Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 83: Nghiêm phạt nghiêm khắc nhất




Triệu Trân mang theo một đám người, xuất hiện bên ngoài biệt thử nhỏ của một tòa nhà ba tầng, mà những người này, phần lớn đều là họ hàng nhà họ Dịch và người nhà mẹ bà.

"Chắc chắn là ở chỗ này sao?" Triệu Trân nhìn biệt thự trước mặt hỏi.

Một người đàn ông mặc quần áo màu đen từ đằng trước đi đến bên người Triệu Trân nói: "Đã tra rõ ràng, chính là chỗ này, mẹ con họ đều ở nhà."

"Đi ấn chuông cửa." Triệu Trân nói xong, mang người trốn qua một bên, như vậy camera sẽ không nhìn thấy họ.

Sau khi ấn chuông cửa, rất nhanh xuất hiện một người phụ nữ trung niên quấn tạp dề giữa thắt lưng, bà nhìn người đàn ông mặc đồ đen hỏi: "Anh tìm ai?"

"Tôi tìm Tề Nhiên, là Ngô Hiên bảo tôi qua đây."

"Anh đợi một lát, tôi đi hỏi thử."

Hai ngày nay Tề Nhiên không cách nào liên lạc được với Ngô Hiên, rất muốn biết gã rốt cuộc thế nào, vừa nghe nói Ngô Hiên sai người đến tìm hắn ta, lập tức nói cho người vào.

Bảo mẫu mới đi mở cửa nói: "Anh vào đi."

"A! Các người là ai vậy?!" Bảo mẫu lớn tiếng gọi: "Các người muốn làm gì?!"

Triệu Trân mang người đến ngoài phòng, dùng sức kéo cửa, rồi sải bước đi vào.

Tề Nhiên và mẹ hắn ta Tề Miên nhìn thấy bỗng nhiên nhiều người đi vào, kinh ngạc sửng sờ.

"Dì, dì sao đến rồi?" Tề Nhiên nghi ngờ hỏi.

Triệu Trân đi đến trước mặt Tề Nhiên, dùng sức đánh Tề Nhiên một bạt tai, nhìn hắn ta hầm hầm nói: "Ai là dì của cậu?! Loại người như cậu, cũng xứng gọi tôi là dì?!"

"Cô sao lại đánh người?!" Tề Miên lập tức xông qua bảo vệ Tề Nhiên ở phía sau, tức giận nói: "Ai cho phép các người vào đây? Các người cút cho tôi! Nếu không tôi gọi cảnh sát!"

"Báo cảnh sát hay không tùy cô." Triệu Trân nhìn bà nói: "Trước khi cảnh sát đến, có vài lời, tôi cần thiết phải nói rõ ràng với mẹ con cô. Mẹ con hai người có bao nhiêu dơ bẩn, trong lòng hai người rõ ràng hơn ai hết, mặt hàng như con trai cô, cũng dám vọng tưởng vào cửa nhà họ Dịch tôi, hai người đừng nằm mơ nữa!!"

"Cái gì vào cửa nhà họ Dịch các người? Con trai tôi lúc nào muốn vào cửa nhà họ Dịch các người?!"

Triệu Trân châm chọc nói: "Con trai cô, rõ ràng đã kết hôn với người khác ở nước ngoài, còn muốn về nước quấn lấy con trai tôi không ngừng, quả nhiên mẹ nào con nấy, mẹ hạ tiện, con trai cũng không phải đồ tốt gì!"

"Cô miệng mồm sạch chút!" Tề Miên tức giận gào rống nói.

"Miệng mồm tôi dù không sạch, có dơ dáy bằng loại người như cô, thân thể dơ bẩn bằng cô sao?" Triệu Trân nói: "Cô, có tư cách nói miệng mồm tôi không sạch? Cha con trai cô là ai chính cô cũng không biết, có tay có chân, lại dựa vào bán thân thể kiếm tiền, bản thân cô từ bỏ tự tôn không biết yêu mình, còn muốn người khác tôn trọng cô, cô cũng không biết xấu hổ bảo tôi miệng mồm sạch chút?! Nếu bình thường, tôi nhìn cô cũng cảm thấy dơ mắt tôi!"

