Trên mặt xi măng khô ráo, xuất hiện một vũng nước đọng.
Chu Diễm ngồi dưới đất, cúi đầu vặn quần áo trên người, nước giống như một dòng suối nhỏ, chảy về phía mặt đất, cuối cùng chỉ còn chảy tí tách. Áo phông ướt dính sát vào cơ thể, cô nhẹ nhàng kéo ra, đột nhiên trên lưng có một ngón tay dán tới, từ từ sờ từ trái qua phải.
Chu Diễm nhanh chóng hạ lưng xuống.
Lý Chính nằm trên mặt đất, một tay gối sau ót, một tay nhẹ nhàng vạch lên, hỏi: “Mới vừa rồi anh làm em đau sao?”
“Không có.”
Mặt đất cứng rắn, đoán chừng phía sau lưng cô bị hiện ra một sợi dây đỏ, tóc dài, che ở hơn phân nửa lưng, không thấy được. Lý Chính nắm được một nhúm tóc dài của cô, nhìn chằm chằm cô, quét từ đầu đến cuối, không nhìn thẳng mặt.
“Tin tức khí tượng nói còn có bão.”
“Ừ, sao vậy?” Lý Chính nói.
“Thuyền kia vẫn còn không mở sao?”
“Mở, ngày mai đi.”
“Chú Lưu với bọn họ đâu?”
“Bọn họ cũng đi, nhưng là trở về.”
“Điểm cuối cùng của anh là đâu thế?”
Người hỏi vẫn cong người, tay Lý Chính xuống phía dưới, dừng lại một chút ở bên hông của cô, đỡ lên, ngồi dậy.
Chu Diễm rụt eo.
Lý Chính ôm cô, tròng mắt hạ xuống nhìn gò má cô, nói: “Đi Khánh Châu, em cần đi qua chỗ nào à?”
Chu Diễm nói: “Đi qua Lưỡng Hồi.”
“Đi làm cái gì?”
“Chơi.”
Lý Chính cười: “Em cũng sẽ chơi sao?”
“. . . . . . Làm sao em lại không biết chơi?”
“Khánh Châu có cái gì tốt để chơi, thành phố nhỏ Tứ Tuyến. . . . . . bên kia lại có một khu vui chơi, có đi qua không?”
Chu Diễm lắc đầu: “Nhiều năm trước em đã đi với cha rồi, quê một người đồng nghiệp của ông ở đó, cho nên mang em đi chơi. . . . . .” Giọng nói của Chu Diễm thấp xuống một chút, ngừng lại rồi mới nói tiếp, “Khi đó khu vui chơi còn chưa xây dựng đâu.”
“Xem ra đúng là em đã đi qua.”
“Nói dối cái này thì có lợi gì chứ.” Chu Diễm động đầu ngón chân một cái, nói, “Đi được chưa? Hân Hân muốn chơi đến điên rồi.”
Lý Chính nói: “Em cứ ngồi trước, anh đi lấy quần áo.”
“Cùng đi.”
Lý Chính vỗ xuống vai của cô: “Ngồi.”
Nói xong, Lý Chính đứng lên, nhảy vào trong nước, mũi tên giống như vạch về phía trước.
Hai vai dài rộng, cánh tay tráng kiện dễ dàng rẽ nước, màu da được phơi nắng hứng gió, bắp thịt quanh năm đi kéo dây thừng, người đàn ông đang ở trong hồ bơi lội thật không giống với trước khi tới nơi này.
Chu Diễm nhìn người trong hồ đang dần dần đi xa, cắn đôi môi, giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa cánh môi, hình như hơi thở của người đó vẫn còn lưu lại, đầu lưỡi có hơi tê dại.
Chu Diễm cảm thấy nóng, quạt mấy cái.
Lý Chính ra khỏi mặt nước, dẫm lên trên sân cỏ, mang dép, trong lúc cấp bách Hân Hân không đánh được cá, lội tới hỏi: “Chú Lý, phải về rồi sao?”
Lý Chính nói: “Chưa trở về, cháu tiếp tục chơi, chú ý an toàn.”
“Ồ!” Hân Hân hoan hô.
Chu Diễm đợi trong chốc lát, nhìn thấy một cái bóng chậm rãi đi tới từ ven đường.
Lý Chính đặt một đôi giày xăng-̣đan màu trắng trên đất, nắm áo phông, vừa lau nước trên người, vừa nói: “Ngồi một lát nữa.”
“Mấy giờ rồi?”
Lý Chính nói: “Còn sớm.”
Chu Diễm đưa chân vào trong nước rửa một chút, Lý Chính ngồi xuống bên cạnh cô.
Chu Diễm nói: “Lúc nãy hình như em nghe thấy Hân Hân nói chuyện?”
