Trước trung thu một ngày, Hạ Ninh đi đến cửa tiệm, mang theo một cái bánh trung thu cho Trương Cường.
"Anh Trương, bánh trung thu này anh lấy về ăn đi, tết trung thu này anh có về nhà không?""Không về, cách nhà quá xa, Tết Nguyên Đán cũng không nhất định sẽ về, nếu không phải có ông chủ thu lưu, tôi đã định về quê làm ruộng.
" Khóe mắt Trương Cường có chút ươn ướt.
"Thế ngày mai cùng chúng ta cùng nhau đến Nông Gia Nhạc đi, dù sao cũng không có việc gì, nếm thử rượu trái cây tôi ủ.
""Cái này! " Trương Cường do dự, ông chủ với bạn cùng phòng đi chơi chung, hắn đi theo thật không hợp tình hợp lý chút nào!"Đừng thế này thế kia, đã quyết định như vậy rồi, cũng không có mấy người, cộng cả anh vào chỉ mới năm người.
" Hạ Ninh ra quyết định.
"Được rồi, nghe ông chủ hết.
" Trương Cường đành đáp ứng.
Hạ Ninh nghe xưng hô này cũng cảm thấy khó xử, cậu nói mấy lần với anh ta rằng kêu tên hay là gì cũng được, chỉ gọi ông chủ thì không thể, điều đó luôn khiến Hạ Ninh liên tưởng đến hình tượng một ông chú trung niên bụng phệ.
Trở về nói với bạn cùng phòng, ai cũng đều nói không có vấn đề gì , liền thêm Trương Cường vào, chuẩn bị xuất phát vào ngày mai.
Bên này Cố Kỳ cười như tặc mang theo đồ về đến nhà: "Mẹ, con đem thứ tốt về cho mẹ rồi đây!""Hừ, có gì tốt cũng không nghĩ đến lão già này, mau lấy ra ông nhìn xem.
" Cố lão gia tử không vui.
Cố Kỳ cười hì hì đi qua đó, mở hộp lấy bánh trung thu ra cho lão gia tử xem.
Một hộp bánh đủ mọi màu sắc sắp chỉnh chỉnh tề tề, nhìn rất thích mắt, lão gia tử cầm lấy một cái bỏ vào trong miệng, vị sữa béo ngậy quyện với hương trái cây thanh mát, vị giác toàn bộ bị kích thích.
"Thằng oát con, chỗ nào mua đấy, bánh trung thu bây giờ cũng có lắm hình thức thật.
" Cố lão gia tử cảm khái.
"Chà, ngọt nhưng không béo, không tệ.
" Cố phu nhân cũng rất thích loại trái cây ngọt như này, ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán, Cố Thần không thích ăn ngọt, cũng gia nhập cuộc vui lấy một miếng.
"Chừa cho anh hai nữa ạ, đây là đồ Hạ Ninh tặng, tự cậu ấy làm.
Cậu ấy đặt ở trong tiệm làm quà tặng, mua hóa đơn hơn một trăm mới nhận được năm cái, con chỉ đưa cho người muốn nó.
" Cố Kỳ đắc ý dạt dào.
Lão gia tử nghe xong liền đóng nắp hộp lên, chiếm trọn: "Thằng nhãi ranh đó, không dẫn cháu dâu về thì cứ để nó chết đói đi.
""Có chuyện gì mà lại muốn con chết đói?" Cố Hủ vừa vào cửa đã nghe tiếng lão gia tử ồn ào, rất là bất đắc dĩ, từ hôm nhận được chậu hoa kia, địa vị của anh cũng theo đó giảm đều đều, ngày nào cũng la hét muốn có cháu dâu, bản thân anh cũng rất sốt ruột có được không.
"Anh hai, bọn em đang nói về bánh trung thu, Hạ Ninh làm bánh trung thu, em xin một hộp đem về, giờ bị ông nội chiếm hết.
" Cố Kỳ vui sướng khi người gặp họa.
Cố Hủ nhướng mày nhìn Cố Kỳ, Cố Kỳ vội vàng chân chó dâng bình rượu lên: "Đây là rượu do tự tay chị dâu ủ, em cố ý giữ lại cho anh.
"Chỉ thấy trước mắt là chất lỏng phiếm màu hồng nhạt chứa trong một cái bình thủy tinh trong suốt, mang lại cảm giác khi có khi không.
Khóe miệng Cố Hủ giương lên, xem như em thức thời.
Lão gia tử bất mãn: "Thằng quỷ này, có rượu không cho lão già này uống, mau, cháu ngoan, cho ông nội uống một ngụm, chỉ một ngụm thôi.
"Cố Hủ xách theo bình rượu đi lên trên lầu: "Thằng nhóc thúi, cho ông uống một ngụm.
" Lão gia tử định đuổi theo anh.
"Ba, ba ngồi xuống đi, con bảo đảm ba sẽ được uống một ngụm mà!" Cố phu nhân nhanh chân ngăn lại, đừng để té thêm lần nữa, lão gia tử ngoại trừ thích chăm hoa ra còn rất là thích uống rượu, nhắc tới rượu liền có tinh thần.
.