạ Hán Chử chau mày.
– Trước khi đi, tôi đã từng hứa với phu nhân không rời tư lệnh nửa bước rồi.
Anh ta đón nhận hai ánh mắt nghiêm khắc của Hạ Hán Chử quăng tới, bình tĩnh nói.
Bầu không khí nghiêm trang nặng nề, bốn phía lặng ngắt như tờ.


Mấy trăm ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hạ Hán Chử.

Anh chần chừ một lúc, đổi giọng:
– Cũng được.

Cậu kinh nghiệm tác chiến phong phú, đã kiên trì như thế, vậy thì ở lại cùng yểm hộ đi.
– Tất cả mọi người ai vào chỗ nấy, chuẩn bị nghênh chiến!
……
Kinh sư, trong văn phòng làm việc của Chương Ích Cửu, thư ký riêng của anh ta vội vã đi vào, đưa lên một phong điện báo mới nhận được.
– Báo cáo Thứ trưởng, chiến khu tiền tuyến vừa mới gửi điện báo hỏa tốc! Xin ngài mau chóng gửi điện chỉ thị trả lời!
Mặc dù chiến sự đã ngừng, cục diện chuyển sang tốt dđẹp, nhưng rất nhiều sự việc mới khác lại xảy đến, cần sắp xếp điều đình.

Chương Ích Cửu từ buổi sáng bận tới mức ngay cả nước cũng không có thời gian uống, ngẩng lên khỏi đống công văn chất như núi:
– Sao thế? Không phải ngừng chiến rồi à? Mẹ nó ai lại tìm việc cho tôi đấy?
Anh ta là một trong những người đứng đầu bộ chỉ huy cao nhất trong chiến tranh, rất nhiều nhiệm vụ quan trọng được truyền đạt thông qua anh ta.
Thư ký báo một cái tên.

Là người của anh ta.

Nhưng Chương Ích Cửu cũng biết, thân ở Tào doanh lòng đang ở Hán – không đúng, phải ngược lại mới đúng, thân ở Hán doanh lòng ở Tào, cỏ đầu tường nghiêng ngả, sẽ nhìn sắc mặt Đồng Quốc Phong làm việc, bây giờ ở trong chiến khu chịu trách nhiệm triển khai hậu cần.
– Thì thế nào? – Anh không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày.
– Ba ngày trước, Hạ Hán Chử mang theo mấy trăm người đang trên đường quay về đại bản doanh thì chạm trán Kim Cương khét tiếng.

Kim Cương mang theo một đội quân, Hạ Hán Chử không địch lại chúng đã rút lui đến cao điểm phụ cận…
– Cái gì? – Chương Ích Cửu giật mình, bật đứng lên.
– Sao có thể! Người Nhật Bản sao có thể chạy đến đó được?
Thư ký ngập ngừng:
– Cái này cũng không rõ nữa.

Có lẽ là lạc đường mà chạm trán nhau? Tóm lại là đụng nhau rồi, bộ hạ Hạ Hán Chử biết tin đến cứu viện, nhưng thiếu vũ khí đạn dược, yêu cầu cấp cho.

Điện báo phát tới, hiện chờ chỉ thị của ngài…
– Mẹ nhà nó, chờ cái gì nữa.

Gửi điện trả lời của tôi, muốn bao nhiêu tôi cấp cho bấy nhiêu!
Chương Ích Cửu sốt ruột mắt trợn trừng lên.
– Vâng! Tôi gửi điện trả lời ngay đây.

– Thư ký vội vàng muốn đi, lại bị gọi lại.
– Thêm một câu của tôi, cảnh cáo thằng nhóc kia.

Nếu lúc này nó lá mặt lá trái với tôi, Hạ Hán Chử xảy ra chuyện gì, dù có ông trời chống lưng, ông đây cũng vặt đầu nó xuống.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi hung tợn bồi thêm một câu.
– Đã hiểu! – Thư ký nhanh nhẹn đi ra, vừa mở cửa chân khựng lại.
– Cậu còn lề mề cái gì? – Chương Ích Cửu cáu lên.
– Thứ trưởng…- Thư ký quay lại, mặt khó xử.
Chương Ích Cửu ngẩng lên, hơi giật mình.
Đứng ngoài cửa là Đồng Quốc Phong.

Y phất phất tay, một loạt binh sĩ tay cầm súng canh ngoài cửa, cản thư ký lại.
Đồng Quốc Phong cười cười với Chương Ích Cửu:
– Thứ trưởng Chương, dạo này anh vất vả rồi, nên nghỉ đi thôi.
Ông ta bước đến trước bàn làm việc, cầm lấy điện báo trên bàn nhìn thoáng qua.
– Hiện tại, công việc của anh tạm thời do tôi tiếp nhận, anh cứ nghỉ ngơi đi thôi.
Hết chương 203.