Đọc xong mấy tờ, cuối cùng khép sách lại.
Lí Chính nghe tiếng động, hỏi: “Hết mưa rồi?”
Chu Diễm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vâng, hình như tạnh rồi.”
“Ngủ nhé?”
“Vâng.” Chu Diễm xuống giường, hỏi anh, “Anh có muốn đi WC không?”
“Không cần.”
“Uống nước thì sao?”
“Cũng không.” Dừng một chút, Lí Chính thêm một câu, “Khát sẽ gọi em.”
“Vâng, vậy anh mau ngủ đi.”
Phòng bệnh bốn người, sáng sớm vừa có một người xuất viện, không có người khác vào ở, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Chu Diễm ngủ bên giường cạnh giường Lí Chính, chú ý vệ sinh, tắt đèn, đắp chăn, cô nói một tiếng ngủ ngon.
Lí Chính: “Ngủ ngon.”
Lí Chính nhắm mắt ngủ.
Nhắm mắt hay mở mắt đều là bóng tối bao phủ.
Ngủ một lát, anh tỉnh lại, nằm một lúc, chống giường ngồi dậy, sờ soạng bên dưới tìm dép lê.
Ngón chân chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, thử mấy lần, cuối cùng cũng chạm được vào dép.
Đi dép vào, anh đứng lên, chống vào tủ đầu giường một chút, từ từ thăm dò bước đi. Đi được mấy bước, một tiếng “loảng xoảng” vang lên.
Trên giường bệnh chấn động, lập tức là âm thanh nhanh chóng xuống giường.
“Lí Chính… không sao, là thùng rác thôi.”
Giọng nói tỉnh táo, không giống vừa thức giấc, Lí Chính im lặng.
Chu Diễm đặt thùng rác lên, lôi kéo cánh tay anh hỏi, “Anh muốn làm gì?”
“… Đi WC.”
Chu Diễm cũng không nói nhiều, ôm cánh tay anh, đưa anh vào WC, chỉ xong vị trí, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lí Chính cởi quần xả nước, khẽ thở dài.
Ra ngoài, Chu Diễm lại im lặng ôm cánh tay anh, hai người đi đến bên cạnh giường bệnh, Chu Diễm định bỏ anh ra thì cánh tay đột nhiên bị giữ chặt.
“Hả?” Chu Diễm nhìn về phía Lí Chính.
“Ngủ chung.” Lí Chính nói.
“…”
Lí Chính lên giường trước, chìa ra chỗ trống, vỗ vỗ, “Lại đây.”
Chu Diễm mím môi, ngồi xuống giường.
Lí Chính chia cho cô một chiếc gối, nằm xuống, tay giữ vai cô, Chu Diễm thuận thế gối lên cánh tay anh.
Lí Chính ôm cô, “Ngủ đi nào.” Nói xong hôn cô một cái,
Cuối cùng Chu Diễm nhắm mắt lại, yên ổn ở trong lòng anh đi vào giấc ngủ.
Nếu anh muốn uống nước, chỉ cần một động tĩnh là cô có thể tỉnh.
Bóng đêm như mực, bên chỗ Khánh Châu, Chung Bình ngủ say trong lòng Lục Thích, anh giơ quạt, gió khẽ thổi tới.