Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 71: Cậu có phải mang thai không?




Dịch Duy vừa đi vào phòng vừa lấy ra điện thoại chuẩn bị gọi cho Cố Nhạc Sán, nhưng vừa vào đã nhìn thấy Cố Nhạc Sán bế con đứng trong phòng khách, Dịch Duy bất ngờ lại kinh ngạc vui mừng.

"Anh đến sao không sớm nói cho em biết?" Dịch Duy bước nhanh đi qua đón lấy con, liên tục hôn mấy cái lên gương mặt nhỏ trắng nõn của con, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Nhạc Sán.

"Muốn cho em một kinh ngạc vui vẻ." Cố Nhạc Sán nâng mặt Dịch Duy lên, nghiêm túc dịu dàng hôn môi cậu.

Hồi lâu sau, hai người mới tách ra, Dịch Duy nhìn con cười nói: "Xác thực rất kinh ngạc vui mừng, có phải không cục cưng? Con nhìn thấy ba kinh ngạc vui mừng không?"

Đứa nhỏ khua tay giẫm chân, trong miệng phát ra tiếng a a, giống như đang trả lời Dịch Duy.

"Con cũng nhớ ba phải không? Ba cũng rất nhớ con." Dịch Duy bế con lắc lư trái phải, nhớ nhung mấy ngày nay, bỗng nhiên có thể bế con, trong lòng cậu có hơi kích động.

"Chắc em không ăn gì trong bữa tiệc, bụng đói chưa?" Cố Nhạc Sán vuốt ve mặt Dịch Duy hỏi.

"Vừa rồi còn cảm thấy hơi đói, bây giờ còn ổn." Dịch Duy nhìn đôi mắt to đen lấp lánh của con trai, Dịch Duy cảm thấy trong lòng mình bị cảm giác hạnh phúc lấp đầy, bụng cũng chẳng hề cảm thấy đói nữa.

Cố Nhạc Sán đã sai người gọi đồ ăn, không lâu lắm đã đưa đến trong phòng.

Dịch Duy bế con không muốn buông, chuẩn bị bế con ăn cơm, Cố Nhạc Sán thấy cậu một tay bế con, một tay ăn cơm rất không tiện, bèn cầm muỗng và đũa đút cậu ăn, thỉnh thoảng còn đút cậu uống hớp canh. Cố Nhạc Sán cũng không phải lần đầu đút cơm cho Dịch Duy, trong nhà, Dịch Duy thỉnh thoảng cũng bế con không muốn buông, đều là Cố Nhạc Sán đút cậu ăn, Cố Nhạc Sán đút Dịch Duy ăn cơm đến thuần thục.

"Anh đặc biệt đến đón em?" Dịch Duy hỏi: "Hay công ty bên này có chuyện cần xử lý?"

"Đặc biệt đến đón em." Cố Nhạc Sán nói: "Thuận tiện đi công ty xem thử."

"Vậy lúc nào về nước?" Dịch Duy hỏi.

"Nếu đã đến, vậy ngày mai đi công ty nước R xem thử, không có chuyện gì quan trọng, qua hai ngày nữa về nước." Cố Nhạc Sán nói.

Dịch Duy gật đầu.

Ăn xong cơm tối lại đánh răng rửa mặt, Dịch Duy bế con nằm trong lòng Cố Nhạc Sán, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, ăn no uống đủ, con trong lòng mình, mình trong lòng Cố Nhạc Sán, Dịch Duy cảm thấy không có việc gì khiến cậu thỏa mãn hơn cái này.

Cố Nhạc Sán cùng lúc bế Dịch Duy và con, cúi đầu nhẹ nhàng cọ mặt cậu hỏi: "Thi đấu thú vị không?"

"Rất thú vị." Dịch Duy trả lời: "Còn thắng dễ dàng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của em, trải qua thi đấu lần này, em mới thực sự cảm nhận và hiểu rõ những lời mẹ nói với em."

"Lời gì?" Cố Nhạc Sán hỏi.

