Sính Kiêu

Chương 190






Hai ngày sau đó, Thiên Thành, Hiệu trưởng Hòa vẫn như mọi ngày đến trường từ rất sớm.

Đang là giờ ăn sáng, nhưng mà rất đông sinh viên đang chen chúc nhau trước bảng thông báo của trường bàn tán xôn xao, hình như là liên quan đến một tờ thông báo vừa dán mới nhất.
Hiệu trưởng không nhớ ngày hôm nay trường có thông báo gì cần tuyên bố cả, vì thế đi tới xem.

Sinh viên phát hiện ra ông đồng loạt quay ra chào, đợi khi nghe ông hỏi mọi người đang xem cái gì, tất cả đều biểu lộ vẻ mặt kỳ lạ, nhìn nhau, không một ai dám trả lời.
HIệu trưởng Hòa lòng đầy nghi hoặc, tách đám sinh viên ra tự mình đi đến trước bảng thông báo, vừa nhìn lên, phát hiện trên đó có dán xiên xẹo hơn mười tấm áp phích viết tay, khi xem rõ nội dung rồi, ông phẫn nộ chỉ vào hỏi:
– Là ai dán?
Đám sinh viên đều lắc đầu, một người trong đó nói, sáng sớm hôm nay cậu ta là người đầu tiên đi qua thì nhìn thấy, khi đó đã có sẵn rồi, chắc là đêm qua ai đó đã lén lút dán lên.
Hiệu trưởng xé mấy tờ thông báo đi, mấy sinh viên cũng tới xé giúp.

Ông ra lệnh cho mọi người giải tán ngay lập tức.

Đám học viên thấy ông phẫn nộ, thở cũng không dám thở, lập tức giải tán.
Hiệu trưởng đi vào văn phòng, nhìn những tờ thông báo vừa rồi bị ông vò nát đến nhăn nhúm kia, đang tính gọi trợ lý đi mời trưởng giáo vụ tới để điều tra xem tối qua là ai làm, đã thấy trợ lý ngập ngừng kiểu muốn nói lại thôi, bèn hỏi có chuyện gì.
Trợ lý biết Tô Tuyết Chí là học trò được ông yêu quý và tự hào nhất, dù là đã tốt nghiệp rồi nhưng giữa thầy trò vẫn còn liên lạc qua lại với nhau, lưỡng lự một lúc, trong lòng biết việc này không thể giấu được, liền đưa tờ báo buổi sáng cho ông, ấp a ấp úng nói mới vừa rồi thôi mình vô tình đọc được một vài tin tức có liên quan đến cái này ở trên báo.
Hiệu trưởng giật mình nhận tờ báo mở ra xem, quả nhiên, trên bản phụ của tờ báo có bài viết với chữ ký rất lạ lẫm, tiêu đề là “Về việc cải thiện sự tín nhiệm của chính phủ”, nội dung liệt kê đủ những tệ nạn khác nhau trong nhiều bộ phận của các cơ quan chính phủ ngày nay, đồng thời kêu gọi thanh trừng những kẻ vi phạm đạo đức, thiếu tác phong và kỷ luật.

Ví dụ nêu rõ, một người nào đó trong số họ, những người có chức quyền cao nhưng coi thường nhân phẩm, có quan hệ không đúng mực với một công chức của Cục Y tế khác trong một thời gian dài, hành vi này là phản cảm và có tác động tiêu cực lớn đến xã hội.


Dù là không chỉ mặt gọi tên, nhưng hướng mô tả danh tính và thân phận lại vô cùng rõ ràng, bình thường chỉ cần để ý tới thời sự một chút thôi là không khó đoán được thân phận của hai người đó.
Khi hiệu trưởng nhìn thấy dòng chữ “Bế đồng” xuất hiện trong bài viết thì không nhẫn nhịn nổi nữa, đập mạnh tờ báo lên bàn:
– Nực cười! Đường đường là một tờ báo lớn lại cho đăng dạng tin tức kiểu này.

