Edit: Selena_tran
Beta: Ciao
Cô không nhận ra được nhãn hiệu của đồng hồ, cũng không nhìn ra được tốt hay xấu qua bề ngoài. Kim của đồng hồ đã dừng lại, Chu Diễm lật qua lật lại để xem
"Lý Chính, ở đây có một cái đồng hồ!"
Lý Chính đang định đưa gỗ cho công nhân sửa chữa, nghe thấy Chu Diễm nói, hỏi: "Đồng hồ gì?"
"Không biết là của anh hay là của chú Lưu? Nó mắc kẹt ở phía dưới này."
Lý Chính đến gần, lúc đầu vẫn không nhìn thấy rõ, chờ Chu Diễm đứng lên, đưa đồng hồ cho anh nhìn, anh mới có thể nhìn rõ.
Chu Diễm thấy anh không có phản ứng, kêu lên một tiếng: "Lý Chính?"
"... Đồng hồ này bị mắc kẹt ở trong khe hở sao?"
"Hả."
Lý Chính cầm lấy đồng hồ, ngón cái xoa xoa trên mặt đồng hồ.
Chu Diễm hỏi: "Là của anh sao? Sao lại rơi xuống chỗ đó vậy?"
Lý Chính nói: "Ai mà biết."
"Đồng hồ này còn có thể sử dụng không?"
Lý Chính giơ đồng hồ quơ quơ trước mặt cô: "Cô nói xem?"
Vừa bẩn vừa cũ, xem ra cái đồng hồ này đã ở dưới khe đó được một thời gian dài, nói không chừng là qua nhiều năm, ngược lại rất tương xứng với con thuyền này.
Bỗng nhiên Chu Diễm nhìn vào mắt Lý Chính, trong lòng xẹt qua một tia mơ hồ khác thường. Đang chuẩn bị đi về để tiếp tục làm việc, đột nhiên Lý Chính gọi cô lại.
"Chờ một lúc."
"Uhm?"
Lý Chính ném cái đồng hồ đến chỗ cô, theo bản năng Chu Diễm bắt được.
Lý Chính nói: "Cho cô đấy."
"... Cho tôi làm gì?"
Lý Chính cầm gỗ đi về phía bờ, nói: "Không phải do cô tìm được sao."
***
Mặc dù thời tiết đã mát hơn, nhưng những người làm việc lại vẫn toát mồ hôi đầy người.
Sàn nhà mới trải được một nửa, Chu Diễm quay trở lại trong khoang thuyền, uống một ngụm nước, đi vào phòng của mình để nghỉ ngơi.
Mấy người đàn ông đang nói chuyện, tay chỉ vào một đống dàn giáo cọc gỗ, giọng của người thợ trẻ là lớn nhất. Trên tay của người thợ già cầm điếu thuốc, khoa tay múa chân cùng Lý Chính. Dường như Lý Chính đang nói yêu cầu gì đó, nói xong, dựa vào bên cạnh cái cây gọi điện thoại, không biết tán gẫu cái gì, thường nhỏ giọng cười hai tiếng.
Chu Diễm sờ sờ túi trước của quần bò, lôi hết mọi thứ bên trong ra.
Đồng hồ đã được cô lau qua, lau xong rồi, vẫn còn bộ dạng bẩn thỉu dơ dáy kia, không nhìn ra được diện mạo ban đầu. Cô mở ngăn kéo bàn học ra, để đồng hồ vào đó.
Nằm trên bàn học một chút, thì thấy có người đi tới.
Tiếng dép lê, bước chân khá thong thả tùy ý, lúc đi đến cổng tò vò thì dừng một lúc sau đó mới bước tiếp.
"Cộp - - "
Lý Chính buông tay ra, ghế dựa mới làm xong đập xuống mặt đất.
"Thử xem."
Chu Diễm ngồi dậy: "Vẫn chưa phủ sơn?"
"Đợi lát nữa sẽ phủ sơn."
Chu Diễm ngồi lên trên, mông còn chưa ổn định, đột nhiên Lý Chính cầm lưng ghế dựa, xoay người cô.
