Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 77: Tuyệt đối không mềm lòng




Hôn lễ của Tôn Kỳ kết thúc, hơn một tháng trôi qua, Tôn Kỳ vừa rồi nói cho Dịch Duy biết một tin tức, cậu ta mang thai song sinh. Dịch Duy thầm nghĩ, khó trách lúc mình mang thai gần như không chịu khổ, mà quá trình Tôn Kỳ mang thai rất vất vả, cậu cảm thấy tuy có nguyên nhân thể chất, nhưng chắc hẳn cũng có nguyên nhân cậu ta mang thai song sinh.

Dịch Duy an ủi Tôn Kỳ, để cho cậu ta nghỉ ngơi thật tốt, đợi sau khi con sinh ra rèn luyện thân thể với cậu ta, đợi thể chất tốt hơn, lần sau mang thai sẽ không vất vả như thế nữa. Mà Tôn Kỳ nói, một lần hai đứa đã đủ, cậu ta không muốn mang thai nữa, giọng điệu oán giận, khiến Dịch Duy nhịn không được cười.

Tôn Kỳ bởi vì thân thể khó chịu, phần lớn thời gian đều ở nhà nghỉ ngơi, trường học và gia học cũng ít đi, ở trong nhà nhàn rỗi nhàm chán, sẽ đi nhà họ Cố tìm Dịch Duy nói chuyện.

Sắp xếp thời gian công việc của Dịch Duy không có thay đổi quá lớn, ngoại trừ gần đây bắt đầu nhận một vài công việc, thời gian khác nên làm gì thì làm cái đó.

Mà chuyện Dịch Duy lựa chọn học sinh tiến hành tiến cử, cuối cùng khiến cho một vài người của gia học và người của quỹ tài trợ bắt đầu bất mãn và lo lắng, thế nên đám người này lựa chọn một vài đại biểu họ cảm thấy thích hợp, đi nói chuyện với Dịch Duy.

Dịch Duy sau khi nhận được tin tức, thầm nghĩ họ cuối cùng đã hành động, rồi đi đến hội trường hội nghị chỗ quản lý gia học, chuẩn bị nghe xem họ sẽ nói thế nào.

Đi vào phòng hội nghị, Dịch Duy nhìn họ, rồi đi qua ngồi xuống hỏi: "Các người muốn nói gì với tôi?"

"Chúng tôi nói những cái này, cũng không phải muốn chất vấn và tranh cãi gì với cậu, chỉ muốn bình tĩnh hòa nhã cùng cậu phân tích tình huống, chúng tôi tin tưởng cậu là người hiểu rõ lý lẽ, đợi chúng tôi phân tích xong với cậu, cậu chắc hẳn có thể hiểu cách nghĩ của chúng tôi." Cố Nhạc Thịnh thái độ nhã nhặn nhìn Dịch Duy nói.

Cố Nhạc Thịnh là phó chủ tịch quỹ tài trợ, hắn chính là đại biểu nói chuyện với Dịch Duy lần này, thoạt nhìn là người rất nhã nhặn và nho nhã.

Dịch Duy nghe lời hắn, mỉm cười, rồi nói: "Vậy các người nói thử xem, tôi cũng nghe thử."

Rồi Cố Nhạc Thịnh bắt đầu nói với Dịch Duy, cậu dùng cách nghĩ chủ quan của một người lựa chọn tiến cử học sinh, là không đúng, như vậy sẽ khiến học sinh cảm thấy không công bằng, tạo thành chênh lệch trong lòng các học sinh, cũng sẽ khiến gia học ở trong lòng học sinh mất đi uy tín...., nói chung là một vài lời nghe rất có đạo lý.

Dịch Duy không cắt ngang lời hắn, mà nghiêm túc nghe hắn nói xong, cậu mới mở miệng nói: "Lời anh nói nghe dường như rất có lý, chỉ là...có hơi tránh nặng tìm nhẹ, còn có cố ý né tránh một vài chuyện, tôi dùng nhân mạch của bản thân tôi tiến cử học sinh gia học đi học tập và thực tập, tất cả tình nghĩa qua lại đều là bản thân tôi xử lý, như vậy tôi tại sao không thể lựa chọn người bản thân tôi cảm thấy thích hợp? Các anh nói với tôi là lo lắng trong lòng học sinh sẽ có chênh lệch, thực ra là muốn để cho nhân mạch của tôi, cũng có thể được các anh sử dụng?"

