Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 4: Giờ phút quan trọng




Đến buổi chiều, kết quả thống kê điểm số của tất cả mọi người đã có rồi, đám học sinh đều đi về phía phòng hội nghị lớn. Hôm nay còn có một việc rất quan trọng cần công bố, đối với Cố Hoành và Cố Xương người hai tổ này mà nói, tương đối căng thẳng.

Cố Hoành và Cố Xương tự mình ngồi ở hai bên trái phải ghế đầu tiên ở phòng hội nghị, Cố Xương là con trai chú họ của Cố Hoành, trở thành người có tính khả năng làm người thừa kế, đứng sau Cố Hoành. Cạnh tranh giữa hai người họ, đương nhiên không thể nào chỉ là cạnh tranh hai tổ đơn giản như vậy, mà là tranh đấu lợi ích của nhóm người ủng hộ phía sau bọn họ. Mà tranh đấu lợi ích trước nay đều là tàn khốc, bởi vì d.ục vọng của con người trên thế giới này là vực sâu không thấy đáy, cậu không cách nào nhìn rõ những thứ trong vực sâu này, ẩn giấu bao nhiêu đáng sợ.

Cố Xương mỉm cười nhìn Cố Hoành nói: "Cố Hoành, sắc mặt cậu thoạt nhìn không tốt lắm, không đến mức căng thẳng thành như vậy chứ?"

Cố Hoành cũng cười nói: "Anh ba nói đùa rồi, em đã nắm chắc thắng lợi trong tay, có cái gì căng thẳng. Em nhàn rỗi đến nhàm chán, giúp anh ba cũng tính xong điểm số trung bình, anh ba đã nghĩ xong kì nghỉ hè phải sắp xếp như thế nào chưa?"

"Tôi người này, trước giờ là đi một bước nhìn mười bước, tự nhiên là sớm nghĩ xong các loại sắp xếp, dù sao cậu tự tin như vậy, khẳng định là chưa từng nghĩ sắp xếp sau này phải không?"

"Cái này không cần anh ba lo lắng." Cố Hoành giả vờ cười nói.

Cả phòng hội nghị, ngoại trừ Cố Hoành và Cố Xương anh đến tôi đi, người khác đều duy trì im lặng.

Cố Hoành hơi xoay người nhìn ghế trống kia của Dịch Duy, trong lòng xác thực rất căng thẳng, buổi trưa lúc nghỉ ngơi, gã đi tìm Dịch Duy nhưng lại tìm không thấy cậu, gọi điện thoại cậu cũng không nhận, hơn nữa đến bây giờ đều không có xuất hiện, gã không biết Dịch Duy rốt cục là muốn làm gì.

Dịch Duy gần như bám sát giờ mà đến, cậu ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Dịch Duy vừa ngồi xuống, tổng giám sát của gia học Cố gia, liền mang theo người đi vào.

Mỗi người ở trong phòng hội nghị này, thời gian đều là quý báu, cho nên tổng giám sát và mấy người nhân viên quản lý khác sau khi ngồi xuống bàn dài trên sân khấu, không có nhiều lời vô ích, trực tiếp bắt đầu công bố các hạng mục thành tích của từng người còn có nhận được đánh giá và chấm điểm, cho nên mọi người đều nghiêm túc nhìn màn hình lớn đằng trước.

Sau khi công bố thành tích của mỗi người, lại công bố năm vị trí học viên xuất sắc lần này, Dịch Duy, Cố Hoành, Cố Xương ba người lại lần nữa nhận được khen ngợi xuất sắc của mọi người.

Dịch Tuyên chỉ có thể cúi đầu, lại lần nữa ở trong lòng an ủi chính mình, chỉ cần làm tốt nhất tất cả chuyên ngành thì có thể, các phương diện khác không đủ xuất sắc cũng không sao cả, cũng không cần đi ngưỡng mộ người khác. Thực ra trong lòng y vô cùng vui mừng, chuyên ngành Dịch Duy học không giống y.

Đằng trước sau khi công bố xong, cuối cùng đã đến phần kịch quan trọng nhất hôm nay, tổng giám sát đã công bố điểm trung bình các nhóm và nhóm đạt được giải thưởng xuất sắc.

