Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 152: C152: Chương 152




Lục Hàm Chi còn ngượng ngùng che mặt nói: “Các huynh đừng nhìn ta! Ta biết đây là tội khi quân nhưng Hoàng Thượng cũng sắp 50, cái tuổi này “làm” nhiều cũng không tốt.”

“Tông Nguyên kia da mỏng thịt mềm, trông còn giống tuyệt thế mỹ nhân Bình tiên sinh. Nếu Hoàng Thượng nhất thời không kìm được bản thân thì chẳng cần đến vài năm sẽ cạn sức. Đến lúc đó còn lại Nguyên Hoàng hậu vẫn trẻ khỏe nắm giữ triều chính, mượn tay con nhỏ để điều khiển chư hầu. Loại chuyện này trong lịch sử đầy rẫy ra, lúc đó muốn phản kích nhưng bên kia đã vững chắc, e là sẽ rất khó giải quyết.”

“Còn cả Đông Doanh đầy dã tâm kia nữa, nếu kế hoạch này thành công, đến lúc đó làm gì có chuyện chúng sẽ không nhúng thêm 1 tay vào? Đương nhiên chúng ta sẽ không ngồi yên nhìn, nhưng… bắt chẹt họa mi của Hoàng Thượng dễ hơn hay là bắt chẹt chuỗi hiệu ứng dây chuyền của Đông Doanh dễ hơn? Vốn mẫu phi cũng nói qua, Hoàng Thượng tới phòng bà mấy lần nhưng đã lực bất tòng tâm. Nếu nhìn thấy tiểu mỹ nhân kia rồi làm tinh lực bộc phát bất ngờ, chẳng phải là hậu họa khôn cùng?”

Mọi người:???

Lục Hàm Chi nhíu mày: “Các huynh nhìn ta như vậy làm gì? Không đúng à?”

Khóe môi Vũ Văn Giác co rút: “Ờm, đúng, rất đúng, chỉ là… Khụ khụ, sao cái gì mẫu phi cũng nói với đệ thế?”

Lục Hàm Chi: “…”

Bất cẩn làm lộ rồi, vốn mẫu phi đã dặn là phải giữ bí mật giúp.

Lục Hàm Chi hắng giọng: “Thật ra… cái này không phải trọng điểm. Được rồi, mẫu phi là nữ, chúng ta phải hiểu cho bà. Bà bị vây giữ trong hoàng cung nhiều năm, 16 tuổi đã gả vào phủ Thái tử, 18 tuổi hạ sinh nhị tẩu, hôm nay cũng mới hơn 40, đúng độ tuổi như hổ…”

Vũ Văn Mân che miệng Lục Hàm Chi: “Hàm Nhi đừng nói nữa, chúng ta trở về phòng rồi nói.”

Lục Hàm Chi nghịch ngợm chớp mắt nhìn Vũ Văn Mân, cắn nhẹ lòng bàn tay thô ráp của hắn. Lần này Vũ Văn Mân lại không rụt tay về, chỉ cười rồi nhẹ lướt ngón tay xẹt qua lưỡi cậu.

Nghe Lục Hàm Chi nói vậy, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tục ngữ nói “không sợ trộm cắp, chỉ sợ trộm rình”, nếu lần này không để cho Đông Doanh thực hiện được mưu đồ, kiểu gì chúng cũng sẽ có hành động khác.

Không bằng cứ để cho bọn chúng làm, nhưng không cho chúng đạt được mục đích cuối cùng. Như Lục Hàm Chi đã nói, bọn chúng dâng người cho Hoàng thượng, trong cung cũng chỉ nhiều thêm một phi tử.

Kể cả công chúa hòa thân thì cũng có là gì? Cũng sẽ rơi vào cảnh suốt đời phải thủ tiết thôi.

Lại nói, tiểu lang quân tháng nào cũng có kỳ phát tình, tuy người chưa “ấy ấy” bao giờ có thể nhịn được, nhưng kiểu tra tấn kia rất khó chịu.