Dịch Duy không dựa theo lưu trình tiến cử của gia học, mà lựa chọn học sinh bản thân cảm thấy thích hợp tiến hành tiến cử, cậu có tiêu chuẩn phán đoán của bản thân cậu, bởi vì lưu trình tiến cử của gia học, đã có tình huống giống như Tôn Ngọc tồn tại.

"Sao có thể nói là bị chúng tôi sử dụng?" Cố Nhạc Thịnh nhìn Dịch Duy nghiêm túc nói: "Cậu nói như thế, quá khiến người thất vọng đau khổ, cũng quá xuyên tạc chúng tôi."

"Các người cũng đừng trách tôi nói quá thẳng thắn, tôi cảm thấy các người đến tìm tôi, muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra sẽ tốt hơn, nếu không cần gì phải tiến hành lần nói chuyện này nữa?" Dịch Duy nhìn họ nói: "Tôi dứt khoác nói thẳng, lưu trình tiến cử của gia học, có công bằng không, trong lòng các người hiểu rõ ràng nhất. Tôi hiểu nước trong quá thì không có cá, cái này cũng là nguyên nhân Cố đổng nhiều năm nay, nhắm một mắt mở một mắt với các người. Tôi là bạn đời hợp pháp của Cố đổng, lại là trợ lý của anh ấy, tự nhiên phải vì anh ấy san sẻ. Nếu các người cảm thấy, hành vi của tôi sẽ đụng chạm tới lợi ích của các người, cần thiết phải ngừng lại, tôi có thể cùng các người đi đến chỗ Cố đổng biện luận một phen."

Những người kia nhìn nhau, họ vốn cho rằng lần nói chuyện này, có thể khiến Dịch Duy làm ra một vài nhượng bộ, không ngờ thái độ của Dịch Duy cứng rắn như vậy. Họ thoáng chốc không rõ, này rốt cuộc là ý của bản thân Dịch Duy, hay Cố Nhạc Sán sắp bắt đầu chỉnh đốn quỹ tài trợ của gia học.

Dịch Duy đợi một lát, thấy họ không nói chuyện nữa, bèn đứng lên nói: "Các người dường như có lời cần thương lượng, tôi ở chỗ này các người không dễ nói, tôi đi lên lớp trước."

Gia học nhà họ Cố nhiều năm qua, tiêu phí nhiều tiền bồi dưỡng học sinh, vì tập đoàn Cố thị, kiến tạo nguồn nhân mạch lớn mạnh, vì danh tiếng và sức ảnh hưởng của nhà họ Cố, vì để đào tạo nhân tài xuất sắc, để tập đoàn Cố thị sử dụng, thế nên những nhân tài được đào tạo này, lục tục tiến vào các công ty dưới danh nghĩa tập đoàn Cố thị.

Chắc chắn sẽ có những người vì lợi ích của bản thân, thông qua gia học nhà họ Cố sắp xếp người, rồi những người kia sẽ tiến vào trong công ty tập đoàn Cố thị, sau đó đảm đương chức vị quan trọng, đương nhiên những người đó sẽ thiên vị những người sắp xếp cho họ.

Chẳng qua những người này cũng biết Cố Nhạc Sán đáng gờm, không dám làm quá mức rõ ràng quá phận, mà nguyên nhân Cố Nhạc Sán mở một mắt nhắm một mắt, bởi vì chuyện này, không thể nào hoàn toàn phòng ngừa. Nhưng cái này cũng không đại biểu Cố Nhạc Sán sẽ hoàn toàn mặc kệ không quản, trên thực tế, lần này chỉnh đốn gia học, cũng có ý của Cố Nhạc Sán, chỉ có điều anh vốn dĩ chuẩn bị mấy năm nữa lại tổng thể dọn dẹp một lần, nhưng Dịch Duy muốn giúp anh quản, sớm trước mấy năm cũng không có quan hệ gì, chỉ là phương thức kế hoạch ban đầu đều phải sửa đổi.

Mà những người kia, chủ yếu không phải muốn nhận lấy nhân mạch của Dịch Duy, chỉ lo lắng sau này họ không thể sắp xếp người nữa, Dịch Duy còn giữ lại thể diện cho họ, không nói ra cách nghĩ chân chính của họ.