Vu oan giá họa, quá bẩn thỉu! Là ai sai khiến? Đúng là nhục nhã, quá nhục nhã!
Vụ việc ngoài ý muốn xảy ra tại hôn lễ của nhà họ Vương vào đêm hôm trước, ngày hôm sau đã bị đè ép xuống cấm chỉ đăng báo, cho nên hiệu trưởng còn không biết đến sự xuất hiện của Hạ Hán Chử, cho là anh vẫn đang ở bên ngoài, càng không biết Tô Tuyết Chí cũng đã rời khỏi kinh sư.
Sau cơn phẫn nộ ông mau chóng bình tĩnh lại.

Những người kia không tiếc giá nào đi đả kích Hạ Hán Chử, mục đích chính là hủy danh dự và uy vọng của anh, không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào.

Ngay cả trên tờ báo lớn cũng đã đăng rồi, vậy thì Tiểu Tô khó tránh khỏi bị liên lụy đến.

Hiệu trưởng vô cùng lo lắng cho học trò yêu của mình, đang muốn gọi điện thoại liên hệ với cô thì đúng lúc này một giảng viên vội vã đi vào văn phòng, nói rằng rất nhiều người tụ tập bên ngoài, tự xưng là phóng viên nhưng thực ra đều là người của đủ loại báo lá cải lộn xộn, lấm la lấm lét ở ngoài cổng trường, hình như còn muốn đi vào phỏng vấn sinh viên, tuy nhiên vừa rồi đã bị ngăn ở bên ngoài cổng trường, không khác gì lũ ruồi bọ đuổi cũng không đuổi được, hỏi ông phải làm sao đây.
Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới làm cho người ta trở tay không kịp.

Hiệu trưởng Hòa càng khẳng định đằng sau việc này có người đang thao túng, ra lệnh đóng chặt cổng trường không cho phép người nào được vào, ngay sau đó gọi điện thoại đến xưởng thí nghiệm phía tây kinh sư nhưng lại không gọi được.

Ông lại gọi cho Tông tiên sinh, đường dây cũng bận suốt không ai nhận.

Ông đang lo lắng sốt ruột, trợ lý gấp gáp chạy vào, giơ một phong thư trong tay lên:
– Hiệu trưởng, vừa nãy có người đưa đến một lá thư, nói là nhận sự ủy thác của Tiểu Tô gửi tận tay cho Hiệu trưởng.
Hiệu trưởng ngây người vội nhận lấy, sốt sắng mở ra xem.
Lá thư này là Tô Tuyết Chí đã viết từ lâu, hai ngày trước vừa gửi đi.
Lời đầu tiên cô nói, khi Hiệu trưởng nhìn thấy phong thư này thì cô đã rời khỏi kinh sư rồi, đồng thời khả năng sẽ đi rất lâu.

Cô nhớ mình đã từng nhận được nhiều lời dạy dỗ và quan tâm từ hiệu trưởng sau khi cô đến trường y học tập, trong lòng cô luôn tôn kính và cảm kích thầy.

Về chuyện mình đi không từ mà biệt, cô rất áy náy, mong được hiệu trưởng thông cảm.

Cô cũng đã gửi đơn từ chức với Cục y tế, nhưng còn chưa nói rõ với Tông tiên sinh chuyện mình rời khỏi kinh sư, làm phiền hiệu trưởng chuyển lời cảm ơn và sự náy náy của cô đến Tông tiên sinh hộ cô.
Ngoài từ biệt, ở trong thư Tô Tuyết Chí còn giải thích với hiệu trưởng một chuyện khác, có liên quan đến thân phận thật sự của mình.

Cô nói cho hiệu trưởng, vì lý do gia tộc mà mình đã phải giả nam suốt từ nhỏ đến lớn, cho nên hai năm trước, sau tai nạn xảy ra ở quê nhà, cô tiếp tục lấy thân phận đàn ông đến đây đi học, giấu diếm thân phận cho đến tận hôm nay.

Cô biết làm như thế là trái với nội quy của nhà trường, hiệu trưởng lại yêu quý bảo vệ cô, làm cho cô càng thấy hổ thẹn.

Hiện tại sắp phải rời đi rồi, bất kể thế nào cô cũng nên tiếp tục che giấu thầy nữa, xuất phát từ lòng kính trọng, cô quyết định nói rõ sự thật, khẩn thiết hy vọng hiệu trưởng một lần nữa cảm thông cho sự lừa dối của mình.
Cô cũng nhắc đến Hạ Hán Chử.


