Đêm hè mát mẻ, một hơi nóng phá cửa sổ xông vào.
Tiếng ù tai vang lên rầm rầm, ý thức Chu Diễm trống rỗng, có từng quả cầu lửa bay về phía cô, ngay cả hai mắt cũng nóng lên, nóng đến mức cô không mở ra được.
Cô chống tay lên ngực Lý Chính
Anh không mặc T shirt, lồng ngực trần truồng, bên dưới đang có gì đó rung lên, còn bỏng hơn quả cầu lửa. Trên tay cô vừa trợt, bên bàn tay lại đến một quả cầu lửa, tay trên eo đột nhiên buộc chặt, kéo cô tránh về phía sau, cũng không còn đường lui nữa.
Trong giờ khắc này đầu lưỡi của anh xông vào. Răng môi giao hợp, tất cả xa lạ như vậy.
Chu Diễm ngã vào khuỷu tay của anh, bắp thịt nơi đó căng phồng, giống như tòa núi nhỏ. Tay của cô vẫn chống trên người anh, lại bị anh giữ lại, mất đi tự do, động cũng không động được.
Hơi nóng làm vải mỏng trên cửa sổ rách ra, quả cầu lửa càng thêm đốt người cuồn cuộn mà đến, từng chút từng chút quét qua người, từng chút từng chút làm người, từng chút từng chút thiêu đốt người.
Qua một lát, đầu sóng cuốn trăng sáng, đánh vào thân thuyền : “Xào xạc —— xào xạc ——” mà vang lên, giống như một trận gió mát.
Lý Chính buông đầu lưỡi cô ra, lui ra ngoài, nhưng không lui toàn bộ, anh lại mút mấy cái, cuối cùng mới thả đẩy cô ra.
Trên bờ, con ve côn trùng đang yên tĩnh ngủ giống như lập tức tỉnh dậy, cách trở âm thanh bị gió đưa vào lại.
Thời tiết vẫn mát nhưng trên người hai người vẫn có mồ hôi mỏng, mồ hôi từ trên cổ Lý Chính chảy xuống, chảy vào khe hở ngón tay Chu Diễm đang ngăn cản anh. Đầu ngón tay cô nóng lên.
Lý Chính khẽ lướt qua cái trán của Chu Diễm, lau mồ hôi giữa mép tóc cho cô.
Hai tiếng va chạm khác tiết tấu ở trong khoang thuyền không chỗ ẩn núp, giống như đêm đó anh dẫn cô đi, tiếng bước chân một trước một sau.
Hai bên đều nghe thấy, hai bên đều biết.
Một lát sau.
“Nóng à?” Lý Chính hỏi.
“. . . . . . Khá tốt.”
Lý Chính lại chạm vào trán của cô: “Rất sợ nóng.”
Chu Diễm muốn đứng dậy: “Em đi về.”
Lý Chính thu cánh tay lại: “Đừng mở quạt điện, mà dùng quạt điều hòa không khí.”
“. . . . . . Vâng.”
Lý Chính buông cô ra, Chu Diễm lập tức xuống đất, đi vào phòng.
Lý Chính ngồi ở trên giường một lát, liếm môi dưới. Trên tay không có thuốc, anh kẹp đầu ngón tay, sau một lát, sờ soạng đầu mấy cái, có mồ hôi. Anh xoay người xé vải mỏng trên cửa sổ xuống, bị mất cản trở gió lớn trên sông tuôn vào bên trong.
Lý Chính lại dựa vào cửa sổ ngồi một lát, nhắm mắt lại, vẫn không hề buồn ngủ. Anh xuống giường, đi tới phòng bếp, cầm máy quạt điều hòa không khí trên đất lên, vào phòng ngủ Chu Diễm.
Người trên giường đang gắt gao đắp chăn, mặt hướng cửa sổ, Lý Chính nhìn cô một cái, cắm quạt điều hòa không khí vào ổ cắm điện, tìm chốt mở, mở ra, gió vù vù thổi ra so với quạt điện trên thuyền thì không lớn lắm.
Lý Chính không nhìn cô, đi ra ngoài.
Nhấn mở điện thoại di động, chưa tới mười hai giờ, Lý Chính dựa vào cửa sổ, nhắm hai mắt, đầu ngón tay đánh nhịp ở trên ván giường, đánh một lát, anh mới mở ra.
