Sinh Đồ

Chương 42-4




Edit: Ciao

Bệnh viện.

Tầng trệt vô cùng yên tĩnh, người thăm bệnh lần lượt đi về.

Người nằm trên giường bệnh đang mơ ác mộng, mơ thấy buổi tối hôm đó, ông ta đứng trên ban công tầng năm, ăn nói khép nép cầu xin: “Ông đừng nói ra ngoài, tôi cam đoan sẽ trả lại, tôi xin ông!”

Đối phương cũng không để ý tới: “Ông hại tôi, tất cả đều là do ông hại, là ông nuốt tiền, còn tôi thì như kẻ khờ trả nợ giúp ông!”

“Tôi không làm thế, không đâu! Tôi chỉ mượn tạm thôi, tôi cam đoan nhất định sẽ trả lại, nhất định sẽ trả lại cho ông!”

“Không phải nói gì cả, tôi nhất định phải báo cảnh sát!” Nói xong lấy di động ra, định gọi cảnh sát.

Trong lòng ông ta hoảng hốt, vội vàng đoạt lấy, ép đối phương đến gần lan can.

Sau đó, là một tiếng vang lớn, ông ta nắm tay vịn, hoảng sợ nhìn người ta nằm trong ngõ nhỏ ở phía dưới đó.

“A!”

Cao Quân vừa ngủ thì bừng tỉnh, lại càng hoảng sợ hơn: “Cha, cha không sao chứ? Cha làm sao vậy? Cha đừng làm con sợ, bác sĩ, bác sĩ đâu!”

***

Lý Chính bỏ rơi được xe đằng sau, Chu Diễm liên tiếp quay về phía sau xem.

Lý Chính nói: “Đừng lo lắng.”

Chu Diễm lắc đầu, đang định nói chuyện thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên làm cô giật mình,trông thấy một dãy số lạ, vội vàng nhận.

“Chu Diễm, bây giờ hai người muốn đi đâu?”

Chu Diễm khẽ giật mình, nhìn Lý Chính, nói khẩu hình: “Là Vương Lân Sinh.”

Lý Chính nhíu mày.

“Cô muốn đi gặp mẹ à? Hai người liên lạc với nhau rồi hả? Hãy nghe tôi nói, Chu Diễm, hành vi của cô bây giờ là sai lầm, phải lập tức đình chỉ, nói cho tôi biết mẹ cô đang ở đâu, giao tất cả cho tôi, tin tưởng tôi, có lẽ như thế sẽ kịp.”

Chu Diễm chuẩn bị tắt điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên cất cao giọng: “Chu Diễm! Cô nhất định phải tin tưởng tôi, mẹ cô cố ý để người ta phát hiện bà ấy đụng người ta, bà ấy không định đụng chết người ta đâu, có lẽ tất cả những gì bà ấy làm là để cảnh sát điều tra lại vụ án của hai năm trước, tình tiết có thể nhẹ hơn, cô nhất định phải tin tôi, đừng làm ra chuyện không thể cứu vãn!”

“…” Chu Diễm không nói câu nào, cúp điện thoại.

***

Lúc đến làng Hoa Mai, đã hơn mươi giờ rồi, lúc này có rất nhiều nhà nghỉ kiểu nông thôn, nhà mà mấy năm trước Chu Diễm ở cũng là một nhà như thế, lúc ấy vừa vặn hoa mai đua nở.

Đã quá lâu rồi, Chu Diễm đã không nhớ rõ tên và vị trí cụ thể của nhà đó, nhưng nếu như cô nhìn thấy thì chắc sẽ nhận ra.

Xe đi trên đường đất gập ghềnh, Chu Diễm nhìn chằm chằm vào biển hiệu hai bên đường, cô cũng không ôm hi vọng gì quá lớn, chỉ là trực giác nói cho cô biết cái gì là đúng.

Mâu thuẫn xảy ra liên tục trong đầu cô, rồi đột nhiên Chu Diễm nói to: “Đây, chính là ngôi nhà này!”

Lý Chính nhìn dòng chữ lớn trên biển hiệu: “Gia đình Trân Trân.”

Cửa chính rộng mở, trên đất trống có một chiếc xe đang đỗ, cả khu nhà vắng ngắt, với thời tiết hiện giờ thì sẽ không ai ra ngoài chơi cả.

Lý Chính dứng xe xong, bung dù đi đến bên kia, Chu Diễm mở cửa đi xuống, tránh dưới cái ô Lý Chính, trông thấy cửa chính của nhà đã khóa, cô nói: “Không có người.”

Lý Chính nói: “Vào trong nhìn xem.”

Đi vào trong, là mô hình nông trại, ở giữa là một hồ nước, trên hồ có ba tòa đình, Chu Diễm nhớ rõ, trước kia đèn ở đây rất sáng, bây giờ có lẽ vì thời tiết nên chỉ có một chiếc đèn lồng mày đỏ sáng.

Tầng 1 có một căn phòng đang sáng, Lý Chính nói: “Đi vào trong đó hỏi một chút.”

“Vâng.” Chu Diễm đi vào theo Lý Chính, lúc đi qua đình, cô liếc mắt nhìn một cái, một bóng người thoáng qua mắt cô.

Chu Diễm dừng chân lại.

Mưa to tầm tã, nước rơi xuống hồ bắn lên đèn lồng đỏ, Chu Diễm trông thấy bóng dáng này cao gần bằng cô, béo hơn cô một chút, tóc dài buộc sau ót, quần áo là áo sơ mi đơn giản, quần là quần vải, chắc là màu kaki, là loại mà mẹ thích nhất.