"Ai - -" Chu Diễm chống bàn học, bị xoay một góc chín mươi độ, mặt đối diện với vách tường, ngồi ở giữa bàn học.
Hai tay Chu Diễm đỡ mép bàn.
Lý Chính đứng ở sau lưng nàng, nói: "Nhìn được chứ."
"... Không tồi."
Lý Chính tiện tay phủ lên thành lưng ghế dựa, được một lúc, nói: "Đứng lên."
"Hả?"
Chu Diễm thành thành thật thật đứng lên, Lý Chính nhấc cái ghế lên, rồi đi ra ngoài.
Chu Diễm: "..."
**
Hiệu suất của người thợ già rất cao, một ngày qua đi, cơ bản đã hoàn thành công việc.
Cái bàn được phủ sơn đặt ở bên ngoài để hong khô, cửa sổ và cửa chính sẽ được đưa đến vào ngày mai, rải xong một chút sàn nhà là coi như hoàn thành công việc.
Lúc ăn cơm chiều, Chu Diễm nói: "Tôi cần phải đi một chuyến qua Trường Kiều."
"Trường Kiều?"
"Nghe nói bên kia có chợ đêm."
"Cô rất đã hỏi thăm rồi." Lý Chính hỏi: "Bán cái quạt điện kia?"
"Ừ, để tôi đi thử xem."
Lý Chính không có ý kiến.
Trường Kiều cách bên này khá xa. Lúc Chu Diễm đi, vẫn còn mặt trời buổi chiều, đợi khi đến Trường Kiều, sắc trời đã nhá nhem tối.
Dư âm của cơn bão vẫn còn, mặt trời chỉ xuất hiện ở ban ngày có một lát, hiện giờ đã xuất hiện mưa phùn. Hai bên Trường Kiều đã bày đầy quầy hàng. Lúc Chu Diễm ngồi xuống ở một góc nào đó, mưa đã tạnh.
Quầy bán hàng rong bên cạnh chủ yếu bán sạc điện, đèn bàn nhỏ, ánh sáng sung túc. Chu Diễm mượn ánh sáng, viết một tấm biển bằng giấy các – tông cứng để ở bên cạnh, liếc nhìn chung quanh.
Vừa rồi có mưa nhỏ, người đi đường không nhiều lắm.
Cô ngồi ở trên đường Thiên Kiều – đường cho người đi bộ, chống má ngốc ở đó một lát, nghĩ nghĩ, cầm điện thoại ra, nhắn một tin nhắn cho Nghiêm Phương Phương.
Đợi một lúc lâu, đối phương vẫn không trả lời, Chu Diễm lại nhắn thêm mấy tin nữa. Tin nhắn cuối cùng được gửi đi, trước mặt thêm một cái bóng đen.
Chu Diễm ngẩng đầu.
"Cô bán quạt điện?"
Là một thiếu niên, mặc cái áo T-shirt đầu lâu, quần cao bồi rách, bởi vì ngồi xổm xuống nên không đoán được chiều cao, vẻ mặt lộ sự ngây ngô, khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Chu Diễm nói: "Đúng, cái này là 120."
Vị thiếu niên kia thoáng nhìn: "Không có bao bì sao? Đã sử dụng rồi?"
"Chưa dùng qua, mới hoàn toàn một trăm phần trăm, bởi vì bị phá bao bì nên mới rẻ như vậy."
"Giá này mà rẻ? 120 đó, ai biết cô đã dùng bao nhiều lần rồi."
"Dùng hay chưa dùng thì cậu có thể nhìn qua là biết."
"Thôi đi, mua về mà có vấn đề thì tôi tìm cô ở đâu, chẳng lẽ tìm 315?" Nói xong, bống nhiên thiếu niên đó đổi đề tài: "Cô là người địa phương?"
Chu Diễm nghĩ rồi nói: "Ừ."
"Vậy cô ở bên kia soa? Đông Nam Tây Bắc, phương hướng nào?"
"Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Có bạn trai chưa?"
Chu Diễm nhíu mi, nói: "Cậu có mua hay không?"
