Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 68: Thù hận ngày xưa




Mễ Tuyết bỗng nhiên xuất hiện, không chỉ khiến Dịch Duy kinh ngạc, một vài người nhận ra bà, còn kinh ngạc sửng sờ hơn, họ không chắc lắm nên định cẩn thận quan sát, rồi có người lên trước hỏi: "Xin lỗi, ngài là quý bà Miller sao?"

Mễ Tuyết gật đầu với người kia, rồi nhìn Dịch Duy nói: "Đi thôi, đến phòng con."

"Được." Dịch Duy vòng qua phía sau xe lăn bà, nói với Anna: "Để con."

Dịch Duy đẩy xe lăn của Mễ Tuyết, chuẩn bị mang họ về phòng mình, Atlanta có công việc không thể đến, trợ lý của ông theo Mễ Tuyết đến, phía sau còn có vệ sĩ.

Mà người xung quanh đều bắt đầu suy đoán và thảo luận.

"Tuy nhiều năm không gặp, nhưng dung mạo của bà ấy không thay đổi quá nhiều, hẳn là quý bà Miller."

"Nhưng tại sao bà ấy lại ngồi xe lăn?"

"Nghe nói mấy năm trước, bà ấy và chồng bà ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chồng bà ấy bất ngờ qua đời trong trận ngoài ý muốn kia, bà ấy ngồi xe lăn, chắc do duyên cớ trận ngoài ý muốn kia."

"Cho nên đây cũng là nguyên nhân bà ấy mấy năm nay không lộ diện?"

"Evie vừa rồi lấy được hạng nhất kia, không phải là học sinh quý bà Miller tiến cử sao? Cho nên chắc hẳn là quý bà Miller."

"Quý bà Miller đến rồi, cần qua đó chào hỏi không?"

"Nghe nói quý bà Miller đến rồi? Ở đâu? Ở đâu rồi?!"

"Cậu đừng kích động, chưa chắc thật sự là quý bà Miller, có lẽ có người nhận sai cũng không chừng."

Dịch Duy đẩy xe lăn, còn chưa đến khu ở, đã bị người nghe được tin tức đuổi đến bao vây. Người hiệp hội sau khi biết được Mễ Tuyết đến, cũng đến xem thử có phải người thật đã đến, dù sao mấy năm nay không có tin tức của Mễ Tuyết, bà bỗng nhiên xuất hiện, cũng không biết thật hay giả.

"Quý bà Miller, hóa ra thật sự ngài đã đến." Chủ tịch hiệp hội đến gần nói: "Sao không thông báo sớm? Chúng tôi rất hoan nghênh ngài."

"Tôi đến xem thi đấu, chỉ không ngờ, tôi đã biến mất lâu như vậy, còn nhanh như thế bị người nhận ra." Mễ Tuyết nói.

"Thành tựu của quý bà Miller, được ghi vào sử sách tâm lý học, sao có thể bởi vì mấy năm không xuất hiện, đã bị người quên lãng?" Chủ tịch cung kính có lễ nói: "Tôi đã sai người sắp xếp cho ngài một căn phòng khách quý, tôi mang ngài qua đó được không?"

"Được, vậy thì làm phiền chủ tịch." Mễ Tuyết nói.

Chủ tịch lập tức sai bảo vệ sơ tán đám người bao vây, rồi đích thân dẫn đường, mang đám người Mễ Tuyết đi vào khu khách quý, người của hiệp hội đi theo phía sau.

"Thật sự là quý bà Miller, tôi cuối cùng nhìn thấy quý bà Miller rồi!"

"Chỉ nhìn thấy bóng lưng, cậu đâu cần kích động như vậy chứ?"

"Nhưng cũng là bóng lưng của quý bà Miller!"

"Quý bà Miller đến rồi, bà ấy làm giám khảo sao?"

"Trình độ thi đấu như vậy, quý bà Miller chưa hẳn đã đồng ý làm giám khảo."

Sau khi vào phòng, nhìn phòng khách rộng rãi sáng sủa, Dịch Duy thầm nghĩ, phòng khách này thật sự xứng với hai chữ khách quý, phòng khách lớn như phòng hội nghị, Dịch Duy xoay đầu nhìn về phía những người đi vào, cảm thấy thật sự như phải đến mở họp.

"Chủ tịch Andri." Mễ Tuyết gọi.

"Quý bà Miller mời nói." Andri nói.

"Tôi bây giờ thân thể không tốt lắm, lần này đến cũng chỉ đơn thuần xem thi đấu, không có dự tính và chuẩn bị nào, xin người hiệp hội các anh, đều rời đi thôi, tôi muốn nghỉ ngơi." Mễ Tuyết mỉm cười nói.

"Được." Andri xoay người nhìn người khác nói: "Các người nghe thấy rồi đấy, nên đi làm việc của các người đi."

Những người của hiệp hội muốn nhờ chỉ dạy một vài vấn đề, đành tiếc nuối xoay người rời đi.

