Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 169: C169: Chương 169




Sau khi nghe ông lão kể xong chuyện cũ, Lục Hàm Chi đã có chút manh mối về quá khứ của vài người.

Cậu cũng biết bước tiếp theo nên làm gì.

Trước đó, cậu phải xác định xem còn cứu được một người không. Tô Uyển Ngưng đã mạo danh ân nhân cứu mạng Tố Vấn, cũng tức là Tông Nguyên, thành công kiểm soát tâm trí hắn. Giải trừ khống chế tinh thần thì dễ, nhưng cởi bỏ một số quan niệm ăn sâu bén rễ thì rất khó.

Nhìn việc hắn nghe theo Tô Uyển Ngưng nhét phụ nữ vào đây, đứa trẻ này sợ là đã quá mê muội nàng ta.

Người duy nhất có thể cứu được hắn chỉ có A Xu.

A Xu mới là ân nhân cứu mạng chân chính của hắn. Cậu không tin ông lão có thể nhận ra A Xu, nhưng một người chung sống với nàng ấy 8 năm như Tông Nguyên lại không thể.

Lục Hàm Chi cũng hỏi rõ về lý do ông lão nhận ra A Xu.

Ông lão chỉ nói: “Tiểu thư là đứa trẻ có đôi mắt sáng trong nhất mà ta từng thấy. Ta đã hơn 70, lúc còn ở nhà họ Tô đã từng làm quản gia chuyên đón tiếp khách. Người đến gõ cửa cầu chữa bệnh thường là người cực khổ, mà con người một khi bần cùng thì rất dễ nảy sinh gian kế, một số người dù đáng thương nhưng vẫn không giấu được vẻ xảo trá trong mắt. Còn lại thì là mấy nhà quyền quý, ỷ vào địa vị và tiền bạc nên chẳng coi ai ra gì, ngay cả một đứa trẻ cũng thường lộ vẻ ngang ngược. Còn tiểu thư thì khác, đôi mắt của cô bé… Theo lời của bà nhà ta thì đấy là đôi mắt chỉ Ngọc Nữ theo hầu Quan Âm mới có.”

Ông lão quỳ trước mặt Lục Hàm Chi, khấu đầu với cậu: “Thiếu gia, tiểu thư là người tốt, xin cậu hãy cứu lấy tiểu thư. Ta chỉ là một lão già vô dụng, ta còn có con có cháu, nhưng dù có phải làm nô tài cả đời, ta cũng nguyện báo đáp ơn cứu tiểu thư của thiếu gia.”

Lục Hàm Chi bước tới đỡ ông: “A Xu là biểu muội của cháu, sao lại không cứu muội ấy cho được? Nhưng hoàn cảnh của A Xu tương đối đặc biệt, cũng vô cùng phức tạp. Cháu không thể để mọi người biết đến sự tồn tại của ông, vậy nên tạm thời cháu phải giấu ông trong Vương phủ. Phiền ông và A Xu ở tạm chỗ này trước, bọn cháu cũng sẽ phái người bảo vệ gia đình của ông, đến khi mọi việc rõ ràng còn cần ông lên công đường làm chứng.”

Ông lão lúc này mới bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Lão gia có ơn với nhà ta, chỉ cần có thể cứu tiểu thư, liều cả cái mạng già thì có xá gì? Thiếu gia cứ việc ra lệnh!”

Lục Hàm Chi sắp xếp cho ông lão vào ở gian phụ của tiền viện, cũng là viện của Vũ Văn Mân, vì bình thường chỗ đó chẳng có ma nào dám đến gần. Còn có cả Ẩn Nhất ngày nào cũng làm tổ trên mái nhà nữa, tên hung ác này cũng không dễ chọc.

Sắp xếp cho ông lão xong xuôi, Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân đến thư phòng tổ chức một cuộc họp nhỏ.

Sau khi ngồi xuống, mọi người đều lộ vẻ nghiêm trọng.


Lục Hàm Chi nói: “Hiện tại đã có thể hoàn toàn xác nhận A Xu là biểu muội thực sự của ta. Mà Tô Uyển Ngưng chính là kẻ giả mạo muội ấy để đến kinh thành. Còn Tông Nguyên, hắn hẳn là Tố Vấn.”

Nói ra cũng khéo, A Xu bây giờ được gọi là Linh Xu, đệ đệ của nàng ấy vừa lúc tên là Tố Vấn.

Vũ Văn Giác nói: “Chứng bệnh của A Xu, dường như chỉ có Tô Uyển Ngưng mới chữa được?”

Lục Hàm Chi trầm tư: “Cũng không nhất thiết, ta có một kế hoạch, mọi người có muốn nghe thử không?”

Vũ Văn Mân nói: “Nói ra thử xem.”

Lục Hàm Chi nói: “Tô Uyển Ngưng làm nhiều chuyện như vậy chỉ để đưa Thái Tử lên ngôi, sao chúng ta không để nàng ta thành công đi?”

Điều Lục Hàm Chi nói quá kinh thế hãi tục, phòng họp lặng đi một lúc.