Vũ Văn Giác suy nghĩ rồi nói: “Chuyện này giao cho ta, bây giờ thân phận của ta là dễ giải quyết vụ này nhất.”


Lục Hàm Chi khoát tay: “Không, chúng ta không thể làm.”

Vũ Văn Giác hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ phụ hoàng còn có thể tự mình…”

Lục Hàm Chi nói: “Vậy cứ để cho vị Nguyên quý quân tương lai kia tự làm đi! Nghe nói Đông Doanh thích dùng trà đạo chiêu đãi khách quý, vậy liền thay bột trà của họ thành loại đặc biệt, tiểu lang quân ăn không bị ảnh hưởng, nhưng đàn ông bình thường uống sẽ không động đậy được, chắc chỗ Lâm thần y có không ít loại thuốc như này nhỉ?”

Vũ Văn Mân nói: “Được, ngày mai ta đi hỏi hắn.”

Mọi người giải tán, Vũ Văn Mân lại giữ lấy Lục Hàm Chi.

Cậu cầm tay Vũ Văn Mân, kéo bàn tay hắn đến trước mặt mình: “Vương gia, trong lòng bàn tay ngài mọc cái gì mà không động đậy được vậy?”

Vũ Văn Mân ôm Lục Hàm Chi, sau lưng cậu truyền đến cảm giác là lạ.

Cậu nhịn không được toát tình hương ra, hô hấp của cả hai đều dồn dập.

Vũ Văn Mân nói: “Ngươi hôm nay rất hư!”

Lục Hàm Chi vô tội: “Rõ ràng là ngài bịt miệng ta trước mà còn không cho ta phản kích? Trong miệng ta còn có gì nữa? Trừ răng thì là lưỡi, tại Vương gia suy nghĩ nhiều ấy chứ?”

Hắn đâu có nghĩ nhiều, chẳng qua lúc “ấy ấy”, Lục Hàm Chi luôn thích dùng răng cắn hắn, dùng đầu lưỡi liếm hắn. Cho nên lúc cậu làm mấy động tác nhỏ này, Vũ Văn Mân đã ngứa ngáy khó nhịn.

Vũ Văn Mân hôn Lục Hàm Chi một cái: “Bổn vương nhớ ngươi.”

Lục Hàm Chi làm nũng: “Ta đang ở trong lòng ngài đấy thôi?”

Vũ Văn Mân nói: “Bổn vương muốn gần hơn một chút.”

Lục Hàm Chi giả vờ nghe không hiểu: “Bây giờ gần lắm rồi mà?”

Vũ Văn Mân thì thầm bên tai cậu cái gì đó, tình hương trên người Lục Hàm Chi lập tức tản ra khắp phòng.


Hai người không biết xấu hổ hú hí trong thư phòng cả buổi.

Thu dọn xong, Lục Hàm Chi cằn nhằn một câu: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt.”

Cậu cảm thấy tiếp tục trầm mê nam sắc là không ổn.

Lục Hàm Chi ôm Vũ Văn Mân, hôn lên má hắn.

Vũ Văn Mân suýt điên, nắm lấy cằm cậu nói: “Ngươi còn như vậy, sợ là hôm nay sẽ không được mặc quần áo đâu.”

Lục Hàm Chi vô tội ngẩng đầu nhìn hắn, vừa lắc nguầy nguậy vừa cười: “Không nói, không nói nữa.”

Vũ Văn Mân: “…”

A a a a!

Nếu không phải Lục Hàm Chi đang có thai!

Nếu không phải cậu có thai!

Vũ Văn Mân nhủ “nếu không…” nửa ngày mới chịu xoay người rời khỏi thư phòng, đi về phía hậu viện ngâm nước nóng. Lục Hàm Chi lại chú ý nhiều hơn, bảo Loan Phượng chuẩn bị cho mình một thùng tắm thật to để ngâm cho thoải mái.