Đợi người khác đều rời đi, Andri nói với Mễ Tuyết: "Quý bà Miller, có chuyện, tôi muốn xin lỗi với ngài. Về chuyện liên quan Evie lúc mới đến hiệp hội chúng tôi, khu thi đấu bị thay đổi, do con trai tôi làm, tôi cũng không ngờ nó sẽ làm chuyện như vậy, tôi đã nghiêm phạt nó, khai trừ và cũng không cho phép nó sau này làm công việc nào có liên quan tới tâm lý học nữa."

Dịch Duy pha hồng trà bưng đến cho Mễ Tuyết, thầm nghĩ nghiêm phạt này thật sự đủ nghiêm trọng, người kia là sư huynh của Tề Nhiên, chắc hẳn vì để làm công việc tâm lý học mà tiến hành cố gắng nhiều năm, bây giờ không cho phép làm công việc về phương diện tâm lý học, cũng chính là nói cố gắng trước đây toàn bộ đều uổng công.

"Chuyện này, tôi đã nghe nói." Mễ Tuyết bưng ly trà lên uống một hớp nói: "Là học sinh thiên tài của Jefferson, Alan Chin kia nhờ con trai anh làm phải không?"

"Phải...phải." Andri dùng giọng điệu khẩn cầu nói: "Quý bà Miller, có thể nhờ ngài giúp tôi nói với ngài Atlanta, việc này, có thể không cần tiếp tục truy cứu nữa được không?"

"Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp anh nói với em ấy." Mễ Tuyết nói.

"Rất cảm ơn ngài." Andri hơi khom lưng bày tỏ cảm ơn, rồi nói: "Nếu như có yêu cầu gì, ngài cứ việc thông báo với tôi, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa."

Đơi Andri rời đi, Dịch Duy nói với Mễ Tuyết: "Không tiếc hủy hoại tiền đồ của con trai mình, cũng phải bảo vệ danh tiếng của Tề Nhiên, hành động như vậy, con xem thế nào cũng không hiểu?"

"Không có gì kì lạ, hiệp hội này người có năng lực và danh vọng nhất chính là Jefferson, mà trong các học sinh của Jefferson, có thiên phú nhất chính là Tề Nhiên, con trai của Andri thiên phú không cao, con trai Andri có thể làm chỗ dựa cho học sinh của Jefferson, dù sau này không làm công việc về phương diện tâm lý học, cũng có thể làm về phương diện công việc khác, bây giờ người học tâm lý học đã bắt đầu vào các ngành các nghề, ví dụ tuyên truyền quảng cáo, kinh doanh, chuyên gia đàm phán...." Mễ Tuyết nói: "Tề Nhiên có danh tiếng thiên tài, Jefferson rất để tâm bồi dưỡng cậu ta, muốn để cho học sinh ông ta vượt qua mẹ, nên bảo vệ danh tiếng của Tề Nhiên, càng quan trọng hơn."

"Hóa ra là như vậy." Dịch Duy lần này hiểu rõ, rồi lại hỏi: "Vậy nếu mẹ không đồng ý cầu xin của ông ta?"

"Mẹ đã đích thân đến, bán tình nghĩa và thể diện cho ông ta cũng không tổn hại gì, suy nghĩ cho tương lai sau này của con, mẹ cũng sẽ không vì chút chuyện bây giờ hoàn toàn xé rách mặt với bọn họ, hơn nữa chỗ này cũng là địa bàn của họ."

Dịch Duy gật đầu nói: "Con thật sự không ngờ, mẹ sẽ đến xem con thi đấu, sao không nói trước với con?"

"Mẹ đến tạo áp lực cho con." Mễ Tuyết nói: "Thi đấu thế này, mẹ không hề lo lắng về thực lực của con, mẹ đã đích thân đến, con nhất định phải thắng thật đep, không thể làm mất mặt mẹ. Sau này con sẽ thừa nhận áp lực còn nhiều hơn, cho nên bây giờ phải bắt đầu rèn luyện dưới tình huống gánh vác áp lực, phát huy bình thường và hơn bình thường."

"Con biết rồi." Dịch Duy nghiêm túc gật đầu.

Tiếng chuông cửa vang lên, Anna đi đến bên cửa, rồi xoay người nói: "Là Jefferson."

"Để cho ông ta vào đi." Mễ Tuyết nói.

Anna mở cửa, nghiêng người nói: "Mời vào."

Jefferson đi vào, híp mắt nhìn Mễ Tuyết nói: "Thật sự là cô, đã lâu không gặp, Mễ Tuyết Miller."

"Đã lâu không gặp, Jefferson." Mễ Tuyết mỉm cười nói: "Anh trước đây luôn nói, nhất định sẽ vượt qua tôi, nhưng tôi mấy năm nay không xuất hiện, anh dường như cũng không lấy được thành tựu gì có thể vượt qua tôi, tôi ở trong lòng, cảm thấy tiếc nuối thay anh."

"Đừng vội, có một ngày, tôi nhất định sẽ làm được." Jefferson nói.

