Sinh Hoạt Hường Phấn Của Bác Sĩ Xấu Xa

Chương 4: Thiếu gia hai mặt nhà họ Lục (H ít)






Lái xe vào cửa sắt lớn nhà họ Lục, chỉ thấy một bóng người ở ngoài cửa đi tới đi lui, thường xuyên nhìn xung quanh hướng bên này, nhìn thấy xe Trì Húc tựa như thấy được cứu tinh, ba bước thành hai bước vọt tới mở cửa xe: \ "Bác sĩ Trì, cậu cuối cùng cũng đến. Tiểu thiếu gia làm nư không chịu ăn, vừa rồi ở trong phòng phát giận, quẹt vào miếng miểng làm bị thương ở chân, chảy máu không ngừng, thiếu gia khóa cửa phòng lại không cho phép chúng tôi đi vào phòng, thực sự không có biện pháp mới làm phiền nhờ bác sĩ Trì đến đây. Thiếu gia và cậu thân với nhau , làm phiền cậu giúp tôi khuyên nhủ thiếu gia! \ "

Trì Húc gật đầu, tiếp nhận hòm thuốc quản gia giúp anh xách theo, anh đã quen cửa quen nẻo mà lên lầu, gõ cửa gian phòng lớn nhất: \ "Lục Trạch, là anh, Trì Húc, anh đến rồi đây! \ "

Không nghe được tiếng trả lời, Trì Húc đẩy cửa đi vào, lọt vào trong tầm mắt là đống hỗn độn vương vãi đầy sàn, trên giường lớn cũng loạn một đống, một cái chân nhỏ trắng như tuyết lộ ở bên ngoài, lòng bàn chân còn rỉ ra vết máu. Vòng qua mảnh kiếng bể trên đất tới gần cái giường lớn, Trì Húc ở bên giường ngồi xuống, vén chăn lên, nhìn khuôn mặt nhỏ  của Lục Trạch do buồn bực mà  sắc mặt đỏ bừng.

\ "Làm sao vậy tiểu Trạch, ai dám chọc em tức giận? \ "

Lục Trạch nhào tới trong lòng Trì Húc, cái miệng nhỏ đang dẩu dẩu lên, ôm hông của anh không nói lời nào.

Trì Húc mặc cậu ôm, một tay giơ lên chân của cậu kiểm tra, hoàn hảo vết thương không sâu: \ "Còn nhõng nhẽo nữa, em trước tiên nằm xuống, anh giúp em băng bó lại. \ "

Xử lý xong vết thương, Trì Húc trực tiếp ôm Lục Trạch mở ra một cánh cửa khác trong phòng, bên kia là một cái phòng khách nhỏ, trên bàn đã bày xong thức ăn, Lục Trạch nhìn thấy thức ăn thì quay mặt đi, một bộ dáng vẻ mất hứng, Trì Húc vỗ vỗ cái mông của cậu, làm cho cậu ngồi trên đùi của chính mình: \ "Được rồi, đừng bĩu môi nữa, ăn chung với anh một chút đi !, Anh đói quá ah! \ "

Tự mình đút Lục Trạch ăn hai chén cháo, Trì Húc mới thả ra,lúc lần nữa quay lại phòng ngủ của Lục Trạch, bên trong đã quét sạch sẽ rồi, trong phòng mấy thứ này kia đã trả về chỗ cũ, thảm trải nền hồi nãy bị dính máu đỏ tươi cũng thay đổi sang cái mới. Xem ra ngài quản gia hiệu suất thật sự cao.

\ "Được rồi, bây giờ có thể nói một chút tại sao em lại lên cơn ah !! \ "

Nghe Trì Húc nói đến chuyện này, Lục Trạch lại muốn nổi nóng: \ "Bọn họ lại tìm cho em một bác sĩ tâm lý đến, còn gạt em nói đó là một người bạn, muốn cùng em tán gẫu một chút, em đã nói là em không có bệnh, thật đáng ghét! Hơn nữa, anh đã thật nhiều ngày không đến thăm em, anh cũng đáng ghét! \ "

Vòng quanh cổ Trì Húc, Lục Trạch vẻ mặt ủy khuất biết bao, thương tâm nói. Trì Húc nâng cằm của cậu lên, ngón tay cái tại môi dưới của cậu dùng sức ma sát: \ "Tiểu Trạch của chúng ta đương nhiên không có bệnh, còn có, dám nói anh đáng ghét, hửm...? \ "

Lập tức tóm lấy môi Lục Trạch, tiến quân thần tốc ở trong miệng hắn xục xạo, cái lưỡi Lục Trạch khiếp sợ tránh né đầu lưỡi tràn ngập tính xâm lược của Trì Húc, hai tay cầm lấy quần áo của Trì Húc, khẩn trương đến quên cả thở. Sau một khắc rồi lại chủ động ôm lấy cổ Trì Húc quấn quít với anh, hai người hôn không ai hơn ai , người nào cũng không thể bắt được thế làm chủ, cuối cùng thở hổn hển buông ra đối phương.