Dịch Duy vỗ nhẹ con đã sắp ngủ, nhỏ tiếng nói: "Mẹ nói thiên phú của em rất cao, mà mẹ chỉ duy nhất trên phương diện chuyên ngành không có tình người, nếu em không đạt tiêu chuẩn thu nhận học sinh của mẹ, dù em là con trai bà, bà cũng sẽ không để em làm học sinh của bà. Vốn em cảm thấy em ít nhất phải đợi sau khi tốt nghiệp, mới đủ năng lực tham gia thi đấu nhận được chiến thắng, nhưng mẹ bây giờ để cho em đến tham gia thi đấu, còn đặt biệt xuất hiện tạo áp lực cho em, này là vì bà có lòng tin với em, bà biết em chắc chắn có thể thắng, muốn thông qua cuộc thi đấu lần này, khiến em nhìn rõ thực lực của bản thân, càng có lòng tin hơn với bản thân, bằng không bà cũng sẽ không để em đến địa bàn của đối thủ của bà tham gia thi đấu."

Cố Nhạc Sán hôn hôn lên đôi má Dịch Duy nói: "Sau lần thi đấu này, danh tiếng của em được lan rộng, sau này sẽ càng thêm bận rộn."

"Con còn quá nhỏ, em sẽ tiếp nhận những công việc thích hợp rèn luyện bản thân, nhưng sẽ không đặt toàn bộ thời gian lên cái này. Em không muốn bỏ lỡ thời khắc quan trọng con trưởng thành." Dịch Duy hôn xuống gương mặt nhỏ của con, đặt con đã ngủ say ở bên cạnh, hai cái gối rộng lớn lại dày nặng chắn con ở hai bên, cậu và Cố Nhạc Sán dịch chuyển về một bên khác.

Dịch Duy câu lấy cổ Cố Nhạc Sán, hai người mấy ngày không gặp, thương nhớ trong lòng, lúc này hóa thành động lực nguyên thủy nhất.

...............................................

Ngày hôm sau, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán đi đến nước R, Mễ Tuyết về nhà ở hai ngày, Dịch Duy tìm thời gian rảnh tụ tập với các bạn, rồi họ cùng nhau về nước.

Chuyện Dịch Duy thắng thi đấu, sớm đã truyền về trong nước, cậu vừa trở về nước, đã nhận được rất nhiều lời mời, có thể đẩy rớt cậu đều để cho Đặng Tụng giúp cậu đẩy rớt, một vài lời mời cậu cảm thấy có thể sẽ có giúp đỡ với cậu sau này, cậu sẽ cố gắng sắp xếp thời gian đi tham gia.

Học viện mở đại hội khen ngợi cho Dịch Duy, công bố tiền thưởng và giấy chứng nhận, với Dịch Duy mà nói, dù nhiều tiền thưởng hơn nữa cũng không tính là gì, nhưng với học sinh như cậu mà nói, này đại biểu cho vinh dự và khẳng định.

Dịch Duy đi lên sân khấu, sau khi viện trưởng công bố tiền thưởng và giấy chứng nhận, Dịch Duy phát biểu diễn thuyết ngắn gọn, diễn thuyết của cậu kết thúc, học sinh dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt.

"Nghe nói lần này học sinh viện tâm lý học sát vách cũng tham gia thi đấu, nhưng chưa ra khu thi đấu đã bị đào thải."

"Này cũng không tính là gì, chủ yếu là Alan Chin đã liên tiếp thắng hai lần, cũng chính là Tề Nhiên, vậy mà bị Dịch Duy chặn đứng thắng tiếp, cũng không biết các lãnh đạo học viện tâm lý, bây giờ sẽ là tâm tình gì."

"Alan Chin không phải luôn có danh tiếng thiên tài hiếm gặp sao? Dịch Duy thắng anh ta, há chẳng phải cậu ta mới là thiên tài chân chính?"

"Đó là đương nhiên, các cậu nghĩ xem, Tề Nhiên học tâm lý học bao lâu, Dịch Duy mới học tâm lý học bao lâu, ai là thiên tài, ai giỏi hơn, không phải đã rất rõ ràng rồi sao?"

"Lần này học sinh và học sinh đã tốt nghiệp của học viện tâm lý, bị học sinh học viên hương chúng ta đè bẹp, nhìn người học viện tâm lý sau này còn có mặt mũi gì xem thường chúng ta."