Chu Diễm khẽ gọi một tiếng: “Mẹ…”

Bóng người đi ra khỏi bóng tôi, đứng dưới ánh đèn, trên mặt là vẻ kinh ngạc.

Lý Chính nhận ra, hai mươi sáu ngày trước, bà từng đứng ở cửa ông cụ, mang theo cô bé đứng cạnh anh.

Hai sáu ngày, rốt cuộc Chu Diễm cũng gặp mẹ mình.

***

Trên tầng hai của tòa nhà diện tích nhỏ, có một giường hai người, cửa sổ mở lớn, lúc này vì chắn gió mưa mà đóng kín cửa lại.

Chu Diễm đến giờ vẫn không thể tin được, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Mẹ Chu lau nước mưa trên quần áo, nói: “Làm sao mà con tìm được?”

“… Con đoán.”

“… Khi nào đến Khánh Châu?”

“Mấy ngày rước.”

“Tìm được việc chưa?”

“… Được rồi ạ.”

“Sao không đi?”

“… Chưa kịp ạ.”

Chu Diễm lau nước mắt, đôi mắt mở lớn.

Mẹ Chu nhìn cô một lúc, khẽ thở dài: “Khóc cái gì, ngồi xuống đi.”

Chu Diễm ngồi lên giường.

Mẹ Chu xoa đầu cô, hỏi: “Cảnh sát tìm con rồi hả?”

Thoáng chốc, nước mắt cô đã rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào: “Có tìm.”

Tay mẹ hơi ngừng lại, hỏi: “Mặt bị sao thế này?”

“…Bị Cao Quân cào ạ.”

Mẹ Chu sững sờ, xoa xoa tay lên má cô, bàn tay hơi run run.

Chu Diễm rơi nước mắt, muốn vươn tay ôm mẹ nhưng cuối cùng chỉ nắm chặt lấy góc áo mẹ.

Mẹ Chu đỏ cả mắt: “Họ Cao, đáng ra mẹ nên đâm chết cả nhà ông ta.”

Chu Diễm lao vào lòng mẹ, gọi một tiếng: “Mẹ ——”

***

Lý Chính đứng ở cửa nghĩ, rốt cuộc cũng chỉ mới hai mươi tuổi, không thể giấu được nỗi buồn và khổ sở trước mặt mẹ mình.

Trong lòng cô ấy khó chịu cỡ nào rồi mới gặp được mẹ, nhút nhát đến mức gọi một tiếng ‘mẹ’ cũng giống như mèo kêu, nhìn đến bây giờ mới dám khóc lên trước mặt mẹ.

Lý Chính muốn hút thuốc, tiếc là lần trước đã hút hết mà anh chưa mua, anh trông thấy ngọn đèn dưới lầu sáng lên, đi đến tay vịn hô một tiếng: “Này!”

Nhân viên dưới lầu ngẩng đầu nhìn: “Ai đấy!”

Lý Chính nói: “Có thuốc không?”

“Có, anh muốn hút của hãng nào?”

“Cái nào cũng được.”

“Na trung hoa được không?”

“Được.”

“Vậy anh chờ một chút.”

***

Chu Diễm cảm thấy chắc nước mắt của mình có thể chảy hoài không hết, cô cố gắng nhịn xuống, ngẩng đầu lau mặt.

Mẹ cô cầm ấm siêu tốc lên, đi vào buồng vệ sinh lấy nước rồi cắm điện.

Chu Diễm cúi đầu nói: “Mẹ.”

“Ừ.”

“… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ạ?”

Mẹ Chu im lặng rồi hỏi: “Cảnh sát đã nói với con thế nào?”

“… Nói là mẹ đụng người, có lẽ vì muốn bọn họ điều tra lại vụ án của hai năm trước.” Chu Diễm như bị nghẹn khi nhắc đến hai chữ ‘đụng người’, sau khi nói xong trái tim như bị đâm chục nhát vậy.

Mẹ Chu đột nhiên cười một tiếng.

Chu Diễm hỏi: “Mẹ?”

Mẹ nói: “Mẹ vốn không định nói cho con biết, bây giờ xem ra cũng không cần phải giấu con nữa. Năm đó ba con nói với mẹ, học bổng xảy ra vấn đề, khoản tiền qua tay ông ấy bị thiếu nhiều, lúc đó ông ấy vẫn đang nghĩ cách. Sau khi ông ấy chết, giấy không thể gói được lửa, trường học cũng biết chuyện này, vì danh dự và cũng vì nghĩ đến tình hình của mẹ con mình, cho nên chuyện này cũng không được đưa lên TV.”

“Cái gì?” Chu Diễm kinh ngạc, đây là chuyện nàng chưa từng được nghe thấy, ngoài vấn đề nợ nần không xác thực trên báo thì cô hoàn toàn không biết những cái khác. Cô chưa bao giờ nghĩ trường của cha cũng biết chuyện nghiêm trọng này, chỉ có cô là không hay biết gì.

Mẹ không để ý đến sự kinh ngạc của cô mà nói tiếp: “Chứng cớ vô cùng xác thực, chuyện này mẹ đã biết trước khi ba con chết, ba con chết thì toàn bộ vấn đề chuyển qua cho mẹ mà thôi.”

“Chỉ có điều ——”

Mẹ nói: “Cho tới bây giờ mẹ không tin ba con tự sát, nếu như không phải tự sát thì chuyện học bổng này không đơn giản như bề ngoài.”