Tắm xong, cậu mới đi tìm nhị tẩu để thảo luận về kết cấu nhà xưởng. Ngoài ra, cậu còn nhờ Sở Vương đi Công bộ mượn vài thợ lành nghề. Muốn xây nhà thì chắc chắn phải dùng rất nhiều thép.

Lục Hàm Chi ước tính sơ lược, nửa tháng tới chắc sẽ không có tiến triển gì nhiều, chuẩn bị vật liệu sẽ mất không ít thời gian nên cậu cũng không sốt ruột, mỗi ngày ở nhà bàn bạc cùng nhị tẩu.

Thuận tiện phái một đội ngũ đi Đồng Hương, Giang Nam để điều tra Chung Nghiêu. Lục Hàm Chi vốn không ôm bao nhiêu kỳ vọng nhưng vẫn muốn thử xem sao.

Ngày hôm sau, vấn đề nghị hòa với Đông Doanh chính thức được bàn trên triều. Đầu tiên các đại thần sẽ cân nhắc một lần xem có nên đáp ứng yêu cầu của Đông Doanh không.


Đông Doanh là nước bại trận, đương nhiên sẽ không đưa ra thỉnh cầu gì quá đáng. Thỉnh cầu duy nhất chính là hòa thân, còn chủ động đưa Thế tử Tông Nguyên hiến cho Đại Chiêu.

Quốc vương Đông Doanh Tông Can không có con nối dõi, chỉ có hai đứa con nuôi. Tông Hòa sẽ kế thừa vương vị, Tông Nguyên thì trở thành một tiểu lang quân được nuôi tỉ mỉ, hiến cho Đại Chiêu.

Đương nhiên, đấy là Đông Doanh nói thế.

Triều thần đều cho rằng Tông Nguyên này được cố tình nuôi để dâng riêng cho Hoàng đế Đại Chiêu. Nếu không thì vì sao ngàn chọn vạn tuyển lại chọn ra kẻ giống y đúc Bình công tử quá cố?

Hoàng đế muốn nói lại thôi, hắng giọng hỏi Hộ bộ: “Chỗ lễ vật Đông Doanh tiến cống để cầu hòa đã tính xong chưa?”

Hộ bộ thị lang đáp: “Đã tính xong ạ, tổng cộng 900.000 lượng vàng, 1.800.000 lượng bạc, trân bảo vô số, thần đã viết xong danh sách, mời bệ hạ xét duyệt.”

Hoàng đế cho thái giám tổng quản tiếp nhận danh sách, làm bộ làm tịch nhìn.

Rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian.

Có đại thần tiến lên tấu: “Hoàng thượng, chuyện Thế tử Đông Doanh hòa thân, người có quyết định gì không?”

Lại có đại thần đi lên tấu: “Thần cho rằng tuổi tác Ngũ hoàng tử điện hạ và Thế tử xấp xỉ, rất xứng đôi.”

Lại có vài đại thần đứng ra: “Chúng thần tán thành.”

Vũ Văn Mân đứng ở nơi đó cúi đầu, lẳng lặng xem phụ hoàng diễn trò.

Quả nhiên, Hoàng đế thu danh sách lễ vật lại, nói: “Chuyện hòa thân… cứ từ từ, dù sao cả hai đều còn nhỏ, chậm đã!”

Lúc này Lâm tướng gia đứng ra, ông sợ nhất chuyện của Doãn Bình Ngô lại diễn ra lần nữa.

Một Doãn Bình Ngô đã khiến Hoàng Thượng nhớ nhung nhiều năm như vậy, nếu lại thêm một người, Hoàng Thượng nào còn tâm trạng lên triều nữa?

Huống chi Hoàng Thượng hơn 40 tuổi rồi, nếu suốt ngày lãng phí tinh lực ở chỗ Thế tử Đông Doanh kia, e là càng không còn lòng dạ nào với triều chính.