"Dì muốn đánh muốn mắng, hướng về tôi, những chuyện này, không có quan hệ với mẹ tôi, dì không có tư cách sỉ nhục bà." Tề Nhiên nhìn Triệu Trân nói.

"Hừ!" Triệu Trân cười lạnh nói: "Tôi hôm nay vì cậu mà đến, tôi kính nhờ cậu có chút tự biết rõ mình, cậu sau này nếu dám quấn lấy con trai tôi, tôi sẽ công bố thân phận của cậu cho tất cả mọi người quen cậu đều biết!"

"Các người cút!!" Tề Miên lớn tiếng gào rống nói: "Các người cút ra ngoài cho tôi!!"

Tề Miên muốn đi đẩy Triệu Trân, người phía sau Triệu Trân họ hàng nhà họ Dịch, lập tức đi qua ngăn cản, đẩy Tề Miên ngã lên sàn.

"Mẹ!" Tề Nhiên sắc mặt tái nhợt, lập tức đi qua đỡ mẹ hắn ta.

Các họ hàng nhà họ Dịch, đã bắt đầu anh một lời tôi một câu chỉ mẹ con họ mắng.

"Cũng không soi gương nhìn xem bản thân là mặt hàng gì, cũng dám quấn lấy Dịch Bác, cậu xứng sao?!"

"Đừng nói cậu đã từng kết hôn, cho dù cậu chưa kết hôn, xuất thân của cậu, cũng dám ảo tưởng vào cửa nhà họ Dịch? Không biết xấu hổ!"

"Cậu cho rằng nhà họ Dịch chúng tôi là thùng rác à? Thứ gì không sạch sẽ cũng muốn tiến vào!"

"Người cần có chút tự hiểu rõ mình, Dịch Bác đã nói không thích cậu, cậu còn muốn quấn lấy nó, cậu tiện hay không?"

"Thật sự không cần mặt mũi, người mẹ như cô, bản thân không sạch sẽ thì thôi đi, cũng dạy con trai mình hạ tiện như vậy!"

Lúc này, Dịch Bác và Dịch Hồng bước nhanh đi vào.

"Mẹ!" Dịch Bác đi đến bên cạnh Triệu Trân nói: "Sao mẹ lại chạy đến chỗ này?"

"Mẹ nếu không đến nói rõ ràng với mẹ con họ, họ còn không biết phải mộng tưởng hão huyền đến lúc nào nữa!" Triệu Trân oán giận nói.

"Nên nói mẹ cũng đã nói xong, chúng ta về thôi." Dịch Bác khuyên.

"Tôi cảnh cáo mẹ con hai người một lần cuối cùng, nếu dám quấn lấy con trai tôi, hoặc ở sau lưng làm gì đó với công ty nhà họ Dịch chúng tôi, tôi sẽ để người quen mẹ con hai người đều biết hai người là mặt hàng gì!" Triệu Trân nhìn họ cảnh cáo nói. Nói xong mang theo tức giận xoay người rời đi, người khác cũng lục tục đi ra ngoài.

Dịch Bác xoay đầu nhìn về phía Tề Nhiên nói: "Lời mẹ tôi nói, cũng là cách nghĩ của tôi, cậu sau này tốt nhất không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, còn có, lại dám làm cái gì với công ty nhà chúng tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu so với bây giờ càng hối hận hơn."

Đợi mọi người đều rời đi, Tề Miên gào khóc, bà dùng sức lay Tề Nhiên nói: "Mẹ khổ cực nuôi con lớn, hy vọng con có thể vượt qua mọi người, hy vọng con không bị mẹ ảnh hưởng, tìm một người chân chính yêu con, có một gia đình viên mãn hạnh phúc, con xuất sắc như vậy, tại sao phải đi quấn lấy người đã không thích con, bây giờ bị họ mắng ngay cả miệng đều không thể đáp trả!"