Ngoại trừ Dịch Duy mặt không cảm xúc, học sinh khác đều chấn kinh sững sờ, bởi vì điểm trung bình cao nhất là tổ của Cố Xương, hơn nữa tổ của Cố Hoành là đứng thứ ba, thế mà ngay cả vị trí thứ hai cũng không phải.

Cố Hoành mãnh liệt đứng lên, kích động nói: "Tổ chúng tôi tại sao ít đi nhiều điểm như vậy?! Các người là tính thế nào?! Sai sót này cũng quá vô lý rồi!"

"Cố Hoành thiếu gia năng lực tính toán rất mạnh, nếu như cảm thấy chúng tôi tính sai, có thể tự mình đối chiếu màn hình lại tính lần nữa." Tổng giám sát bình tĩnh nói.

Cố Hoành nhanh chóng xem sơ qua màn hình, lập tức phát hiện không có thành tích của Dịch Duy ở bên trên, gã lập tức xoay người nhìn về phía Dịch Duy nói: "Cậu không có báo cáo thành tích lên!"

"Ồ, là như vậy đấy." Nét mặt Dịch Duy bỗng nhiên nhớ đến gì đấy nói: "Tôi khoảng thời gian gần đây trí nhớ không tốt lắm, cho nên quên nói cho anh biết, thực ra nửa tháng trước, tôi đã xin rút khỏi tổ của anh."

"Chuyện cậu xin rút khỏi, tại sao tôi là tổ trưởng lại không biết?!" Cố Hoành phẫn nỗ: "Cậu tại sao trước đây không nói, cậu là cố ý đúng không?!"

"Chuyện anh với tôi đã giải trừ hôn ước, còn có chuyện anh và Dịch Tuyên sắp đính hôn, không phải cũng là vẫn luôn giấu tôi, không có nói cho tôi biết sao?" Dịch Duy cười như không cười nhìn Cố Hoành nói: "Mọi người có qua có lại mà thôi."

Cố Hoành và Dịch Tuyên đồng thời cứng đờ, nghĩ thầm Dịch Duy quả nhiên là biết rồi, trong mắt người khác cũng lại lần nữa xuất hiện vẻ chấn kinh, ngay cả bạn bè có quan hệ rất tốt với Cố Hoành và Dịch Tuyên, cũng còn không biết hai người họ sắp đính hôn rồi.

Cố Xương chính là biểu tình thích thú say mê, đợi xem xong màn kịch này.

Cố Hoành bị vạch trần chuyện bất nghĩa trước mặt mọi người, bỗng chốc mất đi lập trường chỉ trích Dịch Duy, nhưng mặc kệ như thế nào, gã đều phải nghĩ cách kết thúc.

Cố Hoành bước nhanh đi về phía Dịch Duy, nắm cánh tay Dịch Duy, kéo cậu lên, nhìn hầm hầm cậu nói: "Cậu phải hay không thương lượng xong với Cố Xương? Các cậu kết phường cố ý chơi tôi phải không?!"

Cố Xương vừa nghe lập tức hiểu rõ Cố Hoành đây là cố ý kéo hắn vào, lập tức ngồi thẳng người, đang muốn mở miệng, tổng giám sát so với hắn mở miệng trước nói: "Cố Hoành thiếu gia, mời cậu trở về vị trí của mình."

"Tôi không chấp nhận thành tích điểm trung bình công bố lần này, tôi phải làm đơn xin giám sát lại lần nữa xem xét quyết định và thống kê điểm số!" Cố Hoành căm giận nói: "Trong gia học Cố gia, thế nhưng không cho phép sử dụng các loại thủ đoạn tranh đấu bỉ ổi này!"

Màn hình đằng trước bỗng nhiên mở ra hai bên, tổng giám sát và nhân viên quản lý giám sát khác đồng thời nhanh chóng đứng lên, lùi ra đứng hai bên.

Các học sinh cũng sững sờ, bởi vì họ cũng không biết màn hình kia vậy mà có thể mở.

Sau khi màn hình mở ra, xuất hiện một người khác trong phòng, Cố Nhạc Sán cả người mặc tây trang đen ngồi ở trên ghế sofa rộng lớn, đứng phía sau là trợ lý và vệ sĩ tổng cộng hơn hai mươi người, khí chất ông lớn khiến người không tự chủ được bị khiếp sợ.

