Sau khi những cơn sóng lớn cuồn cuộn qua đi, mặt sông cũng bình tĩnh lại.
Gió đêm gào thét, gõ vào cửa sổ, Lý Chính hôn Chu Diễm, ôm cô trong ngực, vuốt ve mái tóc cô.
Người trong ngực khép nửa con mắt, hơi thở còn chưa đều đặn, trong lỗ mũi phát ra tiếng rầm rì, nhỏ tới mức không nghe rõ lắm, Lý Chính hơi thả lỏng ra chút rồi lại dán chặt lấy cô.
Chu Diễm ngơ ngác, trong đầu trống rỗng, chỉ trong một cái búng tay mà rất nhiều hình ảnh thay đổi, cô không nhớ ra được mình nên nghĩ cái gì, hình ảnh cuối cùng, là cảnh tượng cô ngủ bên trong khách sạn u tối.
Ở bên kia vách tường mỏng phát ra những âm thanh mập mờ, lúc cao lúc thấp, đứt quãng, có khi nửa đêm lại dậy một lần, cô trốn trong chăn đỏ lỗ tai, ngày hôm sau lại giả bộ điềm nhiên như không trước mặt mẹ và Nghiêm Phương Phương.
Đi diễn với xe, ở trong khách sạn, đó là điều khó tránh khỏi. Khi đó cô không ngờ rằng mình cũng sẽ làm chuyện như vậy.
Trải nghiệm lạ lẫm, khiến cô không nguyện tỉnh lại, người bên cạnh hôn lên lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Cả người đều là mồ hôi.”
Chu Diễm nhắm chặt mắt, lòng bàn chân cọ đến chăn lông cuối giường, cô co đầu ngón chân, định kéo chăn lên, nhưng mà vừa mới động thì đau khiến cô hít một hơi, người bên cạnh đặt tay lên vai cô, ngồi dậy kéo chăn lên.
Chu Diễm mở mắt ra, dùng sức níu cái thảm, không muốn bỏ ra, nhưng sức của anh rất lớn, không cho cô thực hiện được. Chu Diễm đánh mạnh một cái, đánh đúng vào xương quai xanh của anh, trên đó còn có một vết móng tay, máu ứ còn chưa tan, lại thêm mấy vết cào mới.
Chu Diễm liếc mắt nhìn bàn tay lấy chăn lông, trên cổ tay có một cái dây buộc tóc màu đen, ngay vào tối qua, ban ngày lúc nắm tay cô đã có, còn cả lúc gắp búp bê, lúc hút thuốc ở trạm xe bus.
Vừa rồi khi anh ở trên người cô thì dây buộc tóc này thỉnh thoảng lại cọ vào cổ tay cô, một lát lại cọ vào ngực, có khi lại là giữa đùi cô.
Giống như là cây gậy trong tay bà đồng, chỉ trong chớp mắt, thi triển thuật định thân.
Lý Chính thấy cô nhìn chằm chằm vào cổ tay anh thì cũng nhìn xuống, tay trái chạm vào dây buộc tóc, hỏi: “Cái này em dùng mấy lần rồi.”
Chu Diễm há to miệng, vừa mới mở miệng thì cổ họng vẫn còn bị chặn.
“Chỉ có vài lần.”
Lý Chính vén một dúm tóc cô, nói: “Có mùi thơm.”
Chu Diễm nhìn anh một lát, chân từ từ cuộn lên, cánh tay che ngang trước ngực, cố che đi những đường cong của mình, mái tóc dài trải trên giường, trên cổ trắng nõn có một giọt mồ hôi rơi xuống.
Lý Chính thản nhiên, nói: “Lúc em đến nhà ga là mấy giờ rồi, vì sao lại không đi?”
“...Ba giờ hơn một chút, xe vừa chạy.”
“Đi thẳng về đây?”
“Ừ.” Chu Diễm cầm chăn lên.
“Trở về như thế nào?”
“… Xe bus.” Chu Diễm kéo chăn đến bụng, một tay ngăn ở ngực, từ từ kéo thảm lên trên.
Lý Chính khụ một tiếng, hỏi: “Vì sao điện thoại lại tắt máy.”
“Không còn pin...”
Một lát sau, Lý Chính nói: “Đừng ngủ, để anh xả nước, em tắm trước đã.”
Nói xong, anh bước xuống đất, đi thẳng tới buồng vệ sinh, thứ dọa người gì đó loáng qua trước mắt Chu Diễm, đầu Chu Diễm ‘ong’ một tiếng, ánh mắt lập tức tránh đi, che kín người mình.
Dường như khuôn mặt đỏ bừng, tiếng trái tim đập còn át cả tiếng nước chảy, Chu Diễm cuộn tròn mình lại, suy nghĩ, ôm lấy thảm xuống giường tìm tìm, quần áo khăn mặt đều trên mặt đấ,t trên đó còn có lớp bụi.
Người trong phòng vệ sinh đi ra, Chu Diễm rụt lại giữa giường, ánh mắt né tránh, nhìn chằm chằm vào cuối giường trống không.
Lý Chính đi đến trước giường: “Được rồi, đi tắm nào.”