"Phải, có cái gì để vội chứ, một đời người, chẳng qua ngắn ngủi mấy chục năm, đợi một ngày nào đó nhắm mắt lại, cũng không mở ra nữa, tất cả mọi việc để lại cho người sau bình luận, không có bất cứ quan hệ nào với những người như chúng ta." Ý của Mễ Tuyết là, anh cứ ôm cách nghĩ tự an ủi bản thân này đi, đến một ngày nào đó sinh mệnh kết thúc, dùng cái chết trốn tránh hiện thực, thế hệ sau cũng tự có phán đoán và bình luận của bản thân.

"Nhiều năm không gặp, cô thật sự không hề thay đổi." Jefferson mặt lạnh nhìn Dịch Duy, rồi nói với Mễ Tuyết: "Kích thích của cô bây giờ đã không có tác dụng với tôi, tôi sớm đã nghĩ thông, muốn chứng minh tôi mạnh hơn cô, không nhất định phải dựa vào bản thân tôi, học sinh của tôi mạnh hơn học sinh của cô mạnh là được."

"Chúc mừng anh xác định được phương thức trốn tránh thực tế, nhưng..." Mễ Tuyết mỉm cười nói: "Tôi sao có thể để cho anh được như ý nguyện?"

"Vậy chúng ta cứ chờ xem!" Jefferson xoay người rời đi.

Mễ Tuyết và Jefferson từ lúc trẻ thì đã không hợp, bởi vì Mễ Tuyết luôn chỉ ra chỉ sai sót của Jefferson, khiến Jefferson cảm thấy bản thân bị mạo phạm, thế nên cũng bắt đầu tìm lỗi sai của Mễ Tuyết, nhưng cuối cùng đều chứng minh Mễ Tuyết đúng. Mễ Tuyết cũng không phải chống đối Jefferson, chỗ sai phạm của người khác bà cũng sẽ chỉ ra, hơn nữa hoan nghênh người khác chất vấn bà, bà cảm thấy mọi người giao lưu với nhau, cùng nhau khiến cho tâm lý học tiến bộ hơn, có thể giúp đỡ được nhiều người hơn, vì xã hội làm ra cống hiến.

Đa số mọi người lúc bị Mễ Tuyết chỉ ra sai sót, đều có thể khiêm tốn tiếp nhận, dù không đồng tình, cũng có thể gác lại bất đồng, tiếp tục dùng phương thức khác đến nghiệm chứng bản thân đúng hay sai. Mà Jefferson vốn dĩ ghi thù Mễ Tuyết, bởi vì thấy thành tựu của bà ngày càng cao, trong lòng càng thêm đố kị, thế nên bắt đầu khắp nơi chống đối Mễ Tuyết, dùng một vài thủ đoạn bỉ ổi muốn hủy hoại thanh danh của Mễ Tuyết.

Lúc mới đầu Mễ Tuyết cũng không tính toán với ông, nhưng ông lại ngày càng quá đáng, còn chạm đến giới hạn cuối cùng của Mễ Tuyết, Mễ Tuyết nhịn không được nữa bắt đầu phản kích, bị Mễ Tuyết hung hăng dạy dỗ mấy lần, Jefferson thiếu chút nữa mất hết danh dự mới thành thật hơn. Nhưng ông cũng không đánh mất cách nghĩ muốn đối phó Mễ Tuyết, thủ đoạn dị đoan cũng không có tác dụng, ông có thể làm, là chính diện đọ sức, chứng minh năng lực bản thân mạnh hơn Mễ Tuyết, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thành công, chỉ có thể kí gửi hy vọng đến trên người học sinh ông dạy dỗ. Nhưng học sinh của ông cũng không bằng học sinh của Mễ Tuyết, thế nên có người nói, ông khắp nơi không bằng Mễ Tuyết, ngay cả ánh mắt lựa chọn học sinh, cũng hoàn toàn thua kém Mễ Tuyết, ông càng thêm không nuốt trôi cơn tức này.

"Thầy, người tìm em?" Tề Nhiên đi vào phòng hỏi.

Jefferson xoay người, nghiêm túc nhìn Tề Nhiên nói: "Trận chung kết ngày mai có bao nhiêu quan trọng với em, em nên rõ ràng."

Tề Nhiên cũng nghiêm túc trả lời: "Em biết."

"Chỉ cần lần này em cũng có thể giành được xuất sắc, là ba lần liên tục xuất sắc, ý nghĩa của ba lần liên tục xuất sắc rất quan trọng, có thể khiến cho em trở thành ngoại lệ chưa đầy ba mươi tuổi đã gia nhập hiệp hội, quan trọng hơn là..." Jefferson nhìn Tề Nhiên nói: "Cậu ta là học sinh của Mễ Tuyết, nếu em bây giờ thua cậu ta, sau này càng khó thắng cậu ta, chỉ cần trong mấy năm này, em không để cho cậu ta vượt qua em, vậy thì chứng minh thiên phú của em trên cậu ta."

Tề Nhiên sửng sờ, hắn ta biết thầy hắn ta quá mức chấp niệm với ý muốn thắng Mễ Tuyết, tuy thi đâu hôm nay, hắn ta thua Dịch Duy 10 điểm, nhưng cuộc thi ngày mai mới là sở trường giỏi nhất của hắn ta.

"Em tuyệt đối sẽ không để cho thầy thất vọng." Tề Nhiên ánh mắt kiên định nói.