Cô nói với hiệu trưởng, trước kia khi mà Hạ Hán Chử tiến cử cô cũng không phải là cố tình lừa dối nhà trường, mà ban đầu anh cũng không hề biết thân phận thật sự của cô.

Anh cho là cô là con trai, nhưng theo thời gian tiếp xúc giữa hai người càng nhiều, anh trong lúc vô tình mới phát hiện ra thân phận thật sự của cô.
Cuối cùng cô nói với hiệu trưởng, sau khi cô và Hạ Hán Chử đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, dần dần hiểu nhau, có tình cảm với nhau.

Hiện tại, họ cũng có sự nhất trí chung muốn trở thành bạn đời của nhau và ở bên nhau trọn đời.

Cô hy vọng sự kết hợp của họ sẽ nhận được lời chúc phúc của người thầy mà họ tôn kính.
Hiệu trưởng chăm chú đọc thư, trợ lý thì đứng chờ một bên, bắt gặp ông xem thư không chớp mắt lấy một cái, một chốc như là quá bất ngờ, một chốc như là bị chấn động, kinh sợ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà biểu cảm biến đổi liên tục, cũng không biết trong thư đã viết cái gì, đang thấp tha thấp thỏm, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Trợ lý thấy hiệu trưởng vẫn còn đang đọc thư nhập tâm không nhúc nhích, liền nhận điện thoại, nói hai câu xong quay sang:
– Hiệu trưởng, Tông tiên sinh gọi tới, ngài ấy tìm thầy nói có chuyện…
Bấy giờ hiệu trưởng Hòa mới như sực tỉnh trong mộng, nhận lấy ống nghe.
Tình hình của Cục Y tế bên kia sáng nay cũng không khá hơn trường học bên này là mấy, chẳng những sáng sớm bên ngoài cũng bị người ta dán thông báo, tương tự, ngay cổng chính cũng bị một đống phóng viên của các tờ báo nhỏ chặn lấy, nghe ngóng tin tức của Tô Tuyết Chí.

Vừa rồi sở dĩ hiệu trưởng không gọi điện thoại được là Tông tiên sinh đang đi ứng phó với họ, khó khăn lắm mới có thời gian trốn được ngay lập tức liên hệ với hiệu trưởng, hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Hiệu trưởng Hòa nghe hỏi, lại nhìn thư trong tay, đột nhiên không hề báo trước, ông mở miệng.
– Tiểu Tô là nữ.

Tiểu Tô là phụ nữ! Tiểu Tô là phụ nữ đó! Ông có tin không? Tôi nói cho ông hay, đây là sự thật.

Sự thật trăm phần trăm!
Hiệu trưởng Hòa nhắc ba lần với bên đầu bên kia, nói xong, ngửa mặt lên trời cười khà khà, tiếng cười thoải mái vô cùng, quét sạch mọi lo lâu và phẫn nộ sáng nay.
Tông tiên sinh ngây hết cả người:
– Cái gì, tiểu Tô là nữ á? Sao được chứ!
– Đúng đây! Tôi nói ông hay, thật trăm phần trăm luôn!
Hiệu trưởng gật đầu, – Cho nên, đối với tin đồn ác ý của bọn tiểu nhân kia, ông không cần để ý đến làm gì.
Ông nói xong rồi, trong lòng vô cùng phấn khởi vui vẻ.
Một lát sau Tông tiên sinh mới kịp phản ứng:
– Ông biết từ khi nào vậy?
Hiệu trưởng nhìn lá thư trong tay, đang định nói chợt dừng lại, đưa ra quyết đinh.
Ông kể về hoàn cảnh đặc biệt mà Tô Tuyết Chí đề cập trong bức thư về việc cô giả làm nam giới để gặp người ngoài từ khi còn nhỏ cho Tông tiên sinh hay, còn nói cô với Hạ Hán Chử là tình đầu ý hợp, trước khi rời kinh mấy ngày cũng đã ủy thác mình xin lỗi Tông tiên sinh hộ cô ấy.

