Sinh Đồ

Chương 17




Edit: ViVu

Beta: Ciao

Suốt đoạn đường chỉ có những ngọn đèn làm bạn, cả con đường yên tĩnh không một tiếng động.

Trở lại khách sạn, sảnh dưới tầng trệt mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ, cô bé ở quầy thu ngân cũng không còn trực, kim giờ của đồng hồ treo tường chỉ số 1.

Đến cửa phòng lầu ba, Chu Diễm ngồi xổm xuống, ngón tay đưa vào phía trong khe cửa, bóp nhẹ, tay rút ra một cái chìa khóa, thật may vì lúc trước sợ không cẩn thận sẽ làm rơi mất nên đã nghĩ ra biện pháp này, nếu không thì sau cuộc “dạo chơi” dưới nước này, nói không chừng chìa khóa cũng sẽ bị mất thật.

Lý Chính đứng ở cửa phòng mình, sờ sờ túi, nghiêng đầu nhìn về phía sát vách.

“Cành cạch”, cửa mở ra, Lý Chính tiến thêm hai bước, đứng sau lưng Chu Diễm.

“Anh…”

“Chìa khóa mất rồi.” Lý Chính nói, “Chắc là rơi xuống sông rồi.”

Trời chỉ vừa rạng sáng, chú Lưu đã dẫn bọn trẻ đi ngủ từ sớm, quầy tiếp tân lại không có ai.

Chu Diễm vào phòng, bước chân khựng lại, đi nhanh đến giá treo quần áo phía trước máy điều hòa, kéo đồ lót đang phơi xuống, vo thành một cục, giấu ở sau lưng.

Lý Chính đi theo vào, liếc mắt nhìn, khẽ hừ một tiếng, một lát sau, nhìn về phía nhà vệ sinh nói một câu. “Đi tắm đi.”

Chu Diễm nói: “Anh trước đi.”

“Cô soi gương trước.”

Chu Diễm siết chặt đồ lót đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, mở đèn, trong gương hiện ra một con quỷ, cô hét thầm trong bụng.

Cả người lẫn đầu tóc đều dính bùn, tóc xoắn vài ngọn cỏ, mắt sưng đỏ, cực kỳ nhếch nhác.

Chu Diễm ảo nảo cắn răng.

Tiếng nước chảy vang lên, Lý Chính nằm trên giường, khăn trải giường nhanh chóng ướt đẫm.

Anh quan sát căn phòng một chút.

Nổi bật nhất chính là hai chiếc giường được trải chăn nệm rất gọn gàng, bên cạnh đầu giường để một túi sách, trên tủ đầu giường còn có một quyển sách. Lý Chính cầm lên, xem sơ qua bìa sách, lại là “Sách Hán ngữ”, trong sách còn có vài ghi chú, bút bi màu xanh dương, chữ viết cũng rất đẹp.

Điện thoại di động đang sạc pin trên tủ đầu giường sáng lên một cái, Lý Chính để sách xuống, tùy tiện nhìn thoáng qua, trông thấy ba chữ “ Tưởng Bác Văn.”

Trên màn hình hiện lên một chuỗi tin nhắn chưa đọc, đều là “Cậu làm gì ở đây?”, “Tại sao không trả lời?”, “Đã ngủ chưa?”, “Tớ có thể đến tìm cậu không?”, không biết đã gửi bao nhiêu bao tin nhắn, trời vừa rạng sáng mà vẫn cứ gửi.

Màn hình tắt đi, Lý Chính thu hồi tầm mắt, nằm xuống.

Tiếng nước ngừng trong hai phút, lại tiếp tục, không bao lâu sau, khóa nước, anh nghe tiếng cửa thủy tinh bị kéo ra.

Lại một lát nữa, người bên trong đi ra, Lý Chính vẫn nằm, liếc mắt nhìn sang.

Quần short jean màu đen, áo T-shirt, làn da ẩm ướt, gương mặt ửng đỏ, tóc dài còn dính nước, đôi mắt sưng đỏ đã tốt hơn một chút.

