Sinh Đồ

Chương 1-1: Mở đầu




Đêm đông chí, lớp tuyết dày hơn một mét.

Xe taxi đứng bên cạnh con đê, cửa sau xe mở ra, lái xe nương theo ngọn đèn đếm tiền, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân và dấu vét vòng lăn của bánh xe, vị khách kia đứng trên đê, mặc bộ quần áo màu đen, trên vai đã có vài bông tuyết.

Mùa đông năm nay lạnh khác thường, có nhiều trận tuyết lớn. Lái xe hạ cửa kính xe xuống, hít phải vài bông tuyết, giọng nói như bị gió lạnh hòa tan: “Chàng trai, nơi này là trên đê đấy, cậu có lộn chỗ hay khôn?”

Vị khách không để ý tới, một lát sau, lái xe vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Cậu có lên xe không, cậu không đi nữa thì tôi đi nhé?”

Người nọ như cây cọc gỗ, lái xe đóng cửa sổ xe lại, tiện tay lau kính chắn gió, lại đợi thêm một lát thì người ở nhà gọi điện thoại tới, nói chờ ông trở về ăn bánh trôi, láu xe quay ra nhìn phía bên ngoài, cúp máy rồi nhanh chóng rời đi.

Nước sông bình tĩnh không gợn sóng, chiếc tàu chuyên chở nhanh chóng bị tuyết bao phủ, ánh đèn đường trầm lặng như bị gió tuyết đánh ỉu xìu.

Đến khi đầu đầy tuyết trắng, người nọ mới có động tác.

Cởi áo gió, ném thật mạnh, nước sông rốt cuộc cũng bị quấy rầy. Anh quăng rương hành lý xuống, lại quăng tây trang, ném caravat, túi tiền, điện thoại cũng bị ném xuống, cuối cùng anh cởi đồng hồ xuống và ném đi, lại không nghe thấy một chút âm thanh nào.

Anh vịn lên hàng rào bảo vệ, trên tay đỏ bừng, ác độc trên gương mặt khó nén, giống như muốn phá trời hủy đất.

Qua một đêm, gió tuyết ngừng lại, anh bình tĩnh đứng yên trên đê, giống như đã chết.