Ánh trăng chiếu sang bên kia, khoảng không gian trong khoang thuyền lại đen kịt. Trong bóng tối, anh từ từ đi về phía vách tường đầu giường, cánh tay phập phồng, tăng thêm hô hấp.
**
Trời hửng sáng, khi Chu Diễm rời giường , Lý Chính không ở trong phòng.
Cô nhìn giường của anh, đi vào phòng vệ sinh, nặn lấy kem đánh răng, rót nước vào ly, đánh răng.
Bàn chãi đánh răng ma sát hàm răng, thỉnh thoảng quét đến đôi môi, tay cô dừng lại, nhìn về gương, bọt màu trắng , thấp thoáng một chút điểm đỏ thẫm.
Chu Diễm đánh răng xong, rửa mặt, mở cửa đi tới trên boong thuyền.
Trên bờ cửa hàng ăn sáng đã mở, người đi đường không nhiều lắm, xe gắn máy thỉnh thoảng dừng lại mua một bánh bao. Bác thợ sửa đang nói chuyện với người ta, từ xa trông thấy cô thì vẫy tay với cô.
Chu Diễm cười gật đầu một cái, người đối diện bác thợ sửa quay đầu lại, ngoài miệng cắn điếu thuốc, mặt không thay đổi nhìn về cô.
Chu Diễm xoay người lại.
Nước nóng dùng hết rồi, cô đổ đầy một ấm nước, cắm điện vào, đang chuẩn bị lấy mì sợi ra, có người bên ngoài đi vào, để trên bếp một chén đồ.
“Mời bác thợ ăn sáng, thuận tiện mua cho em một phần.”
Chu Diễm xé túi ny lon ra: “Vằn thắn?”
“Ừ.” Lý Chính hỏi, “Có ăn vằn thắn không?”
“Ăn.” Chu Diễm lục lọi, “Không có muỗng sao?”
“Ở phía dưới.” Lý Chính lấy tới cái chén, cầm lấy cái muỗng bị đè ở phía dưới ny lon.
Trên muỗng dính mỡ, Chu Diễm nhận lấy, Lý Chính mở khóa vòi nước chảy ra.
Chu Diễm đứng tại chỗ ăn, lập tức ăn xong hai cái, Lý Chính rửa xong tay, chống tay lên bồn nước, hỏi: “Mùi vị tạm được chứ?”
“Ừ, ăn thật ngon. Anh chưa ăn?”
“Thứ này chỉ cho phụ nữ các em ăn mà thôi.”
“Anh ăn cái gì?”
“Mì sợi, hai bánh nướng, bánh tiêu.”
Cái muỗng nhỏ, miệng nhỏ của Chu Diễm uống canh, “Anh ăn thật nhiều. . . . . . Lấy tiền ở đâu ra chứ?”
“Lấy chút từ chỗ trả tiền cho thợ.” Lý Chính nhìn cô một lát, “Em ăn trước đi, như thế này mình đi dạo một chút, bọn họ đi vào lát nền.”
“Ồ.”
Chu Diễm ăn xong vằn thắn, đeo túi sách đi ra, nhường khoang thuyền cho bọn họ, lên tiếng chào, liền lên bờ.
Lý Chính giúp đỡ đóng cửa lại, đứng tại chỗ đỡ khung cửa, hai mắt nhìn bóng lưng của cô, mới nói: “Xếp ngay ngắn rồi hả?”
Cậu học việc quan sát: “Đúng, đừng động đậy.”
**
Chu Diễm không biết đường, không đi dạo quá xa, mà đi ở gần đó.
Thời gian còn sớm, trên đường mọi người đều đang đi làm, cửa hàng cũng không mở cửa, chỉ có cửa hàng ăn sáng loay hoay khí thế ngất trời. Chu Diễm đi tới trong công viên, tìm cái ghế ngồi xuống.
Tốp ba tốp năm các ông cụ bà cụ đi tập thể dục buổi sáng đang đánh Thái Cực Quyền, nơi xa có mấy công nhân trang bị ở hồ bơi, dường như phải nặng hơn mới xây dựng được cửa đóng lại trên nước.
Chu Diễm nghĩ đến bộ máy quạt điều hòa không khí của mình kia, ngầm thở dài.
Ngồi một lát, mặt trời dần dần mọc cao lên, Chu Diễm thấy thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy rời khỏi công viên.
