Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 53: Chương 53





Lục Hàm Chi vừa nhìn thử thì phát hiện tiểu lang quân đang trong tình trạng điên cuồng kia chính là Vũ Văn Giác đã uống thuốc tiên trước mặt Hoàng đế để chứng minh lòng trung thành.
Lục Hàm Chi gọi nhỏ: “Nhị tẩu?”
Ngay sau đó cậu đột nhiên che miệng lại, tròng mắt đảo quanh, quyết định đánh xe ngựa qua đình nghỉ chân, vừa cắn hạt dưa vừa xem trò vui.
Không phải nói chứ, mấy người nằm trong trung tâm hoàng quyền đúng là tài ba.

Nhị tẩu của cậu bình thường trông có vẻ dịu dàng nhã nhặn, quân tử khiêm nhường, không ngờ còn có diễn xuất đỉnh cao vậy!
Nếu cậu đoán không sai, chắc tiếp theo sẽ là cảnh tượng “cưỡng ép zai nhà lành giữa đường cái” nhỉ?
Quả nhiên giây tiếp theo, Lục nhị ca đuổi tới từ đằng sau, cản đường Đại hoàng tử.

Khi người chạy tới vẫn còn mặc một bộ võ phục, chắc đang huấn luyện để thi đậu Võ Trạng Nguyên năm sau đây mà.

Đúng là không may, vừa ra đường đã gặp phải Đại hoàng tử đang ph@t tình.
Có điều uống thuốc tiên khi trưởng thành khác hẳn với uống khi còn bé.

Nếu uống từ lúc còn bé thì sẽ tiến hành theo chất lượng, không bị tác dụng phụ, thậm chí còn có thể kéo dài tuổi thọ, tăng cường sức khỏe.

Nhưng nếu uống sau khi đã trưởng thành thì sẽ vì hiệu quả thuốc quá mạnh, tác dụng nhanh mà để lại nhiều tai họa ngầm.
Ví dụ như kỳ ph@t tình không ổn định hoặc không có kỳ ph@t tình luôn.

Tình trạng ngày hôm nay của Đại hoàng tử chính là biểu hiện của kỳ ph@t tình không ổn định.
Lục Hàm Chi không nhịn được muốn tặng một tràng vỗ tay, hai con người không biết xấu hổ này nghĩ gì vậy? Cậu còn cho rằng cả hai là chồng chồng điển hình, làm thế này rồi còn chút tôn nghiêm nào nữa chứ?
Có điều, hai người chẳng cần phải lo lắng, ắt sẽ có người tới biện hộ thay bọn họ.

Dù sao thì Sở Vương điện hạ trở thành như bây giờ cũng vì vận mệnh quốc gia.
Giây tiếp theo, chỉ thấy Vũ Văn Giác đánh về phía Lục Húc Chi, làm hại hắn chỉ có thể vừa trốn vừa khuyên: “Điện hạ! Chúng ta nhanh về phủ thôi! Ngài tiếp tục ở đây sẽ rất nguy hiểm!”
Mọi người đều biết, tiểu lang quân ph@t tình sẽ rất khó khống chế.


Giờ phút này, mắt một số người đàn ông đã ánh lên d*c vọng nhưng họ đều không dám làm gì, bởi nếu manh động thì sẽ bị thân vệ của Sở Vương đánh gãy chân.
Sở Vương của hiện tại không phải cứ yêu cầu về phủ thì sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ thấy Sở Vương điện hạ lộ ra vẻ mặt đói khát nhìn Lục Húc Chi: “Về phủ?… Được! Ngươi ở cùng với bổn vương… Cùng nhau quay về! Bổn điện hạ sẽ trọng thưởng cho ngươi!”
Người trên đường mặc dù vẫn vây xem nhưng không dám nói gì.
Nếu là tiểu lang quân của nhà bình thường thì sớm đã bị người ta chỉ trỏ mắng chửi không biết xấu hổ, bảo đảm nước miếng có thể ngập đầy đường cái này.