Lý Chính ném áo phông bẩn sang bên cạnh, nói: “Đi chơi rồi, trở về thì gọi nó.”
“À. Đúng rồi, mấy giờ ngày mai lên đường?”
“Để trang hoàng xong. . . . . . Đến lúc đó rồi xem.”
“Vậy buổi sáng ngày mai em đi ra ngoài một chút.”
Lý Chính nhìn về phía cô: “Đi chỗ nào?”
“Nghe nói phụ cận có một hầm trú ẩn, Hân Hân cũng nói muốn đi.”
Lý Chính “Ừ” một tiếng.
Chu Diễm hỏi: “Đây buộc tóc của em đâu?”
Lý Chính sờ soạng hai cái trên đất, lại quét một vòng, nói: “Không có, có thể rơi trong hồ rồi.”
“. . . . . . Thôi.”
Không có việc gì, Lý Chính lấy cái bật lửa ra, bật mấy cái, nhìn xung quanh, anh lại đứng lên, đi về phía sau.
Chu Diễm quay đầu lại, nhìn thấy anh rút một nắm cỏ trên thảm cỏ cách đó không xa, lại trở lại ngồi xuống. Chu Diễm nhìn, bên trong có cỏ đuôi chó và bông hoa dại nhỏ không biết tên.
Lý Chính lười biếng ngồi, cúi đầu quấn mấy cây cỏ cùng một chỗ, điểm bật lửa, đốt đốt cái đuôi, sau khi quấn mấy cây, anh lại cột những cây cỏ này vào cỏ đuôi chó, nơi xù xì hoặc dư thừa, sẽ dùng bật lửa đốt.
Chu Diễm định giúp đỡ, lắc đầu bàn chân ở trong hồ, sau một lát, người bên trên dùng ngón tay chải lên tóc của cô, nối lại thành vòng, quấn cỏ lên.
“Được rồi.”
Chu Diễm sờ sờ, vòng đan rất rắn chắc, hình như còn mò tới một đóa hoa nhỏ.
Chu Diễm hỏi: “Có hoa sao?”
“Ừ.”
“Hoa gì đó?”
“Không biết, màu trắng.”
Chu Diễm tò mò, vừa sờ hoa nhỏ sau đầu, lại lắc chân ở trong nước.
Lý Chính cử động bả vai một lần, xương vang lên rắc rắc rắc rắc hai cái, cánh tay chống đất, lui về phía sau nằm, nhìn đầu ngón tay út kia đẩy tới đẩy lui ở nơi đó, sắp gẩy hoa dại xuống, anh cười một tiếng, bắt được tay của cô nói: “Động vào tóc nữa là bỏ đi đó.”
Gió nóng thổi một chút, trong không khí có mới có mưa xuân có vị bùn đất đặc chưng, thổi đến khiến người ta mơ màng muốn say.
Hồi lâu, Lý Chính liếc nhìn quần áo đã khô trên người Chu Diễm, nói: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Hai tay vẫn nắm lấy, cho đến khi Hân Hân trở về, mới buông ra.
Hôm nay Hân Hân chơi đến hết sức, trên đường trở về rất sôi nổi, chạy hai bước lên trước, rồi đi bộ, nói lớn tiếng: “Chú Lý, sao chú lại không mặc áo!”
Lý Chính đảo áo phông trong tay qua trước mũi cô bé, Hân Hân khoa trương che nửa gương mặt: “Thúi chết á..., toàn mùi mồ hôi!”
Lý Chính dứt khoát đưa áo phông đến trên đầu cô, nói: “Cầm giùm chú.”
Hân Hân kéo xuống, ghét bỏ khẽ ném đến đằng trước, quay người bỏ chạy, cười khanh khách: “Mới không cần, thúi chết!”
Lý Chính cười cầm áo vắt lên vai, đi chậm lại, hai cái bóng dưới chân một trước một sau, thỉnh thoảng chồng lên.
**
Trở lại trên thuyền, Chu Diễm tắm rửa trước, cô vừa mới chuẩn bị cởi quần áo, tay ngừng lại, trở lại trước gương, nhìn phía dưới.
Đèn phòng vệ sinh luôn sáng yếu, ánh sáng mờ mờ, giữa tóc đen xen lẫn màu xanh lá cây nhàn nhạt, trên màu xanh lá cây có một đóa hoa màu trắng tinh năm cánh mở ra, một đóa rất nhỏ, chỉ to bằng móng tay cô.
Chu Diễm lẳng lặng nhìn mình trong gương.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Lý Chính nói: “Xong rồi sao?”
“Ừ.” Chu Diễm xõa một đầu tóc ướt, bưng chậu nước rửa mặt nói, “Em đi phơi quần áo.”