Trên đường trở về, phần lớn cửa hàng vẫn không đến thời gian mở cửa, một cửa cuốn của một cửa hàng kéo được một nửa, tay người kéo cửa đang gọi điện thoại, nhất tâm nhị dụng (cùng một lúc làm nhiều việc), chậm rãi mới kéo cuốn cửa lên tới đỉnh.
Chu Diễm dừng chân lại, suy nghĩ một chút, vẫn đi vào theo, chỉ chốc lát sau, đi ra từ cửa gương có dán chữ “tiệm thuốc”. (vì ở dưới để tiệm thuốc)
Trở lại trên bờ, từ xa chỉ nghe thấy âm thanh của người thợ sửa chữa.
“Thủy tinh dán giấy đây? Có muốn không?”
“Không cần!”
“Anh không cần phải đuổi như vậy, có thể làm rèm cửa sổ, ngủ nướng có thể ngăn cản ánh sáng.”
“Nào có thời gian ngủ nướng.”
Nói xong, từ đầu kia của khoang thuyền có người đi ra, vừa ngẩng đầu, liền thấy được Chu Diễm trên bờ.
Chu Diễm đứng mấy giây, mới nhấc chân lên, cẩn thận từng li từng tí chống đỡ chạm đất , một chân với tới khúc gỗ trên thuyền, khi đang cật cố sức, người nọ đi tới trước mặt cô, cầm cánh tay của cô.
Chu Diễm mượn lực nhảy xuống, Lý Chính ôm hông của cô, hỏi: “Đi chỗ nào rồi hả?”
“Ở chỗ công viên đi dạo một chút.”
Lý Chính thấy túi ny lon trên tay cô: “Mua cái gì?”
Chu Diễm còn chưa trả lời, anh đã thấy chữ “tiệm thuốc” được in trên túi ny lon, liếc cô một cái, lấy túi, từ bên trong lấy ra một hộp dầu hồng hoa.
Chu Diễm nói: “Vừa lúc tiệm thuốc mở cửa, em thuận tiện mua.”
Lý Chính ném thuốc về, giơ túi lên đi trở về: “Làm cũng gần xong rồi, em xem một chút xem thế nào.”
Chu Diễm theo vào khoang thuyền.
Sàn đã được lót, cửa phòng, cửa sổ, phòng ngủ của Lý Chính kiêm phòng khách, dọn lên một bộ bàn ghế, cái bàn nhỏ hơn trong cửa hàng, nhưng lại rất hợp với căn phòng này
Hai mươi ngày trước cô mới vừa lên thuyền, nơi này xám xịt đổ nát, hai mươi ngày sau, rực rỡ hẳn lên.
Lý Chính đứng ở sau lưng Chu Diễm, “Đứng nơi này ngẩn người cái gì?”
Chu Diễm quay đầu lại: “Động tác cũng quá nhanh, bàn ghế có thể dùng chưa? Mới vừa quét nước sơn có phải muốn khử mùi formaldehyde hay không?”
(*fomanđêhít (formaldehyde) (còn được biết đến như là mêtanal), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh.Theo wiki)
“Đợi chút nữa mang ra ngoài phơi nắng.” Lý Chính gõ lên túi sách của cô, “Cất đi.”
Chu Diễm vào gian phòng để túi sách xuống, liếc nhìn cái ghế mới trước bàn đọc sách, tay đè lên, sờ soạng hai cái, người bên ngoài gọi cô: “Nấu cơm, ăn xong rồi lái thuyền!”
“Vâng!” Chu Diễm vội vàng đi ra ngoài.
Buổi trưa, thuyền hàng từ từ lái rời khỏi bến.
**
Ánh mặt trời chói chang, mặt sông sóng gợn lăn tăn, nhìn lâu, tất cả trước mắt đều thoáng qua một chút điểm đen nhỏ.
Chu Diễm ở trên thuyền nghỉ ngơi một lát, đứng lên, bưng chậu nước rửa mặt tạt lên trên đất, đi lên boong thuyền tắm rửa. Boong thuyền nhìn không lớn, tắm đứng lại khiến người mệt mỏi, đầu Chu Diễm đầy mồ hôi, trên người đều ướt đẫm.
Lý Chính dừng thuyền chạy ra ngoài, đến gần đuôi thuyền thì bước chân dừng một chút, nói: “Còn phải rửa bao lâu nữa?”
Chu Diễm nói: “Còn tệ hơn trên mái nhà.”
Lý Chính cười một tiếng: “Được rồi, em như thế này nấu cơm cũng nâng không nổi tay.”