Trì Húc mắt trợn trắng lên, đau đầu vô cùng: \ "Em có thể hay không đừng có ngay lúc chúng ta đang hôn môi nóng bỏng lại đi ra! \ "

\ "Hứ, không đi ra lẽ nào nhìn anh ăn tươi con thỏ trắng kia! Cơ thể của em, đương nhiên chỉ có thể tùy em làm chủ! \" lúc này Lục Trạch thay đổi dáng vẻ vô hại lúc trước, thần thái trở nên tà mị lại quỷ dị, chủ động rúc vào trong lòng Trì Húc, đầu ngón tay ở trên mặt anh cào cào, tay chân khiêu khích.

Đây cũng không phải là Lục Trạch lúc trước, Trì Húc biết.  Người nhà Lục Trạch sở dĩ sẽ mời bác sĩ tâm lý đến cho cậu, cũng bởi vì Lục Trạch luôn gây chuyện, làm cho người nhà họ Lục đều cảm thấy Lục Trạch có vấn đề. Hơn nữa Lục Trạch từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, vẫn nuôi ở nhà, một năm trước Trì Húc thành bác sĩ của gia đình cậu, giới thiệu cho cha mẹ Lục một bác sĩ Trung y, mỗi ngày đun thuốc cho Lục Trạch uống, thân thể của cậu mới dần dần chuyển biến tốt đẹp. Trì Húc nói Lục Trạch không có bệnh, là thật, nhân cách phân liệt không phải là bệnh tâm lý, mà là chướng ngại vật về nhân cách, bệnh trạng này của Lục Trạch chỉ là bởi vì quá mức cô đơn, mới có thể chia ra thành một tính cách khác hoàn toàn ngược lại với nhân cách của cậu.

\ "Đúng vậy đúng vậy, cho nên mỗi lần anh muốn cùng Tiểu Trạch làm tình em đều chui ra ngoài thay thế em ấy, như vậy anh sẽ nghĩ đến em là bé cưng hay ghen! \ "

Lục Trạch đem Trì Húc đẩy một phát ngã xuống giường, hơi có chút tức giận: \ "Muốn làm liền làm, nói nhảm nhiều như vậy, anh có làm được hay không !? \ "

Tôn nghiêm của đàn ông bị nghi ngờ,Trì Húc thông thường đều giả heo ăn hổ cũng không thể nhẫn, lập tức xoay người đem Lục Trạch áp dưới thân, cười đến ác ý tràn đầy: \ "Cục cưng, được hay không chút nữa em sẽ biết, đừng cầu xin tha thứ ah! \ "

\ "Ai cầu xin tha thứ còn chưa có xác định đâu! \" Lục Trạch khá có tự tin, giơ lên thắt lưng cọ xát nơi đó ở bụng dưới Trì Húc gồ lên thành một bọc, cười đến xinh đẹp mê người.

Một vòng mới răng môi giao chiến lại bắt đầu, hai người cắn xé lẫn nhau môi đối phương, ác độc không ai bằng,cả hai nắm kéo quần áo của nhau, thân thể Lục Trạch đến cuối cùng không bằng Trì Húc, bị đè lại tay chân, nhìn cậu còn muốn giãy dụa, Trì Húc duỗi tay nắm chặt vào vật nhỏ phấn nộn của cậu, hơi dùng sức: \ "Thực không ngoan chút nào, bé cưng em mà cử động nữa anh cũng sẽ không có ôn nhu như trước đây đâu ah! \ "

\ "Ưhm ah. . . \" đầu nguồn nóng bỏng bị cầm, Lục Trạch muốn nhịn cũng không nhịn được, cơn thèm khát trong cơ thể gần như muốn đốt cháy cậu, ngoan ngoãn không giãy dụa nữa, Lục Trạch chủ động mở ra hai chân, nghênh tiếp Trì Húc xâm phạm.

\ "A hự. . . Nhẹ, nhẹ một chút. . . Ư . . \ "