Nhưng đây chính là hoàng trưởng tử, bây giờ hoàng trưởng tử này gặp chuyện không may, ai dám chỉ trỏ lung tung chứ?
Hơn nữa hoàng trưởng tử còn vì nước mà dâng hiến thân mình, sớm đã được người lan truyền rộng rãi, nhắc đến là phải giơ ngón cái lên khen ngợi.
Lục Hàm Chi ở bên cạnh xem trò hay cũng phải khâm phục, lúc này đã nghĩ tới việc khống chế dư luận về sau, nhị ca và nhị tẩu nhà cậu quả nhiên biết lo xa!
Mọi người nhìn thấy Lục Húc Chi tiến lên bế hoàng trưởng tử đang ph@t tình, lại bị đối phương dùng sức ôm chặt, cả cơ thế bắt đầu quấn lên muốn tiếp xúc thân mật.
Tới đây thì dân chúng vây xem không còn bình tĩnh nổi nữa, hạt dưa mà Lục Hàm Chi đang cắn cũng rơi xuống đất, cậu há hốc miệng: “Hai người các huynh thật là chịu chơi… Chậc chậc, đúng là người no không biết nỗi khổ của kẻ đói!” Diễn kịch cho đã còn muốn đút cơm chó cho người ta nữa.
Cũng may Lục Nhị công tử có luyện võ, nhanh chóng bế người lên ôm vào xe ngựa, khởi hành quay về phía Vương phủ.
Người trên đường cũng dần tản đi, chuyện này sẽ nhanh chóng truyền đến tai Hoàng thượng.

Cho dù người trong cuộc không nói gì thì cũng sẽ có người của các thế lực khác đi mách lẻo.

Cậu có thể tưởng tượng ra đêm nay Hoàng thượng sẽ liên tục nhận được tấu chương nhắc về việc này.
Có khi mọi người còn muốn lan truyền chuyện xấu của Đại hoàng tử ra ngoài nữa.
Nhất là Hoàng Hậu – cũng chính là Lệ phi trước đây.
Lệ phi vừa được sắc phong lên làm Hoàng Hậu, nhưng bà ta không phải là kế Hoàng Hậu, Hoàng đế cũng không có chính thất.
Chuyện này kể ra cũng rất dài.
Lúc Nhung quý phi vừa gả vào phủ Thái Tử thì trong phủ đã có một vị Lương thị.
Vị Lương thị kia là người được Hoàng đế hết mực yêu thương.

Y là thanh mai trúc mã của Hoàng đế, vừa thành niên đã được Hoàng đế khi ấy còn là Thái Tử cưới làm Lương thị.
Đáng tiếc là người bạc mệnh, bởi vì khó sinh nên cả hai cha con đều mất.

Hoàng đế lúc đó cũng đau buồn chán nản, sau đó cũng không nạp thêm Lương thị nào nữa.
Vị Lương thị đã mất kia là Chính quân(*) trong lòng lão, cho dù sau này lên ngôi, lão cũng chưa từng nhắc tới sẽ lập ai làm hậu.
(*)Chính quân là chính thê (vợ cả/ nguyên phối) nhưng là nam
Các đại thần trong triều cũng sợ nhắc tới chuyện cũ sẽ khiến Hoàng đế đau lòng nên đều cố gắng né tránh.
Sau đó, vì muốn giảm bớt nỗi nhớ thương của Thái Tử nên người trong tộc của Lương thị kia đã đưa cô em gái có vài nét tương đồng với y vào cung.

Lúc này, bà ta được phong làm Lệ phi, sau khi Hoàng đế lên ngôi lại có địa ngang hàng với Nhung phi – mẹ của hoàng trưởng tử.
Nhung phi cũng không muốn tranh giành tình cảm với bà ta, trơ mắt nhìn vị Lệ phi này từng bước lên trời.

Từ Hoàng phi đến quý phi rồi đến Hoàng quý phi, cứ thế cho đến khi trở thành Hoàng hậu như bây giờ.
Còn Nhung phi thi vẫn là Nhung phi.
Nhung phi không đi tranh giành tình cảm cũng có nguyên nhân riêng.
Bà từng nói với con trai lớn rằng ngay sau hôm bà bước vào phủ Thái Tử thì đã có kẻ tiểu nhân buông lời gièm pha.

Đồn rằng nhà họ Nhung nắm binh quyền, sau khi Thái Tử lên ngôi, nếu bà trở thành Hoàng Hậu thì sẽ mượn sức nhà mẹ đẻ để tham gia vào chuyện triều đình, cướp lấy giang sơn từ tay gia tộc Vũ Văn.
Sau đó còn có người đồn trong phủ rằng Nhung thị vì ghen ghét Lương thị nhận được sự sủng ái của Thái Tử mà hãm hại khiến hai cha con đều mất vì khó sinh.

Nếu như không phải bà khi đó cũng đang mang thai, sắp sinh được hoàng trưởng tử thì chỉ sợ mọi chuyện sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Vậy nên Nhung phi quyết định giả làm một người hiền lành rộng lượng, sống một cuộc đời không tranh giành.
Điều này khiến Lục Hàm Chi nhớ tới vị Hoa quý phi trong “Chân Hoàn truyện”, cũng cùng là chị em của Đại tướng quân, nhưng sao khi trở thành phi tử lại có khác biệt lớn đến như vậy?
Có điều vị Hoa quý phi kia nổi tiếng kiêu ngạo ương bướng nên cũng không sống qua được nửa cuốn sách.