“Đi đi.”
Mới vừa có người tắm rửa qua, trong phòng vệ sinh vẫn còn mùi sữa tắm thơm ngát.
Cả dầu gội đầu và sữa tắm giá rẻ đều còn dư lại gần một nửa, Lý Chính vừa đứng trong bồn tắm, vừa xả nước, vừa chen lách, bôi lung tung trên đầu trên người, bọt chảy vào mắt, anh quay về phía nước rửa trôi, lúc mở ra mơ hồ nhìn thấy nấm trên khung cửa sổ.
Anh đụng một cái, thật đúng là.
Trước đây không lâu sau khi cô quét dọn vệ sinh, sẽ không có nấm, thời gian mới có vài ngày, lại mọc ra rồi, sinh mệnh loài nấm tràn đầy lực như thế. Lý Chính suy nghĩ một chút, vẫn là nhổ những thứ này xuống, thẳng tay ném ra cửa sổ.
Ba phút tắm xong như cũ, anh thuận tiện vo vo quần áo ở trong nước, lúc đi ra, Chu Diễm còn chưa vào nhà, mở cửa chính ra vừa nhìn, cô đang đứng ở trên boong thuyền nhìn trời, bên cạnh là cọc treo đồ.
Lý Chính đi ra ngoài, nói: “Nhìn cái gì vậy?”
Chu Diễm quay đầu lại, “Trời có thể mưa hay không?”
“Không nhất định.”
“Phải thu quần áo kia vào.”
Lý Chính giũ mở quần áo ướt sũng, phơi lên nói: “Đứng hồi lâu chỉ là nghĩ có nên thu quần áo hay không sao? Ướt thì để cho nó ướt, mặt trời xuất hiện thì xong rồi.”
Chu Diễm không nói gì với người đàn ông tuỳ tiện này, “Nếu dính mưa thì phải giặt lại lần nữa.”
“Phiền toái hay không phiền toái?”
“Anh giặt quần áo mất mấy phút?”
Lý Chính nhíu mày: “Một phút?”
“Thu quần áo bao nhiêu thời gian?”
Lý Chính cười cười: “Mấy giây.”
Chu Diễm nói: “Chuyện là nhiều nhất một phút, có gì mà phiền chứ? Hoặc là phơi ở bên trong, hoặc là giặt một lần nữa, còn là lựa chọn hai hướng. Nghe em cất vào, còn có thể tiết kiệm được năm mươi giây.”
Lý Chính đỡ cọc treo đồ cười to, Chu Diễm sợ hết hồn, nóng mặt lên, “Có gì đáng cười chứ. . . . . .”
Lý Chính nắm vai của cô, kéo cô tới, hôn một cái trên miệng của cô, cười nói: “Tài ăn nói này, nên làm cô giáo đi.”
Đầu Chu Diễm hơi cúi thấp xuống.
Phơi quần áo vào trong, rồi tắt đèn.
Chu Diễm nằm ở trên giường, ấn di động, thời gian vẫn còn sớm. Cô ngây ngẩn một hồi, trước khi màn hình điện thoại trên tay tối đi, lại ấn một cái, tay sờ sờ lên trên bàn đọc sách, chỉ chốc lát sau, mò tới.
Vòng cỏ đặt lên trên màn hình, giống như là phát quang, ánh sáng còn chiếu lên bông hoa nhỏ to bằng móng tay, Chu Diễm lùa nó, trong lòng yên lặng đếm, một, hai cánh, ba cánh, bốn cánh, năm cánh, ánh sáng nhanh chóng tắt, cô lại ấn mở khóa, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi, đưa vào vài giọt mưa bụi.
Bên ngoài Lý Chính tựa vào đầu giường, thuận tay đóng cửa sổ dưới, đóng xong rồi, quét mắt về phía phòng sau lưng, chờ nghe thấy tiếng đóng cửa sổ, anh mới dựa vào lại lần nữa, vẫn ngồi đến sau nửa đêm, mới buồn ngủ, hai mắt mơ hồ nhắm nghiền.
Mưa nhỏ rơi không bao lâu, ngày hôm sau, không khí vẫn nóng bức như cũ.
Chu Diễm mang theo Hân Hân ngồi lên xe buýt, sau khi xuống xe đi bộ bảy tám phút, đến hầm trú ẩn. Bảy giờ rưỡi hầm trú ẩn mới mở ra cho người ngoài, họ tới sớm, bên trong chỉ có hai, ba ông lão.
Ngồi một lát, người dần dần nhiều lên, phần lớn đều là người già mang theo trẻ con tới đây, tiếng ầm ĩ lớn dần.