Chu Diễm siết khăn lau tóc, nói: “… Tôi xong rồi, anh đi tắm đi.”

“Ừ.” Lý Chính xoay người, đi vào nhà vệ sinh.

Chu Diễm lau tóc, ngồi xuống giường, rút chuôi sạc pin, nhìn thấy một chuỗi tin nhắn trên màn hình.

Cô mở ra xem, chừng hai hay ba mươi tin nhắn, Chu Diễm cũng không trả lời, đặt di động về chỗ cũ. Người bên trong tắm rất nhanh, ba bốn phút đã xong, lúc bước ra, thân trên để trần, bên hông quấn khăn tắm, tay cầm quần áo bị ướt.

Chu Diễm di chuyển tầm mắt.

Lý Chính chậm rãi đi đến giá phơi quần áo, giũ quần áo, phơi lên.

Đối diện máy điều hòa, Chu Diễm ngồi ở đầu giường, cách anh chừng một cánh tay. Vừa mới tắm xong, hơi nóng tỏa ra, nửa thân trần ửng đỏ, vẻ nóng bỏng này tựa như đang dán lên mặt Chu Diễm, từ trong hầm rượu bay ra mùi rượu thoang thoảng, lúc này hơi men như càng nồng đậm hơn.

Chu Diễm thuận tay cầm quyển sách trên tủ đầu giường, tùy tiện mở ra.

“Trễ thế này mà còn đọc sách?”

“… Ừ.”

“Không cần ngủ?”

“… Chưa buồn ngủ.” Chu Diễm bình tĩnh lật sang trang khác. “Cũng một giờ rưỡi rồi, chắc chắn trước năm giờ, quầy lễ tân… Đúng rồi, phải bồi thường cái chìa khóa bị mất kia sao?”

“Chắc bồi thường khoảng mười đồng.”

Phơi quần áo xong, Lý Chính đi về cái giường bên kia, nằm xuống. “Ngủ một lát.”

“Tôi không mệt.”

Lý Chính nhìn cô, dứt khoác nhấn công tắc trên tủ đầu giường một cái.

Căn phòng rơi vào bóng tối.

Lý Chính nói: “Ngủ đi.”

Người bên cạnh đặt sách xuống, run lẩy bẩy chui vào chăn, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại tiếng máy điều hòa phả ra hơi lạnh vù vù.

Căn phòng nhỏ, lối đi nhỏ giữa hai cái giường, chỉ rộng chừng hai gang tay, giường quá gần, đầu tiên, ngay cả tiếng thở mà người bên cạnh cũng không có, qua vài phút, mới có hơi thở, lại một lát sau, dè dặt trở mình.

Hô hấp gần bên tai.

Lý Chính gối đầu, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực, hô hấp tăng nhanh, một nhịp rồi lại một nhịp, ở trong căn phòng tối đen, vang lên có vẻ thật khác thường.

Hơi thở người bên cạnh lại như dừng lại.

Không biết qua bao lâu, người bên lại cẩn thận trở người, hơi thở nhè nhẹ cách khá xa rồi.

Lý Chính nhắm mắt lại.

***

Phòng khách tầng bốn.

Cao Quân núp trong chăn, run lẩy bẩy.

Cô đã nằm như thế nhiều giờ rồi, ban đầu là hốt hoảng, sau biến thành sợ hãi, đến bây giờ, hai hàm răng của cô đã va vào nhau cầm cập, sờ trên mặt, chỉ toàn là nước.

Đột nhiên Cao Quân xoay người xuống giường, giẫm lên dép, xông ra cửa, đầu gối va vào giường, đánh thức người đang say ngủ.

Vương Khiết mơ mơ màng màng hỏi một câu. “Sao vậy?”

Cao Quân không thèm quan tâm, mở cửa xông ra ngoài, dùng sức đập cửa phòng cách vách. “Tưởng Bác Văn! Tưởng Bác Văn!”

Tưởng Bác Văn đang cầm điện thoại di động, vẫn chưa ngủ, nghe tiếng la, bật đèn đi mở cửa.