Qua mấy ngày, chuyện này vẫn quậy đến trước mặt Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán đặc biệt để cho tất cả nhân viên có liên quan tụ tập lại, cùng họ mở một hội nghị quyết định. Trong quá trình hội nghị, một bộ phận người phản đối Dịch Duy tiếp tục nhúng tay vào chuyện gia học, mà một bộ phận người ủng hộ Dịch Duy tiếp tục nhúng tay vào thậm chí tiến vào tầng quản lý.

Người phản đối, tự nhiên là những người lo lắng sẽ dần dần bị gạt bỏ ra khỏi gia học và quỹ hỗ trợ, mà ủng hộ Dịch Duy, là người muốn gạt bỏ ra một bộ phận người, mượn lần này quy phục Dịch Duy. Người hai bên tiến hành tranh luận kịch liệt, đưa ra các loại ví dụ chỗ tốt và chỗ xấu, khiến bản thân càng hợp lý chuẩn xác hơn.

Kết quả cuối cùng, Cố Nhạc Sán quyết định giúp Dịch Duy thành lập quỹ hỗ trợ mới, để Dịch Duy cũng có lưu trình tiến cử hợp lý công bằng của bản thân, chi phí từ quỹ hỗ trợ mới chi trả, như vậy hai bên có thể hình thành quan hệ cạnh tranh lành mạnh.

Thế nên Dịch Duy đã trở thành chủ quản tiến cử của cơ sở hai gia học nhà họ Cố, và là hội trưởng quỹ hỗ trợ mới, Đặng Tụng làm phó hội trưởng, hơn nữa Dịch Duy còn để cho Cố Xương cũng gia nhập, cho hắn ta trở thành phó hội trưởng, tiến hành quản lý quỹ hỗ trợ với Đặng Tụng, nên nhận được sự ủng hộ trợ lực của đám người phía sau Cố Xương. 

Nhìn thì giống gia học nhà họ Cố lập thế lực mới, thực ra quan hệ đến rất nhiều người và lợi ích của người nhà họ Cố, nhìn bề ngoài, cũng chỉ là cạnh tranh của thế lực người trẻ và thế lực thế hệ đi trước, mà vốn dĩ trước mặt thế lực đi trước thế lực người trẻ căn bản năng lực không đạt tiêu chuẩn, nhưng không có bất cứ người nào dám nhìn chằm chằm họ, bởi vì phía sau Dịch Duy có Cố Nhạc Sán, khiến thế lực đi trước căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ngay cả cục diện cạnh tranh cũng khó duy trì được.

Còn có rất nhiều chức vị cần người, Dịch Duy tự mình lựa chọn một ít, cũng để Cố Xương và Đặng Tụng tiến cử một ít, căn cứ vào nguyên tắc nghi ngờ người thì không dùng đã dùng người thì không nghi ngờ, người hai người họ tiến cử, Dịch Duy đều đồng ý.

Trước khi Dịch Duy lựa chọn Cố Xương thành trợ thủ, tốn rất nhiều thời gian đi hiểu rõ con người và tất cả hành vi của Cố Thượng Cần, trọng điểm phân tích một vài chuyện trước và sau xảy ra khi Cố Nhạc Sán bị bắt cóc. Căn cứ vào phân tích của cậu và cảm giác của một mình cậu, cậu cảm thấy Cố Thượng Cần không có khả năng là chủ mưu bắt cóc Cố Nhạc Sán, thực ra một điểm này, từ phương thức dạy dỗ với Cố Xương cũng có thể nhìn ra được.

Cố Xương bởi vì nhận được sự tán thưởng và tín nhiệm của Dịch Duy cảm thấy vui vẻ và kích động, bản thân hắn ta cũng không ngờ hắn ta còn trẻ như vậy, đã có thể có cơ hội đảm nhiệm chức vị phó hội trưởng quỹ hỗ trợ, bây giờ trong lòng hắn ta tràn đầy tinh thần hăng hái.

Mà ông nội hắn ta Cố Thượng Cần và cha hắn ta Cố Nhạc Minh, cũng vì hắn ta cảm thấy vui mừng, cổ vũ hắn ta nắm chắc cơ hội lần này làm cho tốt, chỉ cần hắn ta làm tốt, dựa theo sự hiểu rõ của họ về tính của Cố Nhạc Sán, sau này khẳng định sẽ trọng dụng Cố Xương.