Toàn bộ học sinh lập tức đứng lên, Cố Hoành nhìn thấy Cố Nhạc Sán thì bị dọa sợ, cũng lập tức về đến vị trí của mình đứng ổn, bởi vì hoảng sợ mà sắc mặt trở nên càng khó xem hơn.

Dịch Duy cũng không nghĩ đến Cố Nhạc Sán sẽ bỗng nhiên xuất hiện, chỉ có điều nhìn tình hình, Cố Nhạc Sán nên là ở trong phòng bên cạnh kia quan sát họ.

Dịch Duy hơi xoay người quan sát nét mặt Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán vừa ngước mắt lên đối diện với cậu, Dịch Duy trong lòng run nhẹ, lập tức di chuyển ánh mắt, rồi rũ mắt xuống. Trong lòng cậu cũng có chút sợ hãi Cố Nhạc Sán, nhưng càng nhiều hơn là áy náy và hối hận. Kiếp trước, Cố Nhạc Sán đối với cậu rất tốt, cũng không có đáng sợ như vậy giống như người khác đồn đãi, nên nói là, phần lớn thời gian, đối với cậu mà nói, Cố Nhạc Sán cũng không phải là một người đáng sợ.

"Tiếp tục." Cố Nhạc Sán nói.

"Vâng." Tổng giám sát khom lưng cung kính trả lời, đứng lên tiếp tục công bố danh sách lần này được tuyển chọn làm trợ lý thực tập.

Hôm nay còn có một việc, chính là ngoại trừ phải sắp xếp trợ lý thực tập cho một vài quản lý, năm nay Cố Nhạc Sán cũng sẽ trong đám bọn họ lựa chọn một trợ lý thực tập, người khác đương nhiên sẽ đều không dám nghĩ, cho nên cảm thấy nhất định sẽ là một trong hai người Cố Hoành và Cố Xương. Mà trong bọn họ ai được tuyển chọn, thì ý nghĩa chính là sắp được Cố Nhạc Sán trọng điểm bồi dưỡng, cũng liền cách vị trí người thừa kế càng gần thêm một bước. Mà trước đó thì đã có tin tức truyền ra, tổ ai có thể đạt được giải thưởng xuất sắc, người làm tổ trưởng thì càng có khả năng trở thành trợ lý thực tập của Cố Nhạc Sán, này cũng là nguyên nhân Cố Hoành như vậy muốn đạt được giải thưởng xuất sắc.

Nhân khẩu Cố gia nhiều, rắc rối khó gỡ, quan hệ phức tạp. Bác cả Cố Nhạc Sán không thể có con, Cố Nhạc Sán được ông nội anh chọn ra làm con thừa tự dưới danh nghĩa bác cả anh, anh được ông nội tự mình dạy dỗ trưởng thành, trở thành chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cố thị và gia chủ Cố gia.

Cố Nhạc Sán thân là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cố thị, hơn 30 tuổi còn chưa kết hôn, bởi vì anh giống bác cả anh không cách nào có con. Chỉ có điều Dịch Duy biết, không thể nào có con chẳng qua là lý do giả để che giấu một lý do chân chính anh không thể kết hôn, nếu không cậu cũng không thể nào mang thai đứa nhỏ của Cố Nhạc Sán.

Dịch Duy khống chế mình muốn đặt tay lên bụng, nghĩ Cố Hoành và Cố Xương vì để trở thành con trai thừa tự của Cố Nhạc Sán mà tranh đấu, mà con trai ruột của Cố Nhạc Sán, bây giờ đã ở trong bụng cậu rồi.

Mười người trợ lý thực tập tuyển chọn đã công bố hoàn tất, mà Cố Xương cũng ở trong mười người này, khiến những người khác bất ngờ, bởi vì cái này cũng có nghĩa là Cố Xương cũng không có được lựa chọn làm trợ lý thực tập của Cố Nhạc Sán.