Hy vọng Nhung quý phi sẽ không lãng phí sự nhẫn nhịn của bà, cuối cùng có thể nhận được một kết cục tốt đẹp.
Cùng ngày hôm đó tin tức được truyền vào trong cung, Hoàng đế nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn.


Bởi vì trời đã muộn nên lão cũng không phái người tới phủ Sở Vương để dò la thực hư.
Hoàng Hậu còn thổi gió bên gối: “Đại hoàng tử xảy ra chuyện như vậy, sợ là phải gả cho người ta rồi.

Hoàng thượng, thiếp nghe có người báo là Nhị công tử của nhà họ Lục đã đưa nó về.

Đàn ông bình thường làm sao có thể chịu được mùi hương lúc ph@t tình kia được, chỉ sợ bọn họ đã…”
Hoàng đế nghe vậy thì đăm chiêu suy nghĩ.
Hoàng Hậu cười nói thêm: “Nếu tiểu lang quân đã làm chuyện ấy rồi thì phần lớn đều sẽ mang thai.

Nếu như Sở Vương có thai lại không có cha đứa bé bên cạnh, vậy không phải sẽ khiến hoàng thất chúng ta bị cười chê hay sao? Hơn nữa, Đại hoàng tử cũng vì vận mệnh quốc gia nên mới thành ra như vậy, người cũng phải suy xét đến chuyện cả đời cho nó chứ.”
Bây giờ trong lòng Hoàng Hậu đang cười như điên, không cần lãng phí chút sức lực nào đã diệt trừ được Đại hoàng tử.
Hắn ta được đội quân trên trăm vạn binh mã hùng hậu của nhà họ Nhung chống lưng thì đã sao, một tiểu lang quân nhỏ nhoi mà còn đòi làm Hoàng đế chắc?
Hoàng đế nghe thấy Hoàng Hậu nói vậy thì cũng nghe lọt, vì vậy chậm rãi gật đầu, trong lòng đã có tính toán.
Sau khi Lục Hàm Chi xem kịch xong thì quay về nhà họ Lục, vừa trở về nhà đã thấy mẹ mình đang đi qua đi lại.
Vừa thấy út cưng đã về, bà lập tức ôm cháu ngoại vào lòng: “Ôi, Hàm nhi à, đã xảy ra chuyện rồi!”
Lục Hàm Chi vừa nghe đã biết nhất định là chuyện Nhị ca đưa Sở Vương trở về phủ đã tới tai mẹ.
Cậu nói: “Mẹ đừng gấp, chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Lục phu nhân làm gì còn tâm trạng mà ngồi yên, tính tình bà nóng nảy, chuyện này không thể nhịn được.
“Khi nãy Nhị ca của con nghe nói Sở Vương ở trên đường cái… Ừm, đến kỳ ph@t tình, nên nó lo lắng chạy tới giúp.

Nhưng thằng bé chỉ là một người đàn ông bình thường, bây giờ Sở Vương điện hạ đã không còn là người có thể cùng nó ngồi chong đèn trò chuyện cả đêm, dễ dàng gặp mặt như trước nữa rồi! Lần này nó đi, nhất định sẽ khiến người ngoài bàn tán xôn xao! Nếu lỡ bị Hoàng Thượng biết được thì…”
Vừa nói tới đây, Lục phu nhân lại bắt đầu đi qua đi lại.
Lục Hàm Chi bị bà làm cho chóng mặt, vội vàng kéo bà ngồi xuống ghế: “Mẹ, mẹ à, mẹ nghe con nói đã! Chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu đâu!”
Lục phu nhân cau mày: “Cái này mà còn không phải chuyện xấu thì là gì nữa? Đó chính là Đại hoàng tử Sở Vương đấy! Đường đường là một thân vương, lỡ như bị nhị ca của con chà đạp thì…”
Lục phu nhân nói tới đây đột nhiên dừng lại, vui mừng đứng dậy nói: “Vậy… Vậy cưới về nhà không phải là được rồi sao?”
Lục Hàm Chi ở bên cạnh nghe bà nói vậy thì giơ ngón cái lên: “Mẹ thật thông minh!”
Lục phu nhân lại bắt đầu lo lắng: “Nhưng lỡ Hoàng Thượng không chịu đồng ý thì sao?”
Lục Hàm Chi thầm nói, làm gì có chuyện Hoàng Thượng không đồng ý! Lão còn đang ước gì hoàng trưởng tử này nhanh chóng gả ra ngoài thì có, đỡ khiến lão phải trằn trọc mất ngủ.
Người làm cha này cũng thật độc ác, theo như cậu thấy, Đại hoàng tử khiêm tốn dịu dàng, thật sự tốt hơn rất nhiều lần so với mấy đứa con trai khác của lão.