“Cao Quân?”

“Tưởng Bác Văn!!!” Mắt Cao Quân đỏ lên.

***

Ba giờ sáng, hai người chạy đến bến tàu, lớn tiếng gọi tên Chu Diễm, Tưởng Bác Văn nhảy xuống sông, Cao Quân thét lên: “Bác Văn!”

Tưởng Bác Văn lặn xuống nước, Cao Quân thì ở trên bờ đi theo anh ta, kêu từng tiếng “Chu Diễm”, cuối cùng cũng đã bật khóc.

Tưởng Bác Văn leo lên bờ, cả người ướt sũng nước, một phút cũng không chậm trễ chạy về phía khách sạn, phía chân trời đã hừng sáng, hai chân anh giống như đổ chì, đi vào khách sạn, Cao Quân khóc nói, “Bác Văn, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

“Báo cảnh sát…” Sắc mặt Tưởng Văn Bác trắng bệch, chạy thẳng lên tầng bốn.

Đi tới cửa cầu thang lầu ba, bước chân anh ta dừng lại, đột nhiên xoay người, xông về phía phòng 305, đập mạnh cửa, “Chu Diễm!”

Vừa mới hô một tiếng, cửa đã mở ra ngay lập tức, trong nháy mắt, cổ họng Tưởng Văn Bác như nghẹn lại.

Nửa thân trên của Lý Chính để trần, trên tay cầm áo, mở ra, trùm lên đầu, kéo xuống, lướt qua gương mặt đẫm nước mắt đang trợn mắt há mồm của Cao Quân, vừa nhìn về phía người ướt nước, Tưởng Bác Văn, hỏi: “Sáng sớm đã đi bơi?”

Cửa nhà vệ sinh mở ra, Lý Chính quay đầu lại, nói: “Tìm cô.”

Anh tránh qua một bên.

Chu Diễm bước ra từ sau lưng anh, nhìn chằm chằm vào Cao Quân đang đứng ở cửa.

Cao Quân lui về sau một bước: “Chu Diễm…”

Chu Diễm lạnh nhạt di chuyển tầm mắt, nhìn về phía Tưởng Bác Văn, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tưởng Bác Văn há miệng, không nhịn được nhìn về hướng người đàn ông đang đứng sau lưng Chu Diễm, đối phương khoanh tay trước ngực, nhếch môi với anh, Tưởng Bác Văn không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.

Đột nhiên người đàn ông kia chỉ về phía sau lưng anh, nói: “Tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua, lúc Chu Diễm kêu cứu, hình như cô cũng ở đó… Trên người mặc cái áo màu xanh này, chạy trốn rất nhanh.”

Chút máu ít ỏi còn sót lại trên mặt Cao Quân cũng đã biến mất, một trận choáng váng, ngã xuống, Tưởng Bác Văn đỡ cô ta, kêu tên cô ta hai lần, Chu Diễm nói: “Đi bệnh viện.”

Tưởng Bác Văn ngẩng đầu nhìn cô một cái, cắn răng, bế Cao Quân lên, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Hai người kia đi khỏi, Chu Diễm xoay người, nhìn Lý Chính đang đi vào nhà vệ sinh, hỏi: “Tối hôm qua anh nhìn thấy?”

Cửa đã đóng lại, cách cánh cửa, người bên trong nói vọng ra, “Nhìn thấy bóng lưng.” Sau đó mới nghe một loạt tiếng kêu cứu kinh hoảng.

Chu Diễm nhìn cửa nhà vệ sinh chằm chằm, cho đến khi cánh cửa đối diện hé ra một khe hở, cô mới thu hồi ánh mắt.

Chú Lưu nghiêng đầu ra, dè dặt hỏi: “Cháu xảy ra chuyện gì hà?”

Chu Diễm lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì lớn cả.”

Chú Lưu “À” một tiếng, hình như không có ý định đóng cửa, nhìn Chu Diễm, giống như có chuyện muốn nói.