Chu Diễm vào nhà nhận nước, thuận tiện giặt sạch hai tấm khăn lau, Lý Chính bưng chậu nước ra ngoài, thay cô bưng nước đi ra ngoài.
Chu Diễm cùng ra ngoài.
Lý Chính hỏi: “Dội nơi đó?”
Chu Diễm chỉ bên trái: “Nơi đó.”
Lý Chính tiện tay tạt một cái, đặt chậu rửa sang một bên, lại đi vào rót chén nước.
Chu Diễm không muốn mang hư giày xăng-̣đan, đã sớm cới giày để ở trong phòng, chân trần đạp đầy đất được nửa rửa sạch, boong thuyền quá bẩn, chà một lát rồi mà không sạch, vểnh lên dưới lòng bàn chân mang theo màu xám tro nước bùn.
Lý Chính dựa vào khung cửa, từ từ uống nước.
Đầu tóc cô tùy ý dội lên mấy chậu nước, giờ phút này lỏng loẹt tán tán, vài sợi tóc cũng dán lên mặt, trên cổ tất cả đều là mồ hôi, quần áo thấm ướt hơn phân nửa, dây áo ngực hiện càng rõ ràng.
Lý Chính ực một cái, đặt ly tráng men lên trên bếp.
Chu Diễm quỳ đến đầu gối phát đau, hơi nâng lên xoa nhẹ hai cái, ánh mặt trời bên trên bị che rồi, cô nghiêng đầu nhìn sang.
Lý Chính vén tóc cô ra phía sau, “Tới giúp anh bôi thuốc.”
Chu Diễm để khăn lau xuống: “Em đi rửa tay.”
“Tới buồng lái.” Lý Chính đi trước.
Dầu hồng hoa đặt ở trên bàn điều khiển, Lý Chính mở bao đóng gói ra, nhìn bình một chút, trên đó viết “ Vết thương thấp khớp sau chấn thương, bỏng lửa nóng. . . . . .”
Trước mặt Lý Chính bỗng tối sầm, mấy chữ phía sau không thấy rõ, anh dựa vào trên bảng điều khiển, lắc đầu, tầm mắt vẫn đen như cũ.
“Lý Chính?”
Lý Chính nhìn về phía cửa khoang, người đứng phía dưới, nhảy lên bậc thang, một bước, hai bước, ba bước, màu đen dần dần rút đi, anh nhìn rõ ràng cô gái nhỏ đứng ở trước mặt, lôi thôi lếch thếch, đầy đầu mồ hôi, quan tâm nhìn anh.
“Lý Chính?”
Lý Chính cười một tiếng, cởi T shirt ra, lộ ra cường tráng trên người, hỏi: “Sẽ bôi sao?”
Chu Diễm nhìn anh một lát, “Ừ, anh chỉ cần ngồi thôi.”
Lý Chính ngồi vào trên giường, mặt quay nhìn một hướng khác trên khoang thuyền.
Chu Diễm thoa chút dầu trên tay, dùng sức bôi vào trên lưng anh, cô dùng toàn bộ sức lực, dầu thuốc thuận lợi thấm vào.
Lý Chính nhìn bóng người chiếu ra trên cửa thủy tinh, nói: “Sức lực thật lớn.”
“Đau sao?” Chu Diễm hỏi.
Lý Chính cười cười: “Không đau, em tiếp tục.”
Chu Diễm lại xoa nửa ngày, cô tay ê ẩm, sức lực dần dần yếu xuống, rốt cuộc chà xong, cô lắc lắc cổ tay.
Lý Chính quay lại, thóa chút dầu, lại bôi vào mấy chỗ vết thương ứ đọng máu nhàn nhạt trên ngực, Chu Diễm nghiêng tầm mắt, nhìn về phía nước sông sóng gợn lăn tăn, thuận miệng hỏi: “Đây là sông gì?”
Lý Chính nhìn cô một giây, đứng dậy đi đến phía sau cô.
Nguồn nhiệt gần sát, Chu Diễm bất động, người phía sau duỗi tay , vịn trên bảng điều khiển, ôm cô, nói: “Trường Giang.”
“. . . . . . Trường Giang?”
“Ừ, Trường Giang.”
Vừa mới bắt đầu, từ đông hướng sang tây.
**
Mà trên đất liền, một chiếc xe hàng có mái che, cũng chạy từ đông sang tay.