Chu Diễm muốn bảo anh mặc quần áo, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, lại nén trở lại, cô che kín mình, bò xuống giường, vừa đứng lên thì đau xót khiến cô lảo đảo, một giây sau cả người bay lên không, cô được Lý Chính ôm ngang người.
Chu Diễm đẩy anh: “Em tự đi.”
Lý Chính không để ý, bước vào buồng vệ sinh, Chu Diễm lại đánh anh hai cái, cơn tức không biết ở đâu lại bộc phát lần nữa.
Không mua được vé xe khách thì còn tàu hỏa, nhân viên công tác nói ngày hôm qua xe lửa đã chạy, giá tiền sẽ đắt hơn một chút, cô về sớm thì có thể kiếm lại.
Chu Diễm đẩy Lý Chính, nói không suy nghĩ: “Anh là đồ khốn nạn! Khốn nạn!”
Đi vài bước đã vào buồng vệ sinh, Lý Chính nhẹ nhàng đặt cô vào trong bồn tắm, nói: “Lúc cầu xin thì gọi anh là anh ba, bây giờ thì lại thành đồ khốn nạn rồi hả?”
Chu Diễm té nước lên mặt anh: “Theo như thế hệ thì anh là chú của em đấy! Đồ đều! Súc sinh!”
Lý Chính bước vào bồn tắm, Chu Diễm đẩy anh: “Đi ra ngoài!”
Lý Chính ngồi xổm xuống, ôm lấy cô và hôn, nói: “Anh không có cháu gái lớn như em đâu.”
“Anh đi ra ngoài!”
“Nước sắp nguội hết rồi.”
Chu Diễm không đánh nữa, đôi mắt đỏ hồng bị anh hôn một lát.
Bồn tắm hình vuông hơi nhỏ, Lý Chính ôm Chu Diễm lên đùi, ngồi xuống, ấn cô vào trong ngực mình, hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: “Em tức giận gì thế?”
Chu Diễm buồn bực nằm trong ngực anh, không nói lời nào.
Lý Chính cũng không hỏi nữa, múc nước dội lên bờ vai cô, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái, nước ấm dội xuống, khói nước bốc lên, dần dần mồm miệng chạm vào nhau.
Một lúc sau, hai người tách ra, Chu Diễm lại cúi đầu xuống, cọ cọ ngực anh, lau một giọt nước mắt.
Lý Chính trừng mắt nhìn, hôn lên đỉnh đầu Chu Diễm.
Chu Diễm nhỏ giọng nói: “Không phải anh đi xoa bóp sao?”
“... Không đi.”
“Vừa rồi anh không ở đây.”
“Anh đến bến xe khách.”
Chu Diễm không nói gì.
“Ở bên ngoài uống chai bia.”
Chu Diễm khẽ nói: “Anh uống rượu nên điên khùng hả?”
Lý Chính không đáp.
Chu Diễm còn nói: “Anh không phải người.”
Lý Chính nâng cằm cô lên, ôm lấy cô hôn, lại chuyển người một chút, để cô giạng chân trên người mình, tay Chu Diễm khẽ chống xuống, sờ đến lông trên bụng anh.
Trước đó chỉ thấy qua, một ít lông quanh rốn rồi xuống phía dưới.
Hô hấp Lý Chính dừng lại, giữ chặt lấy cô, bọt nước tóe lên làm dịu nấm mốc trên khung cửa sổ, phập phồng trong nước.
Cửa buồng vệ sinh mở, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào trong cửa.
Hồi lâu.
Trên mặt đất có một vũng nước, Lý Chính ôm người ra.
Giường phía ngoài đã bẩn, không thể nào ngủ tiếp được, anh ôm người đi vào trong phòng ngủ, Chu Diễm vừa chạm vào giường, lập tức kéo chăn trùm cả người, thấy Lý Chính muốn lên, cô nói nhanh: “Quần áo.”
Giọng nói khàn khàn, còn nghiêm trọng hơn là cảm mạo.
Lý Chính nhìn cô bé trên giường, không nói gì, trở về nhặt quần áo.
T-shirt đặt trên đất đã bẩn, không thể mặc được nữa, trong chậu là T-shirt dính mưa bùn, càng không thể mặc, Lý Chính lấy một cái T-shirt màu trắng treo trong tủ quần áo của mình, ném cho Chu Diễm: “Trước tiên cứ mặc cái này đã.”
Chu Diễm nắm chặt T-shirt, quay đầu, giọng nói nhỏ như muỗi: “Quần của anh.”
“Hả?”
“Anh mặc quần vào.”
Lý Chính cười: “Ừ.” Ngừng lại: “Em mặc quần áo vào, cứ ngủ đã.”
Nói xong, anh đã ra ngoài, lấy một cái quần short trong tủ, lại nhìn qua phòng ngủ, vừa mặc lên, đi hai bước tới phòng vệ sinh, lại vòng trở về. Người trên giường vừa mặc áo T-shirt màu trắng của anh, vải vóc từ ngực trở xuống trơn nhẵn, quần áo lớn, lộ ra bên bả vai, rộng lùng thùng.