Chu Diễm khó hiểu: “Chú Lưu?”

Chú Lưu cắn răng một cái, nói: “Tiểu Bạch, vợ của tiểu Lý không phải đã đến rồi sao? Trước kia vợ cậu ấy cũng làm việc trên thuyền, có thể lúc này đã dọa sợ cô ấy, cô ấy nói cái gì mà muốn đi theo tiểu Lý, cô ấy vẫn luôn làm việc trên thuyền…”

Chu Diễm nghe hiểu được, cười nói: “Chú Lưu, con vừa định nói với chú, con đã tìm được việc làm ở lớp học ban đêm rồi.”

Lý Chính ở trong nhà vệ sinh, khẽ hừ chế giễu một tiếng, vẩy nước trên tay.

***

Có thể hôm nay sẽ sửa xong cả hai chiếc thuyền, cả ngày Lý Chính và chú Lưu đều ngâm mình ở bến tàu, Chu Diễm ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách gần một giờ mới ra khỏi phòng.

Cô ngồi chuyến xe bus không có máy điều hòa giá một đồng, hỏi hành khách, chọn một trạm dừng để xuống xe. Trung tâm chợ phồn hoa, xa xa có thể nhìn thấy nhà ga xe lửa, hai bên đường, các cửa hàng mọc san sát nhau, Chu Diễm lau mặt, vuốt vuốt tóc, đi hỏi từng cửa hàng.

Tiệm bán quần áo Hạ Thiên đang thiếu người, nhưng Chu Diễm đến muộn mấy ngày, có vài quán nhỏ không ngại vấn đề giấy chứng minh, đáng tiếc bây giờ đã đủ người.

Mãi đến khi trời tối Chu Diễm mới trở về, đi ăn cơm cùng với Lý Chính và chú Lưu, lại một mình đi chợ đêm, hơn mười giờ mới trở về, nằm xuống giường là ngủ như bất tỉnh ngay tức khắc, ngày hôm sau, chưa đến bảy giờ đã thứ dậy.

Chu Diễm vừa nhìn đồng hồ, vội vàng rửa mặt, đeo túi sách đi xuống phòng ăn ở dưới lầu.

Chú Lưu thấy mọi người đã ăn xong bữa sáng, lại thấy Chu Diễm xuống, chú Lưu nói: “Sao cháu lại dậy sớm vậy?”

Chu Diễm nói: “Không phải hôm nay trả phòng sao ạ?”

“Vậy cũng có thể đợi đến mười hai giờ trưa, à đúng rồi, sao không thấy mấy người bạn học kia của con? Cũng không nói trả phòng, tiền thế chân vẫn còn ở đây.”

“Không rõ lắm.” Chu Diễm nhấp một ngụm cháo, hỏi, “Chú Lưu, mấy giờ mọi người đi ạ?”

“Ăn xong đã, chuyến thuyền này cũng đã trễ ba ngày rồi, chú vẫn ổn, nhưng bên kia đã gọi điện thoại cho Lý Chính hai lần rồi.”

Lý Chính không lên tiếng, cắn miếng bánh bao, Chu Diễm nhìn anh một cái, “À, hiển nhiên là phải giữ chặt rồi.”

Ăn điểm tâm xong, mọi người đang tạm biệt ở cửa, Hân Hân lưu luyến không rời, Chu Diếm véo má cô bé: “En có thể gọi điện cho chị mà.”

“Trong điện thoại chị cũng sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe sao?”

“Có thể, chờ em viết đúng bài ghép vần đã.”

Hân Hân ủ rũ cúi đầu, Chu Diễm buồn cười, lại véo má bé.

Mấy người lớn và một đứa bé, rất nhanh đã đi xa, người nọ bế Hân Hân lên, thật lâu sau tiếng cười của trẻ con vẫn chưa biến mất.

***

Chu Diễm đi nửa giờ, tìm một cái ghế ven đường ngồi xuống, móc tất cả tiền trong túi xách ra đếm lại, tổng cộng 304.

