Đưa đến trường học, Cố Hủ theo Hạ Ninh xuống xe “ Hạ Ninh” Cố Hủ gọi lại Hạ Ninh, Hạ Ninh quay đầu lại nhìn hắn.
“ Ngày mai mấy giờ thì Cường Tử đi qua làm được.”“10 giờ đi, buổi sáng 10 giờ đến buổi tối 6 giờ, một ngày làm tám giờ, cơm trưa tự mình chuẩn bị, lúc nghĩ trưa sẽ vội buôn bán đấy.” Hạ Ninh nghĩ nghĩ nói.“Tốt, cái này không thành vấn đề.” Trương Cường lại cười lộ ra một hàng răng trắng của hắn.Hạ Ninh buồn cười tâm tình ngày lập tức tốt lên không ít, phất tay chào tạm biệt bọn họ.
Cố Hủ nhìn cậu đi vào trường học rồi mới quay lại trong xe lái đi.“ Lão đại, đây là chị dâu hả?” Trương Cường ha hả ngây ngô cười.“ Ừ, về sau cậu rán làm việc cho tốt, thuận tiện xem chừng mấy tên quay quanh bên người chị dâu cậu...!cậu hiểu không?.” Cố Hủ khoe khoang.“ Được thôi! Lão đại cứ yên tâm.
Lão đại ngươi nhanh nhanh theo đuổi chị dâu tới tay, chị dâu xinh đẹp như vậy nên có không ít ong bướm ve vãn nha.”“ Còn cần cậu nói sao!” Cố Hủ trong lòng thầm mắng, thật muốn trực tiếp khiêng người về nhà! ( ngươi là thổ phỉ sao? ←_←)Trương Cường làm việc còn rất đáng tin cậy, Hạ Ninh nhẹ nhàng không ít, lúc thì giúp chị gái nhân viên văn phòng xinh đẹp, lúc thì đùa giỡn làm đỏ hết mặt mấy anh chiến sĩ nhỏ, đúng là làm không biết mệt.
Hạ Ninh trực tiếp đem chìa khóa giao cho Trương Cường, thiếu trái cây gì nói cho cậu là được, cậu sẽ gọi người đi kho hàng dọn hàng về.Sắp trung thu, Hạ Ninh định dùng trái cây làm một ít bánh trung thu da tuyết, đặt ở trong tiệm làm lễ vật để tặng cho khách hàng, tiêu phí hơn 100 nhân dân tệ sẽ tặng một phần, một phần có năm cái, đủ loại màu sắc, mỗi cái to hơn đồng xu một vòng, nho nhỏ đặt ở trong hộp quà nhìn rất là đẹp mắt.Vì cái bánh trung thu nhỏ nên có không ít cô gái xinh đẹp mua trái cây, ngày hôm sau còn có người vì bánh trung thu mà tới.“Soái ca, bánh trung thu này ăn ngon quá, các anh mua nó ở đâu vậy?” Không ít mỹ nữ hỏi thăm.“Không phải mua là chủ tiệm bọn anh tự mình làm, chính là dùng trái cây trong tiệm làm, hàng không bán." Trương Cường gãi gãi đầu cười lộ ra một hàm răng trắng.“ Ai da, Anh chủ tiệm thật là đa tài đa nghệ , đã lâu không gặp anh ấy, anh ấy đang bận làm gì thế ?”“Chủ tiệm còn đang đi học, bận việc học tập nha, đem bánh trung thu tới liền đi mất rồi!.”“Anh chủ tiệm thật không dễ dàng, vừa học vừa kiếm tiền, bánh ngon như thế mà ít quá tôi còn muốn thêm.”“ha ha tôi còn 8 phần bánh trung thu trái cây, chị cứ mua thoải mái, em tan tầm em lái xe tới bắt chủ tiệm làm thêm bánh trung thu.”“Nói thiệt hay giỡn vậy? Vậy thì chị cũng muốn thêm bánh trung thu, chị lại đi mua thêm chút trái cây vậy.
Chờ mọi người phục hồi lại tinh thần đều đi lấy thêm trái cây.
Trương Cường ngạc nhiên trách không được chủ tiệm lại cho lương cao như vậy, buôn bán thật tốt.
Trương Cường đối với cuộc sống sinh hoạt mới tràn ngập tin tưởng..