Thiếu niên kia nói: "Tôi nhìn cô khá trẻ, đủ 18 chưa? Bạn trai là một lão già đúng không."
Chu Diễm chuyển mắt, kêu to: "Quạt điện giá 120, hoàn toàn mới, nhãn hiệu A Lực đây, chỉ có 120! Giá gốc 360, hiện tại chỉ bán 120, cho phép đến quầy thử hàng, mới một trăm phần trăm!"
Thiếu niên kia lui về sau một chút, đợi một lát rồi đứng lên, khinh thường cười Chu Diễm, hai tay cắm túi quần, chậm rì rì đi ra.
Chu Diễm vừa hô, vừa nhìn bóng lưng anh, mày cau lại.
**
Lý Chính không có gì việc làm, ngốc ở trên thuyền, liền sửa sang lại kho để hàng hóa, xong xuôi cả người đầy nước bùn. Sau khi trở về tắm rửa một cái, thuận tiện giặt xong quần áo.
Giặt xong lại tìm không thấy mắc phơi quần áo, nghĩ nghĩ, anh đi vào phòng ngủ của Chu Diễm. Mắc phơi quần áo treo ở trên cửa tủ quần áo, anh lấy hai cái ra, lúc xoay người thì nhìn thấy sách ở trên bàn học, đến gần nhìn một chút.
Là 《 Tiếng anh đại học mới soạn 》, bên cạnh vẫn còn bày quyển sổ ghi và bút.
Lý Chính tiện tay lật một tờ, trên cuốn sổ ghi tràn đầy từ đơn Anh văn, có từ viết mấy lần cùng một chỗ, dùng chung một bút máy, dưới chữ viết còn có vết sử dụng cục tẩy.
Lý Chính cầm lấy bút trên bàn, kẹp đầu bút, nhổ ra, là lòng bút máy tinh tế.
Là bút có thể tái chế sử dụng sao?
Lý Chính lắp lại đầu bút, đứng một lúc, lòng ngón tay nhẹ nhàng xoay thân bút, sau đó để nó xuống, tầm mắt lại rơi ở trên quyển vở.
Trang này là sáng nay mới viết, một ca khúc tên là Fulfillment.
Anh biết ca khúc này, há mồm đọc, giọng ca quái lạ, Lý Chính cười tự giễu. Sau khi phơi xong quần áo, anh quyết định siêu thịnhỏ nhìn tivi để giết thời gian.
Lý Chính lên bờ, chà chân để là rơi hết bùn ở dưới dép, vừa mới bước một bước lên bờ, đột nhiên anh đứng lại ngay lập tức.
Bên đường này đã tắt hết đèn đường, mấy cửa hàng đối diện đã sớm đóng cửa, ánh sáng của đèn đường từ phía xa hắt đến đây một chút, không đủ để chiếu rõ mười mấy người đang dần dần vây quanh anh.
Nhìn hình dạng thì ước chừng là học sinh trung học.
***
Tám giờ hơn, người trên Thiên Kiều dần dần ít đi. Chu Diễm phe phẩy đầu cắm của quạt điện, đánh giá người đi đường qua lại. Lại đợi thêm một lúc, đối diện đã có người thu quán trở về, Chu Diễm nghĩ nghĩ, cũng nhét quạt vào trong thùng xốp.
Hôm nay bán không được thì ngày mai cũng không cần trông chờ quá mức.
Dưới Thiên Kiều có một chiếc xe vận tải bán dưa hấu, hai mắt Chu Diễm quét qua quán bán bí đao lớn ở trên vỉa hè.
Chu Diễm tiến lên hỏi: "Bí đao bán thế nào?"
"Tám đồng một cân."
"Tám đồng á?"
"Không đắt đâu, nếu không phải ta không muốn lại phải kéo trở về, rất phiền toái, thì sẽ không bán rẻ như vậy, ban ngày ta bán một khối hai mao một cân!"
Chu Diễm nói: "Bảy mao đi, ta mua tất cả."