Cô rút ra 200 đồng, chăm chú nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

Thanh cao không thể thay cơm, bây giờ cũng không thể trả tiền lại.

Chút tiền này cũng đã đủ cho cô về quê rồi, không biết công việc có tin tức gì chưa?

Chu Diễm gọi điện thoại, chị hàng xóm nói với cô: “Chị vẫn đang hỏi thăm công việc giúp em, chắc phải đợi thêm một tuần nữa, nhưng Diễm Diễm, hai ngày trước chị về nhà cũ một chuyến, nghe người ta nói, nhà em đã bán mất rồi, em quay về thì ở đâu?”

Chu Diễm sửng sốt.

Quê cô ở vùng nông thôn, hoàn cảnh và không khí rất tốt, cô dọn nhà năm sáu tuổi, thường thì nghỉ đông và nghỉ hè sẽ thỉnh thoảng về ở vài ngày.

Nhà cửa ở đó không đáng bao nhiêu tiền.

Chu Diễm sờ sờ màn hình điện thoại di động, do dự một chút, bấm số điện thoại một người khác.

Đổ chuông thật lâu mới có người bắt máy, Chu Diễm nói: “Mẹ… Mẹ bán nhà cũ rồi sao?”

“… Ừ.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Bốn vạn.” Dừng một lát. “Con muốn về quê?”

Chu Diễm không trả lời, im lặng trong ba giây, cô nói: “Con muốn… Đi về.”

Không phải quê.

Đầu bên kia im lặng một lát, mở miệng: “Bây giờ con ở đâu?”

“Hoành thôn.”

“Nghỉ ngơi ở đâu?”

“Lúc trước gặp một gia đình tốt bụng, còn có… Cũng đã gặp anh ba nhà ông chín.”

“Ừ.”

“Mẹ…”

“Kiếm được học phí rồi sao?”

“… Không có.”

“… Chu Diễm.” Bên kia gọi cô một tiếng, im lặng chốc lát, nói, “Hôm nay bọn mẹ đi tỉnh, xe đang trên đường cao tốc, sẽ không về kịp trước khi con nhập học. Tự kiếm tiền học phí đi, đến lúc đó, thì con về trường đi.”

Chu Diễm siết điện thoại di động, cắn chặt môi.

***

Trên đường cao tốc, trong buồng lái xe tái.

Điện thoại đã ngắt thật lâu, không ai mở miệng, một chiếc xe khách đột nhiên vượt qua, sau khi tránh né, chú Ngô tức giận chửi rủa, nhìn người bên cạnh qua gương chiếu hậu, mới mở miệng: “Cần gì phải làm vậy…”

Mẹ Chu mệt mỏi nhắm mắt lại, nhíu nhíu mày, “Nó tự tìm.”

“Tôi thấy Diễm Diễm rất ngoan…”

“… Ông Ngô, ra khỏi đường cao tốc, chúng ta tách ra thôi.”

“Hả?” Suýt chút nữa chú Ngô đã lạc tay lái.

Nghiêm Phương Phương vẫn nghiêm chỉnh ngồi phía sau, suýt chút nữa cũng đã nhảy cẫng lên.

Mẹ Chu lạnh nhạt nói: “Tôi có chút chuyện, phải đi một chuyến.”

***

Chu Diễm mua bánh nướng để ăn trưa, thay đồng phục, mua hàng cùng với chủ sạp chợ đêm, một mình khiêng ba túi lớn quần áo, chủ sạp kinh ngạc: “TMD, nhìn cô gầy yếu, không ngờ sức lực không nhỏ nha!”

Ngay cả hơi sức nói chuyện, Chu Diễm cũng không còn, cắn chặt răng, mang hàng lên xe bus.

Trên xe, người người chen lấn, ba túi quần áo lại chiếm chỗ, Chu Diễm bị núi người chen lấn đến thở không nổi, sau lưng còn có gã đàn ông đeo kính liên tục dựa sát vào người cô.

Chu Diễm chen phải lấn trái, đợi đến khi xuống xe, cô đã đổ mồ hôi đầm đìa, cổ cũng đỏ lên.