Nhất là cái tên Vũ Văn Mân kia, cứ hở một chút là lại tỏa ra sát khí khiến người ta run sợ.

Có điều cậu không dám nói ra lời này, nếu không chỉ có nước rơi đầu.
Cậu ở bên cạnh an ủi Lục phu nhân: “Nói tóm lại, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được.

Mẹ nói xem nếu như Sở Vương mang thai con của Nhị ca, vậy nhà họ Lục chúng ta không phải đã có người kế thừa rồi sao?”
Lục phu nhân đánh vào tay Lục Hàm Chi: “Lời này con đừng có nói bậy trước mặt người khác, nghe rõ chưa?”
Lục Hàm Chi thè lưõi, cái này sao có thể là nói bừa được? Nhị tẩu thật sự đã mang thai rồi mà.

Nhưng cậu không muốn dính dáng vào chuyện này, vẫn nên để bọn họ tự giải quyết thì hơn, cậu nên làm xong chuyện quan trọng trước mắt đã.
Lục Hàm Chi hỏi Lục phu nhân: “Mẹ, bà nội đâu rồi ạ? Gần đây bà không ra ngoài ạ?”
Lục phu nhân thở dài: “Trời trở lạnh, ngày nào bà cụ cũng chỉ ở trong viện, hơn nữa bà cụ cũng lớn tuổi nên không hay ra khỏi nhà nữa.

Mà gần đây nhìn bà cụ lại càng già đi, dù sao cũng đã hơn 60 rồi.”
Lục hàm Chi lại hỏi: “Vậy… Biểu muội Tô Uyển Ngưng của con đã về chưa?”
Lục phu nhân lắc đầu, vẻ mặt không vui: “Sáng sớm đã nghe nó nói muốn đi tặng thuốc gì đó, mỗi ngày đều làm bộ bản thân là Bồ Tát sống, không phải nó luôn xài tiền của nhà họ Lục chúng ta hay sao! Cũng không biết có phải bà cụ càng già càng lẩm cẩm hay không mà 2 ngày trước còn bảo mẹ rằng muốn để nó theo học quản lý nhà cửa! Nó chỉ là một đứa cháu gái khác họ, để nó ở lại nhà họ Lục là mẹ đã rất nhân nhượng rồi, còn muốn để nó quản cái nhà này nữa, cũng không biết bà cụ đang nghĩ gì.”
Trong cốt truyện gốc, đúng là Tô Uyển Ngưng sẽ quản lý nhà này, dù sao khi đó danh tiếng của Lục Hàm Chi cũng be bét rồi.
Nhưng tình hình bây giờ đã hoàn toàn trái ngược.
Lục Hàm Chi gật đầu, cảm thấy quan điểm của mẹ cậu càng ngày càng đúng đắn, lập tức xoay người rời khỏi phòng khách.
Lục phu nhân ở phía sau cản cậu lại: “Đừng có chạy lung tung! Ở lại ăn cơm chiều với mẹ nữa đấy!”
Lục Hàm Chi nói mình muốn đến sân của cụ bà Lục.

Cậu phải tranh thủ lúc Tô Uyển Ngưng còn chưa về để nhanh chóng đưa bùa cho bà cụ.

Dù sao đây cũng là nhà của cậu, muốn vào được sân của bà cụ cũng rất dễ dàng.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng của cụ bà Lục, cũng may bà cụ thích yên tĩnh, lúc ngủ không thích có người canh chừng bên cạnh.

Lúc này mới để cậu tranh thủ, thuận lợi cầm lấy quải trượng của cụ bà đặt ở đầu giường.
Cụ bà ngủ rất say nên không nghe thấy gì.
Nhìn gương mặt cụ bà tiều tụy nằm trên giường, dáng vẻ gần đất xa trời, tóc bạc phơ có phần xơ xác, hốc mắt hãm sâu, bọng mắt xanh đen khiến người thấy đều phải đau lòng.
“Đúng là làm bậy mà!” Lục Hàm Chi thở dài, sau đó lấy ra lá bùa đã chuẩn bị từ trước, đang định dán lá bùa vào quải trượng thì nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Các ngươi canh ở bên ngoài, đừng để kẻ nào vào đây, ta muốn bắt mạch cho lão phu nhân.”.