Tuy có Thái Tử bên cạnh hiệp trợ, nhưng năng lực Thái tử kém, còn cần rèn luyện thêm.

Nói thật, nếu giám quốc là Tứ điện hạ hoặc là hoàng trưởng tử, những lão thần như bọn họ khỏi cần lo.


Một người dũng mãnh một người thông minh, đều có thể đảm đương trọng trách lớn, Thái tử lại quá đỗi tầm thường.

Lâm tướng nói: “Hoàng thượng, để tránh cho đêm dài lắm mộng, nếu Đông Doanh đã đến đây cầu thân thì nên quyết định cho sớm. Vả lại tiểu lang quân đã trưởng thành mà bắt chờ lâu quá sẽ không hay.”

Hoàng đế hắng giọng: “Cũng đúng, chỉ là… trẫm cảm thấy ban hôn cho hắn cùng với Ngũ hoàng tử có vẻ không thỏa đáng.”

Có thể Hoàng đế tự cảm thấy bản thân trâu già gặm cỏ non cũng không ổn, thấy ngượng nhưng vẫn nói: “Trẫm dự định phong hắn làm Ngọc quý quân, các khanh thấy thế nào?”

Lúc này văn võ bá quan nhao nhao quỳ xuống can gián: “Bệ hạ, tuyệt đối không thể!”

“Kính xin Hoàng thượng thận trọng!”

“Hoàng thượng, thần cho rằng như vậy thật sự không ổn!”

“Hoàng thượng nghĩ lại đi ạ! Người cần bảo trọng long thể!”

Hoàng đế nghe xong muốn mắng người, trẫm cmn long tinh hổ mãnh, bảo trọng cái gì.

Đàn ông nghe câu này không lọt tai tí nào.

Ngay cả Hữu tướng Doãn Thành cũng đứng ra nói: “Hoàng thượng, thần cũng cảm thấy không ổn, người… thực sự không nên sa vào quá khứ nữa, như thế Bình nhi có đi cũng không nỡ.”

Hoàng đế cũng cảm thấy mình không nên làm, nhưng lão đã nghĩ kỹ rồi. Lão đã làm Hoàng đế hai mươi mấy năm, vẫn luôn tận tụy. Trên xứng đáng với tổ tông, dưới xứng đáng với bách tính. Cả đời lão chỉ muốn làm một chuyện bốc đồng duy nhất, sao lại không được?

Vì thế lão phất tay, nói: “Chúng ái khanh không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết, đêm nay sẽ hạ chỉ sắc phong Thế tử Đông Doanh Tông Nguyên làm Ngọc quý quân!”

Lục Húc Chi cúi đầu, thầm nghĩ Hoàng thượng thật gấp gáp.

Văn võ bá quan quỳ xuống đất, ngay cả Thái tử cũng tiến lên can gián: “Phụ hoàng, chuyện này… Không bằng người suy nghĩ lại đi ạ?”

Lâm tướng kéo góc áo Vũ Văn Mân: “An Vương điện hạ, ngài cũng mau khuyên nhủ Hoàng thượng đi, lời của ngài và Thái tử điện hạ, chắc hẳn Hoàng thượng có thể nghe lọt.”

Vũ Văn Mân gật đầu, hành lễ với Hoàng đế trước triều, vừa định nói thì lão đã cả giận quát: “Ngay cả con cũng muốn cản trẫm sao? Các ngươi đều muốn tạo phản?”

Vũ Văn Mân lại có thái độ khác: “Đâu có, nhi thần không định cản phụ hoàng. Phụ hoàng chỉ muốn nạp thêm một phi tần, hàng năm phi tần được tuyển vào cung không ít, giờ cũng chỉ là thêm một người, tại sao nhi thần phải phản đối?”

Chúng thần hít một hơi lạnh, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Mân.