Thuê một quày bán ở Thiên Kiều, Chu Diễm chỉ dám cầm 100 đồng để mua hàng, suốt buổi chiều, cô giúp chủ sạp bán được khoảng mười bộ quần áo, cộng thêm đồ của mình, tổng cộng kiếm được hơn 100 đồng.

Người đã bị phơi nắng đến mức không nhìn ra hình dạng, cánh tay cũng bị mặt trời nướng đỏ, Chu Diễm nhờ chủ sạp hỏi giúp phòng trọ giá rẻ, tạm thời chưa tìm được phòng trọ, không có chỗ ngủ, cô không nỡ bỏ ra 60 đồng để thuê khách sạn.

Chu Diễm mua một chén mì xào, lau mồ hôi, trở lại bến tàu.

Cả Hoàng thôn, cô cũng chỉ quen thuộc mỗi nơi này.

Sáu giờ tối, sau khi ăn xong, mọi người đi tản bộ rất nhiều, Chu Diễm dựa vào cây tùng Hà Bắc, ngồi xuống, hít một hơi, ngẩng đầu nhìn ngọn cây, trên ngọn cây, những chồi lá non nớt đã trưởng thành, trở nên sum suê, giúp người ta che chắn cái nắng chói chang.

Cô nhìn chữ “Hà Bắc” trên tấm bảng, là chữ Khải, đã phai màu không ít, gió thổi nắng khoét, nó đã chịu đựng bao nhiêu năm?

Chu Diễm chậm rãi ăn hết mì xào, nhìn người tản bộ lần lượt đi về, mặt trời ngả về tây, trăng sáng mọc lên, bến tàu lại trở nên trống rỗng.

Chu Diễm đứng dậy, xuống sườn núi, ném hộp đựng thức ăn vào thùng rác, đi dọc theo bờ sông về phía ánh trăng.

Vài chiếc thuyền nhỏ neo đậu trên sông, mặt sông tĩnh lặng, soi bóng trắng sáng.

Đột nhiên cô nghĩ một chút về duyên phận của mình với sông nước.

Lần đầu tiên, cô chủ động xuống thuyền.

Lần thứ hai, anh ta ném cô ở bến cảng, cô đuổi theo gọi thật lâu, vẫn chỉ có thể nhìn thuyền đi xa.

Lần thứ ba, cô cầm 200 đồng anh ta cho, để lại cho anh ta một tờ giấy.

Chu Diễm nghĩ, cô cũng sẽ không gặp mặt nước sông nữa rồi.

Gió nhẹ khẽ lướt qua, Chu Diễm bước thật chậm, dừng lai.

Bên cạnh bóng trăng sáng, một chiếc thuyền đang neo lại, rách tung tóe, đứng lẻ loi. Có một người ngồi trên nóc thuyền, nghiêng người, chống một chân lên, nhìn về phía bờ, tàn thuốc đỏ chợt lóe chợt tắt, ánh sáng mờ mờ, không thấy rõ mắt đối phương.

Người nọ chậm rãi đứng dậy, dáng người cao lớn, rắn rỏi, đứng trên đứng trên nóc thuyền, không nhúc nhích, chỉ có màu đỏ của tàn thuốc thỉnh thoảng lại lóe sáng.

Chu Diễm từ từ bước tới, đến gần đó, dừng chân lại.

Một lát sau, người nọ ném tàn thuốc, rời khỏi nóc thuyền, nhảy lên boong thuyền, đến gần mấy bước, vươn tay ra.

Chu Diễm sờ sờ đai an toàn của túi đeo lưng, cẩn thận giẫm lên miếng gỗ, đưa tay cho đối phương.

Đối phương nhanh chóng kéo một cái, Chu Diễm giật mình.

Lý Chính ôm lấy người, nhẹ nhàng thả xuống bông thuyền, lướt mắt qua cánh tay đỏ bừng của cô, vén lại những sợi tóc dính trên mặt cô, dắt tay cô, đi vào trong.