Tề Nhiên hai mắt lờ đờ sắc mặt tái nhợt, lòng như tro tàn, lần này, hắn ta triệt để chết tâm với Dịch Bác.

Sau khi về đến nhà, Triệu Trân càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, cực kì tức giận, bà dùng sức đánh Dịch Bác nói: "Con rõ ràng biết bối cảnh xuất thân của nó, con còn dám qua lại với nó! Nếu không phải xảy ra những chuyện này, con còn tính toán giấu giếm chúng ta, rồi kết hôn với nó phải không?!"

Dịch Bác đứng không động đậy, tùy ý mẹ gã ta đánh lên người gã ta trút giận.

"Con thật sự sắp làm tức chết mẹ! Con sắp làm tức chết mẹ rồi con biết không?!" Triệu Trân nhịn không được khóc ra.

Dịch Tuyên đứng trốn trên cầu thang, rơi nước mắt nghe trộm họ nói chuyện, y bây giờ trong lòng rất sợ hãi, hôm qua mẹ y bảo y chuyển đi, nhưng y không muốn chuyển, y không muốn rời khỏi cái nhà này.

Dịch Bác lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Dịch Tuyên.

Dịch Tuyên nhìn gã ta gọi: "Anh..."

Dịch Bác ra hiệu y về phòng, rồi theo y đi vào phòng y, đóng cửa lại, Dịch Bác nói với y: "Em tạm thời trước chuyển ra ngoài ở một khoảng thời gian, khoảng thời gian này cha mẹ tâm tình không tốt, em xuất hiện trước mặt họ, có thể lại bị mắng, đợi họ bớt giận, anh lại giúp em nói chuyện với họ, để cho em chuyển về."

"Anh, em thật sự không biết Tề Nhiên làm ra nhưng chuyện kia, nếu em biết em khẳng định sẽ không giấu anh." Dịch Tuyên khóc nói.

"Anh biết, Tề Nhiên chắc chắn sẽ không nói cho em biết cậu ta làm những chuyện kia, nhưng sau này, em không cần dễ dàng tin tưởng người ngoài nữa."

"Em sẽ không thế nữa." Dịch Tuyên nói: "Nhưng em không muốn chuyển ra ngoài, em lo lắng sau khi em chuyển đi, cha mẹ sẽ không cho em về nữa, em không muốn rời khỏi cái này nhà."

"Qua một khoảng thời gian, tình huống công ty nhà chúng ta tốt lên, đến lúc ấy cha mẹ sẽ không buồn phiền và lo lắng, tâm tình sẽ tốt lên, em lại về nhận sai với họ, anh cũng có thể giúp em nói hộ với họ. Em bây giờ ở lại trong nhà, họ khó nguôi giận."

"Nhưng....tình huống công ty thật sự sẽ chuyển tốt sao?" Dịch Tuyên lo lắng hỏi: "Không phải nói, bây giờ không có người bằng lòng giúp đỡ sao?"

"Yên tâm, nhất định sẽ chuyển tốt." Dịch Bác khẳng định nói.

Dịch Duy và Cố Nhạc Sán cùng nhau đến nhà Ngô đổng dự tiệc, Cố Nhạc Sán đeo kính nắm tay Dịch Duy, Dịch Duy không ngừng xoay đầu nhìn mặt Cố Nhạc Sán, quan sát nét mặt anh.

Ngô Tố Nghiêm lớn hơn Cố Nhạc Sán mười mấy tuổi, nhưng hai người được coi là bạn bè, lúc Cố Nhạc Sán nói chuyện với Ngô Tố Nghiêm, Dịch Duy đứng lên đi nhà vệ sinh.

Dịch Duy đang đi trên hành lang, bỗng nhiên phía sau vang lên một thanh âm.

"Mày đứng lại!"

Dịch Duy ngừng bước chân, xoay người nhìn qua.