Cái này khiến trong lòng Cố Hoành lại lần nữa dấy lên hy vọng, cảm thấy bản thân là cháu trai của Cố Nhạc Sán, quả nhiên vẫn là chiếm được ưu thế, cho dù tổ gã không có lấy được phẩn thưởng xuất sắc, chỉ cần Cố Nhạc Sán muốn để cho gã trở thành người thừa kế, như vậy thì có lý do để cho gã trở thành trợ lý thực tập.

"Trợ lý thực tập của chủ tịch hội đồng quản trị là..." Tổng giám sát cuối cùng công bố nói: "Dịch Duy."

Cố Nhạc Sán đứng lên đi đến bên bàn dài gọi: "Cố Hoành."

"Vâng." Cố Hoành lập tức hoàn hồn, hướng mặt về phía Cố Nhạc Sán.

"Thời gian hai tháng này, cậu không cần học cái khác nữa, đi học trường lễ giáo, tu dưỡng đạo đức và văn hóa, từ đầu đến đuôi học thêm vài lần." Cố Nhạc Sán nhìn Cố Hoành nói, trên mặt không có bất kì biểu tình gì, giọng điệu cũng rất hờ hững, nhưng lại có thể khiến người cảm nhận được cảm giác áp bức rất lớn.

Cố Nhạc Sán đây là muốn nghiêm phạt Cố Hoành, bị Cố Nhạc Sán tự thân trách phạt đi học tu dưỡng đạo đức và văn hóa, cái này với Cố Hoành mà nói, là một loại sỉ nhục.

Nhưng ở trước mặt Cố Nhạc Sán, Cố Hoành không dám biện giải, càng không dám kêu oan, chỉ có thể trả lời: "...Vâng."

Nhìn theo Cố Nhạc Sán rời đi, người khác lại lần nữa di chuyển ánh mắt về phía Dịch Duy, trong lòng họ vẫn là rất kinh ngạc, cũng không biết tại sao sẽ là Dịch Duy được tuyển chọn trở thành trợ lý thực tập của Cố Nhạc Sán.

Dịch Duy đi đến bên cạnh Cố Hoành, mỉm cười nói: "Sớm chúc mừng anh và Dịch Tuyên đính hôn, chúc mừng các anh."

Cố Hoành dùng lực nắm tay, hung ác trừng Dịch Duy, gã vừa rồi bị Cố Nhạc Sán trách phạt, bây giờ cho dù trong lòng dù tức giận thế nào, cũng chỉ có thể nhịn.

Nhìn Dịch Duy rời đi, người khác mới tỉnh táo lại, rồi lập phòng hội nghị lập tức trở nên nhốn nháo.

"Chuyện gì xảy ra? Như thế nào là Dịch Duy đi làm trợ lý?!"

"Đúng vậy, không phải đều nói lần này lựa chọn trợ lý ý nghĩa đặc biệt sao? Cho dù cậu điểm số không cao nhất cũng không nên là cậu ta đi làm trợ lý! Cậu ta lại không phải người Cố gia."

"Thế nhưng, tổng giám sát ở trước mặt Cố đổng công bố, nên sẽ không xảy ra sai lầm chứ?"

Lần này lựa chọn trợ lý, Cố Hoành và Cố Xương nhóm người sau lưng ủng hộ họ đã lên kế hoạch từ lâu, muốn xem thử trong lòng Cố Nhạc Sán rốt cục muốn chọn ai làm người thừa kế, mà Cố Nhạc Sán vẫn cứ lựa chọn một người đối với quyết định chọn người thừa kế chẳng hề có lực ảnh hưởng cũng không hề có quan hệ.

"Cố Hoành." Dịch Tuyên cũng là nét mặt bất ngờ lại chấn kinh, y kéo kéo tay Cố Hoành hỏi: "Này rốt cục là xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố đổng sẽ lựa chọn Dịch Duy làm trợ lý."

"Anh cũng không biết." Cố Hoành nét mặt khó xem lắc đầu, dùng lực đấm xuống mặt bàn phát tiết tức giận trong lòng, rồi nói: "Đi, đi chỗ bà nội!"

Cố Xương sau khi hồn hoàn lại, thì đã bước nhanh rời khỏi phòng hội nghị, người khác còn đang thảo luận rốt cục tại sao sẽ là Dịch Duy được chọn đi làm trợ lý cho Cố Nhạc Sán.