Người già đánh cờ nói chuyện phiếm, không chú ý trẻ con được, bọn nhỏ thiếu chút nữa xốc cả động lên, mấy người lớn tuổi không mang theo trẻ con tới khó tránh khỏi oán trách.
Có một đứa trẻ mệt rã rời, úp mặt trên mặt bàn ngủ ôm lấy cánh tay mình, người thân nó và người bên trên nói: “Tôi trở về lấy tấm thảm, cô giúp ta nhìn chút.”
Mới vừa nói xong, bên cạnh đột nhiên đưa tới tấm thảm, một cô gái trẻ nói: “Có muốn thuê thảm không? Một giờ hai khối.”
Đi lại xe buýt mất bốn khối, đứa bé ngủ nhiều nhất một canh giờ, thuê thảm có lời.
Chu Diễm nhận lấy hai khối, lại hỏi phụ huynh đang mắng đứa trẻ bên cạnh: “Muốn coi đứa bé không? Trước giữa trưa năm khối tiền, tôi còn có thể kể chuyện xưa cho đứa bé, dạy ghép vần và Anh ngữ.”
Chu Diễm bày sách giáo khoa tiếng Anh với thư thông báo trúng tuyển đại học ra trước mặt đối phương.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn Chu Diễm đã có mười đứa trẻ vây quanh.
**
Trên bến tàu, Lý Chính làm đến giữa trưa, mồ hôi rơi như mưa, nhấc áo lên lau mặt, lau cổ xuống chút nữa, tiếp được điếu thuốc chú Lưu ném tới, ngậm nói: “Không khác lắm.”
“Vậy hai người ăn cơm chưa?”
Lý Chính liếc nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, “Ừ, nếu không nhanh lên một chút, thật sự không kịp rồi.”
Chú Lưu nói: “Sao họ đi nửa ngày như vậy, còn chưa trở lại?”
“Sắp rồi.” Lý Chính quay đầu lại, nhìn về nơi xa, chỉ chốc lát sau, lại dùng áo xoa xoa cổ, nói, “Về rồi.”
Từ xa đến gần, một lớn một nhỏ dần dần đi tới dưới ánh mặt trời.
Hân Hân chay như bay đến trong ngực chú Lưu, gọi: “Ba!”
Chú Lưu cười ôm lấy cô, sờ sờ trên trán cô, “Chơi đến tất cả đều là mồ hôi, ba thấy hai ngày này con muốn chơi đến điên rồi!”
Lý Chính đứng tại chỗ không động, đám người đến gần, để thuốc lá xuống, hạ tàn thuốc xuống chỉ chỉ túi ny lon trên tay cô, nói: “Hai cái thảm đều mang đi sao?”
“. . . . . . Ừ.”
Lý Chính cong khóe miệng lên, “Kiếm được bao nhiêu?”
Chu Diễm nói: “Hơn bảy mươi khối.”
Lý Chính ngậm thuốc lá lại, lắc đầu một cái: “Không trách được bè lũ bán thuốc chuyên tìm người già.”
Chu Diễm ngẩng cổ lên, liếc anh một cái, Lý Chính cười một tiếng, vỗ xuống đầu của cô.
Cơm trưa vẫn ăn ở trong tiệm ăn nhỏ chủ thuyền thường lui tới như cũ, Tiểu Lý và vợ anh cũng ở đây, mấy người ngồi một cái bàn lớn.
Chú Lưu nhìn Chu Diễm vùi đầu ăn cơm gắp thịt, cười nói: “Chú còn sợ cháu không thích ăn thịt, lúc trên thuyền chỉ ăn mấy gắp như vậy, tiệm cơm này làm thịt kho đặc biệt ngon sao?”
Chú Lưu gắp một miếng, nhai nói: “Cũng bình thường thôi.”
Chu Diễm cười cười, lại gắp tôm lên, ăn xả láng.
Lý Chính quét trong chén cơm, tranh thủ nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng.
Lúc ăn đến khí thế ngất trời thì đột nhiên một chiếc xe hơi dừng lại ở cửa, thân xe bóng loáng tỏa sáng, không hợp với tiệm cơm nhỏ chật chội mộc mạc.
Người trong bước xe xuống, cả người ăn mặc thoải mái, mang cặp kính mát, đi vào tiệm cơm, khẽ tháo mắt kính, cười nói với bàn Chú Lưu: “Tôi đã đoán nếu anh còn chưa tới Khánh Châu, vậy nhất định còn ở lại chỗ này!”
Nói xong, nhìn thấy Chu Diễm bưng chén cơm, hình như có chút kinh ngạc, nhướng nhướng mày, “Tiểu mỹ nữ, cô cũng ở đây sao?”
Lâm Thái cà lơ phất phơ cười một tiếng.