Vũ Văn Giác nói: “Nhưng… sao có thể? Phụ hoàng vẫn còn, chẳng lẽ muốn để phụ hoàng thoái vị? Chưa nói tới khả năng đó, chúng ta lấy lý do gì để thuyết phục ông ấy thoái vị?”

Lục Hàm Chi đáp: “Mọi ngươi đừng quên Tô Uyển Ngưng đã tấn công tinh thần để kiểm soát Vũ Văn Minh Cực và Vũ Văn Cảnh như thế nào. Nàng ta cũng từng mượn tay bà nội để đạt được thứ nàng ta cần ở nhà họ Lục. Sỡ dĩ Tô Uyển Ngưng không động vào Hoàng Thượng là do nàng ta không với tới được, và cũng do chúng ta cản trở nữa. Nhưng nếu chúng ta không ngăn cản thì sao? Hoặc nếu chúng ta thúc đẩy nàng ta một phen thì sao?”

Lục Húc Chi biết rõ chuyện cụ bà Lục bị khống chế.

Hắn cau mày, trầm giọng nói: “Vậy nàng ta nhất định sẽ khống chế Hoàng Thượng giống như bà nội, rồi để ngài ấy nhường ngôi cho Thái Tử.”

Lục Hàm Chi nói: “Đệ dám chắc đó chính là mục tiêu cuối cùng của nàng ta. Đương nhiên, chúng ta không thể để nàng ta thực hiện được, phải nhằm ngay lúc nàng ta gần đến đích rồi một phát lật đổ. Chỉ có lúc này, sự đề phòng của nàng ta mới thấp nhất.”

Giống như cậu thường dùng bùa phòng ngự để bảo vệ bản thân và phe mình, sức phòng thủ của Tô Uyển Ngưng cũng không thua kém bao nhiêu. Chỉ khi nhìn thấu Tô Uyển Ngưng, cậu mới có thể phá tan tấm khiên phòng thủ của nàng ta.

Thật ra Lục Hàm Chi cũng đã cẩn thận giấu mình, bởi nếu nàng ta biết được hệ thống của cậu, việc phá vỡ bùa phòng ngự của cậu sẽ dễ như trở bàn tay.


Như lần trước, cậu biết nàng ta đã làm trò gian dối ở Uyển Ký nên dùng lá bùa tương khắc để cho nàng ta chịu thiệt.

Nếu cậu biết được hệ thống của Tô Uyển Ngưng thì sẽ có thể sử dụng hệ thống của mình để phá vỡ lớp phòng thủ của nàng ta, thậm chí tấn công hệ thống bên kia. Nhưng nếu muốn bảo đảm thành công, cậu cần tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.

Cậu tin chắc hệ thống của mình sẽ là chìa khóa để khắc chế hệ thống phía Tô Uyển Ngưng, bên nào level cao thì phần thắng sẽ nhỉnh hơn một chút.

Cậu không biết Tô Uyển Ngưng đã tới giai đoạn nào, nhưng bản thân cậu phải cố gắng tăng level càng cao càng tốt.

Mọi người đã hiểu ý cậu, Vũ Văn Mân lại hỏi: “Nhưng phải làm thế nào?”

Lục Hàm Chi nói: “Không thể quá lồ lộ, nếu không nàng ta sẽ nhìn ra manh mối. Chúng ta cần người hỗ trợ, nhưng trước hết ta phải xác nhận xem người này có còn dùng được không.”

Vũ Văn Mân hỏi: “Ai?”

Lục Hàm Chi thần bí cười: “Vương gia, đêm nay ta muốn vào cung một chuyến, đưa cả A Xu theo nữa.”

Vũ Văn Mân cau mày, không hiểu cậu đang định làm gì.

Cậu lại choàng vai Vũ Văn Giác: “Nhị tẩu, huynh đi với ta đi.”

Vũ Văn Giác gật đầu: “Có kế hoạch gì không?”

Lục Hàm Chi nói: “Cũng không có gì, chỉ cần đưa A Xu đi gặp một người thôi.”

Mọi người không cần đoán cũng biết cậu muốn dẫn A Xu đi gặp Tông Nguyên. Nếu Tông Nguyên là đệ đệ của A Xu, trái tim của hắn nhất định sẽ hướng về phía nàng ấy.


Ngay cả khi bị Tô Uyển Ngưng kiểm soát tâm trí và lợi dụng tình cảm với nhà họ Tô, việc này vẫn có thể hóa giải. Nếu cứu được hắn, Lục Hàm Chi có thể xác định ngay hành động tiếp theo.

Còn nếu không, cậu chỉ có thể nghĩ cách khác.

Thế là đến chiều Lục Hàm Chi nhanh chóng đưa A Xu vào cung. Đây là lần đầu tiên A Xu vào cung nên cũng hơi rụt rè. Nàng khoác lên mình chiếc váy lụa đỏ trắng đan xen, thân hình yêu kiều tương phản rõ rệt với khuôn mặt phủ đầy sẹo.

Đôi mắt ấy đúng như lời ông lão nói, trong veo và sạch sẽ tựa như Ngọc Nữ dưới chân Quan Thế Âm.