Đại hội khen ngợi kết thúc, các học sinh trở về phòng học tiếp tục đi học, sau khi học xong, Dịch Duy và Tôn Kỳ cùng nhau rời khỏi trường, chuẩn bị về nhà họ Cố.

"Cậu lần này thi đấu thắng, lãnh đạo học viện không biết có bao nhiêu vui vẻ, nhất là Dịch Tuyên tiến vào khu thi đấu B, lại không thể ra khu thi đấu, mà cậu tiến vào chung kết ngăn chặn Tề Nhiên thắng tiếp, này với học viện chúng ta mà nói, có ý nghĩa rất lớn." Tôn Kỳ cười nói: "Trước đây các học sinh học viện tâm lý, phần lớn đều là thái độ xem thường khoa tâm lý của học viện chúng ta, lần này học viện chúng ta từ lãnh đạo đến học sinh khoa tâm lý học, đều cảm thấy trút được giận."

"Có một vài người bản thân không có bao nhiêu bản lĩnh, lại muốn bày ra cảm giác xuất sắc, sau khi gia nhập vào đoàn thể, sẽ lợi dụng điều kiện sáng tạo của người khác xem thường người khác, đây thực ra là biểu hiện thiếu tự tin trong tiềm thức." Dịch Duy nói.

Tôn Kỳ cảm thấy Dịch Duy nói rất có đạo lý, gật đầu nói: "Tề Nhiên và Dịch Tuyên lần này thua thảm, khẳng định không có mặt mũi lập tức về nước, trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn không gặp được họ."

"Cũng chưa chắc." Dịch Duy nói: "Tuy không có mặt mũi về nước, nhưng với người như họ mà nói, còn có thứ quan trọng hơn mặt mũi."

"Thứ gì?" Tôn Kỳ hỏi.

"Báo thù tớ sau đó tìm về mặt mũi, với họ mà nói mới là quan trọng nhất." Dịch Duy nói.

Dịch Duy và Tôn Kỳ về đến nhà họ Cố, đến gia học tiếp tục đi học.

Cố Hoành xoay đầu nhìn thấy Dịch Duy đi qua, trong lòng nhớ đến Dịch Tuyên ở nước ngoài xa xa, sau khi thua thi đấu tâm tình khó chịu như thế nào, tuy gã có gọi điện thoại qua an ủi y, nhưng từ trong điện thoại nghe ra lạnh nhạt và xa cách của y. Gã biết Dịch Tuyên quyết tâm muốn dốc lòng vào trong chuyên ngành, nhưng mỗi lần gọi điện thoại cho y, y đều rất lạnh nhạt, trong lòng gã bắt đầu xuất hiện chút cảm xúc khó hình dung.

Bạn tốt của Cố Hoành Cù Phong đến bên cạnh gã, hỏi mượn gã máy tính bảng, vừa rồi lúc lên lớp hắn không có ghi chép toàn bộ, muốn sao chép một phần từ chỗ Cố Hoành.

Cố Hoành vì suy nghĩ chuyện của Dịch Tuyên, trạng thái có hơi lơ đãng, bèn trực tiếp đưa máy tính bảng cho Cù Phong.

Cù Phong mở ốp lưng bên ngoài máy tính bảng của Cố Hoành, rớt ra một tấm hình.

Vừa vặn Dịch Duy từ bên cạnh đi qua cúi đầu nhìn, lúc nhìn thấy người trên bức ảnh, cậu tuy không ngừng bước chân, nhưng trong lòng sửng sờ.

Cù Phong đang muốn đi nhặt, Cố Hoành đã tỉnh táo lại giành trước khom lưng đi nhặt lên, rồi nhanh chóng đặt vào trong túi quần.

"Hình ai vậy?" Cù Phong không nhìn rõ, chỉ thấp thoáng nhìn thấy là nữ, thế nên nhìn Cố Hoành hỏi.

"Người mẫu trên tạp chí, tiện tay đặt vào sau đó quên mất, đi thôi." Cố Hoành nói xong bước nhanh rời đi.