Về nguyên nhân không từ mà biệt, không cần nhiều lời, hai người dĩ nhiên biết rõ.
Cuối cùng hiệu trưởng nói:
– Thực ra lúc mới bắt đầu vào học, Tiểu Tô đã báo cáo chuyện liên quan đến thân phận thật sự của em ấy cho tôi biết rồi.

Tôi thấy em ấy là nhân tài hiếm có, cân nhắc em ấy từ nhỏ đã phải sống trong hoàn cảnh đặc biệt, cho nên đồng ý để em ấy ở lại trường.


Nếu sau này giới bên ngoài có bất kỳ chất vấn nào về chuyện em ấy dùng thân phận đàn ông để nhập học, một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm hết.

Không liên quan đến Tiểu Tô.
Tông tiên sinh trách luôn:
– Hay lắm! Không ngờ ông cũng giấu cả tôi nữa đấy.
Sau đó than thở, – Không ngờ Tiểu Tô là một cô gái trẻ tuổi không chỉ biểu hiện xuất sắc trong y học, tâm tính kiên nhẫn, hơn hẳn người bình thường.

Chứng kiến những chuyện em ấy đã làm được, thật sự là hơn rất nhiều đàn ông được xưng là đấng mày râu trên đời này.
– Sáng nay lòng tôi như lửa đốt, giờ thì tốt rồi, có thuốc an thần chỗ ông, tôi yên tâm rồi.

Tôi muốn xem xem lời đồn đại của bọn tiểu nhân kia có thể ngang ngược được bao lâu.
Hai người đều thở phào nhẹ nhõm, ở trong điện thoại, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Ngày hôm nay, gần ga xe lửa bờ sông Hán Khẩu phía bắc Trường Giang, người tới rất đông, đều là những nhân vật đương quyền cùng quan chức địa phương có mặt tại nơi này chuẩn bị nghênh đón một đoàn người sắp đến.
Người sắp đến này chính là Hạ Hán Chử.
Nơi đây là ga cuối cùng của tuyến đường sắt phương Bắc đi Tây Nam.

Hạ Hán Chử xuống xe lửa ở chỗ này xong sẽ đổi sang đi đường thủy, tiếp tục dọc theo Trường Giang vào Xuyên.
Với tầm ảnh hưởng cùng với địa vị thực tế tại địa phương của anh hôm nay, hôm nay đi ngang qua nơi này, trong đám đông có rất nhiều người quen biết anh từ trước, làm chủ nhà đến đây đón anh cũng là chuyện đương nhiên.
Giữa trưa, theo tiếng hồi coi dài từ xa đến gần, xe lửa vào trạm đúng giờ, từ từ dừng ngay bên sân ga.
Cánh cửa của một ghế lô ngay toa trước của xe lửa mở ra, một vệ binh xuống xe, tiếp theo, Hạ Hán Chử mặc quân trang xuất hiện, mặt mang nụ cười, từ trên xe lửa bước xuống.
Mọi người đều tiến lên hàn huyên, phóng viên báo chí cũng chen lấn đi lên, giành vị trí đằng trước để chụp ảnh.

Bắt gặp Hạ Hán Chử không rời đi ngay lập tức mà đứng trên sân ga trước cửa khoang xe lửa, đưa tay ra đỡ một người đi xuống.
Mọi người bấy giờ mới phát hiện ra, đồng hành cùng anh còn có một cô gái trẻ.

Đây là một cô gái trẻ và xinh đẹp, cô mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, đầu đội mũ phớt xám, quàng một chiếc khăn ấm cùng màu trên vai.

Cô vẫn để tóc ngắn gọn gàng, gương mặt trang điểm rất nhẹ, ăn mặc không lộng lẫy nhưng toát ra khí chất thanh tao tao nhã và phóng khoáng.
Hạ Hán Chử đỡ lấy cô gái, đợi cô xuống xe lửa xong liền đứng sóng vai với cô, thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về đây, biểu cảm khác nhau, anh quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình, mỉm cười nói:
– Cô ấy chính là người vợ mà tôi sẽ hỏi cưới, Tô Tuyết Chí, Tô tiểu thư..