Lục Hàm Chi sợ dọa phải người khác nên đội một chiếc nón che cho nàng. Mà cũng chẳng ai dám kiểm tra xe ngựa của Sở Vương và An Vương phi. Nhóm người thuận lợi tiến cung rồi đi thẳng đến Thần Hi Các của hoàng quý phi.

Nhung quý phi thấy họ đến, còn dẫn theo A Xu thì biết ngay mấy đứa này chắc chắn lại có chuyện quan trọng phải làm.

Bà đã từng gặp A Xu, nàng ấy là một cô gái rất tốt.

Nhung quý phi cũng đã nghe Vũ Văn Giác kể về cảnh ngộ của A Xu, bà không những thấy xót thương mà còn vô cùng phẫn nộ. Nhưng bà không thể làm gì, sợ sẽ làm hỏng kế hoạch của bọn trẻ.

Vì vậy bà chỉ có thể chờ đến khi chúng cần mình giúp. Nhung quý phi bị nhốt trong thâm cung, chỉ có thể hỗ trợ ở phía sau. Bà đón họ vào rồi để Nhĩ Nhã canh bên ngoài.

Cửa vừa đóng, bà đã hỏi: “Mấy đứa đưa A Xu cô nương tới đây có việc gì?”

Vũ Văn Giác nhìn Lục Hàm Chi, cậu nói: “Mẫu phi, lần này con thực sự cần người giúp đỡ. Người có thể mời Tông Nguyên đến Thần Hi Các không ạ?”

Nhung quý phi khó hiểu hỏi lại: “Tông Nguyên?” Hiển nhiên bà không hiểu sao đột nhiên phải mời vị Thế tử Đông Doanh này tới.

Lục Hàm Chi gật đầu: “Đúng vậy, xin mẫu phi đừng hỏi tại sao, đợi đến khi hắn đến thì mẫu phi sẽ biết.”

Nhung quý phi gật đầu, bà hoàn toàn tin tưởng Lục Hàm Chi.

Dù sao cậu sẽ chỉ làm chuyện có lợi.

Nhung quý phi bèn nói với Nhĩ Nhã: “Ngươi hãy đến Tiểu Ngọc Cư mời Thế tử Tông Nguyên đến đây, nói rằng có cung điện mới được phân cho hắn, bản cung muốn hỏi ý kiến ​​của hắn.”


Lúc trước Hoàng Đế có đề cập đến việc này, nói rằng Tiểu Ngọc Cư quá nhỏ nên muốn xếp một cung điện lớn hơn cho Tông Nguyên.

Dựa vào địa vị của hắn, thế nào cũng phải làm chủ một cung. Nhưng vì hắn vẫn mãi chưa được sắc phong nên chuyện này đành gác lại.

Nhung quý phi lấy cớ này mời hắn tới, đương nhiên rất chính đáng.

Chẳng mấy chốc, Tông Nguyên đã cùng Lưu ma ma đến Thần Hi Các.

Khi vừa bước vào, tất cả các cửa trong cung điện đều được đóng lại. Tông Nguyên cau mày, không biết những người này đang mưu toan điều gì. Chẳng sao, đây là hoàng cung, ai cũng thấy hắn tiến vào Thần Hi Các. Muốn giết hắn trong cung, những phi tần này chắc chưa có gan ấy đâu.

Hắn bèn ung dung ngồi ở trên ghế tựa, vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Có ý gì đây? Đạo đãi khách của quý phi nương nương là thế này sao?”

Mành phòng bên trong lay động, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

Tông Nguyên cầm một miếng điểm tâm nhìn về phía đó, vừa ngẩng đầu đã thấy một cô gái có tướng mạo xấu xí.

Cô gái nọ ôm trong lòng một bó sen, còn ngây ngô cười với hắn.

Tông Nguyên nhíu mày, nghiêng đầu quan sát nàng ấy, trong mắt hiện lên sự mê mang.

Hắn đứng dậy, không bị dọa bởi khuôn mặt nàng ấy, ngược lại có chút khó hiểu hỏi: “Ngươi là ai? Mặt ngươi bị sao vậy?”

Lại chợt nghe cô gái ấy hát một bài đồng dao: “Yêu Nhi đi hái sen, chân trần bước về phía bắc, hái sen trong hồ nam, cá vờn lá sen, cá vờn lá phía tây, lại vờn lá phía đông…”

Vẻ mờ mịt trong mắt Tông Nguyên càng nhiều thêm. Hắn lui về sau một bước, có chút tức giận hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Là người hay ma? Ngươi đang giở trò gì vậy? Tại sao… Tại sao ngươi lại biết bài đồng dao này?”

Bài đồng dao này là do Uyển nhi tỷ tỷ nghĩ ra, ngoại trừ hai người bọn họ thì không ai hát được!

Nhưng A Xu lại ngây ngô cười với hắn. Nàng ấy bước tới, đưa đài sen trên tay qua, gọi: “A… A Vấn… A Vấn… hì hì… A Vấn…”

Tông Nguyên nhìn vào mắt A Xu, trong mắt hiện nét kinh sợ.