Còn có đám người Diệp Phượng trước đây ủng hộ hắn ta, cũng bởi vậy mà cảm thấy lựa chọn Cố Xương là đúng đắn.

"Cho dù Cố Xương, không thể trở thành người thừa kế, nhưng cơ hội lần này, là điểm khởi đầu cậu ta đi vào trung tâm quyền lực tập đoàn Cố thị." Diệp Phượng vui vẻ yên tâm nói với người nhà mẹ đẻ bà: "Tuy kế hoạch người thừa kế tan vỡ, nhưng lựa chọn ủng hộ Cố Xương, lại có bước ngoặt."

"Phải, chỉ cần Cố Xương nắm bắt tốt cơ hội khó có được này, biểu hiện tốt năng lực của mình, như vậy trong thế hệ này, ngoại trừ người thừa kế, nó là người tiếp cận gần nhất trung tâm quyền lực tập đoàn Cố thị."

"Như vậy, chúng ta cũng không cần lại lần nữa lựa chọn, có thể tiếp tục ủng hộ Cố Xương, cũng có thể tiếp tục thông qua ủng hộ Cố Xương ủng hộ Dịch Duy, sau này nhà họ Diệp chúng ta, có khả năng rất lớn, có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Cố hơn nhà họ Hứa."

"Không sai, Cố Hoành trước đây từng đính hôn với Dịch Duy nhưng lại phản bội, hai người đã kết hận thù, không thể nào hòa giải, cho dù thật sự hòa giải, vì trốn tránh hiềm nghi cũng không thể nào tín nhiệm Cố Hoành như tín nhiệm Cố Xương." Diệp Phượng mỉm cười nói: "Trừ khi Hứa Hoa có thể từ bỏ Cố Hoành, lựa chọn vì nhà họ Hứa không tiếp tục đối đầu với Dịch Duy, nhưng tôi cảm thấy cô ta không thể nào từ bỏ Cố Hoành."

Bên Diệp Phượng, một mảnh tốt đẹp, mà bên Hứa Hoa, hoàn toàn tương phản, có thể nói sắc mặt buồn rầu bao phủ khắp nơi.

Hứa Hoa nhíu chặt ấn đường, tâm tình rất phức tạp bất an, bà có dự cảm mơ hồ không tốt lắm, nhưng lại không có cách nào đưa ra quyết tâm ngừng lại, trong lòng bà lúc này có hai thanh âm, một bảo bà tiếp tục, một bảo bà ngừng lại, bà không biết nên nghe thanh âm nào.

Tâm tình Cố Hoành rất căm giận, gã không cách nào chấp nhận sự thật ở nhà họ Cố Cố Xương được xem trọng hơn gã, sắp tiếp cận được trung tâm quyền lực tập đoàn Cố thị, nhưng Cố Xương dựa vào sự tán thưởng của Dịch Duy mà làm được.

"Chú nhỏ rốt cuộc là nghĩ thế nào?" Tưởng Thục Cầm rất tức giận nói với Hứa Hoa: "Mặc kệ nói thế nào, Cố Hoành mới là cháu ruột cậu ta, nhưng người làm chú như cậu ta, không hề quan tâm, cũng quá khiến người chạnh lòng! Con phải đến trước mặt cậu ta hỏi, nhiều năm như vậy, trong lòng cậu ta lẽ nào không có cảm giác mắc nợ với anh cả cậu ta với cha cậu ta sao?!"

Tưởng Thục Cầm cho dù có lòng, nhưng không có gan, chỉ có thể mắng phát tiết cảm xúc.

Vốn dĩ Cố Nhạc Sán cũng không phải không quan tâm đứa cháu trai duy nhất là Cố Hoành, nhưng trước đây Cố Hoành và người phía sau gã, dựa vào thân phận cháu trai duy nhất của anh, quá mức khoa trương, khiến anh rất bất mãn. Huống chi họ bây giờ đang tính kế những gì, Cố Nhạc Sán rất rõ ràng, không lập tức đuổi họ ra ngoài, đã là cho họ cơ hội sửa đổi, họ nếu còn muốn tiếp tục, Cố Nhạc Sán tuyệt đối sẽ không mềm lòng với họ.