Dịch Duy vào phòng học, chuyên tâm nghiêm túc đi học, đợi tan học, mới suy nghĩ chuyện tấm hình rớt ra từ ốp lưng máy tính bảng của Cố Hoành, cậu vừa rồi thấy rõ, người trên tấm hình, là cậu mặc đồ nữ, nhưng tấm hình mặc đồ nữ của cậu Cố Hoành kẹp trong ốp lưng máy tính là có ý gì? Dù muốn dùng cậu đối phó với cậu, cũng không cần từng giờ từng phút nhìn ảnh của cậu để suy nghĩ chứ? Lẽ nào nói....

Hôm nay Cố Nhạc Sán rất trễ mới về, Dịch Duy giữ Tôn Kỳ ăn tối trong Hải Đường Uyên, nói cho Tôn Kỳ biết chuyện nhìn thấy tấm hình.

"Anh ta không phải thích cậu mặc đồ nữ chứ?" Tôn Kỳ nói, nói xong lập tức há to miệng ăn đồ ăn.

"Tớ cảm thấy có khả năng này." Dịch Duy suy nghĩ nói: "Nếu không, anh ta tại sao phải lúc nào cũng mang theo ảnh tớ mặc đồ nữ ở bên người? Tớ nghĩ không được lý do khác."

"Không bằng cậu tìm cơ hội thăm dò anh ta?" Tôn Kỳ kiến nghị nói.

"Xác thực có thể thăm dò, anh ta muốn lợi dụng tớ, đừng trách tớ lợi dụng ngược lại anh ta." Dịch Duy suy nghĩ nói.

"Đúng, đối phó với người như họ, nên dùng gậy ông đập lưng, chuyện tương tự xảy ra trên người bản thân họ, họ mới có thể khắc sâu cảm nhận cảm giác đau đớn trong đó." Tôn Kỳ vừa nói xong, không ngừng tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, Tôn Kỳ chống đỡ không được, cậu ta đặt tay trên bụng, tựa nằm trong ghế không muốn động đậy.

"Lượng thức ăn của cậu lại tăng lên." Dịch Duy nhìn cậu nói: "Cách ăn uống của cậu không khỏe mạnh, vẫn phải khắc chế một chút thì tốt hơn, ăn no bảy tám phần có thể dừng lại."

"Gần đây luôn cảm thấy đói, vừa đói đã muốn ăn, nếu không sẽ khó chịu. Nhưng cũng nên nghĩ cách khắc chế, ăn nhiều quá cũng khó chịu." Tôn Kỳ thở dài nói.

"Cậu thường xuyên ăn như vậy, dạ dày to ra, kiên trì một khoảng thời gian..."

Lời Dịch Duy còn chưa nói xong, Tôn Kỳ bỗng nhiên bụm miệng đứng lên, nhanh chóng chạy đi.

Dịch Duy sửng sờ, đặt con lên giường, đi ra theo.

"Đây là sao vậy?" Dịch Duy lo lắng nhìn Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ vừa rồi ăn đều ói ra, cậu ta một tay chống cột nhà, một tay khác vẫy vẫy nói: "Không sao, ăn nhiều quá chướng dạ dày, nôn ra thoải mái hơn nhiều."

"Nhanh vào uống chút nước." Dịch Duy đỡ Tôn Kỳ đi vào trong.

Tôn Kỳ vào phòng ngồi xuống, nhận lấy ly nước Dịch Duy đưa qua cho cậu ta, miệng nhỏ uống nước ấm.

Dịch Duy nhìn Tôn Kỳ, bỗng nhiên trong đầu sản sinh một cách nghĩ, hỏi: "Cậu...là ẩn song sao?"

"Không phải." Tôn Kỳ khẳng định nói.

"Cậu chắc chắn chứ?" Dịch Duy lại lần nữa hỏi.

"Chắc chắn." Tôn Kỳ nhìn cậu nói: "Cậu không phải cho rằng tớ mang thai chứ? Không thể nào, tớ là thuần nam tính, không phải nam tính ẩn song, cho nên không thể nào tự nhiên mang thai."

Dịch Duy nhìn bộ dáng Tôn Kỳ vô cùng chắc chắn, cũng cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, nhưng vẫn không yên tâm nói: "Cậu tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra, cậu bây giờ rất không ổn, dù không thể nào mang thai, cũng có thể đã bị bệnh, đi kiểm tra để yên tâm."

"Được, tớ biết rồi." Tôn Kỳ gật đầu.