Ngô Hiên tức giận bước nhanh xông về phía Dịch Duy, nhưng bị vệ sĩ của Dịch Duy ngăn lại.

"Tề Nhiên chưa từng đắc tội mày, mày tại sao phải nhiều lần đối xử với em ấy như vậy?! Mày nhất định phải ép chết em ấy mày mới vui phải không?!" Ngô Hiên nhìn chằm chằm Dịch Duy chất vấn, khó lắm mới tìm được cơ hội liên lạc với Tề Nhiên, nhận điện thoại là mẹ Tề Nhiên, mẹ Tề Nhiên nói Tề Nhiên coi thường mạng sống của bản thân, được đưa vào bệnh viện. Hắn muốn đi thăm Tề Nhiên, nhưng ra không được, vừa vặn nhìn thấy Dịch Duy, nên khống chế không được trút ra căm giận với Dịch Duy.

Dịch Duy cười lạnh, lười nói nhiều với loại người đầu óc không rõ ràng như hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó, anh quản được sao?"

"Tề Nhiên sắp bị mày ép chết rồi, em ấy tự sát được đưa vào viện mày biết hay không?! Mày sắp ép chết em ấy rồi mày biết không?!" Ngô Hiên gào thét với Dịch Duy.

"Phải không?" Dịch Duy lạnh nhạt nói: "Thực ra anh không cần đặc biệt nói cho tôi biết, tôi không có hứng thú biết chuyện này."

"Mày cái đồ khốn này!!" Ngô Hiên cực kì căm giận, muốn xông về phía Dịch Duy.

Vệ sĩ sao có thể cho hắn đến gần Dịch Duy, thấy hắn cảm xúc mất khống chế, vệ sĩ dùng sức đấm lên bụng hắn, để hắn bình tĩnh lại.

Ngô Hiên bụng một trận đau nhói, hai chân mềm nhũn quỳ trên sàn, đau đến toát mồ hôi lạnh.

"Ngô Hiên!" Ngô Hạo nhận được thông báo của phòng giám sát, lập tức đuổi đến, hắn nhìn Ngô Hiên quỳ trên sàn, lập tức nhìn về phía Dịch Duy hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Ngô Hạo là người lần trước Dịch Duy mặc đồ nữ đi câu lạc bộ tìm Cố Nhạc Sán, nhìn thấy Dịch Duy bước nhanh, bèn kéo cậu vào phòng, hắn là con trai thứ hai của Ngô đổng.

Dịch Duy không trả lời hắn, đường nhìn xuyên qua hắn, nhìn phía sau hắn, Cố Nhạc Sán nhận được thông báo của vệ sĩ đang bước nhanh đi qua.

Cố Nhạc Sán dùng sức đẩy Ngô Hạo qua bên cạnh, đi đến trước mặt Dịch Duy lo lắng nhìn cậu hỏi: "Cậu ta đụng đến em chưa?"

"Chưa." Dịch Duy lắc đầu, rồi ôm lấy eo Cố Nhạc Sán, đưa tay vào bên trong áo khoác comle của anh, ấn lưng an trấn an anh, để anh không cần tức giận.

Bây giờ là Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, anh một khi tức giận không biết sẽ làm ra chuyện gì, cho nên Dịch Duy phải nhanh chóng trấn an anh.

Ngô Hạo bị Cố Nhạc Sán dùng sức đẩy, đụng lên tường, cánh tay và bả vai một trận đau đớn, nhưng hắn có thể hiểu tâm tình sốt ruột và lo lắng của Cố Nhạc Sán với Dịch Duy, hắn cảm thấy Cố Nhạc Sán chắc hẳn không phải cố ý, trách Ngô Hiên dám làm chuyện này ở nhà họ, hắn hung hăng trừng Ngô Hạo. Trong tất cả em họ của hắn,  ghét nhất chính là Ngô Hiên, lần này hắn nhất định phải để cho cha hắn xử tội Ngô Hiên nghiêm khắc nhất, khiến tên này vì chuyện bản thân từng làm mà ân hận lúc đầu đã làm sai!