Chu diễm cầm một góc áo theo dõi anh, Lý Chính đi tới chỗ cô, cúi người, hôn lên miệng cô, nói: “Tóc khô rồi mới ngủ nhé.”
“Ừ...”
Lý Chính đi ra ngoài, một lát sau truyền đến tiếng nước.
Chu Diễm đợi một lát, xuống giường, thăm dò nhìn nhìn. Quần áo và khăn mặt trên mặt đất không thấy đâu, trong phòng vệ sinh dường như có tiếng chà rửa. Chu Diễm há hốc miệng, nhưng rồi không nói gì, ngồi xuống lại.
Trên người đau nhức, mí mắt nặng trĩu, đầu choáng váng, cô nằm xuống gối, hai mắt nhắm nghiền, nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được gió lạnh luồn vào, cô thấy Lý Chính ở trần, ngồi bên cạnh giường, trên tay cầm đồng hồ.
Chiếc đồng hồ này là sáng sớm nay cô đặt trên bàn.
Gió từ điều hòa trên ghế thổi, đuổi đi những giọt mồ hôi và cơn buồn ngủ, Chu Diễm cọ trên gối một chút, hỏi: “Đồng hồ này mua bao nhiêu tiền?”
Lý Chính quay lưng về phía cô, ngón tay xoa mặt đồng hồ, hời hợt nói: “Mấy chục vạn, anh không nhớ rõ lắm.”
Chu Diễm rũ mắt xuống, không nói lời nào, Lý Chính cũng không quay đầu lại, nói: “Người chết là anh trai chị dâu của anh, hai năm trước, nhảy lầu.”
Dừng một chút nói tiếp: “Bị anh ép, vì tiền.”
Chu Diễm mở mắt, chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng anh, hai vai rộng lớn, eo hẹp mạnh mẽ, chắn ánh sáng.
Cô giơ tay lên, do dự một chút, dặt lên lưng anh.
Liên tục kéo dài là những ký ức tốt đẹp, đơn giản đến nỗi chỉ có thể nói vài từ, là những ký ức đau khổ.
Cô từng nhìn thấy vẻ mặt Lâm Thái khi nhìn thấy con thuyền rực rỡ hẳn lên, cần gì phải dùng sàn nhà mới tinh để lật lớp bụi thời gian.
Chu Diễm chọc vào thịt anh, rất cứng, đâm vào chẳng được gì.
Cô nói: “Có bấm móng tay không?”
Lý Chính dừng một chút, bỏ đồng hồ xuống, quay đầu liếc mắt nhìn đầu ngón tay đang chọc anh, nói: “Đúng là phải cắt đi rồi.”
Anh đi ra ngoài tìm, chỉ chốc lát đã lấy được một cái bấm móng tay. Chu Diễm ngồi xuống, dựa vào đầu giường, cắt móng tay, Lý Chính rót chén nước, hỏi cô: “Em khát không?”
“Có.”
Lý Chính đưa cốc nước tráng men cho cô, Chu Diễm nhận lấy, ngửa đầu uống, tay trái bị người nắm lấy, cô sửng sốt một chút.
Lý Chính ngồi trên giường, cầm lấy tay cô, lấy bấm móng tay, cắt ngón trỏ tay cô, nói: “Uống tiếp đi.”
Chu Diễm lại nhấp một ngụm nước, bỏ cốc xuống, Lý Chính thuận tay nhận lấy, bỏ lên bàn sách sau lưng, quay đầu lại tiếp tục giúp cô cắt móng tay.
Bấm móng tay cỡ lớn càng khiến ngón tay cô nhìn vừa mịn lại nhỏ, rắc vài tiếng, cắt xong lại cắt ngón khác. Anh cắt nhìn rất góc cạnh, Chu Diễm không nói gì, nhìn anh lại cắt một cái nữa.
Lý Chính hỏi: “Còn đi nữa không?”
“... Đi.”
“Thời tiết rất xấu.”
“... Em đợi vài ngày nữa.”
Cắt một cái, khoảng 30 giây, cắt một còn lại chín, tổng cộng 270 giây.
Hết mười phút của máy gắp thú, cô đi, khi đó ngồi trên xe bus, cô nhìn phía dưới, cách cửa kính thuuyr tinh, trông thấy anh rời khỏi bến xe, lên đường cái, đứng như một cái cọc gỗ, cũng chẳng bật ô lên.
Xe bus càng đi càng xa, rốt cuộc về sau cô chẳng nhìn thấy rõ.
Cắt xong một tay, dùng mất 120 giây.
Lý Chính nâng tay phải cô lên, cắt ngón tay cái, vì đã có kinh nghiệm nên lần nay anh cắt đã thành hình hơn nhiều.
Anh nói: “Em ghi lại địa chỉ đại học, cả địa chỉ nhà cũng ghi vào.”
Vừa nói xong, trên môi mềm nhũn.
Lý Chính ngẩng đầu.
Chu Diễm lại hôn anh.
Đêm khuya, mưa đập vào cửa sổ thủy tinh, như gõ vào lòng người, như khúc hát, lay động dây đàn, khảm vào trong tim.