Mua hết chỗ bí đao đó, Chu Diễm cố sức mang về, mang một lúc lại nghỉ một lúc, mất rất nhiều thời gian mới đến đầu bờ.
Đèn đường bị hỏng mất mấy cái, chỗ này tương đối hẻo lánh, căn bản trên đường không còn ai, từ xa, nàng lại nghe được tiếng đánh nhau.
**
Lý Chính quét vòng đám thiếu niên trước mặt này, nói: "Ở chỗ nào tới thì lăn về chỗ đó đi!"
Mấy tên thiếu niên, có người nắm tay, có kẻ sờ sờ cái ót. Một tên hơi nhỏ, kêu gào nói: "Lăn cái đầu nhà ngươi! Đưa hết tiền đây, chúng ta có mười người chẳng lẽ không đánh được một mình ngươi hay sao?!"
Một tên nhìn khá già, hô: "Ít nói vô nghĩa với ông ta! Lên!" Vung tay lên, mười tên thiếu niên lại ùa lên.
Lý Chính né tránh một quyền, đạp đối phương một cước, lại giữ chặt được một quả đấm, ngay trước mặt, phía sau lưng lại bị đập một cái, anh nhẹ nhàng, giẫm một cước trả lại.
Dưới chân kiềm chế một chút, đám nhóc này nhiều lắm mới mười lăm mười sáu tuổi, anh không thể thực sự không muốn ra tay độc ác.
Lý Chính nương tay nhưng đối phương thì chiêu gì cũng dùng, mà càng bị áp chế lại càng hang hái. Chân anh vừa mới đạp một thiếu niên ngã xuống đất, không biết một tên đeo khẩu trang mặc áo đầu lâu, từ chỗ nào đột nhiên nhảy ra, tay cầm cây gậy chạy đến đánh vào cái gáy của anh.
Lý Chính khẽ rên một tiếng, chực bổ nhào lên trên mặt đất, nhưng cố gắng quỳ chống người được.
Đối phương ném gậy gộc đi, kêu to: "Còn ngẩn người ra làm gì, chạy mau lên!"
Mười tên hiếu niên lấy lại tinh thần, lập tức chạy theo tên khẩu trang.
Chu Diễm thở hồng hộc chạy đến, chỉ nhìn thấy một đám người chạy trốn về phía bờ bên kia, Lý Chính nửa quỳ trên mặt đất.
Chu Diễm ném bí đao xuống, rồi chạy về phía anh: "Lý Chính!"
Lý Chính ôm cái gáy, nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía đám thiếu niên chạy trốn kia.
"Anh có sao không? Có phải bị thương hay không?"
Lý Chính buông cái ót ra, nhìn tay, trên tay còn có vết máu, thấy máu không còn chảy ra, anh lau tay lên quần áo.
"Không có việc gì." Anh nói.
Chu Diễm cúi đầu quét mắt nhìn cái gậy, nói: "Đi bệnh viện xem vết thương một chút!"
"Nhiều chuyện.”
Chu Diễm nhìn vết thương trên mặt anh, nói: "Mặt ngươi tím xanh hết cả rồi."
Lý Chính còn nói: "Không có việc gì."
"Lý Chính!"
Lý Chính bước vài bước về phía trước, xách bí đao lên, nói: "Trở về đi."
Chu Diễm chạy chậm theo anh: "Vì sao bọn chúng lại đánh ngươi? Báo cảnh sát đi, chỗ này nhỏ như vậy, nhất định có thể tìm ra bọn chúng!"
"Một đám vị thành niên, báo cảnh sát làm cái gì?"
Trước tiên Lý Chính đi xuống, quay đầu đỡ Chu Diễm.
Chu Diễm đưa tay cho anh, vừa bước xuống, vừa nói: "Chưa đến tuổi thì như thế nào, không thể báo cảnh sát sao?"
"Anh cũng ra tay không nhẹ, nếu bọn nó bị thương nặng thì sẽ phải gánh chịu trách nhiệm?"
Chu Diễm nhảy đến trên sàn tàu, nói: "Anh bị thương!"
Lý Chính đi về phía trước, nói: "Cô bôi thuốc cho tôi."